Vô Tận Đan Điền
Chương 2292: Di Tương
- Tiểu tử, trước kia đổi Hỗn Độn Vương Thạch với chúng ta sẽ không có phiền toái lớn như thế.
- Ngoan ngoãn lấy Hỗn Độn Vương Thạch ra đi, ngươi có thể tiện tay xuất ra một viên trao đổi, ta không tin ngươi chỉ có một viên, có bao nhiêu viên thì lấy ra đi, chờ chúng ta động thủ thì ngươi phải chết không nghi ngờ.
Hai sư huynh đệ cười lạnh.
- Ta thật sự có không ít Hỗn Độn Vương Thạch nhưng nếu các ngươi muốn đoạt, cũng phải xem các ngươi có thực lực đó hay không.
Đối phương trực tiếp vạch mặt, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, chúa tể thần binh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trên Bách Cường Đồ có ghi rõ ràng, cũng lười che dấu, trực tiếp xuất ra binh khí mạnh nhất.
- Sớm biết ngươi có chúa tể thần binh, nhưng vô dụng thôi, thứ này cũng không phải là đặc quyền của ngươi, ta cũng có một kiện!
Di Tương vung tay một cái, một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn lay động một cái, hỗn độn hải dương sôi trào..
Rõ ràng cũng là kiện chúa tể thần binh!
Khó trách gia hỏa này có thể xếp hạng sáu mươi mốt trong Bách Cường Đồ, là một kiện chúa tể thần binh tiến công.
- Có thể giết ra giết vào trong Kiền Huyết vương triều, làm cho Kiền Huyết hoàng đế không thể làm gì, ngươi thật có tài năng nhất định nhưng kém ta quá lớn, tatrường thương chúa tể thần binh của ta tên là Lưu Quang, tốc độ như ánh sáng, cho dù tốc độ của ngươi nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng thương của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi!
Di Tương thét dài.
Rầm rầm!
Hắn nói chuyện, hai sư huynh đệ và Hứa An cũng rút binh khí ra.
Binh khí trong tay Hứa An là một kiên sách cổ làm bằng lân phiến thần thú, nó vô cùng sắc bén, có thể so với nửa bước chúa tể thần binh, hai sư huynh đệ cầm móc, liêm đao sinh ra hàn quang khắp bốn phía, vậy mà giống Kiền Huyết Long Ấn, cũng là binh khí nửa bước chúa tể.
- Tiểu tử, đừng giãy dụa vô vị, mấy người chúng ta không phải đối thủ của ngươi nhưng Di Tương đại nhân tự mình ra tay, ngươi khẳng định chạy không thoát...
Hiển nhiên Hứa An có lòng tin mù quán vào Di Tương trước mặt.
- Vậy sao?
Bị mọi người vây quanh, Nhiếp Vân không cảm thấy bối rối, ngay lúc này dùng ánh mắt thương hại nhìn đối phương.
- Không sai, như thế nào, sợ rồi sao? Nếu sợ thì lập tức giao Hỗn Độn Vương Thạch ra đây, hơn nữa nói ra ngươi đạt được vương thạch từ nơi nào, mang bọn ta đi tìm, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, bằng không chẳng những giết ngươi, còn có thể giết sạch đám phế vật ngươi mang tới...
Di Tương quát lạnh.
- Giết sạch chúng ta? Đã như thế ngươi chết đi.
Nghe được đối phương muốn giết đám người Cổ Ung, Nhiếp Vân nhíu mày, hắn bước thẳng về phía trước một bước.
Không có động tác khác, bước chân tiến lên của hắn như hành vân lưu thủy, tràn ngập khác mỹ cảm, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Di Tương.
- Muốn chết!
Gương mặt Di Tương trầm xuống, trường thương trong tay chấn động mạnh, nó bay đi như sao băng nhắm thẳng vào mi tâm của Nhiếp Vân.
Ầm ầm ầm!
Nhiếp Vân cầm trường kiếm chúa tể thần binh điểm về phía trước.
Thương dài kiếm ngắn, hơn nữa Nhiếp Vân xuất kiếm sau, Di Tương động thủ trước, mọi người xem ra thiếu niên này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay sau đó một đạo kiếm quang chiếu rọi tứ phương xuất hiện, nó tỏa sáng như mặt trời, tốc độ kiếm quang cũng không nhanh nhưng trường thương của Di Tương không biết vì sao lại biến thành chậm chạp, dường như đâm vào nham thạch cứng rắn, cho dù dùng sức thế nào cũng không thể đâm tới.
- Linh hồn cấp bậc chúa tể?
Biết rõ việc này, rốt cuộc Di Tương đã cảm thấy sợ hãi.
Sở dĩ thương của hắn không đi cũng không phải phải thật đâm vào nham thạch, cũng không phải hắn ngăn cản, mà là bị linh hồn của đối phương trói buộc gắt gao.
Chỉ bằng vào linh hồn có thể khóa chúa tể thần binh, chỉ có một khả năng... Chúa tể!
Điều này sao có thể?
Nội tâm rung động, hắn cũng là người phản ứng cực nhanh, nếu trường thương không dâm vào thì hiểu ra, lúc này chẳng quan tâm binh khí, hắn rút tay và bỏ chạy.
Hắn rút lui nhanh nhưng kiếm quang nhanh hơn, một đạo kiếm ý lăng lệ xẹt qua cổ của hắn.
Di Tương không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy tánh mạng trôi qua nhanh chóng, thân thể hắn vẫn trượt về phía trước nhưng đầu đã bay lên cao.
- Ngươi...
Trong cổ họng không phát ra được cái gì, linh hôn thể bỏ chạy, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt không cam lòng nhìn sang.
- Hô!
Bàn tay đánh một trải, trường thương xuất hiện trong tay Nhiếp Vân, hắn lập tức luyện hóa ngay sau đó, đồng thời một sợi dây leo thoát ra khỏi thân thể và cắm vào trong thi thể Di Tương, chỉ qua mấy giây đã hút thi thể thành thây khô.
- Ngươi... Ngươi... Giết Di Tương?
Đám người Hứa An đang chuẩn bị động thủ, nhìn thấy cảnh tượng này đều có cảm giác phát điên.
Di Tương là người mạnh nhất trong bọn họ, kết quả bị miểu sát ngay lập tức, cũng không có tư cách phản kháng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không phải gia hỏa này xếp thứ chín mươi bốn trong Bách Cường Đồ sao? Vì sao cường giả thứ sáu mươi mốt không phải đối thủ?
- Giả heo ăn thịt hổ...
Mọi người đồng thời nghĩ vậy, lúc này nội tâm đắng chát, sớm biết thực lực gia hỏa này mạnh như thế, đánh chết bọn họ cũng không tới gây phiền toái.
Nhưng hiện tại biết rõ đã muộn, song phương đã kết tử thù không chết không thôi, khó mà hóa giải.
- Trốn!
Hứa An biết rõ đám người Di Tương không phải là đối thủ, bọn họ cũng không phải cho nên quay người bỏ chạy.
- Chạy thoát sao?
Chẳng muốn nói nhảm, Nhiếp Vân giơ trường kiếm trong tay, tay trái cầm trường thương.
Ngay sau đó kiếm quang, thương ảnh quét ngang hàng tỉ dặm đâm vào hai sư huynh đệ.
PHỐC!
Vào lúc hai người không có lực phản kháng, đồng thời bị chém thành hai nửa, ngay sau đó có dây leo thô to xuất hiện và lập tức thôn phệ.
Vèo!
Hứa An thấy Nhiếp Vân công kích cũng không nhằm vào hắn, âm thầm may mắn sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy thục mạng, còn chưa đi xa đã thấy bóng đen xuất hiện, muốn trốn tránh đã không kịp.
PHỐC!
Thân thể của hắn bị chém thành hai khúc, thi thể ngã xuống và bị dây leo thôn phệ.
Hô!
Đoạn Diệc bước đi trong õỗn độn, Hứa An đã bị hắn đánh chết.
Nghe được Nhiếp Vân triệu hoán bay tới, linh hồn bị quản chế trong tay đối phương nên không thể không khuất phục, lúc này nhìn thấy Hứa An đào tẩu cho nên một kiếm chém thành hai đoạn.
- Đây là đồ tốt!
Hứa An bị giết, Nhiếp Vân đánh một trảo vào không trung, một con thần thú rùa đen Nguyên rơi vào trong tay của hắn.
Xem ra gia hỏa này không có trao đổi thần thú này ra ngoài.
Tinh thần khẽ động,
Nguyên bị thu vào nạp vật thế giới.
Vô Tận Đan Điền
- Ngoan ngoãn lấy Hỗn Độn Vương Thạch ra đi, ngươi có thể tiện tay xuất ra một viên trao đổi, ta không tin ngươi chỉ có một viên, có bao nhiêu viên thì lấy ra đi, chờ chúng ta động thủ thì ngươi phải chết không nghi ngờ.
Hai sư huynh đệ cười lạnh.
- Ta thật sự có không ít Hỗn Độn Vương Thạch nhưng nếu các ngươi muốn đoạt, cũng phải xem các ngươi có thực lực đó hay không.
Đối phương trực tiếp vạch mặt, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, chúa tể thần binh xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trên Bách Cường Đồ có ghi rõ ràng, cũng lười che dấu, trực tiếp xuất ra binh khí mạnh nhất.
- Sớm biết ngươi có chúa tể thần binh, nhưng vô dụng thôi, thứ này cũng không phải là đặc quyền của ngươi, ta cũng có một kiện!
Di Tương vung tay một cái, một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn lay động một cái, hỗn độn hải dương sôi trào..
Rõ ràng cũng là kiện chúa tể thần binh!
Khó trách gia hỏa này có thể xếp hạng sáu mươi mốt trong Bách Cường Đồ, là một kiện chúa tể thần binh tiến công.
- Có thể giết ra giết vào trong Kiền Huyết vương triều, làm cho Kiền Huyết hoàng đế không thể làm gì, ngươi thật có tài năng nhất định nhưng kém ta quá lớn, tatrường thương chúa tể thần binh của ta tên là Lưu Quang, tốc độ như ánh sáng, cho dù tốc độ của ngươi nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng thương của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi!
Di Tương thét dài.
Rầm rầm!
Hắn nói chuyện, hai sư huynh đệ và Hứa An cũng rút binh khí ra.
Binh khí trong tay Hứa An là một kiên sách cổ làm bằng lân phiến thần thú, nó vô cùng sắc bén, có thể so với nửa bước chúa tể thần binh, hai sư huynh đệ cầm móc, liêm đao sinh ra hàn quang khắp bốn phía, vậy mà giống Kiền Huyết Long Ấn, cũng là binh khí nửa bước chúa tể.
- Tiểu tử, đừng giãy dụa vô vị, mấy người chúng ta không phải đối thủ của ngươi nhưng Di Tương đại nhân tự mình ra tay, ngươi khẳng định chạy không thoát...
Hiển nhiên Hứa An có lòng tin mù quán vào Di Tương trước mặt.
- Vậy sao?
Bị mọi người vây quanh, Nhiếp Vân không cảm thấy bối rối, ngay lúc này dùng ánh mắt thương hại nhìn đối phương.
- Không sai, như thế nào, sợ rồi sao? Nếu sợ thì lập tức giao Hỗn Độn Vương Thạch ra đây, hơn nữa nói ra ngươi đạt được vương thạch từ nơi nào, mang bọn ta đi tìm, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, bằng không chẳng những giết ngươi, còn có thể giết sạch đám phế vật ngươi mang tới...
Di Tương quát lạnh.
- Giết sạch chúng ta? Đã như thế ngươi chết đi.
Nghe được đối phương muốn giết đám người Cổ Ung, Nhiếp Vân nhíu mày, hắn bước thẳng về phía trước một bước.
Không có động tác khác, bước chân tiến lên của hắn như hành vân lưu thủy, tràn ngập khác mỹ cảm, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Di Tương.
- Muốn chết!
Gương mặt Di Tương trầm xuống, trường thương trong tay chấn động mạnh, nó bay đi như sao băng nhắm thẳng vào mi tâm của Nhiếp Vân.
Ầm ầm ầm!
Nhiếp Vân cầm trường kiếm chúa tể thần binh điểm về phía trước.
Thương dài kiếm ngắn, hơn nữa Nhiếp Vân xuất kiếm sau, Di Tương động thủ trước, mọi người xem ra thiếu niên này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay sau đó một đạo kiếm quang chiếu rọi tứ phương xuất hiện, nó tỏa sáng như mặt trời, tốc độ kiếm quang cũng không nhanh nhưng trường thương của Di Tương không biết vì sao lại biến thành chậm chạp, dường như đâm vào nham thạch cứng rắn, cho dù dùng sức thế nào cũng không thể đâm tới.
- Linh hồn cấp bậc chúa tể?
Biết rõ việc này, rốt cuộc Di Tương đã cảm thấy sợ hãi.
Sở dĩ thương của hắn không đi cũng không phải phải thật đâm vào nham thạch, cũng không phải hắn ngăn cản, mà là bị linh hồn của đối phương trói buộc gắt gao.
Chỉ bằng vào linh hồn có thể khóa chúa tể thần binh, chỉ có một khả năng... Chúa tể!
Điều này sao có thể?
Nội tâm rung động, hắn cũng là người phản ứng cực nhanh, nếu trường thương không dâm vào thì hiểu ra, lúc này chẳng quan tâm binh khí, hắn rút tay và bỏ chạy.
Hắn rút lui nhanh nhưng kiếm quang nhanh hơn, một đạo kiếm ý lăng lệ xẹt qua cổ của hắn.
Di Tương không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy tánh mạng trôi qua nhanh chóng, thân thể hắn vẫn trượt về phía trước nhưng đầu đã bay lên cao.
- Ngươi...
Trong cổ họng không phát ra được cái gì, linh hôn thể bỏ chạy, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt không cam lòng nhìn sang.
- Hô!
Bàn tay đánh một trải, trường thương xuất hiện trong tay Nhiếp Vân, hắn lập tức luyện hóa ngay sau đó, đồng thời một sợi dây leo thoát ra khỏi thân thể và cắm vào trong thi thể Di Tương, chỉ qua mấy giây đã hút thi thể thành thây khô.
- Ngươi... Ngươi... Giết Di Tương?
Đám người Hứa An đang chuẩn bị động thủ, nhìn thấy cảnh tượng này đều có cảm giác phát điên.
Di Tương là người mạnh nhất trong bọn họ, kết quả bị miểu sát ngay lập tức, cũng không có tư cách phản kháng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không phải gia hỏa này xếp thứ chín mươi bốn trong Bách Cường Đồ sao? Vì sao cường giả thứ sáu mươi mốt không phải đối thủ?
- Giả heo ăn thịt hổ...
Mọi người đồng thời nghĩ vậy, lúc này nội tâm đắng chát, sớm biết thực lực gia hỏa này mạnh như thế, đánh chết bọn họ cũng không tới gây phiền toái.
Nhưng hiện tại biết rõ đã muộn, song phương đã kết tử thù không chết không thôi, khó mà hóa giải.
- Trốn!
Hứa An biết rõ đám người Di Tương không phải là đối thủ, bọn họ cũng không phải cho nên quay người bỏ chạy.
- Chạy thoát sao?
Chẳng muốn nói nhảm, Nhiếp Vân giơ trường kiếm trong tay, tay trái cầm trường thương.
Ngay sau đó kiếm quang, thương ảnh quét ngang hàng tỉ dặm đâm vào hai sư huynh đệ.
PHỐC!
Vào lúc hai người không có lực phản kháng, đồng thời bị chém thành hai nửa, ngay sau đó có dây leo thô to xuất hiện và lập tức thôn phệ.
Vèo!
Hứa An thấy Nhiếp Vân công kích cũng không nhằm vào hắn, âm thầm may mắn sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy thục mạng, còn chưa đi xa đã thấy bóng đen xuất hiện, muốn trốn tránh đã không kịp.
PHỐC!
Thân thể của hắn bị chém thành hai khúc, thi thể ngã xuống và bị dây leo thôn phệ.
Hô!
Đoạn Diệc bước đi trong õỗn độn, Hứa An đã bị hắn đánh chết.
Nghe được Nhiếp Vân triệu hoán bay tới, linh hồn bị quản chế trong tay đối phương nên không thể không khuất phục, lúc này nhìn thấy Hứa An đào tẩu cho nên một kiếm chém thành hai đoạn.
- Đây là đồ tốt!
Hứa An bị giết, Nhiếp Vân đánh một trảo vào không trung, một con thần thú rùa đen Nguyên rơi vào trong tay của hắn.
Xem ra gia hỏa này không có trao đổi thần thú này ra ngoài.
Tinh thần khẽ động,
Nguyên bị thu vào nạp vật thế giới.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2292: Di Tương
7.2/10 từ 35 lượt.