Vô Tận Đan Điền
Chương 2277: Hỗn độn kim ngôn thạch (2)
- Liên hợp? Cũng không đủ thực lực, vội vã đi liên hợp với người khác, coi chừng bị người khác ăn cặn bã đều không thừa!
Thạch Dương nói.
Liên hợp là thành lập trên cơ sở thực lực ngang nhau, một phương quá mức cường thịnh, một phương quá yếu, chẳng những sẽ không thành công, gây chuyện không tốt còn có thể biến khéo thành vụng đưa đồ ăn cho người ta.
- Ngươi nói đúng, Giang Hào nói liên hợp vẫn có thể xem là một biện pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta có đầy đủ thực lực.
Ứng Thiên Triệu đi tới.
- Đầy đủ thực lực? Ý ngươi là...
Thạch Dương nghĩ đến cái gì.
- Không sai, triệu hoán vô thượng trưởng lão của tông môn, Nhiếp Vân hiện tại dám nhục nhã chúng ta, chỉ cần hắn không chết qua tam giới chiến trường, ba đại tông môn chúng ta tất nhiên gặp được tai ương, nếu ngồi chờ chết còn không bằng liên hợp thực lực mạnh nhất đánh chết hắn trong tam giới chiến trường.
Ứng Thiên Triệu khẽ nói.
- Có đạo lý, kẻ này chưa trừ diệt, tất nhiên trở thành họa trong lòng chúng ta.
Thạch Dương do dự một lúc và gật đầu.
- Còn chờ cái gì nữa, trực tiếp bắt đầu đi, chỉ cần vô thượng trưởng lão ba đại tông môn đi vào, chém giết tiểu tử này dễ như trở bàn tay!
Giang Hào lên tiếng nói.
Mỗi người bọn họ đều là đại nhân vật dậm chân một cái cả Tà Nguyệt đại thế giới cũng phải chấn động, hiện tại bị đối phương đánh mât sạch mặt mũi, trong nội tâm nghẹn một hơi, không thể nuốt trôi cục tức này.
- Được rồi, bắt đầu, chúng ta bắt đầu triệu hoán vô thượng trưởng lão của tông môn, tam giới chiến trường là nơi táng thân của hắn.
Thạch Dương nói xong, bàn tay của hắn cầm một khối ngọc bài, hắn bóp nát sau đó dùng phương thức đưa tin đặc thù và ném mảnh vụn ra ngoài.
Chỉ qua một lúc có một đạo ý niệm truyền lại, hàng lâm trên thuyền.
Ầm ầm ầm!
Những ý niệm vừa chạm vào bong thuyền, cả cổ thuyền cực lớn không tự chủ chìm xuống rất nhanh, dường như ý niệm có sức nặng rất lớn.
- Tông chủ sử dụng hỗn độn kim ngôn thạch khi tông môn sắp bị diệt? Làm như vậy quá lãng phí.
- Cả tông môn chúng ta chỉ có ba cái mà thôi.
Một Thái Thượng trưởng lão nhìn thấy tình huống này và cau mày, dường như hắn không vui.
- Lãng phí? Một chút cũng không lãng phí, ngươi cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, Nhiếp Vân có thù sâu như biển với ba đại tông môn chúng ta, không nhanh chóng đánh chết hắn, chúng ta sẽ lâm vào tai hoạ ngập đầu, chuyện này đã liên lụy đến sinh tử tồn vong của tông môn, không thể sơ sót, tông chủ dùng hỗn độn kim ngôn thạch cũng không có gì không ổn.
Một Thái Thượng trưởng lão khác cắt lời của hắn, hắn nói lời đầy đại nghĩa.
- Đừng nói chuyện, vô thượng trưởng lão đến!
Trong đám Thái Thượng trưởng lão có người lớn tuổi nhất khoát tay cắt lời bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Mọi người không dám nói lời nào, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy một đạo ý niệm nặng nề như thủy ngân hội tụ hình thành bóng người màu vàng.
- Xảy ra chuyện gì?
Bóng người quát lớn, mặc dù không có mang theo uy nghiêm nhưng làm cho hỗn độn hải dương chung quanh sôi trào không thôi, lực lượng kích động không ngớt.
- Bẩm Lưu Sùng vô thượng trưởng lão, Quy Khư Hải mới sinh ra thiên tài tên là Nhiếp Vân...
Thạch Dương liền vội mở miệng nói rõ chi tiết của Nhiếp Vân một lần.
- Lại có kẻ cuồng vọng như thế? Rất tốt, xem ra những lão gia hỏa chúng ta không động thủ nhiều năm, đã có rất nhiều người quên chúng ta rồi!
Gương mặt bóng người màu vàng Lưu Sùng trưởng lão trầm thấp, hắn nổi giận đùng đùng.
Đả thương tông chủ tương đương đánh vào mặt tông môn, làm như vô thượng trưởng lão làm sao có thể nhịn cơn tức này.
- Mong vô thượng trưởng lão làm chủ thay ta!
Nghe nói như thế, đôi mắt Thạch Dương sáng ngời, vội vàng nói.
- Hừ, yên tâm đi, chuyện này ta quản, ta mang theo mấy vị vô thượng trưởng lão khác xuất phát, trước khi tam giới chiến trường mở ra sẽ đi tới nơi này...
Lưu Sùng trưởng lão hừ lạnh, hắn còn chưa nói xong liền biến sắc.
- Ha ha, đã đến cũng đừng đi!
Ầm ầm!
Nương theo tiếng cười nhạt vang lên, hỗn độn hải dương chung quanh cổ thuyền cứng lại.
- Hỏng bét, bị phát hiện!
Đám người Giang Hào, Thạch Dương cảm thấy trái tim co rút lại, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nhóm người mình thương nghị làm sao giết đối phương, trên thực tế tất cả hành động đều nằm trong mắt đối phương.
- Quả nhiên rất hung hăng càn quấy, muốn ta lưu lại? Ngươi phải có bổn sự này mới được.
Lưu Sùng vô thượng trưởng lão hình thành pháp thân màu vàng, lông mi giương len và nhìn thân ảnh trên cao.
Lực lượng của hắn nghiền ép, mặc dù chỉ là ý niệm hàng lâm cũng cho thấy sức chiến đấu vô cùng, không gian bị giam cầm và xuất hiện vết nứt.
- Đừng giãy dụa!
Nương theo tiếng nói to lớn, một cự chưởng đánh thẳng vào pháp thân màu vàng của Lưu Sùng trưởng lão, hắn bị bắt lên như con chuột, hắn không có khả năng phản kháng và hóa thành khí lưu hỗn độn.
Hô!
Ngay sau đó một đạo ý niệm đảo qua, không riêng Thạch Dương đưa tới phân thân Lưu Sùng, hai người Giang Hào, Ứng Thiên Triệu cũng triệu hoán vô thượng trưởng lão của mình tới, trong nháy mắt bị bắt lấy sạch sẽ, thiên địa yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.
- Ah..
Qua một hồi, đám người Giang Hào cũng không thể giữ được im lặng, đồng thời kêu to lên, bọn họ khống chế cổ thuyền tiến lên phía trước, hoảng sợ như chó nhà có tang, chẳng khác gì cá lọt lưới.
- Ha ha!
Bọn họ vừa đào tẩu, trong sương mù hỗnđoộn hải dương cách đó không xa, Phá Thần Chu chậm rãi bay tới, đám người Nhiếp Vân, Cổ Ung đứng ở đầu thuyền và cất tiếng cười to.
Nhiếp Vân làm sao không biết bọn chúng nghĩ gì, hắn cố ý thả đám người này đi và ra oai phủ đầu.
Cái gì vô thượng trưởng lão, cái gì tuyệt thế cao thủ, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc chúa tể, với hắn mà nói không có gì khác nhau cả, hơn nữa đến càng nhiều càng tốt, có thể làm cho đám người Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương, Huyền Thiền Vương gia tăng cấp bậc càng cao.
- Chúng ta đi nhanh lên thôi.
Cười dài một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân hất lên, Phá Thần Chu hóa thành hào quang phá không bay thẳng về phía trước.
- Xem ra Quy Khư Hải sắp rầm rộ!
Nhìn cảnh tượng này vào trong mắt, trong khoang thuyền Phá Thần Chu, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão hưng phấn xiết chặc nắm đấm.
Vô Tận Đan Điền
Thạch Dương nói.
Liên hợp là thành lập trên cơ sở thực lực ngang nhau, một phương quá mức cường thịnh, một phương quá yếu, chẳng những sẽ không thành công, gây chuyện không tốt còn có thể biến khéo thành vụng đưa đồ ăn cho người ta.
- Ngươi nói đúng, Giang Hào nói liên hợp vẫn có thể xem là một biện pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta có đầy đủ thực lực.
Ứng Thiên Triệu đi tới.
- Đầy đủ thực lực? Ý ngươi là...
Thạch Dương nghĩ đến cái gì.
- Không sai, triệu hoán vô thượng trưởng lão của tông môn, Nhiếp Vân hiện tại dám nhục nhã chúng ta, chỉ cần hắn không chết qua tam giới chiến trường, ba đại tông môn chúng ta tất nhiên gặp được tai ương, nếu ngồi chờ chết còn không bằng liên hợp thực lực mạnh nhất đánh chết hắn trong tam giới chiến trường.
Ứng Thiên Triệu khẽ nói.
- Có đạo lý, kẻ này chưa trừ diệt, tất nhiên trở thành họa trong lòng chúng ta.
Thạch Dương do dự một lúc và gật đầu.
- Còn chờ cái gì nữa, trực tiếp bắt đầu đi, chỉ cần vô thượng trưởng lão ba đại tông môn đi vào, chém giết tiểu tử này dễ như trở bàn tay!
Giang Hào lên tiếng nói.
Mỗi người bọn họ đều là đại nhân vật dậm chân một cái cả Tà Nguyệt đại thế giới cũng phải chấn động, hiện tại bị đối phương đánh mât sạch mặt mũi, trong nội tâm nghẹn một hơi, không thể nuốt trôi cục tức này.
- Được rồi, bắt đầu, chúng ta bắt đầu triệu hoán vô thượng trưởng lão của tông môn, tam giới chiến trường là nơi táng thân của hắn.
Thạch Dương nói xong, bàn tay của hắn cầm một khối ngọc bài, hắn bóp nát sau đó dùng phương thức đưa tin đặc thù và ném mảnh vụn ra ngoài.
Chỉ qua một lúc có một đạo ý niệm truyền lại, hàng lâm trên thuyền.
Ầm ầm ầm!
Những ý niệm vừa chạm vào bong thuyền, cả cổ thuyền cực lớn không tự chủ chìm xuống rất nhanh, dường như ý niệm có sức nặng rất lớn.
- Tông chủ sử dụng hỗn độn kim ngôn thạch khi tông môn sắp bị diệt? Làm như vậy quá lãng phí.
- Cả tông môn chúng ta chỉ có ba cái mà thôi.
Một Thái Thượng trưởng lão nhìn thấy tình huống này và cau mày, dường như hắn không vui.
- Lãng phí? Một chút cũng không lãng phí, ngươi cũng nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, Nhiếp Vân có thù sâu như biển với ba đại tông môn chúng ta, không nhanh chóng đánh chết hắn, chúng ta sẽ lâm vào tai hoạ ngập đầu, chuyện này đã liên lụy đến sinh tử tồn vong của tông môn, không thể sơ sót, tông chủ dùng hỗn độn kim ngôn thạch cũng không có gì không ổn.
Một Thái Thượng trưởng lão khác cắt lời của hắn, hắn nói lời đầy đại nghĩa.
- Đừng nói chuyện, vô thượng trưởng lão đến!
Trong đám Thái Thượng trưởng lão có người lớn tuổi nhất khoát tay cắt lời bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Mọi người không dám nói lời nào, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy một đạo ý niệm nặng nề như thủy ngân hội tụ hình thành bóng người màu vàng.
- Xảy ra chuyện gì?
Bóng người quát lớn, mặc dù không có mang theo uy nghiêm nhưng làm cho hỗn độn hải dương chung quanh sôi trào không thôi, lực lượng kích động không ngớt.
- Bẩm Lưu Sùng vô thượng trưởng lão, Quy Khư Hải mới sinh ra thiên tài tên là Nhiếp Vân...
Thạch Dương liền vội mở miệng nói rõ chi tiết của Nhiếp Vân một lần.
- Lại có kẻ cuồng vọng như thế? Rất tốt, xem ra những lão gia hỏa chúng ta không động thủ nhiều năm, đã có rất nhiều người quên chúng ta rồi!
Gương mặt bóng người màu vàng Lưu Sùng trưởng lão trầm thấp, hắn nổi giận đùng đùng.
Đả thương tông chủ tương đương đánh vào mặt tông môn, làm như vô thượng trưởng lão làm sao có thể nhịn cơn tức này.
- Mong vô thượng trưởng lão làm chủ thay ta!
Nghe nói như thế, đôi mắt Thạch Dương sáng ngời, vội vàng nói.
- Hừ, yên tâm đi, chuyện này ta quản, ta mang theo mấy vị vô thượng trưởng lão khác xuất phát, trước khi tam giới chiến trường mở ra sẽ đi tới nơi này...
Lưu Sùng trưởng lão hừ lạnh, hắn còn chưa nói xong liền biến sắc.
- Ha ha, đã đến cũng đừng đi!
Ầm ầm!
Nương theo tiếng cười nhạt vang lên, hỗn độn hải dương chung quanh cổ thuyền cứng lại.
- Hỏng bét, bị phát hiện!
Đám người Giang Hào, Thạch Dương cảm thấy trái tim co rút lại, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nhóm người mình thương nghị làm sao giết đối phương, trên thực tế tất cả hành động đều nằm trong mắt đối phương.
- Quả nhiên rất hung hăng càn quấy, muốn ta lưu lại? Ngươi phải có bổn sự này mới được.
Lưu Sùng vô thượng trưởng lão hình thành pháp thân màu vàng, lông mi giương len và nhìn thân ảnh trên cao.
Lực lượng của hắn nghiền ép, mặc dù chỉ là ý niệm hàng lâm cũng cho thấy sức chiến đấu vô cùng, không gian bị giam cầm và xuất hiện vết nứt.
- Đừng giãy dụa!
Nương theo tiếng nói to lớn, một cự chưởng đánh thẳng vào pháp thân màu vàng của Lưu Sùng trưởng lão, hắn bị bắt lên như con chuột, hắn không có khả năng phản kháng và hóa thành khí lưu hỗn độn.
Hô!
Ngay sau đó một đạo ý niệm đảo qua, không riêng Thạch Dương đưa tới phân thân Lưu Sùng, hai người Giang Hào, Ứng Thiên Triệu cũng triệu hoán vô thượng trưởng lão của mình tới, trong nháy mắt bị bắt lấy sạch sẽ, thiên địa yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.
- Ah..
Qua một hồi, đám người Giang Hào cũng không thể giữ được im lặng, đồng thời kêu to lên, bọn họ khống chế cổ thuyền tiến lên phía trước, hoảng sợ như chó nhà có tang, chẳng khác gì cá lọt lưới.
- Ha ha!
Bọn họ vừa đào tẩu, trong sương mù hỗnđoộn hải dương cách đó không xa, Phá Thần Chu chậm rãi bay tới, đám người Nhiếp Vân, Cổ Ung đứng ở đầu thuyền và cất tiếng cười to.
Nhiếp Vân làm sao không biết bọn chúng nghĩ gì, hắn cố ý thả đám người này đi và ra oai phủ đầu.
Cái gì vô thượng trưởng lão, cái gì tuyệt thế cao thủ, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc chúa tể, với hắn mà nói không có gì khác nhau cả, hơn nữa đến càng nhiều càng tốt, có thể làm cho đám người Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương, Huyền Thiền Vương gia tăng cấp bậc càng cao.
- Chúng ta đi nhanh lên thôi.
Cười dài một tiếng, bàn tay Nhiếp Vân hất lên, Phá Thần Chu hóa thành hào quang phá không bay thẳng về phía trước.
- Xem ra Quy Khư Hải sắp rầm rộ!
Nhìn cảnh tượng này vào trong mắt, trong khoang thuyền Phá Thần Chu, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão hưng phấn xiết chặc nắm đấm.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2277: Hỗn độn kim ngôn thạch (2)
7.2/10 từ 35 lượt.