Vô Tận Đan Điền

Chương 2224: Phục Giang biến mất (1)

- Về phần phòng ngự trong hoàng thành, bốn cửa đông tây nam bắc của hoàng thành phân biệt bốn cường giả tông chủ đỉnh phong tọa trấn, Kiền Huyết hoàng đế bệ hạ lại là cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng, lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, có bọn họ trấn thủ, con ruồi cũng khó lẫn vào trong đó.

Tháp chủ nói.

- Bốn cường giả tông chủ đỉnh phong, cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo... Thậm chí còn có được vương giả chúa tể lánh đời...

Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.

Quả nhiên Kiền Huyết Long Ấn không dễ thu hoạch như vậy, không nói trong hoàng thành có khả năng có cường giả chúa tể, chỉ nói bốn tông chủ đỉnh phong và Kiền Huyết hoàng đế thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo đã làm người ta đau đầu, khó có thể chống lại.

- Làm cách nào tiến vào trong hoàng cung mà không bị hoài nghi, có thể thuận lợi nhìn thấy Kiền Huyết hoàng đế?

Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.

Kiền Huyết Long Ấn tương đương với ngọc tỷ, thời thời khắc khắc sẽ ở cùng với Kiền Huyết hoàng đế, muốn đạt được, chỉ có thể trước tìm được hoàng đế sau đó lại nghĩ biện pháp.

- Kiền... Kiền Huyết hoàng đế chỉ tiếp kiến cận thần, hoặc là con dân có công lao cực lớn, bình thường sẽ ở hoàng cung không ra ngoài, cụ thể gặp thế nào thì ta không biết...

Tháp chủ vẻ mặt đắng chát.

Nghe câu hỏi của đối phương, nàng đã biết rõ đối phương có thể sẽ xông vào tìm Kiền Huyết hoàng đế, xông vào Kiền Huyết hoàng triều, tìm nhóm người các nàng làm gì? Các nàng không quen với hoàng triều...

- Không biết? Lưu Ly Tháp các ngươi mị công vô song, mê hoặc một tên đại thần cũng không thành vấn đề.

Nhiếp Vân khẽ nói.


- Việc này...

Tháp chủ và các trưởng lão đồng thời sững sốt.

Đúng thế, bằng vào mị công mê hoặc một ít đại thành là không thành vấn đề, cũng chính bởi vì như thế các nàng mới có căn bản dừng chân tại đây.

Nếu như không phải rất nhiều đại thần góp lời, Kiền Huyết hoàng đế cho dù nhớ tình bạn cũ nhưng khẳng định cũng sẽ có người khác động thủ, bên cạnh giường làm sao có thể để kẻ khác ngủ say?

- Thần phục ta, có thể không giết các ngươi, nếu không chẳng những các ngươi phải chết, Lưu Ly Tháp cũng không cần tồn tại nữa.

Thấy mọi người không nói chuyện, Nhiếp Vân cũng lười hỏi nhiều, hắn cau mày sau đó thúc dục lực lượng, Cương Vực Đồ không ngừng gào thét, dường như tùy thời sẽ giáng xuống.

- Bảo chúng ta thần phục?

- Ngươi...

- Không có khả năng!

- Chúng ta đều là cường giả cấp bậc tông chủ, làm sao có thể thuần phục người khác...

Các vị trưởng lão không nghĩ tới đối phương đưa ra yêu cầu này, tất cả đều biến sắc.

- Các ngươi không có quyền lựa chọn, chỉ có đồng ý hoặc là... Không đồng ý!


Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, Cương Vực Đồ trên không trung lúc ày đột nhiên hạ xuống.

- Ta không đồng ý, tháp chủ ngàn vạn đừng đáp ứng... Đạo thống Lưu Ly Tháp chúng ta truyền thừa nhiều năm như vậy, không thể hủy trong tay chúng ta.

Một trưởng lão quát, trong mắt tràn đầy không đồng ý.

Vèo!

Nàng chưa nói hết câu, một đạo kiếm khí đột nhiên đánh tới, nó như ọợi dây nhỏ, chỉ trong chớp mắt quét qua cổ của nàng.

PHỐC!

Máu tươi bắn tung tóe, đầu lâu vị trưởng lão này rơi xuống đất, đôi mắt lồi ra, lúc sắp chết cũng không thể tin được đối phương lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, động tác nhanh như vậy.

- Ngươi...

Nhìn thấy trưởng lão trực tiếp tử vong, ngay cả linh hồn cũng không thể chạy đi, cả gian phòng lập tức trầm mặc.

Thiếu niên trước mắt còn lạnh lùng hơn bọn họ nghĩ, thực nếu không đáp ứng có thể đoán được hắn thật sự đánh hết bọn họ, một không cũng không lưu.

- Chúng ta thuần phục ngươi có chỗ tốt gì?

Nhìn thấy một trưởng lão chết đi, mọi người khẽ cắn môi, Mị Cơ hỏi.

- Hiện tại các ngươi không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn chết hoặc là không chết.


- Nếu như các ngươi thiệt tình thuần phục, chỗ tốt sẽ có, hơn nữa còn lớn hơn các ngươi tưởng tượng nhiều.

Đầu ngón tay Nhiếp Vân có một đạo kiếm khí quanh quẩn.

Đối phương khống chế sinh tử của mình, không có khả năng không hứa hẹn cái gì với các nàng.

- Tốt, Mị Cơ ta đồng ý thần phục ngươi!

Mị Cơ cắn cắn bờ môi, nàng là người đáp ứng đầu tiên.

- Mị Cơ ngươi...

Nghe nàng đồng ý nhanh như thế, những người khác biến sắc.

- Tình thế bắt buộc, chúng ta không có quá nhiều lựa chọn, ta xem các ngươi cũng đều đồng ý a, vị đại nhân này còn trẻ đã có thực lực như thế, đi theo hắn có khi còn tốt vẫn lưu lại trong Lưu Ly Tháp.

Mị Cơ nói.

- Việc này...

Nghe nói như vậy mọi người liền im lặng.

Nàng nói không sai, tuy tình huống trước mắt là bắt buộc nhưng có được một vị cường giả nửa bước chúa tể bảo kê, về sau có thể không gian trưởng thành lớn hơn nữa, Lưu Ly Tháp có thể phát triển ra ngoài.


Bản thân Lưu Ly Tháp đã bị Kiền Huyết hoàng thành kiêng kị, các nàng là cấp bậc tông chủ nên không dám quá phận, sợ bị bắt lấy tay cầm trực tiếp diệt sát, lúc này đầu nhập vào một cường giả nửa bước chúa tể chưa đủ mười vạn tuổi, ai biết về sau có câu chuyện đặc sắc gì?

- Thuần phục ta, ta có thể chữa tốt cho thiên tài Nguyệt Vũ của các ngươi, cũng không lưu bất cứ di chừng gì, hơn nữa giúp nàng trùng kích cảnh giới nửa bước chúa tể!

Thấy có một người đáp ứng điều kiện, Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Hắn đang dùng chiến thuật tâm lý, vừa mới bắt đầu làm đối phương tuyệt vọng, làm cho các nàng biết rõ không phù hợp quy tắc sẽ chết, trong nội tâm sinh ra xoắn xuýt, sau đó lại cấp chỗ tốt nhất định sinh ra hi vọng.

Quả nhiên những lời này vừa ra, vốn cảm thấy thần phục người khác không có bất cứ hi vọng gì, mấy vị trưởng lão kia lập tức động tâm.

- Ngươi có thể chữa khỏi cho Nguyệt Vũ, hơn nữa còn làm không có di chứng gì?

Trưởng lão có quan hệ tốt với Nguyệt Vũ lập tức hưng phấn hỏi thăm.

- Ân!

Nhiếp Vân gật đầu.

Nguyệt Vũ là bị hắn dùng lực lượng phù văn phản kích chấn tổn thương, chỉ cần rút phù văn vào trong người hắn, lại lợi dụng thiên phú linh hồn sư ân cần săn sóc, muốn khỏi hẳn không khó.

Về phần giúp nàng tấn chức nửa bước chúa tể, Nhiếp Vân cũng không nắm chắc, hắn chỉ ném một quả táo ngọt mà thôi, hiện tại không có biện pháp, không có nghĩa về sau không có biện pháp, bằng vào tốc độ tấn cấp của hắn, trở thành chúa tể chỉ là vấn đề thời gian, một khi thành công muốn trở thành nửa bước chúa tể có lẽ không khó.

- Tốt, ta nguyện ý thần phục ngươi!

Nghe được Nhiếp Vân xác nhận, vị trưởng lão này trực tiếp gật đầu, cũng không dây dưa dài dòng làm gì.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 2224: Phục Giang biến mất (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...