Vô Tận Đan Điền
Chương 231: Đại Lực sư
- Đây là lực lượng gì vậy?
- Đây mới gọi là thực lực, trước đó chứng kiến một khí tông đã vô cùng hung hăng càn quấy, so sánh với họ, quả thật cặn bã cũng không bằng…
- Cha, Đồ Tân thật lợi hại, Nhiếp Vân không sao đi?
- Nhiếp Vân là người có thể tạo ra kỳ tích, chúng ta hãy chờ xem…
Ở xa xa, Thiết Lan Nhi cùng Thiết Nham nhìn cuộc giao chiến trên không trung, trong mắt tràn ngập lo lắng.
- Hừ, khí lực cũng chẳng ra gì thôi.
Hai người giao kích, vừa chạm liền tách ra, Đồ Tân nhìn Nhiếp Vân cười lạnh nói.
- Ân?
Nhiếp Vân không còn vẻ khinh thị như trước, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn phát hiện lực lượng thân thể của đối phương còn cường đại hơn mình!
Điều này sao có thể?
- Tuy rằng khí lực của ngươi còn kém xa hơn ta, nhưng đáng giá cho ta sử dụng binh khí!
Đồ Tân lật tay, một thanh thiết chùy thật lớn hiện ra trong tay hắn.
- Nạp vật đan điền?
- Thiết chùy này nặng ba ngàn bảy trăm cân, trong binh khí xem như nặng nhất, ngươi chết dưới thiết chùy, xem như chết có ý nghĩa!
Đồ Tân nhẹ nhàng vung thiết chùy trong tay nói.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Nhiếp Vân chợt toát ra một loại thiên phú đặc thù!
Đại lực sư!
Đại lực sư có được đại lực đan điền, có thể ôn dưỡng thân thể, làm lực lượng thân thể tăng nhiều.
Vì thế lực lượng thân thể mình không phải đối thủ của cường giả có thiên phú đặc thù như thế!
Nhưng nếu mình có đại lực đan điền, thực lực của mình sẽ gia tăng thêm bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên lửa nóng.
Linh Tê Luyện Thể Quyết là tu luyện tuyệt chiêu phòng ngự, tuy Nhiếp Vân luyện được gia tăng lực lượng của cơ bắp nhưng những lực lượng này chỉ trợ giúp gia tăng phụ lực mà thôi! Nếu có thể mở Đại Lực đan điền, lại phối hợp với xu thế đại địa thì...
Thực lực của chính mình hoàn toàn có thể tăng lên gấp mười lần so với lúc trước.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân làm sao không hưng phấn cho được chứ?
- Cầm thiết chùy nặng như vậy thì làm sao chiến đấu?
- Cũng không có nặng bao nhiêu đâu, chẳng phải biến thành yêu thú hay sao?
Nghe Đồ Tân Chí Tôn nói như thế mọi người há hốc mồm, khiếp sợ không nói được thành lời.
Trong mắt bọn họ, binh khí nên dùng linh xảo làm chủ, một kiện binh khí nặng hơn mười cân đã đủ nặng lắm rồi, hơn ba ngàn bảy trăm cân, không cầm nổi thì nói gì tới chiến đấu chứ?
- Hơn ba ngàn bảy trăm cân cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta, thật buồn cười, quả thực quá nhẹ!
Nhiếp Vân cười nhạt lên tiếng đả kích.
- Hơn ba ngàn bảy trăm cân còn nhẹ? Hai người này là quái vật gì thế?
Nghe thấy Nhiếp Vân nói thế, da mặt của mọi người không ngừng co giật liên tục, ngay cả Bách Hoa Tông chủ cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Kẻ dám nói như vậy, không phải khoác lác thì có thực lực thật sự, dùng binh khí nặng ba ngàn bảy trăm cân tác chiến, đúng là quá ngoan độc.
- Toàn thân thanh kiếm ta dùng sử dụng huyền ngọc luyện thành.
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của mọi người nhìn mình, Nhiếp Vân không ngừng vung vẩy trường kiếm trong tay, kiếm khí bộc phát như đâm rách không khí chung quanh, từ đó phát ra âm thanh sắc bén.
- Huyền ngọc? Kim loại nặng nhất trên thế gian? Tại sao có thể có nhiều như vậy? Như vậy thanh kiếm của ngươi nặng bao nhiêu?
Nghe thiếu niên nói ra chất liệu thanh kiếm của mình, Đồ Tân Chí Tôn đã giật mình.
Người khác không biết huyền ngọc nhưng hắn lại biết rõ, kim loại nặng nhất và cũng là cứng nhất trên thế giới. Một thanh bảo kiếm đạt được gia tăng một khắc đã có thể tăng uy lực của nó lên thật lớn, tiến hóa thành bảo kiếm, toàn thân kiếm đều là huyền ngọc, như vậy nó nặng bao nhiêu?
Chỉ sợ còn nặng hơn thiết chùy của mình rất nhiều.
- Thanh kiếm của ta nặng một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân!
Nhiếp Vân bình thản lên tiếng.
- Một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân?
Đôi mắt Đồ Tân mở rất lớn.
Không ngờ nặng hơn gấp ba lần thiết chùy của mình.
Bởi vì chính mình có được Đại Lực đan điền,
Sử dụng binh khí hơn ba nghìn cân cũng không có cảm giác nó nặng chút nào, trên người của thiếu niên này không có đại lực chi khí, làm sao có thể có được lực lượng cường đại như vậy cơ chứ?
- Ta không tin, ít giả vờ làm dáng ở đây, nếu kiếm của ngươi nặng hơn một vạn cân thì ta sẽ tự sát.
Đồ Tân Chí Tôn cho rằng Nhiếp Vân cố ý nói như vậy đả kích tin tưởng của chính mình, hắn cười lạnh sau đó dùng thiết chùy nện xuống.
- Hừ! Xu thế sơn hà!
Biết rõ đối phương là Đại Lực Sư, lại sử dụng binh khí nặng công kích. Nhiếp Vân không dám xem thường, hắn sử dụng xu thế sơn hà nghênh đón.
Oanh!
Binh khí của hai đại cao thủ giao kích với nhau, cả không gian sinh ra âm thanh như sấm sét nổ tung bên tai, Đồ Tân Chí Tôn cảm thấy bản thân mình như va chạm với một ngọn núi, bàn tay tê rần. Thiết chùy suýt rời tay bay xa.
Tuy hắn là Đại Lực Sư nhưng xu thế sơn hà của Nhiếp Vân chứa đựng sức nặng của núi sông, lại phối hợp lực lượng bản thân vượt qua một trăm tượng lực, căn bản không phải hắn có thể ngăn cản!
- Ân? Thiết chùy của ta...
Hắn cố nén đau đớn và chấn động trên tay. Đồ Tân cúi đầu nhìn thiết chùy trong tay của mình, sau khi nhìn kỹ thì hắn có cảm giác suýt nữa hộc máu.
Thiết chùy vô kiên bất tồi của hắnlúc này lại bị đối phương dùng hắc kiếm chém thủng một lỗ, ánh sáng xuyên qua lỗ thủng phản xạ hào quang làm người ta cảm thấy chói mắt.
Vội vàng quay đầu nhìn trường kiếm của đối phương, lại phát hiện kiếm của đối phương không bị tổn thương, cũng không thay đổi gì.
Thiết chùy của mình sử dụng thiết khoáng tốt nhất chế tạo mà thành, cho dù binh khí thượng phẩm của hoàng tộc chém lên cũng không sứt mẻ, cũng không lưu lại dấu vết trên đó, hiện tại lại bị một kiếm của đối phương chém thủng, từ đó có thể nhận ra hắc kiếm của đối phương cứng rắn cỡ nào.
Có độ cứng như thế, chẳng lẽ thật sự là huyền ngọc?
Đột nhiên nội tâm Đồ Tân sinh ra cảm giác không tốt, hắn có cảm giác mình sẽ thất bại thảm hại.
- Đi xuống đây cho ta! Xu thế đại địa!
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của đối phương, Nhiếp Vân không lưu tình chút nào, huyền ngọc chi kiếm chấn động sau đó chém tới.
Lần này Nhiếp Vân không có lưu chuẩn bị phía sau, thi triển xu thế đại địa làm trường kiếm bộc phát uy thế vô cùng đáng sợ, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống.
- Thúc dục đại lực chi khí, lực lớn vô cùng!
Vô Tận Đan Điền
- Đây mới gọi là thực lực, trước đó chứng kiến một khí tông đã vô cùng hung hăng càn quấy, so sánh với họ, quả thật cặn bã cũng không bằng…
- Cha, Đồ Tân thật lợi hại, Nhiếp Vân không sao đi?
- Nhiếp Vân là người có thể tạo ra kỳ tích, chúng ta hãy chờ xem…
Ở xa xa, Thiết Lan Nhi cùng Thiết Nham nhìn cuộc giao chiến trên không trung, trong mắt tràn ngập lo lắng.
- Hừ, khí lực cũng chẳng ra gì thôi.
Hai người giao kích, vừa chạm liền tách ra, Đồ Tân nhìn Nhiếp Vân cười lạnh nói.
- Ân?
Nhiếp Vân không còn vẻ khinh thị như trước, ánh mắt ngưng trọng.
Hắn phát hiện lực lượng thân thể của đối phương còn cường đại hơn mình!
Điều này sao có thể?
- Tuy rằng khí lực của ngươi còn kém xa hơn ta, nhưng đáng giá cho ta sử dụng binh khí!
Đồ Tân lật tay, một thanh thiết chùy thật lớn hiện ra trong tay hắn.
- Nạp vật đan điền?
- Thiết chùy này nặng ba ngàn bảy trăm cân, trong binh khí xem như nặng nhất, ngươi chết dưới thiết chùy, xem như chết có ý nghĩa!
Đồ Tân nhẹ nhàng vung thiết chùy trong tay nói.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Nhiếp Vân chợt toát ra một loại thiên phú đặc thù!
Đại lực sư!
Đại lực sư có được đại lực đan điền, có thể ôn dưỡng thân thể, làm lực lượng thân thể tăng nhiều.
Vì thế lực lượng thân thể mình không phải đối thủ của cường giả có thiên phú đặc thù như thế!
Nhưng nếu mình có đại lực đan điền, thực lực của mình sẽ gia tăng thêm bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên lửa nóng.
Linh Tê Luyện Thể Quyết là tu luyện tuyệt chiêu phòng ngự, tuy Nhiếp Vân luyện được gia tăng lực lượng của cơ bắp nhưng những lực lượng này chỉ trợ giúp gia tăng phụ lực mà thôi! Nếu có thể mở Đại Lực đan điền, lại phối hợp với xu thế đại địa thì...
Thực lực của chính mình hoàn toàn có thể tăng lên gấp mười lần so với lúc trước.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân làm sao không hưng phấn cho được chứ?
- Cầm thiết chùy nặng như vậy thì làm sao chiến đấu?
- Cũng không có nặng bao nhiêu đâu, chẳng phải biến thành yêu thú hay sao?
Nghe Đồ Tân Chí Tôn nói như thế mọi người há hốc mồm, khiếp sợ không nói được thành lời.
Trong mắt bọn họ, binh khí nên dùng linh xảo làm chủ, một kiện binh khí nặng hơn mười cân đã đủ nặng lắm rồi, hơn ba ngàn bảy trăm cân, không cầm nổi thì nói gì tới chiến đấu chứ?
- Hơn ba ngàn bảy trăm cân cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt ta, thật buồn cười, quả thực quá nhẹ!
Nhiếp Vân cười nhạt lên tiếng đả kích.
- Hơn ba ngàn bảy trăm cân còn nhẹ? Hai người này là quái vật gì thế?
Nghe thấy Nhiếp Vân nói thế, da mặt của mọi người không ngừng co giật liên tục, ngay cả Bách Hoa Tông chủ cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Kẻ dám nói như vậy, không phải khoác lác thì có thực lực thật sự, dùng binh khí nặng ba ngàn bảy trăm cân tác chiến, đúng là quá ngoan độc.
- Toàn thân thanh kiếm ta dùng sử dụng huyền ngọc luyện thành.
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của mọi người nhìn mình, Nhiếp Vân không ngừng vung vẩy trường kiếm trong tay, kiếm khí bộc phát như đâm rách không khí chung quanh, từ đó phát ra âm thanh sắc bén.
- Huyền ngọc? Kim loại nặng nhất trên thế gian? Tại sao có thể có nhiều như vậy? Như vậy thanh kiếm của ngươi nặng bao nhiêu?
Nghe thiếu niên nói ra chất liệu thanh kiếm của mình, Đồ Tân Chí Tôn đã giật mình.
Người khác không biết huyền ngọc nhưng hắn lại biết rõ, kim loại nặng nhất và cũng là cứng nhất trên thế giới. Một thanh bảo kiếm đạt được gia tăng một khắc đã có thể tăng uy lực của nó lên thật lớn, tiến hóa thành bảo kiếm, toàn thân kiếm đều là huyền ngọc, như vậy nó nặng bao nhiêu?
Chỉ sợ còn nặng hơn thiết chùy của mình rất nhiều.
- Thanh kiếm của ta nặng một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân!
Nhiếp Vân bình thản lên tiếng.
- Một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân?
Đôi mắt Đồ Tân mở rất lớn.
Không ngờ nặng hơn gấp ba lần thiết chùy của mình.
Bởi vì chính mình có được Đại Lực đan điền,
Sử dụng binh khí hơn ba nghìn cân cũng không có cảm giác nó nặng chút nào, trên người của thiếu niên này không có đại lực chi khí, làm sao có thể có được lực lượng cường đại như vậy cơ chứ?
- Ta không tin, ít giả vờ làm dáng ở đây, nếu kiếm của ngươi nặng hơn một vạn cân thì ta sẽ tự sát.
Đồ Tân Chí Tôn cho rằng Nhiếp Vân cố ý nói như vậy đả kích tin tưởng của chính mình, hắn cười lạnh sau đó dùng thiết chùy nện xuống.
- Hừ! Xu thế sơn hà!
Biết rõ đối phương là Đại Lực Sư, lại sử dụng binh khí nặng công kích. Nhiếp Vân không dám xem thường, hắn sử dụng xu thế sơn hà nghênh đón.
Oanh!
Binh khí của hai đại cao thủ giao kích với nhau, cả không gian sinh ra âm thanh như sấm sét nổ tung bên tai, Đồ Tân Chí Tôn cảm thấy bản thân mình như va chạm với một ngọn núi, bàn tay tê rần. Thiết chùy suýt rời tay bay xa.
Tuy hắn là Đại Lực Sư nhưng xu thế sơn hà của Nhiếp Vân chứa đựng sức nặng của núi sông, lại phối hợp lực lượng bản thân vượt qua một trăm tượng lực, căn bản không phải hắn có thể ngăn cản!
- Ân? Thiết chùy của ta...
Hắn cố nén đau đớn và chấn động trên tay. Đồ Tân cúi đầu nhìn thiết chùy trong tay của mình, sau khi nhìn kỹ thì hắn có cảm giác suýt nữa hộc máu.
Thiết chùy vô kiên bất tồi của hắnlúc này lại bị đối phương dùng hắc kiếm chém thủng một lỗ, ánh sáng xuyên qua lỗ thủng phản xạ hào quang làm người ta cảm thấy chói mắt.
Vội vàng quay đầu nhìn trường kiếm của đối phương, lại phát hiện kiếm của đối phương không bị tổn thương, cũng không thay đổi gì.
Thiết chùy của mình sử dụng thiết khoáng tốt nhất chế tạo mà thành, cho dù binh khí thượng phẩm của hoàng tộc chém lên cũng không sứt mẻ, cũng không lưu lại dấu vết trên đó, hiện tại lại bị một kiếm của đối phương chém thủng, từ đó có thể nhận ra hắc kiếm của đối phương cứng rắn cỡ nào.
Có độ cứng như thế, chẳng lẽ thật sự là huyền ngọc?
Đột nhiên nội tâm Đồ Tân sinh ra cảm giác không tốt, hắn có cảm giác mình sẽ thất bại thảm hại.
- Đi xuống đây cho ta! Xu thế đại địa!
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của đối phương, Nhiếp Vân không lưu tình chút nào, huyền ngọc chi kiếm chấn động sau đó chém tới.
Lần này Nhiếp Vân không có lưu chuẩn bị phía sau, thi triển xu thế đại địa làm trường kiếm bộc phát uy thế vô cùng đáng sợ, dùng xu thế thái sơn áp đỉnh đánh xuống.
- Thúc dục đại lực chi khí, lực lớn vô cùng!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 231: Đại Lực sư
7.2/10 từ 35 lượt.