Vô Tận Đan Điền
Chương 2232: Tiêu Diêu Tiên (Hạ)
- Không có! Chỉ muốn lấy một thứ nhất định phải lấy mà thôi.
Nhiếp Vân cười nói.
- Lấy một vật? Hiện tại người trẻ tuổi đúng là lỗ mảng.
Nghe được hắn trả lời, thanh niên lắc đầu.
Nhiếp Vân biết rõ đối phương nhìn không lớn nhưng chỉ sợ mấy ngàn vạn tuổi, hơn trăm triệu tuổi cũng có, tuổi này nói hắn là người trẻ tuổi cũng không gì đáng trách, lúc này không nhiều lời và cười nhạt.
- Ta cũng không uống không rượu ngon của ngươi, ta quen một ít người trong Kiền Huyết hoàng triều, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta cầm cho ngươi là được, tin tưởng bọn họ sẽ cho ta chút tình mọn này.
Thanh niên nói.
- Đa tạ tiền bối hậu ý, không cần, ta muốn cái gì, hi vọng dùng tay mình tranh thủ, nếu như tiền bối muốn uống rượu, có thể tiếp tục tìm ta, nếu bởi vì rượu mà giúp ta, kính xin không cần nhiều lời!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Cũng không phải hắn ra vẻ cao ngạo, mà là hắn muốn cái gì, quá mức ly kinh bạn đạo, nói ra thật đáng sợ!
Tuy không biết thanh niên trước mắt là người nào, thực lực rất mạnh, cho dù là cường giả chúa tể muốn hỏi Kiền Huyết hoàng đế là mình cần Kiền Huyết Long Ấn, chỉ sợ hắn cũng không cho.
Chuyện này liên quan tới ngôi vị hoàng đế của Kiền Huyết hoàng triều, đã không phải là người bình thường có thể nhúng tay!
- Ngươi... Ai, ngươi không có ý tứ muốn nhờ ta, ta cũng không tiếp tục uống rượu của ngươi, ta...
Thanh niên nhìn hồ lô rượu trong tay, vẻ mặt chần chờ, dường như không bỏ buông tay, hắn không muốn chiếm tiện nghi của người ta, cũng không biết làm như thế nào.
- Rượu này ta tặng ngươi, tuy hiện tại không cần tiền bối hỗ trợ, về sau có lẽ sẽ dùng, xem như tiền đặt cọc.
Thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân cười ha ha.
Thông qua nói chuyện cũng nhìn ra thanh niên này không có quan hệ lớn với Kiền Huyết hoàng thất, đã như vầy một hồ lô rượu mà thôi.
- Việc này.
Thanh niên có chút do dự.
- Vừa rồi tiền bối nói mình là Tiêu Diêu Tiên, tiêu diêu tự tại vô câu vô thúc, chẳng lẻ còn sợ một hồ lô rượu trói buộc?
Nhiếp Vân cười nói.
- Không sai, tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc, tiểu tử, ngươi rất không tệ, hồ lô rượu này ta lấy đi!
Nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh hắn bay lên không trung và biến mất trước mặt hắn.
Lần này rời đi, ngay cả Nhiếp Vân sử dụng thiên nhãn cũng không bắt được dấu vết, giống như hắn chưa từng xuất hiện bao giờ.
- Lợi hại, chỉ sợ vị tiền bối này ít nhất đã là nửa bước chúa tể đại tam trọng!
Nhìn người nọ đi nhanh như vậy, Nhiếp Vân cảm khái một tiếng.
Chỉ sợ thực lực của người này còn mạnh hơn cả hắn, chỉ sợ đã đạt tới nửa bước chúa tể đại tam trọng.
Đáng tiếc đến cuối cùng không biết hắn thân phận là gì, có quan hệ với Kiền Huyết hoàng triều hay không.
Hắn nhìn thấy mình đánh chết Độc Cô Ngạn Quân nhưng không đi hỏi cái gì, bộ dạng xoay người rời đi, có lẽ không có quan hệ lớn với Kiền Huyết hoàng triều.
- Tính toán, mặc kệ người này là ai, chỉ cần không ảnh hưởng tới ta là được, lại nói binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cho dù muốn đối phó ta cũng không dễ dàng như vậy!
Thấy đối phương triệt để biến mất không thấy tung tích, Nhiếp Vân cười khẽ và quay về Lưu Ly Tháp, cũng không để ý nhiều.
Mặc kệ đối phương là ai, mục đích như thế nào, nên đến sẽ đến, không nên tới cho dù có tìm cũng không gặp, với hắn mà không ảnh hưởng bao nhiêu, nghĩ nhiều sẽ chỉ làm mình mệt mỏi, không bằng không thèm nghĩ nữa.
Nhiếp Vân trở lại Lưu Ly Tháp, Kiền Huyết hoàng cung lúc này nổ tung nồi.
- Ngươi nói cái gì? Người này đã luyện hóa Phù Hư Đam Sơn, hơn nữa còn thu ngươi làm người hầu?
Trong hoàng cung cao lớn, Kiền Huyết hoàng đế cau mày nhin chằm chằm vào Phục Giang vương tử.
Phục Giang vương tử chạy ra khỏi thành Lưu Ly, lúc này hắn mới vào hoàng cung gặp Kiền Huyết hoàng đế bệ hạ.
Khả năng nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn đào tẩu đều nằm trong tính toán của Nhiếp Vân, càng không thể ngờ hắn có thể nhanh chóng vượt qua Lưu Ly Tháp, thật muốn giết hắn, chỉ sợ hắn còn chưa về hoàng thành đã biến thành một cỗ thi thể.
- Vâng, phụ hoàng, không chỉ như thế, người này hình như còn muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của ngươi, theo hài nhi thấy phải mau chóng đánh chết kẻ này, nếu không phiền toái không ít!
Phục Giang vương tử vội nói.
- Còn muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của ta? Không tệ, nếu hắn quả thật có thể tới là tốt nhất, để cho ta tới bắt rùa trong hũ!
Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế tỏa sáng, hắn như nhìn thấy mồi ngon, bộ dạng hưng phấn.
Nghe được người khác muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của hắn, hắn tất nhiên sẽ giận tím mặt, nghe người này muốn tới thì hắn vô cùng hưng phấn.
Nếu như Phục Giang vương tử cung cấp tin tức không sai, người này có lẽ chính là gia hỏa mà Hỗn Độn Vương Phù Lệnh yêu cầu tìm kiếm, nếu hắn xông vào trộm lấy Long ấn, tất nhiên sẽ bị bắt, đến lúc đó chỉ cần hiến tế cho A Dục Vương, chỗ tốt to lớn có thể nghĩ.
- Phụ vương, ý ngươi là....
Lần thứ nhất gặp Kiền Huyết hoàng đế thất thố như thế, Phục Giang vương tử ngây người.
- Ý ta rất đơn giản, Ám Kiêu, Kim Ưng, hai người các ngươi lập tức đi thành Lưu Ly, ngàn vạn không thể để cho tiểu tử kia chạy thoát!
Kiền Huyết hoàng đế phân phó một tiếng:
- Nếu như có thể làm hắn tới hoàng thành là tốt nhất.
Hắn lời còn chưa dứt, một bóng người thất tha thất thểu từ ngoài điện chạy vào.
- Bệ hạ, việc lớn không tốt!
Còn chưa tới đến trước mắt, bóng người vội vàng hô.
- Chuyện gì?
Kiền Huyết hoàng đế cau mày hỏi.
- Thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân... Bị người ta giết!
- Cả phủ thành chủ bị người ta hủy diệt!
Bóng người cảm nhận được uy thế trên người hoàng đế bộc phát, hắn sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, hơi bối rối nói ra.
- Cái gì? Ngạn Quân chết? Phủ thành chủ bị hủy diệt?
Kiền Huyết hoàng đế đang dương dương đắc ý, vào lúc này sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn nhìn sang Phục Giang vương tử:
- Không phải ngươi nói thực lực của người này hơi cao hơn ngươi sao? Tại sao có thể đánh chết nửa bước chúa tể Độc Cô Ngạn Quân?
- Ta...
Sau khi đi về, bởi vì Phục Giang không xác định Nhiếp Vân có thực lực mạnh bao nhiêu, chỉ nói mạnh hơn hắn một tia, cũng không nói ra nửa bước chúa tể, thậm chí hắn vẫn cho rằng cao lắm là tông chủ đỉnh phong, nằm mơ cũng không ngờ hắn có thể giết nửa bước chúa tể!
Hừ!
Kiền Huyết hoàng đế thấy biểu lộ của hắn, cũng biết đối phương khả năng cũng không biết người tên là Nhiếp Vân mạnh như thế nào, hừ lạnh một tiếng, lúc này nhìn sang bóng người.
Vô Tận Đan Điền
Nhiếp Vân cười nói.
- Lấy một vật? Hiện tại người trẻ tuổi đúng là lỗ mảng.
Nghe được hắn trả lời, thanh niên lắc đầu.
Nhiếp Vân biết rõ đối phương nhìn không lớn nhưng chỉ sợ mấy ngàn vạn tuổi, hơn trăm triệu tuổi cũng có, tuổi này nói hắn là người trẻ tuổi cũng không gì đáng trách, lúc này không nhiều lời và cười nhạt.
- Ta cũng không uống không rượu ngon của ngươi, ta quen một ít người trong Kiền Huyết hoàng triều, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta cầm cho ngươi là được, tin tưởng bọn họ sẽ cho ta chút tình mọn này.
Thanh niên nói.
- Đa tạ tiền bối hậu ý, không cần, ta muốn cái gì, hi vọng dùng tay mình tranh thủ, nếu như tiền bối muốn uống rượu, có thể tiếp tục tìm ta, nếu bởi vì rượu mà giúp ta, kính xin không cần nhiều lời!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Cũng không phải hắn ra vẻ cao ngạo, mà là hắn muốn cái gì, quá mức ly kinh bạn đạo, nói ra thật đáng sợ!
Tuy không biết thanh niên trước mắt là người nào, thực lực rất mạnh, cho dù là cường giả chúa tể muốn hỏi Kiền Huyết hoàng đế là mình cần Kiền Huyết Long Ấn, chỉ sợ hắn cũng không cho.
Chuyện này liên quan tới ngôi vị hoàng đế của Kiền Huyết hoàng triều, đã không phải là người bình thường có thể nhúng tay!
- Ngươi... Ai, ngươi không có ý tứ muốn nhờ ta, ta cũng không tiếp tục uống rượu của ngươi, ta...
Thanh niên nhìn hồ lô rượu trong tay, vẻ mặt chần chờ, dường như không bỏ buông tay, hắn không muốn chiếm tiện nghi của người ta, cũng không biết làm như thế nào.
- Rượu này ta tặng ngươi, tuy hiện tại không cần tiền bối hỗ trợ, về sau có lẽ sẽ dùng, xem như tiền đặt cọc.
Thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân cười ha ha.
Thông qua nói chuyện cũng nhìn ra thanh niên này không có quan hệ lớn với Kiền Huyết hoàng thất, đã như vầy một hồ lô rượu mà thôi.
- Việc này.
Thanh niên có chút do dự.
- Vừa rồi tiền bối nói mình là Tiêu Diêu Tiên, tiêu diêu tự tại vô câu vô thúc, chẳng lẻ còn sợ một hồ lô rượu trói buộc?
Nhiếp Vân cười nói.
- Không sai, tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc, tiểu tử, ngươi rất không tệ, hồ lô rượu này ta lấy đi!
Nói xong cười nhạt một tiếng, thân ảnh hắn bay lên không trung và biến mất trước mặt hắn.
Lần này rời đi, ngay cả Nhiếp Vân sử dụng thiên nhãn cũng không bắt được dấu vết, giống như hắn chưa từng xuất hiện bao giờ.
- Lợi hại, chỉ sợ vị tiền bối này ít nhất đã là nửa bước chúa tể đại tam trọng!
Nhìn người nọ đi nhanh như vậy, Nhiếp Vân cảm khái một tiếng.
Chỉ sợ thực lực của người này còn mạnh hơn cả hắn, chỉ sợ đã đạt tới nửa bước chúa tể đại tam trọng.
Đáng tiếc đến cuối cùng không biết hắn thân phận là gì, có quan hệ với Kiền Huyết hoàng triều hay không.
Hắn nhìn thấy mình đánh chết Độc Cô Ngạn Quân nhưng không đi hỏi cái gì, bộ dạng xoay người rời đi, có lẽ không có quan hệ lớn với Kiền Huyết hoàng triều.
- Tính toán, mặc kệ người này là ai, chỉ cần không ảnh hưởng tới ta là được, lại nói binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cho dù muốn đối phó ta cũng không dễ dàng như vậy!
Thấy đối phương triệt để biến mất không thấy tung tích, Nhiếp Vân cười khẽ và quay về Lưu Ly Tháp, cũng không để ý nhiều.
Mặc kệ đối phương là ai, mục đích như thế nào, nên đến sẽ đến, không nên tới cho dù có tìm cũng không gặp, với hắn mà không ảnh hưởng bao nhiêu, nghĩ nhiều sẽ chỉ làm mình mệt mỏi, không bằng không thèm nghĩ nữa.
Nhiếp Vân trở lại Lưu Ly Tháp, Kiền Huyết hoàng cung lúc này nổ tung nồi.
- Ngươi nói cái gì? Người này đã luyện hóa Phù Hư Đam Sơn, hơn nữa còn thu ngươi làm người hầu?
Trong hoàng cung cao lớn, Kiền Huyết hoàng đế cau mày nhin chằm chằm vào Phục Giang vương tử.
Phục Giang vương tử chạy ra khỏi thành Lưu Ly, lúc này hắn mới vào hoàng cung gặp Kiền Huyết hoàng đế bệ hạ.
Khả năng nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn đào tẩu đều nằm trong tính toán của Nhiếp Vân, càng không thể ngờ hắn có thể nhanh chóng vượt qua Lưu Ly Tháp, thật muốn giết hắn, chỉ sợ hắn còn chưa về hoàng thành đã biến thành một cỗ thi thể.
- Vâng, phụ hoàng, không chỉ như thế, người này hình như còn muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của ngươi, theo hài nhi thấy phải mau chóng đánh chết kẻ này, nếu không phiền toái không ít!
Phục Giang vương tử vội nói.
- Còn muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của ta? Không tệ, nếu hắn quả thật có thể tới là tốt nhất, để cho ta tới bắt rùa trong hũ!
Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế tỏa sáng, hắn như nhìn thấy mồi ngon, bộ dạng hưng phấn.
Nghe được người khác muốn trộm lấy Kiền Huyết Long Ấn của hắn, hắn tất nhiên sẽ giận tím mặt, nghe người này muốn tới thì hắn vô cùng hưng phấn.
Nếu như Phục Giang vương tử cung cấp tin tức không sai, người này có lẽ chính là gia hỏa mà Hỗn Độn Vương Phù Lệnh yêu cầu tìm kiếm, nếu hắn xông vào trộm lấy Long ấn, tất nhiên sẽ bị bắt, đến lúc đó chỉ cần hiến tế cho A Dục Vương, chỗ tốt to lớn có thể nghĩ.
- Phụ vương, ý ngươi là....
Lần thứ nhất gặp Kiền Huyết hoàng đế thất thố như thế, Phục Giang vương tử ngây người.
- Ý ta rất đơn giản, Ám Kiêu, Kim Ưng, hai người các ngươi lập tức đi thành Lưu Ly, ngàn vạn không thể để cho tiểu tử kia chạy thoát!
Kiền Huyết hoàng đế phân phó một tiếng:
- Nếu như có thể làm hắn tới hoàng thành là tốt nhất.
Hắn lời còn chưa dứt, một bóng người thất tha thất thểu từ ngoài điện chạy vào.
- Bệ hạ, việc lớn không tốt!
Còn chưa tới đến trước mắt, bóng người vội vàng hô.
- Chuyện gì?
Kiền Huyết hoàng đế cau mày hỏi.
- Thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân... Bị người ta giết!
- Cả phủ thành chủ bị người ta hủy diệt!
Bóng người cảm nhận được uy thế trên người hoàng đế bộc phát, hắn sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, hơi bối rối nói ra.
- Cái gì? Ngạn Quân chết? Phủ thành chủ bị hủy diệt?
Kiền Huyết hoàng đế đang dương dương đắc ý, vào lúc này sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn nhìn sang Phục Giang vương tử:
- Không phải ngươi nói thực lực của người này hơi cao hơn ngươi sao? Tại sao có thể đánh chết nửa bước chúa tể Độc Cô Ngạn Quân?
- Ta...
Sau khi đi về, bởi vì Phục Giang không xác định Nhiếp Vân có thực lực mạnh bao nhiêu, chỉ nói mạnh hơn hắn một tia, cũng không nói ra nửa bước chúa tể, thậm chí hắn vẫn cho rằng cao lắm là tông chủ đỉnh phong, nằm mơ cũng không ngờ hắn có thể giết nửa bước chúa tể!
Hừ!
Kiền Huyết hoàng đế thấy biểu lộ của hắn, cũng biết đối phương khả năng cũng không biết người tên là Nhiếp Vân mạnh như thế nào, hừ lạnh một tiếng, lúc này nhìn sang bóng người.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2232: Tiêu Diêu Tiên (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.