Vô Tận Đan Điền

Chương 2146: Tay có thể hái sao (1)

Hai người tiếp nhận, thân thể hơi động và ẩn nấp đi về phía cung điện.

Người còn chưa tới trước mặt nhưng giống như đột ngột biến mất, mất đi tung tích.

Ẩn nấp đại đạo!

Có được Chủ Tể Phù Ấn có thể làm người ta thi triển nhiều đại đạo trong thời gian ngắn nhưng dù sao không lợi hại bằng chính mình lĩnh ngộ ra, cũng nói rõ nếu người dùng Chủ Tể Phù Ấn có được năng lực thâu thiên, trộm đồ tuyệt đối không bằng bản thân lĩnh ngộ thâu thiên đại đạo và sử dụng Chủ Tể Phù Ấn.

Xem năng lực ẩn nấp của hai người, hai người Hồ Vi và Cửu Triêu đã sớm lĩnh ngộ thiên phú ẩn nấp, bằng không tuyệt đối không thể làm triệt để như vậy, trừ thiên phú thiên nhãn, chỉ sợ không ai nhìn ra.

Hô!

Hai người thi triển thiên phú ẩn nấp lặng lẽ đi vào một góc của cung điện, toàn bộ ngụy trang tốt, lúc này mới dùng tay ra hiệu với đám người Phục Giang.

- Ân!

Đám người Phục Giang đưa mắt nhìn sang, hít sâu một hơi, lúc này đứng thành phương vị tam giác nhảy lên cao và bay lên không trung.

- Cực Thiên Vương, tại hạ Kiền Huyết vương triều Phục Giang vương tử muốn mượn một vật của ngươi, hy vọng có thể thành toàn!

Tiếng nói như long ngâm vang lên, lời nói chẳng khác gì sấm rền vang vọng cả tuyệt mệnh chi địa.


- Kiền Huyết vương triều? Không biết, cút!

Hắn vừa mới hô xong, đã có tiếng thét lớn vọng lại, khí lãng từ cung điện lan ra ngoài giống như trường kiếm đâm vào lỗ tai của mọi người.

Tuy lời này là thú ngữ nhưng tất cả mọi người sử dụng Chủ Tể Phù Ấn cho nên nghe hiểu.

- Nếu Cực Thiên Vương không muốn, chúng ta đành phải mạo muội!

Nghe nói như thế, Phục Giang vương tử hít sâu một hơi, hắn lật cổ tay một cái, lòng bàn tay xuất hiện trường cung màu đen, hắn đặt mũi tên lên đó, kéo cung như trăng rằm sau đó buông tay.

Mũi tên bay nhanh như sao băng, bay thẳng vào trong cung điện phía trước.

Ầm ầm!

Thiết mũi còn chưa tới trước mặt, tuyệt mệnh chi khí đã bị uy lực cường đại đánh vỡ ra một thông đạo, không gian cũng xuất hiện một khe hở đen kịt.

- Hỗn độn thần binh đỉnh phong?

Thấy uy thế của cung tiễn, Nhiếp Vân hít khí lạnh.


Cung tiễn này trải qua luyện chế tỉ mỉ, mỗi một cây đạt tới hỗn độn thần binh đỉnh phong, hơn nữa không kém hơn Tri Thu Kiếm của hắn chút nào.

Dùng cung tiễn cấp bậc này, phối hợp Chủ Tể Phù Ấn bắn ra, lực lượng có thể nghĩ, cũng biết đáng sợ đến cỡ nào!

- Đáng giận!

Cực Thiên Vương trong cung điện cũng ý thức được cung tiễn cường đại, nó gào rú một tiếng sau đó một bóng dáng từ bên trong cung điện lao ra ngoài.

Đó là lão nhân tuổi tác thật lớn, nhìn thấy mũi tên bắn thẳng về phía trước, hai hàng lông mày nhíu lại, hắn vươn tay nắm chặc.

Hắn bàn tay của hắn đưa về phía trước trong thời gian ngắn, sau đó hóa thành trăm ngàn ảo ảnh, mỗi giây biến hóa ảo ảnh đánh vào mũi tên, liên tục trăm ngàn lần, cho dù uy lực mũi tên thật lớn nhưng chưa tới trước mặt đã mất đi uy lực, cánh tay còn lại nắm mũi tên trong tay.

- Ha ha, có thể hay không bằng thực lực nói chuyện đi, Cực Thiên Vương, đắc tội!

Thấy đối phương bắt lấy mũi tên, Phục Giang vương tử cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ trong nháy mắt hắn kéo mũi tên như trăng rằm và bắn ra ba mũi tên.

Ba mũi tên xếp thành hình chữ “Phẩm” bắn về phía trước, bao phủ các phương vị trên người lão nhân, cũng không cho hắn cơ hội né tránh.

- Ngươi muốn chết!

Cực Thiên Vương đứng trong tuyệt mệnh chi khí cũng không có cảm giác không khỏe, hắn gầm gừ một tiếng sau đó đưa tay đánh thẳng về phía trước, hào quang lóng lánh như vàng ròng, thân thể hắn lui về phía sau, dường như hắn nhảy vào trong thế giới khác.

Ba mũi tên này chẳng khác gì giòi bọ trong xương, không cho hắn cơ hội chạy thục mạng, chúng lại bay tới trước mặt, thân thể Cực Thiên Vương đang lui về phía sau co rụt lại, bàn tay áp xuống phía dưới.

Thời không rung động lắc lư, thiên địa chấn động, ý niệm đại biểu Thiên Đạo đại đạo xuất hiện bao phủ ba mũi tên vào trong, sau khi cuốn lấy, lực lượng cường đại như thủy triều bao phủ Cực Thiên Vương vào trong.

- Động thủ!

Thấy Cực Thiên Vương thực lực cường đại hung hãn như thế, Phục Giang không do dự nữa, hắn lên tiếng hô to, lúc này Chu Thông, Trương Trác bên cạnh lao tới, một đạo kiếm khí như cầu vồng, một lưỡi đao như điện đồng thời lăng không trảm kích.

- Cơ hội tốt...

Thấy ba người đồng thời vây công, Cực Thiên Vương có chút ốc còn không mang nổi mình ốc, Cửu Triêu, Hồ Vi đang nấp ở một óc cung điện bắt đầu hành động nhẹ nhàng, bọn họ đi dọc theo cung điện vào trong.

- Lặng lẽ đi qua, tìm cơ hội đánh chết Cửu Triêu và Hồ Vi!

Thấy hai người tiến vào cung điện, Nhiếp Vân bàn giao với Huyền Thiền Vương một câu, một người một ve chậm rãi đi tới gần cung điện.

Hai người dùng ẩn nấp chi khí ẩn giấu thân thể, lại thừa dịp loạn tiến lên phía trước, đám người Cực Thiên Vương, Phục Giang đang đánh khí thế hừng hực, song phương không ai phát hiện dị thường.

Hô!

Sau khi qua một lát đi vào cửa cung điện, Nhiếp Vân đi đầu xông vào trong.


Trong điện sinh ra khí tức phú quý xa hoa, tráng lệ, cả đại điện không biết dùng tài liệu gì luyện chế mà thành, trống trải bao la và vô cùng chắc chắn, tuyệt mệnh chi khí trùng kích vẫn lù lù bất động, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Trốn vào trong cung điện, mặc dù không cần Huyền Thiền Vương Dực cũng không bị tổn thương.

Thu hồi Phượng Hoàng chi dực, hắn vận chuyển thiên phú địa hành sư cẩn thận tiến lên phía trước một bước.

Đi một lát giống như bước vào tân thế giới, thời không lập tức biến hóa, cũng không còn bộ dáng cung điện, bầu trời quần tinh lóng lánh, nhật nguyệt đồng huy, hào quang nhu hòa chiếu gọi ấm áp.

- Trong cung điện này là tiểu thế giới?

Nhiếp Vân đã biết rõ cường giả ưa thích luyện hóa tiểu thế giới vào trong binh khí, cũng không khiếp sợ quá nhiều.

- Cực Thiên Vương có binh đoàn giống như Hùng Cổ hay không?

Đi về phía trước vài bước, Nhiếp Vân cũng không phát hiện dị thường nhưng trong lòng cảm thấy có chút không đúng, quay đầu hỏi Huyền Thiên Vương phía sau.

- Không biết, nó đều sinh hoạt trong cung điện, rất ít gặp mặt người khác, có binh đoàn hay không ta không rõ, dường như nó có bản lĩnh tát đậu thành binh, nếu như chiến đấu không lại, có thể triệu hồi hơn mười đầu Thôn Thiên Kim Quy hình thành đội ngũ!

- Đám Thôn Thiên Kim Quy này không phải tính mạng trên ý nghĩa, mà là một loại khôi lỗi không biết tên, phòng ngự rất mạnh, mặc dù hỗn độn thần binh đỉnh phong cũng không làm gì được đối phương, hơn nữa hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chính bởi vì như thế nó mới có thể được gọi là vương giả cường đại nhất thập tuyệt cổ địa, cho nên không ai chọc nó.

Huyền Thiền Vương suy nghĩ một lúc và nói rõ chi tiết.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 2146: Tay có thể hái sao (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...