Vô Tận Đan Điền
Chương 2441: Vạn Hồn Tụ Thiên trận (2)
- Vạn Hồn Tụ Thiên trận... Đan Thần Chúa Tể bên ngoài được xưng là người tốt, không nghĩ tới lại tàn nhẫn như vậy!
Nhìn kỹ một hồi, Nhiếp Vân đã nhận ra trận pháp hình thành chung quanh sơn cốc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Vạn Hồn Tụ Thiên trận. Đây là trận là lấy sự bất khuất, không cam lòng trong hồn phách của sinh linh. Lại rót vào trong trận pháp hình thành. Nhìn kích thước của đại trận trước mắt này, hồn phách ẩn chứa bên trong, tuyệt đối đếm không xuể. Xem ra Vô Nhật Chúa Tể nói không sai, người này vì mục đích của bản thân mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Sợ rằng vì luyện chế đại trận này, ít nhất đối phương cũng đã diệt sát mấy vạn cái thế giới nhất cấp!
Lấy sinh linh luyện chế trận pháp, vô luận là ở Phù Thiên đại lục hay là Thiên địa lục đạo, một khi để Nhiếp Vân gặp phải thì hắn sẽ không chút lưu tình nào. Theo hắn thấy đây là một loại loại cách làm tổn thương thiên đạo, quả thực là hành động của ác ma.
- Mọi người đều là Chúa Tể, Nhiếp Vân, ngươi có dám cam đoan vì tăng lên thực lực mà ngươi chưa từng giết người hay không? Không nên giả mù sa mưa ở nơi này a.
Đan Thần Chúa Tể nghe thấy lời này của hắn, lập tức cười lạnh.
- Ta đã từng giết người, nhưng ta dám cam đoan, ta không có không chừa bất kỳ thủ đoạn nào như vậy.
Nhiếp Vân lắc đầu, hai cánh tay biến thành một rồng một phượng, rít gào chộp về phía trước.
Mặc dù Tiểu long và U Minh Hoàng Vương lần nữa sống lại. Thế nhưng hai cánh tay của hắn có lực lượng long phượng, cỗ lực lượng này lại không có biến mất. Vì vậy lúc này hai cánh tay đồng thời thi triển, Long Phương hí dài, hung hăng chộp tới sơn cốc trước mặt.
Ầm Ầm!
Hai cánh tay mang theo lực lượng thân thể mạnh nhất của Nhiếp Vân va chạm với sơn cốc, tiếng nổ kịch liệt vang vọng, lực lượng cường đại bắn tứ tung. Khiến cho vô số đỉnh núi chung quanh bị đánh thành bụi phấn.
Ông!
Sơn cốc giống như một cái chuông lớn, phát ra thanh âm du dương vang vọng quần sơn.
Phanh phanh!
Lực lượng của Nhiếp Vân va chạm với phòng ngự của sơn cốc, Đan Thần Chúa Tể thao túng Vạn Hồn Tụ Thiên trận cũng đánh tới. Bên trong có khí tức linh hồn cắn trả xuyên hai quyền, kéo vào trong đầu của Nhiếp Vân.
Oán khí không cam lòng của ức vạn sinh linh cực kỳ khổng lồ, vừa mới tiến vào trong đầu đã lập tức khiến cho Nhiếp Vân đầu sôi trào, linh hồn thiếu chút nữa tan vỡ.
Đây mới là chỗ dựa lợi hại nhất của Đan Thần cốc này!
Phòng thủ và phản kích, cho dù Nhiếp Vân có thực lực như vậy thì cũng rơi vào tình huống bị động.
Sưu sưu!
Tuệ kiếm trong đầu chém một cái, đem tất cả suy nghĩ mặt trái chém một cái, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi hắn đang định tiếp tục xuất thủ thì đột nhiên tinh thần chấn động một cái, khuôn mặt biến sắc.
- Thực lực của ngươi không phải là Chúa Tể... Tại sao lại có thể có thủ đoạn mạnh như vậy chứ? Rốt cuộc ngươi là ai?
Chỉ thấy trong đầu của hắn, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái dây nhỏ, nhỏ hết sức, đang sống nhờ ở trong linh hồn của hắn. Đồng thời cũng lặng lẽ ăn mòn lực lượng của hắn!
Cái dây nhỏ này Nhiếp Vân đã gặp qua hai lần, lần đầu tiên ở trong Thập Tuyệt cổ địa, khi đối mặt với thi thể kinh khủng kia. Lần thứ hai chính là ở trong thế giới đặc thù ở Hỗn Độn hải dương. Cũng là khi đối mặt với vô số thi thể.
Lúc này hắn lấy lực phá trận, đối kháng cùng với Đan Thần Chúa Tể. Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện loại vật này. Chẳng lẽ Đan Thần Chúa Tể trước mắt này không phải là nhân loại bình thường, mà là... Một cỗ cổ thi?
Trong lòng rung động, tinh thần Nhiếp Vân chấn động một cái.
Tuệ kiếm sinh ra, chém tới cái dây nhỏ chung quanh. Thứ hắn chém cũng không phải là dây nhỏ. Mà là lực lượng linh hòn chunh quanh cái dây này. Một kiếm rơi xuống, lực lượng linh hồn bị chém rụng một bộ phận, cái dây nhỏ này cũng bị trục xuất ra bên ngoài cơ thể.
Phù!
Chém dứt cái dây nhỏ này, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Trở thành Chúa Tể, nếu nói hắn kiêng kỵ cái gì nhất. Như vậy tuyệt đối là loại khí tức ăn mòn linh hồn do cổ thi sinh ra này. Trước mắt lực lượng mà Vạn Hồn Tụ Thiên trận này sinh ra lại có tác dụng này. Chuyện này khiến cho hắn không khỏi cảnh giác.
Nếu như vị Đan Thần Chúa Tể này không phải người bình thường, mà là bị đoạt xá, hay là cổ thi còn sống?
Chuyện về cổ thi, đối với Nhiếp Vân hiện tại mà nói, nó giống như sương mù vậy, vừa cổ quái lại vừa kinh khủng.
- Nhiếp Vân, nếu như ngươi không chọc tới trên đầu ta thì ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái. Thế nhưng nếu ngươi đã tìm tới nơi này, hơn nữa còn biết cái gì đó. Như vậy ta cũng chỉ có thể bộc lộ thủ đoạn, lưu lại ngươi ở đây mà thôi.
Thanh âm tiếp tục vang lên, Đan Thần Chúa Tể bước ra một bước. Thân thể ở trên không trung nhẹ nhàng nhoáng một cái, sơn cốc trước mắt lập tức bay ra, biến thành một chiếc cổ thuyền to lớn.
- Sơn cốc này... Lại là một món pháp bảo di động hay sao?
Đám người Vô Nhật Chúa Tể nhìn một màn này vào trong mắt, toàn bộ đều ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của bọn hắn, sơn cốc này là cố định trên mặt đất, không thể di chuyển a. Dù sao, kể từ sau khi luyện thành nó, chưa bao giờ thấy qua sơn cốc này di chuyển vị trí. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ đã hoàn toàn sai lầm, món pháp bảo này không những có thể di chuyển mà còn đáng sợ như thế.
- Không nghĩ tới Đan Thần Chúa Tể lại có thủ đoạn như vậy, thực lực cũng còn mạnh hơn chúng ta a.
Sắc mặt Tiêu Diêu Tiên có chút khó coi.
Từ trước cho tới nay bọn họ đều cho rằng Đan Thần Chúa Tể cũng giống như bọn họ. Thực lực không chênh lệch bao nhiêu. Cũng không có ai giết được ai. Thứ hắn mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là luyện đan mà thôi. Mà bây giờ nhìn lại, căn bản không phải là như vậy.
Thực lực của người này sợ rằng đã không kém gì Nhiếp Vân, những người như bọn họ so ra vẫn kém đối phương.
Sau khi nhìn thấy rõ những chuyện này, bọn người Tiêu Diêu Tiên cảm thấy đầu óc mình có chút trì trệ.
Chúa Tể ba nghìn đại đạo viên mãn. Được xưng là đệ nhất cường giả dưới cường giả Phong vương dưới. Thực lực của người người đều tương đương nhau. Đây là định lý ở trong lòng tất cả mọi người vô số năm. Tại sao lại có thể có người mạnh hơn bọn hắn nhiều như vậy chứ?
Vô Tận Đan Điền
Nhìn kỹ một hồi, Nhiếp Vân đã nhận ra trận pháp hình thành chung quanh sơn cốc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Vạn Hồn Tụ Thiên trận. Đây là trận là lấy sự bất khuất, không cam lòng trong hồn phách của sinh linh. Lại rót vào trong trận pháp hình thành. Nhìn kích thước của đại trận trước mắt này, hồn phách ẩn chứa bên trong, tuyệt đối đếm không xuể. Xem ra Vô Nhật Chúa Tể nói không sai, người này vì mục đích của bản thân mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Sợ rằng vì luyện chế đại trận này, ít nhất đối phương cũng đã diệt sát mấy vạn cái thế giới nhất cấp!
Lấy sinh linh luyện chế trận pháp, vô luận là ở Phù Thiên đại lục hay là Thiên địa lục đạo, một khi để Nhiếp Vân gặp phải thì hắn sẽ không chút lưu tình nào. Theo hắn thấy đây là một loại loại cách làm tổn thương thiên đạo, quả thực là hành động của ác ma.
- Mọi người đều là Chúa Tể, Nhiếp Vân, ngươi có dám cam đoan vì tăng lên thực lực mà ngươi chưa từng giết người hay không? Không nên giả mù sa mưa ở nơi này a.
Đan Thần Chúa Tể nghe thấy lời này của hắn, lập tức cười lạnh.
- Ta đã từng giết người, nhưng ta dám cam đoan, ta không có không chừa bất kỳ thủ đoạn nào như vậy.
Nhiếp Vân lắc đầu, hai cánh tay biến thành một rồng một phượng, rít gào chộp về phía trước.
Mặc dù Tiểu long và U Minh Hoàng Vương lần nữa sống lại. Thế nhưng hai cánh tay của hắn có lực lượng long phượng, cỗ lực lượng này lại không có biến mất. Vì vậy lúc này hai cánh tay đồng thời thi triển, Long Phương hí dài, hung hăng chộp tới sơn cốc trước mặt.
Ầm Ầm!
Hai cánh tay mang theo lực lượng thân thể mạnh nhất của Nhiếp Vân va chạm với sơn cốc, tiếng nổ kịch liệt vang vọng, lực lượng cường đại bắn tứ tung. Khiến cho vô số đỉnh núi chung quanh bị đánh thành bụi phấn.
Ông!
Sơn cốc giống như một cái chuông lớn, phát ra thanh âm du dương vang vọng quần sơn.
Phanh phanh!
Lực lượng của Nhiếp Vân va chạm với phòng ngự của sơn cốc, Đan Thần Chúa Tể thao túng Vạn Hồn Tụ Thiên trận cũng đánh tới. Bên trong có khí tức linh hồn cắn trả xuyên hai quyền, kéo vào trong đầu của Nhiếp Vân.
Oán khí không cam lòng của ức vạn sinh linh cực kỳ khổng lồ, vừa mới tiến vào trong đầu đã lập tức khiến cho Nhiếp Vân đầu sôi trào, linh hồn thiếu chút nữa tan vỡ.
Đây mới là chỗ dựa lợi hại nhất của Đan Thần cốc này!
Phòng thủ và phản kích, cho dù Nhiếp Vân có thực lực như vậy thì cũng rơi vào tình huống bị động.
Sưu sưu!
Tuệ kiếm trong đầu chém một cái, đem tất cả suy nghĩ mặt trái chém một cái, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi hắn đang định tiếp tục xuất thủ thì đột nhiên tinh thần chấn động một cái, khuôn mặt biến sắc.
- Thực lực của ngươi không phải là Chúa Tể... Tại sao lại có thể có thủ đoạn mạnh như vậy chứ? Rốt cuộc ngươi là ai?
Chỉ thấy trong đầu của hắn, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái dây nhỏ, nhỏ hết sức, đang sống nhờ ở trong linh hồn của hắn. Đồng thời cũng lặng lẽ ăn mòn lực lượng của hắn!
Cái dây nhỏ này Nhiếp Vân đã gặp qua hai lần, lần đầu tiên ở trong Thập Tuyệt cổ địa, khi đối mặt với thi thể kinh khủng kia. Lần thứ hai chính là ở trong thế giới đặc thù ở Hỗn Độn hải dương. Cũng là khi đối mặt với vô số thi thể.
Lúc này hắn lấy lực phá trận, đối kháng cùng với Đan Thần Chúa Tể. Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện loại vật này. Chẳng lẽ Đan Thần Chúa Tể trước mắt này không phải là nhân loại bình thường, mà là... Một cỗ cổ thi?
Trong lòng rung động, tinh thần Nhiếp Vân chấn động một cái.
Tuệ kiếm sinh ra, chém tới cái dây nhỏ chung quanh. Thứ hắn chém cũng không phải là dây nhỏ. Mà là lực lượng linh hòn chunh quanh cái dây này. Một kiếm rơi xuống, lực lượng linh hồn bị chém rụng một bộ phận, cái dây nhỏ này cũng bị trục xuất ra bên ngoài cơ thể.
Phù!
Chém dứt cái dây nhỏ này, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Trở thành Chúa Tể, nếu nói hắn kiêng kỵ cái gì nhất. Như vậy tuyệt đối là loại khí tức ăn mòn linh hồn do cổ thi sinh ra này. Trước mắt lực lượng mà Vạn Hồn Tụ Thiên trận này sinh ra lại có tác dụng này. Chuyện này khiến cho hắn không khỏi cảnh giác.
Nếu như vị Đan Thần Chúa Tể này không phải người bình thường, mà là bị đoạt xá, hay là cổ thi còn sống?
Chuyện về cổ thi, đối với Nhiếp Vân hiện tại mà nói, nó giống như sương mù vậy, vừa cổ quái lại vừa kinh khủng.
- Nhiếp Vân, nếu như ngươi không chọc tới trên đầu ta thì ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái. Thế nhưng nếu ngươi đã tìm tới nơi này, hơn nữa còn biết cái gì đó. Như vậy ta cũng chỉ có thể bộc lộ thủ đoạn, lưu lại ngươi ở đây mà thôi.
Thanh âm tiếp tục vang lên, Đan Thần Chúa Tể bước ra một bước. Thân thể ở trên không trung nhẹ nhàng nhoáng một cái, sơn cốc trước mắt lập tức bay ra, biến thành một chiếc cổ thuyền to lớn.
- Sơn cốc này... Lại là một món pháp bảo di động hay sao?
Đám người Vô Nhật Chúa Tể nhìn một màn này vào trong mắt, toàn bộ đều ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của bọn hắn, sơn cốc này là cố định trên mặt đất, không thể di chuyển a. Dù sao, kể từ sau khi luyện thành nó, chưa bao giờ thấy qua sơn cốc này di chuyển vị trí. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ đã hoàn toàn sai lầm, món pháp bảo này không những có thể di chuyển mà còn đáng sợ như thế.
- Không nghĩ tới Đan Thần Chúa Tể lại có thủ đoạn như vậy, thực lực cũng còn mạnh hơn chúng ta a.
Sắc mặt Tiêu Diêu Tiên có chút khó coi.
Từ trước cho tới nay bọn họ đều cho rằng Đan Thần Chúa Tể cũng giống như bọn họ. Thực lực không chênh lệch bao nhiêu. Cũng không có ai giết được ai. Thứ hắn mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là luyện đan mà thôi. Mà bây giờ nhìn lại, căn bản không phải là như vậy.
Thực lực của người này sợ rằng đã không kém gì Nhiếp Vân, những người như bọn họ so ra vẫn kém đối phương.
Sau khi nhìn thấy rõ những chuyện này, bọn người Tiêu Diêu Tiên cảm thấy đầu óc mình có chút trì trệ.
Chúa Tể ba nghìn đại đạo viên mãn. Được xưng là đệ nhất cường giả dưới cường giả Phong vương dưới. Thực lực của người người đều tương đương nhau. Đây là định lý ở trong lòng tất cả mọi người vô số năm. Tại sao lại có thể có người mạnh hơn bọn hắn nhiều như vậy chứ?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2441: Vạn Hồn Tụ Thiên trận (2)
7.2/10 từ 35 lượt.