Vô Tận Đan Điền
Chương 2408: Hủy diệt Kiền Huyết hoàng cung (1)
- Người nào gan to như vậy, dám giương oai ở trong Kiền Huyết hoàng thành.
- Đáng chết, giương oai ở trước mặt Kiền Huyết hoàng triều, chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao?
- Ồ... Là... Nhiếp Vân Chúa Tể?
- Xong rồi, quả nhiên tên sát tinh này đã tới, làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân thét to một tiếng, thanh âm truyền vào hoàng cung, bên trong cung điện đầu tiên là cả kinh, sau đó như nổ tung.
Kiền Huyết hoàng triều thống trị đại lục nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào không chút kiêng kỵ kêu tên như thế. Còn đi tới bên ngoài hoàng cung khiêu khích, vừa mới đầu tất cả mọi người đều cho rằng đây là một thanh niên không lớn ăn gan hùm mật gấu mới dám làm vậy, thế nhưng đợi cho tới lúc thấy rõ bộ dáng, toàn bộ mọi người thiếu chút bị hù dọa cho mất mạng.
Không phải là đối phương ăn gan hùm mật gấu, mà là gan của bọn hắn quá lớn!
Dám nói như vậy với một Chúa Tể, đây không phải là muốn chết hay sao?
Vô số hộ vệ bảo vệ hoàng cung nhìn về phía người trẻ tuổi tựa như chiến thần trên không trung, tất cả đều bị dọa sợ đến mức run run, đừng nói là xông lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Uy danh của Nhiếp Vân quả thực quá lớn, đánh chết Chúa Tể, đối kháng với A Dục Vương... Đừng nói là chiến đấu, nghe thấy cái tên hắn cũng đã khiến cho người ta từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
- Là Nhiếp Vân Chúa Tể, hắn đến tìm Kiền Huyết hoàng đế báo thù!
- Lần này có trò hay để nhìn rồi.
- Không biết Kiền Huyết hoàng đế có xuất hiện hay không a.
- Nhìn những hộ vệ kia, bình thường mỗi một người đều cao cao tại thượng, bây giờ mỗi một người đều cúi thấp, như chó cụp đuôi, cổ cũng không dám ngẩng lên, thật là mất mặt!
- Không có gì là mất mặt a, nếu như ngươi là Chúa Tể, có thực lực như Nhiếp Vân đại nhân, nhất định bọn họ cũng sẽ làm như thế này với ngươi! Thực lực mới là vương đạo!
Khác với mọi người trong hoàng cung hốt hoảng. Người trong hoàng thành nghe thấy tiếng quát, mỗi một người đều lên tiếng nói cười liên miên, phần lớn đều đứng xem náo nhiệt.
Mặc dù Kiền Huyết hoàng triều không phải thống trị như bạo quân. Thế nhưng nhất định cũng không trong sạch chút nào. Hoàng triều truyền thừa ức vạn năm, quan liêu, các loại vấn đề mục nát sinh sôi. Cảm tình của dân thường với bọn hắn không sâu, diệt hay không diệt, đối với bọn họ mà nói, quan hệ không lớn.
Cho nên nhiều người cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem hoàng quyền đứng sừng sững nhiều năm như vậy có thể bởi vì đắc tội với một nhân vật truyền kỳ như vậy mà hoàn toàn sụp đổ hay không.
Bên trong hoàng cung có một vị đại thần bay ra, thân thể không ngừng run run, trên mặt lại mang theo vẻ kiên nghị, hắn cắn răng nói.
- Đúng vậy, bệ hạ đắc tội với ngươi, ngươi nên tìm hắn, mà không phải là chúng ta, nếu không, tin tức truyền đi ra ngoài, uy danh ngươi đặt ở chỗ nào chứ?
Lại có một vị đại thần bay ra.
Hai người kia mặc dù không nói nhiều, thế nhưng mỗi câu đều nói trúng chỗ yếu, khiến cho Nhiếp Vân ném chuột sợ vỡ bình.
Không cần suy nghĩ. Đây nhất định là thủ đoạn mà Kiền Huyết hoàng đế lưu lại, khiến cho đại thần dùng những lời này ngăn cản Nhiếp Vân, để cho hắn ngại thân phận cho nên sẽ không tiện xuất thủ với hoàng triều.
Thân là Chúa Tể mà xuất thủ đối với bọn họ, quả thực có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Mười... Chín...
Mặc dù ý tưởng của Kiền Huyết hoàng đế rất tốt, thế nhưng hắn vẫn xem thường quyết tâm của Nhiếp Vân, nghe thấy lời của bọn họ, hắn căn bản không thèm để ý tới, ánh mắt giống như băng, trên miệng vang lên tiếng đếm lạnh lùng, không có chút ngừng nghỉ nào.
- Chẳng lẽ đại nhân thực sự không để ý tới thân phậ mà định ỷ mạnh hiếp yếu, không để ý tới thân phận Chúa Tể sao?
Nghe thấy hắn bắt đầu đếm ngược, da đầu vị đại thần thứ nhất run lên..
Theo hắn thấy, đối phương thân là Chúa Tể, vô luận như thế nào cũng sẽ cố kỵ tôn nghiêm, không dám quang minh chánh đại xuất thủ như vậy. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới cho dù nói tới như vậy thì đối phương cũng không quan tâm!
- Người mạnh nhất trong chúng ta cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể, ngươi ra tay với chúng ta, chẳng lẽ không sợ dính nhân quả, không tránh khỏi tam tai cửu nạn hay sao?
Vị đại thần thứ hai vội nói.
Kiền Huyết hoàng triều từng có một vị Chúa Tể trấn giữ, đối với Chúa Tể có tam tai cửu nạn, cũng biết rất rõ.
- ... Tám... Bảy...
Nhiếp Vân không nhìn đối phương lấy một cái mà vẫn tiếp tục đếm.
Cái gì mà tam tai cửu nạn, nguy hiểm cái rắm. Cũng đã đắc tội với A Dục Vương, cần gì phải sợ những thứ mơ hồ này?
- Ngươi...
Thấy một màn này, mấy vị đại thần đang bay trên không trung mới biết được thiếu niên ở trước mắt này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn nhiều! Trên trán mỗi người toát ra mồ hôi lạnh.
Khó trách Kiền Huyết hoàng đế bị dọa cho sợ đến mức ẩn nấp, không dám lộ diện, người trước mắt này không chỉ có thực lực mạnh, ý chí còn quá kiên cường, một khi định làm chuyện gì sẽ không sửa đối. Quả thực không là người mà bọn hắn có thể đối phó.
Kế hoạch của Kiền Huyết hoàng đế vốn cho là hắn ẩn nấp, đối phương thân là Chúa Tể, chỉ cần dùng ngôn ngữ bức bách thì chắc chắn đối phương sẽ không xuất thủ đối với một ít đại thần trong hoàng cung. Thế nhưng hắn lại không ngờ lại là kết quả này!
- Làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân tiếp tục đếm ngược, tùy thời sẽ công kích, mấy vị đại thần nhìn lẫn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nóng nảy.
Tên sát tinh trước mắt này quá kinh khủng, căn bản không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.
- Trốn!
Trong đám người không biết là người nào kêu một tiếng, nghe được thanh âm này, tất cả mọi người tựa như nhận được đại xa, nào dám dừng lại nữa. Cả đám đồng thời bay về bốn phương tám hướng.
Trong bọn họ, người thực lực kém nhất cũng đạt tới cấp bậc tông chủ, thực lực như vậy, nếu như muốn chạy trốn, chỉ cần một cái hô hấp đã có thể từ trong vị trí hoàng cung chạy ra khỏi Kiền Huyết hoàng thành. Bất quá, bọn hắn vừa mới nhúc nhích thì đã lập tức cảm thấy trên người căng cứng, giống như cá tôm trong lưới vậy, bị giam cầm trên không trung, không có cách nào nhúc nhích được.
- Xong rồi... Nhiếp Vân Chúa Tể xuất thủ...
Vô Tận Đan Điền
- Đáng chết, giương oai ở trước mặt Kiền Huyết hoàng triều, chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao?
- Ồ... Là... Nhiếp Vân Chúa Tể?
- Xong rồi, quả nhiên tên sát tinh này đã tới, làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân thét to một tiếng, thanh âm truyền vào hoàng cung, bên trong cung điện đầu tiên là cả kinh, sau đó như nổ tung.
Kiền Huyết hoàng triều thống trị đại lục nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào không chút kiêng kỵ kêu tên như thế. Còn đi tới bên ngoài hoàng cung khiêu khích, vừa mới đầu tất cả mọi người đều cho rằng đây là một thanh niên không lớn ăn gan hùm mật gấu mới dám làm vậy, thế nhưng đợi cho tới lúc thấy rõ bộ dáng, toàn bộ mọi người thiếu chút bị hù dọa cho mất mạng.
Không phải là đối phương ăn gan hùm mật gấu, mà là gan của bọn hắn quá lớn!
Dám nói như vậy với một Chúa Tể, đây không phải là muốn chết hay sao?
Vô số hộ vệ bảo vệ hoàng cung nhìn về phía người trẻ tuổi tựa như chiến thần trên không trung, tất cả đều bị dọa sợ đến mức run run, đừng nói là xông lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Uy danh của Nhiếp Vân quả thực quá lớn, đánh chết Chúa Tể, đối kháng với A Dục Vương... Đừng nói là chiến đấu, nghe thấy cái tên hắn cũng đã khiến cho người ta từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
- Là Nhiếp Vân Chúa Tể, hắn đến tìm Kiền Huyết hoàng đế báo thù!
- Lần này có trò hay để nhìn rồi.
- Không biết Kiền Huyết hoàng đế có xuất hiện hay không a.
- Nhìn những hộ vệ kia, bình thường mỗi một người đều cao cao tại thượng, bây giờ mỗi một người đều cúi thấp, như chó cụp đuôi, cổ cũng không dám ngẩng lên, thật là mất mặt!
- Không có gì là mất mặt a, nếu như ngươi là Chúa Tể, có thực lực như Nhiếp Vân đại nhân, nhất định bọn họ cũng sẽ làm như thế này với ngươi! Thực lực mới là vương đạo!
Khác với mọi người trong hoàng cung hốt hoảng. Người trong hoàng thành nghe thấy tiếng quát, mỗi một người đều lên tiếng nói cười liên miên, phần lớn đều đứng xem náo nhiệt.
Mặc dù Kiền Huyết hoàng triều không phải thống trị như bạo quân. Thế nhưng nhất định cũng không trong sạch chút nào. Hoàng triều truyền thừa ức vạn năm, quan liêu, các loại vấn đề mục nát sinh sôi. Cảm tình của dân thường với bọn hắn không sâu, diệt hay không diệt, đối với bọn họ mà nói, quan hệ không lớn.
Cho nên nhiều người cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem hoàng quyền đứng sừng sững nhiều năm như vậy có thể bởi vì đắc tội với một nhân vật truyền kỳ như vậy mà hoàn toàn sụp đổ hay không.
Bên trong hoàng cung có một vị đại thần bay ra, thân thể không ngừng run run, trên mặt lại mang theo vẻ kiên nghị, hắn cắn răng nói.
- Đúng vậy, bệ hạ đắc tội với ngươi, ngươi nên tìm hắn, mà không phải là chúng ta, nếu không, tin tức truyền đi ra ngoài, uy danh ngươi đặt ở chỗ nào chứ?
Lại có một vị đại thần bay ra.
Hai người kia mặc dù không nói nhiều, thế nhưng mỗi câu đều nói trúng chỗ yếu, khiến cho Nhiếp Vân ném chuột sợ vỡ bình.
Không cần suy nghĩ. Đây nhất định là thủ đoạn mà Kiền Huyết hoàng đế lưu lại, khiến cho đại thần dùng những lời này ngăn cản Nhiếp Vân, để cho hắn ngại thân phận cho nên sẽ không tiện xuất thủ với hoàng triều.
Thân là Chúa Tể mà xuất thủ đối với bọn họ, quả thực có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Mười... Chín...
Mặc dù ý tưởng của Kiền Huyết hoàng đế rất tốt, thế nhưng hắn vẫn xem thường quyết tâm của Nhiếp Vân, nghe thấy lời của bọn họ, hắn căn bản không thèm để ý tới, ánh mắt giống như băng, trên miệng vang lên tiếng đếm lạnh lùng, không có chút ngừng nghỉ nào.
- Chẳng lẽ đại nhân thực sự không để ý tới thân phậ mà định ỷ mạnh hiếp yếu, không để ý tới thân phận Chúa Tể sao?
Nghe thấy hắn bắt đầu đếm ngược, da đầu vị đại thần thứ nhất run lên..
Theo hắn thấy, đối phương thân là Chúa Tể, vô luận như thế nào cũng sẽ cố kỵ tôn nghiêm, không dám quang minh chánh đại xuất thủ như vậy. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới cho dù nói tới như vậy thì đối phương cũng không quan tâm!
- Người mạnh nhất trong chúng ta cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể, ngươi ra tay với chúng ta, chẳng lẽ không sợ dính nhân quả, không tránh khỏi tam tai cửu nạn hay sao?
Vị đại thần thứ hai vội nói.
Kiền Huyết hoàng triều từng có một vị Chúa Tể trấn giữ, đối với Chúa Tể có tam tai cửu nạn, cũng biết rất rõ.
- ... Tám... Bảy...
Nhiếp Vân không nhìn đối phương lấy một cái mà vẫn tiếp tục đếm.
Cái gì mà tam tai cửu nạn, nguy hiểm cái rắm. Cũng đã đắc tội với A Dục Vương, cần gì phải sợ những thứ mơ hồ này?
- Ngươi...
Thấy một màn này, mấy vị đại thần đang bay trên không trung mới biết được thiếu niên ở trước mắt này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn nhiều! Trên trán mỗi người toát ra mồ hôi lạnh.
Khó trách Kiền Huyết hoàng đế bị dọa cho sợ đến mức ẩn nấp, không dám lộ diện, người trước mắt này không chỉ có thực lực mạnh, ý chí còn quá kiên cường, một khi định làm chuyện gì sẽ không sửa đối. Quả thực không là người mà bọn hắn có thể đối phó.
Kế hoạch của Kiền Huyết hoàng đế vốn cho là hắn ẩn nấp, đối phương thân là Chúa Tể, chỉ cần dùng ngôn ngữ bức bách thì chắc chắn đối phương sẽ không xuất thủ đối với một ít đại thần trong hoàng cung. Thế nhưng hắn lại không ngờ lại là kết quả này!
- Làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân tiếp tục đếm ngược, tùy thời sẽ công kích, mấy vị đại thần nhìn lẫn nhau, trong mắt hiện lên vẻ nóng nảy.
Tên sát tinh trước mắt này quá kinh khủng, căn bản không phải là tồn tại mà bọn họ có thể chống lại.
- Trốn!
Trong đám người không biết là người nào kêu một tiếng, nghe được thanh âm này, tất cả mọi người tựa như nhận được đại xa, nào dám dừng lại nữa. Cả đám đồng thời bay về bốn phương tám hướng.
Trong bọn họ, người thực lực kém nhất cũng đạt tới cấp bậc tông chủ, thực lực như vậy, nếu như muốn chạy trốn, chỉ cần một cái hô hấp đã có thể từ trong vị trí hoàng cung chạy ra khỏi Kiền Huyết hoàng thành. Bất quá, bọn hắn vừa mới nhúc nhích thì đã lập tức cảm thấy trên người căng cứng, giống như cá tôm trong lưới vậy, bị giam cầm trên không trung, không có cách nào nhúc nhích được.
- Xong rồi... Nhiếp Vân Chúa Tể xuất thủ...
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2408: Hủy diệt Kiền Huyết hoàng cung (1)
7.2/10 từ 35 lượt.