Vô Tận Đan Điền
Chương 2395: Tam đại cường giả Phong vương (1)
Mặc dù trong lòng khinh bỉ những Chúa Tể này thay đổi thất thường, thế nhưng cũng là bởi vì Nhiếp Vân quá cường đại, nếu như không phải lợi hại như vậy thì làm sao có thể khiến cho các Chúa Tể nói ra lời như vậy chứ?
Xem ra nương theo Nhiếp Vân này xuất hiện, cách cục đã xuất hiện bao nhiêu năm giữa các Chúa Tể sợ rằng sắp thay đổi hoàn toàn a.
- Nếu đã không có ai động thủ, như vậy ta sẽ nói với các ngươi một chút!
Không quản những người này đang nghĩ cái gì. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía chư vị Chúa Tể trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
- Mời Chúa Tể nói!
- Nếu như mọi người nguyện ý sống chung hòa bình với ta. Như vậy ta cũng sẽ không làm khó bất kỳ người nào. Bất quá, lời nói xấu xí vẫn phải nói trước một chút. Nếu như ai dám khiêu chiến uy nghiêm của ta, làm động tác nhỏ sau lưng. Như vậy ta cũng không ngại để cho hắn đi theo gót chân đám người Kiền Huyết lão tổ!
Nhiếp Vân không có chút khách khí nào, trong thanh âm mang theo ý sát phạt.
- Nhiếp Vân Chúa Tể yên tâm đi, chúng ta còn không có ý tự mình tìm chết…
Nghe thấy hắn nói như vậy. Tất cả Chúa Tể đều cảm thấy sua lưng phát lạnh, mỗi một người đều vội vàng gật đầu.
Thấy đám người Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ bị giết, bọn họ cũng biết người trước mắt này rất đáng sợ. Thân là Chúa Tể, không biết đã sống bao lâu, mỗi một người đều là người khôn khéo như quỷ. Chẳng những biết người trước mắt này không thể đắc tội, thâm chí còn nghĩ nên kết giao như thế nào. Thậm chí cũng đang lo lắng hậu bối, thế lực sau lưng mình không có mắt. Sau này phải khắc chế thuộc hạ của mình một chút, nghìn vạn lần không nên đắc tội a.
- Được rồi, nếu tất cả mọi người đã tới đủ, như vậy chuẩn bị mở ra quang mang, nghênh đón Hỗn Độn Vương Phù lệnh đi!
Nhìn quanh một vòng, biết những Chúa Tể này đã hoàn toàn mất đi ý niệm phản kháng với hắn. Lúc này hắn mới hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía quang mang ngay phía trước.
- Chư vị, mời mỗi người đem Tầm Lệnh phù trong tay ra sử dụng a!
Thanh âm hùng hậu vang lên, bàn tay của Nhiếp Vân chộp một trảo, trước tiên đem Tầm Lệnh phù của bản thân lấy được trước đó ném ra.
Thấy hắn xuất thủ, tay cầm Tầm Lệnh phù, tất cả mọi người không dám cất giữ, cả đám rối rít ném ra không trung.
Tám khối Tầm Lệnh phù bay đến không trung rồi chậm rãi xoay tròn, lập tức dẫn tới phù văn trên bề mặt quang mang sợ hãi, một đám thanh âm xé rách không khí vang lên, tám phương vị đông, tây, nam, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc chung quanh quang mang chậm rãi xuất hiện một cái đài cao nhỏ.
Phù văn trên đài cao xoay quanh, từng đạo năng lượng đặc thù ba động không ngừng, phía trên mỗi một đạo cũng có một chỗ lõm không lớn. Nhìn dáng vẻ dường như có thể đem Tầm Lệnh phù đặt vào trong đó.
Sưu Sưu Sưu Sưu Sưu!
Tám khôi Tầm Lệnh phù dường như đã bị một cỗ lực lượng đặc thù nào đó dẫn dắt, chia ra tám cái đài cao rồi bay đi, lại khảm vào trong chỗ lõm trên đài cao, đột nhiên kích thích ra quang mang chói mắt xuất hiện.
Tầm Lệnh phù và đài cao vừa mới dung hợp, quang mang nhất thời phát ra tiếng nổ kịch liệt, đồng thời quang mang cũng chậm rãi nứt ra.
- Mở ra.
Hai mắt tất cả mọi người đồng thời sáng ngời, trong mắt đều hiện lên vẻ hưng phấn không thôi.
Bọn họ đi tới nơi này, mục đích chủ yếu chính là vì Hỗn Độn Vương Phù lệnh. Lúc này đã phát hiện ra Vương Phù lệnh, hai tay bọn hắn không khỏi siết chặt, khóe mắt lóe lên dư quang.
Cho dù có hưng phấn, thế nhưng cũng không có một người nào vọt tới trước, mà là ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Nhiếp Vân, tất cả Chúa Tể cũng không ngoại lệ.
Trải qua trận chiến lúc trước, tất cả mọi người đều biết người thiếu niên trước mắt này mới là trung tâm của tất cả mọi người, cho nên nào ai dám vi phạm ý tứ của hắn? Nếu làm như vậy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Đi vào xem một chút!
Biết hành động lúc trước đã hoàn toàn khiến cho những người này cảm thấy sợ hãi, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, thân thể khẽ búng một cái rồi bay vào phía trong quang mang.
Phạm vi bao phủ của quang mang cũng không lớn, chỉ có vài trăm thước, vừa mới tiến vào bên trong đó thì nhất thời đã cảm thấy có một nhiệt khí bao phủ toàn thân, tinh thần khẽ động một cái, phòng ngự chi khí lập tức quanh quẩn toàn thân.
Sưu sưu!
Những Chúa Tể khác và đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cũng bay tới phía trước, theo sát ở phía sau hắn.
- Đây chính là Hỗn Độn Vương Phù lệnh sao?
- Nhất định là vậy, uy áp tản ra ở v, đều là thủ đoạn của cường giả Phong vương.
- Ha ha, tốn vô số khổ cực rốt cuộc cũng đã tới, quả nhiên trời không phụ người có lòng a.
Thấy Hỗn Độn Vương Phù lệnh đang ở trước mắt, tất cả mọi người đều cười ha hả, hưng phấn tới mức sắc mặt đỏ lên.
Đồng thời bọn họ cũng cảm ứng được sự cường đại của Vương Phù lệnh, khí tức đâm vào linh hồn, khiến cho linh hồn không khỏi trở nên run rẩy.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, ngươi tới mở ra đi! Vương Phù lệnh có ngươi trông coi, như vậy chúng ta mới yên tâm!
Một vị Chúa Tể nói.
Người nào trông coi Vương Phù lệnh cũng đồng nghĩa với việc có quyền lợi trực tiếp đối thoại với cường giả Phong vương. Cơ hội như vậy là thứ mà bọn họ hy vọng có được nhất.
- Được.
Nhiếp Vân cũng không từ chối mà chợt đưa tay về phía trước.
Ầm!
Hỗn Độn Vương Phù lệnh trên đài cao bị hắn lăng không bắt tới, cáo thị màu vàng, nhìn không lớn, thế nhưng lại nặng nề giống như núi to vậy.
Sưu!
Bàn tay run lên, cáo thị bị hắn kéo ra, có vô số cổ hỗn độn văn tự đồng thời bay ra, trôi lơ lửng trên không trung, tản mát ra uy áp và lực lượng cường đại.
Những cổ hỗn độn văn tự này ở những nơi khác, rất nhiều người đều không thể nhận ra, không biết được. Thế nhưng người có thể đi vào nơi này, thấp nhất cũng là cường
giả hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo. Tất cả đều hiểu nội dung bên trên cáo thị.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng những chữ này, sắc mặt toàn bộ mọi người không khỏi cổ quái, đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân đang ở giữa mọi người.
Vô Tận Đan Điền
Xem ra nương theo Nhiếp Vân này xuất hiện, cách cục đã xuất hiện bao nhiêu năm giữa các Chúa Tể sợ rằng sắp thay đổi hoàn toàn a.
- Nếu đã không có ai động thủ, như vậy ta sẽ nói với các ngươi một chút!
Không quản những người này đang nghĩ cái gì. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía chư vị Chúa Tể trước mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
- Mời Chúa Tể nói!
- Nếu như mọi người nguyện ý sống chung hòa bình với ta. Như vậy ta cũng sẽ không làm khó bất kỳ người nào. Bất quá, lời nói xấu xí vẫn phải nói trước một chút. Nếu như ai dám khiêu chiến uy nghiêm của ta, làm động tác nhỏ sau lưng. Như vậy ta cũng không ngại để cho hắn đi theo gót chân đám người Kiền Huyết lão tổ!
Nhiếp Vân không có chút khách khí nào, trong thanh âm mang theo ý sát phạt.
- Nhiếp Vân Chúa Tể yên tâm đi, chúng ta còn không có ý tự mình tìm chết…
Nghe thấy hắn nói như vậy. Tất cả Chúa Tể đều cảm thấy sua lưng phát lạnh, mỗi một người đều vội vàng gật đầu.
Thấy đám người Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể, Ma Thiên lão tổ bị giết, bọn họ cũng biết người trước mắt này rất đáng sợ. Thân là Chúa Tể, không biết đã sống bao lâu, mỗi một người đều là người khôn khéo như quỷ. Chẳng những biết người trước mắt này không thể đắc tội, thâm chí còn nghĩ nên kết giao như thế nào. Thậm chí cũng đang lo lắng hậu bối, thế lực sau lưng mình không có mắt. Sau này phải khắc chế thuộc hạ của mình một chút, nghìn vạn lần không nên đắc tội a.
- Được rồi, nếu tất cả mọi người đã tới đủ, như vậy chuẩn bị mở ra quang mang, nghênh đón Hỗn Độn Vương Phù lệnh đi!
Nhìn quanh một vòng, biết những Chúa Tể này đã hoàn toàn mất đi ý niệm phản kháng với hắn. Lúc này hắn mới hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía quang mang ngay phía trước.
- Chư vị, mời mỗi người đem Tầm Lệnh phù trong tay ra sử dụng a!
Thanh âm hùng hậu vang lên, bàn tay của Nhiếp Vân chộp một trảo, trước tiên đem Tầm Lệnh phù của bản thân lấy được trước đó ném ra.
Thấy hắn xuất thủ, tay cầm Tầm Lệnh phù, tất cả mọi người không dám cất giữ, cả đám rối rít ném ra không trung.
Tám khối Tầm Lệnh phù bay đến không trung rồi chậm rãi xoay tròn, lập tức dẫn tới phù văn trên bề mặt quang mang sợ hãi, một đám thanh âm xé rách không khí vang lên, tám phương vị đông, tây, nam, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc chung quanh quang mang chậm rãi xuất hiện một cái đài cao nhỏ.
Phù văn trên đài cao xoay quanh, từng đạo năng lượng đặc thù ba động không ngừng, phía trên mỗi một đạo cũng có một chỗ lõm không lớn. Nhìn dáng vẻ dường như có thể đem Tầm Lệnh phù đặt vào trong đó.
Sưu Sưu Sưu Sưu Sưu!
Tám khôi Tầm Lệnh phù dường như đã bị một cỗ lực lượng đặc thù nào đó dẫn dắt, chia ra tám cái đài cao rồi bay đi, lại khảm vào trong chỗ lõm trên đài cao, đột nhiên kích thích ra quang mang chói mắt xuất hiện.
Tầm Lệnh phù và đài cao vừa mới dung hợp, quang mang nhất thời phát ra tiếng nổ kịch liệt, đồng thời quang mang cũng chậm rãi nứt ra.
- Mở ra.
Hai mắt tất cả mọi người đồng thời sáng ngời, trong mắt đều hiện lên vẻ hưng phấn không thôi.
Bọn họ đi tới nơi này, mục đích chủ yếu chính là vì Hỗn Độn Vương Phù lệnh. Lúc này đã phát hiện ra Vương Phù lệnh, hai tay bọn hắn không khỏi siết chặt, khóe mắt lóe lên dư quang.
Cho dù có hưng phấn, thế nhưng cũng không có một người nào vọt tới trước, mà là ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Nhiếp Vân, tất cả Chúa Tể cũng không ngoại lệ.
Trải qua trận chiến lúc trước, tất cả mọi người đều biết người thiếu niên trước mắt này mới là trung tâm của tất cả mọi người, cho nên nào ai dám vi phạm ý tứ của hắn? Nếu làm như vậy cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Đi vào xem một chút!
Biết hành động lúc trước đã hoàn toàn khiến cho những người này cảm thấy sợ hãi, Nhiếp Vân cũng không nói nhiều, thân thể khẽ búng một cái rồi bay vào phía trong quang mang.
Phạm vi bao phủ của quang mang cũng không lớn, chỉ có vài trăm thước, vừa mới tiến vào bên trong đó thì nhất thời đã cảm thấy có một nhiệt khí bao phủ toàn thân, tinh thần khẽ động một cái, phòng ngự chi khí lập tức quanh quẩn toàn thân.
Sưu sưu!
Những Chúa Tể khác và đám người Vĩnh Dạ hoàng đế cũng bay tới phía trước, theo sát ở phía sau hắn.
- Đây chính là Hỗn Độn Vương Phù lệnh sao?
- Nhất định là vậy, uy áp tản ra ở v, đều là thủ đoạn của cường giả Phong vương.
- Ha ha, tốn vô số khổ cực rốt cuộc cũng đã tới, quả nhiên trời không phụ người có lòng a.
Thấy Hỗn Độn Vương Phù lệnh đang ở trước mắt, tất cả mọi người đều cười ha hả, hưng phấn tới mức sắc mặt đỏ lên.
Đồng thời bọn họ cũng cảm ứng được sự cường đại của Vương Phù lệnh, khí tức đâm vào linh hồn, khiến cho linh hồn không khỏi trở nên run rẩy.
- Nhiếp Vân Chúa Tể, ngươi tới mở ra đi! Vương Phù lệnh có ngươi trông coi, như vậy chúng ta mới yên tâm!
Một vị Chúa Tể nói.
Người nào trông coi Vương Phù lệnh cũng đồng nghĩa với việc có quyền lợi trực tiếp đối thoại với cường giả Phong vương. Cơ hội như vậy là thứ mà bọn họ hy vọng có được nhất.
- Được.
Nhiếp Vân cũng không từ chối mà chợt đưa tay về phía trước.
Ầm!
Hỗn Độn Vương Phù lệnh trên đài cao bị hắn lăng không bắt tới, cáo thị màu vàng, nhìn không lớn, thế nhưng lại nặng nề giống như núi to vậy.
Sưu!
Bàn tay run lên, cáo thị bị hắn kéo ra, có vô số cổ hỗn độn văn tự đồng thời bay ra, trôi lơ lửng trên không trung, tản mát ra uy áp và lực lượng cường đại.
Những cổ hỗn độn văn tự này ở những nơi khác, rất nhiều người đều không thể nhận ra, không biết được. Thế nhưng người có thể đi vào nơi này, thấp nhất cũng là cường
giả hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo. Tất cả đều hiểu nội dung bên trên cáo thị.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng những chữ này, sắc mặt toàn bộ mọi người không khỏi cổ quái, đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân đang ở giữa mọi người.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2395: Tam đại cường giả Phong vương (1)
7.2/10 từ 35 lượt.