Vô Tận Đan Điền
Chương 214: Ai là thiếu não?
- Tốt tốt, đây là do ngươi tự mình muốn chết, hôm nay ngươi nhất định phải chết, không ai cứu được ngươi!
Nghe được tiếng cười nhạo của đối phương, Triệu Nham tức giận mà cười, sát ý tràn ngập cháy sáng, chiếu rọi cả khoảnh sân.
- Nhiếp Vân, hắn là khí tông đỉnh của Triệu gia, không giống như yêu nhân Trữ Vương, biết nhiều vũ kỹ cấp cao, nếu Trữ Vương chiến đấu với hắn thậm chí một hiệp cũng không đỡ nổi…ngươi nhanh chóng giải thích đi! Ta cầu xin ngươi…
- Giải thích? Hiện tại giải thích đã chậm, hôm nay ta nhất định phải đem tiểu tử không biết trời cao đất rộng này giết chết, cho hắn biết đại giới khi đắc tội một cường giả khí tông đỉnh!
Nghe Lạc Khuynh Thành khuyên Nhiếp Vân giải thích, sắc mặt Triệu Nham dữ tợn cười ha hả, tiến lên một bước.
Một bước của hắn khiến sân viện như bị núi lớn ngăn chận, chân khí cường đại dao động lòng người, không khí trầm muộn làm đàn cá cũng nhịn không được nhảy vọt khỏi mặt nước khiến bọt nước văng lên tung tóe.
- Chết đi cho ta!
Khí thế ngưng tụ tới cực điểm, Triệu Nham xuất thủ, một quyền đánh ra, khí kình mãnh liệt như hỏa long xoay tròn thẳng tắp hướng Nhiếp Vân lao tới.
Thật hiển nhiên hắn tính toán dùng một quyền chấm dứt chiến đấu, trực tiếp đem Nhiếp Vân đánh thành bánh thịt, phát tiết lửa giận trong lòng.
- Ta chết? Ta xem không chắc đâu!
Nhiếp Vân cười nhạt, bàn tay vung xuống như đập ruồi.
Ba tháp!
Hỏa long rơi phịch xuống đất như con trùng, mà thân hình Triệu Nham cũng như bùn lầy bị ném ra ngoài, phác thông một tiếng dán thẳng lên mặt tường.
- A? Điều này sao có thế?
Chứng kiến Triệu Nham ra tay, Lạc Khuynh Thành cùng Nhã Thương đều cảm thấy Nhiếp Vân chết chắc, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt cả hai trợn tròn, cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân hình không ngừng run rẩy.
Họ không phải đang nằm mơ đi?
Hai người dụi mạnh đôi mắt, phát hiện sự thật chính là như vậy, đích xác không phải nằm mộng, lúc này cố nén rung động nhìn qua Nhiếp Vân.
Tùy tay đánh bay cường giả khí tông đỉnh, thực lực của hắn…mạnh bao nhiêu?
- Dám đả thương ta, hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chết…
Giãy dụa nhảy xuống đất, sắc mặt Triệu Nham dữ tợn điên cuồng hét lên một tiếng, trong tay hiện ra một thanh đại đao.
Thanh đao đen nhánh, tràn ngập đủ loại lưu quang, tản mát ra quang vựng năng lượng, không ngờ là binh khí vương tộc thượng phẩm.
- Nhiếp Vân cẩn thận, đây là Đồ Long đao, nghe nói từng giết qua đời sau của Long tộc, uy lực vô cùng!
Lạc Khuynh Thành lo lắng hô.
Dù sao trong đế đô, cường giả chí tôn sẽ không dễ dàng ra tay, chí tôn không ra tay, khí tông đỉnh phối hợp cùng binh khí vương tộc thượng phẩm xem như là tồn tại đỉnh phong nhất!
- Có thể làm cho ta xuất ra Đồ Long đao, cho dù chết ngươi xem như xứng đáng! Vũ kỹ vương tộc thượng phẩm – Phách Long Ngạo Thiên!
Vẻ mặt Triệu Nham dữ tợn gầm lên một tiếng, Đồ Long đao nháy mắt hóa thành một đạo khí lưu cường đại thẳng tắp chém về hướng Nhiếp Vân.
Oanh long long!
Đao chưa tới, khí thế tới trước, khí lãng nóng rực tựa như búa lớn khai thiên tích địa cắt qua không gian đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Phách Long Ngạo Thiên? Ta xem là chỉ là phách trùng ngạo trùng đi!
Nắm tay Nhiếp Vân hướng khí lãng đánh tới.
Răng rắc! Oanh!
Một tiếng vang giòn, một quyền đột phá khí lãng đánh thẳng lên Đồ Long đao, đường đường binh khí vương tộc thượng phẩm lại giống như thủy tinh va chạm với tảng đá, thanh âm vỡ vụn truyền ra, biến thành một đống sắt vụn leng keng rơi xuống đất.
Chỉ tích tắc Đồ Long đao chỉ còn lưu lại chuôi đao trụi lủi, cực kỳ khó xem.
- A…không có khả năng, dù là Triệu Huân lão tổ cũng không thể một quyền chấn vỡ Đồ Long đao, ta không tin!
Nhìn chuôi đao trong tay, Triệu Nham cảm thấy mình sắp phát điên.
- Sư…tỷ…bằng hữu này của ngươi…thật là lợi hại!
Nhã Thương run rẩy, nhìn thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ khẽ cười, đôi mắt như lồi ra, ấp úng nói.
Một quyền chấn vỡ binh khí vương tộc thượng phẩm, rung động thật quá lớn.
Đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
- Được rồi, ngươi cũng không cần tin tưởng làm gì, chết đi!
Nhiếp Vân cũng không phải kẻ nhân từ nương tay, người này dám uy hiếp Lạc Khuynh Thành, uy hiếp chính mình, đã phạm vào tội chết, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay tát tới.
Ba!
Triệu Nham còn chưa kịp phản ứng đã biến thành bánh thịt, thiếp trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Dù là chí tôn bình thường cũng dễ dàng giết chết khí tông đỉnh, huống chi là Nhiếp Vân!
- Khuynh Thành, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chuyện Lạc thành chủ mất tích, ngươi biết không?
Xử lý xong Triệu Nham, Nhiếp Vân nhìn qua Lạc Khuynh Thành hỏi.
- Ta biết!
Nghe câu hỏi, Lạc Khuynh Thành tỉnh táo trở lại, trong mắt lộ vẻ ảm đạm.
- Ngươi biết? Ngươi biết tại sao còn muốn gả cho Triệu Hưng Phổ trong lúc này?
Nhiếp Vân cau mày hỏi.
- Chính là vì phụ thân!
Lạc Khuynh Thành lắc đầu:
- Triệu Hưng Phổ nói hắn biết tin tức của phụ thân, chỉ cần ta gả cho hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp cứu cha ta! Ngươi cũng biết ta không có cái gì, muốn cứu cha chỉ có thể đáp ứng…
- Triệu Hưng Phổ biết chuyện của cha ngươi?
Ánh mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chẳng lẽ là Triệu gia?
Người nhà của mình cùng Lạc thành chủ bị bắt, khẳng định đều vì nguyên nhân như nhau, nếu Triệu Hưng Phổ biết Lạc thành chủ ở đâu, chỉ sợ hắn cũng biết người nhà của mình đang ở đâu!
Thậm chí đều bị giam giữ chung một chỗ.
Vì phòng ngừa chuyện này lộ ra ngoài, đối phương không tiếc phái ám sát sư, giết người diệt khẩu, cẩn thận như vậy mà Triệu Hưng Phổ cũng biết tin tức, làm cho Nhiếp Vân phải hoài nghi chuyện này do Triệu gia gây ra!
- Nếu thật là bọn hắn làm, ta không ngại lật ngược Triệu gia, làm cho Triệu gia tiếp tục tái diễn bi kịch kiếp trước!
Siết chặt nắm tay, trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập sát ý.
- Ân! Hắn biết chuyện cha ta bị bắt, cụ thể làm sao biết thì ta không rõ ràng.
Lạc Khuynh Thành thở dài nói.
- Xem ra phải bắt đầu điều tra từ Triệu gia!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, nhìn Lạc Khuynh Thành:
- Nhìn ngươi cũng không phải tình nguyện gả cho Triệu Hưng Phổ, chỉ cần ngươi không đáp ứng, ta có thể làm cho ngươi không cần gả cho hắn!
- Không cần gả cho hắn? Vậy…cha ta làm sao bây giờ?
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành chợt sáng, nhưng lại nhanh chóng biến thành ảm đạm.
- Cha mẹ cùng đệ đệ tỷ tỷ của ta đều bị bắt, ta hoài nghi cũng là một tổ chức đã bắt cha ngươi. Cho nên nếu ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được, ta nhất định có thể cứu họ ra ngoài!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Người nhà ngươi cũng bị bắt?
Lạc Khuynh Thành run lên.
- Nhiếp…Vân đại nhân phải không, ta có thể hỏi ngươi một câu…không biết thực lực của ngươi đã đạt tới cấp bậc gì không?
Nhã Thương đột nhiên cẩn thận hỏi.
Vô Tận Đan Điền
Nghe được tiếng cười nhạo của đối phương, Triệu Nham tức giận mà cười, sát ý tràn ngập cháy sáng, chiếu rọi cả khoảnh sân.
- Nhiếp Vân, hắn là khí tông đỉnh của Triệu gia, không giống như yêu nhân Trữ Vương, biết nhiều vũ kỹ cấp cao, nếu Trữ Vương chiến đấu với hắn thậm chí một hiệp cũng không đỡ nổi…ngươi nhanh chóng giải thích đi! Ta cầu xin ngươi…
- Giải thích? Hiện tại giải thích đã chậm, hôm nay ta nhất định phải đem tiểu tử không biết trời cao đất rộng này giết chết, cho hắn biết đại giới khi đắc tội một cường giả khí tông đỉnh!
Nghe Lạc Khuynh Thành khuyên Nhiếp Vân giải thích, sắc mặt Triệu Nham dữ tợn cười ha hả, tiến lên một bước.
Một bước của hắn khiến sân viện như bị núi lớn ngăn chận, chân khí cường đại dao động lòng người, không khí trầm muộn làm đàn cá cũng nhịn không được nhảy vọt khỏi mặt nước khiến bọt nước văng lên tung tóe.
- Chết đi cho ta!
Khí thế ngưng tụ tới cực điểm, Triệu Nham xuất thủ, một quyền đánh ra, khí kình mãnh liệt như hỏa long xoay tròn thẳng tắp hướng Nhiếp Vân lao tới.
Thật hiển nhiên hắn tính toán dùng một quyền chấm dứt chiến đấu, trực tiếp đem Nhiếp Vân đánh thành bánh thịt, phát tiết lửa giận trong lòng.
- Ta chết? Ta xem không chắc đâu!
Nhiếp Vân cười nhạt, bàn tay vung xuống như đập ruồi.
Ba tháp!
Hỏa long rơi phịch xuống đất như con trùng, mà thân hình Triệu Nham cũng như bùn lầy bị ném ra ngoài, phác thông một tiếng dán thẳng lên mặt tường.
- A? Điều này sao có thế?
Chứng kiến Triệu Nham ra tay, Lạc Khuynh Thành cùng Nhã Thương đều cảm thấy Nhiếp Vân chết chắc, nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, đôi mắt cả hai trợn tròn, cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân hình không ngừng run rẩy.
Họ không phải đang nằm mơ đi?
Hai người dụi mạnh đôi mắt, phát hiện sự thật chính là như vậy, đích xác không phải nằm mộng, lúc này cố nén rung động nhìn qua Nhiếp Vân.
Tùy tay đánh bay cường giả khí tông đỉnh, thực lực của hắn…mạnh bao nhiêu?
- Dám đả thương ta, hôm nay nếu ngươi không chết thì ta chết…
Giãy dụa nhảy xuống đất, sắc mặt Triệu Nham dữ tợn điên cuồng hét lên một tiếng, trong tay hiện ra một thanh đại đao.
Thanh đao đen nhánh, tràn ngập đủ loại lưu quang, tản mát ra quang vựng năng lượng, không ngờ là binh khí vương tộc thượng phẩm.
- Nhiếp Vân cẩn thận, đây là Đồ Long đao, nghe nói từng giết qua đời sau của Long tộc, uy lực vô cùng!
Lạc Khuynh Thành lo lắng hô.
Dù sao trong đế đô, cường giả chí tôn sẽ không dễ dàng ra tay, chí tôn không ra tay, khí tông đỉnh phối hợp cùng binh khí vương tộc thượng phẩm xem như là tồn tại đỉnh phong nhất!
- Có thể làm cho ta xuất ra Đồ Long đao, cho dù chết ngươi xem như xứng đáng! Vũ kỹ vương tộc thượng phẩm – Phách Long Ngạo Thiên!
Vẻ mặt Triệu Nham dữ tợn gầm lên một tiếng, Đồ Long đao nháy mắt hóa thành một đạo khí lưu cường đại thẳng tắp chém về hướng Nhiếp Vân.
Oanh long long!
Đao chưa tới, khí thế tới trước, khí lãng nóng rực tựa như búa lớn khai thiên tích địa cắt qua không gian đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Phách Long Ngạo Thiên? Ta xem là chỉ là phách trùng ngạo trùng đi!
Nắm tay Nhiếp Vân hướng khí lãng đánh tới.
Răng rắc! Oanh!
Một tiếng vang giòn, một quyền đột phá khí lãng đánh thẳng lên Đồ Long đao, đường đường binh khí vương tộc thượng phẩm lại giống như thủy tinh va chạm với tảng đá, thanh âm vỡ vụn truyền ra, biến thành một đống sắt vụn leng keng rơi xuống đất.
Chỉ tích tắc Đồ Long đao chỉ còn lưu lại chuôi đao trụi lủi, cực kỳ khó xem.
- A…không có khả năng, dù là Triệu Huân lão tổ cũng không thể một quyền chấn vỡ Đồ Long đao, ta không tin!
Nhìn chuôi đao trong tay, Triệu Nham cảm thấy mình sắp phát điên.
- Sư…tỷ…bằng hữu này của ngươi…thật là lợi hại!
Nhã Thương run rẩy, nhìn thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ khẽ cười, đôi mắt như lồi ra, ấp úng nói.
Một quyền chấn vỡ binh khí vương tộc thượng phẩm, rung động thật quá lớn.
Đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
- Được rồi, ngươi cũng không cần tin tưởng làm gì, chết đi!
Nhiếp Vân cũng không phải kẻ nhân từ nương tay, người này dám uy hiếp Lạc Khuynh Thành, uy hiếp chính mình, đã phạm vào tội chết, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay tát tới.
Ba!
Triệu Nham còn chưa kịp phản ứng đã biến thành bánh thịt, thiếp trên mặt đất, hoàn toàn tắt thở.
Dù là chí tôn bình thường cũng dễ dàng giết chết khí tông đỉnh, huống chi là Nhiếp Vân!
- Khuynh Thành, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chuyện Lạc thành chủ mất tích, ngươi biết không?
Xử lý xong Triệu Nham, Nhiếp Vân nhìn qua Lạc Khuynh Thành hỏi.
- Ta biết!
Nghe câu hỏi, Lạc Khuynh Thành tỉnh táo trở lại, trong mắt lộ vẻ ảm đạm.
- Ngươi biết? Ngươi biết tại sao còn muốn gả cho Triệu Hưng Phổ trong lúc này?
Nhiếp Vân cau mày hỏi.
- Chính là vì phụ thân!
Lạc Khuynh Thành lắc đầu:
- Triệu Hưng Phổ nói hắn biết tin tức của phụ thân, chỉ cần ta gả cho hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp cứu cha ta! Ngươi cũng biết ta không có cái gì, muốn cứu cha chỉ có thể đáp ứng…
- Triệu Hưng Phổ biết chuyện của cha ngươi?
Ánh mắt Nhiếp Vân híp lại.
Chẳng lẽ là Triệu gia?
Người nhà của mình cùng Lạc thành chủ bị bắt, khẳng định đều vì nguyên nhân như nhau, nếu Triệu Hưng Phổ biết Lạc thành chủ ở đâu, chỉ sợ hắn cũng biết người nhà của mình đang ở đâu!
Thậm chí đều bị giam giữ chung một chỗ.
Vì phòng ngừa chuyện này lộ ra ngoài, đối phương không tiếc phái ám sát sư, giết người diệt khẩu, cẩn thận như vậy mà Triệu Hưng Phổ cũng biết tin tức, làm cho Nhiếp Vân phải hoài nghi chuyện này do Triệu gia gây ra!
- Nếu thật là bọn hắn làm, ta không ngại lật ngược Triệu gia, làm cho Triệu gia tiếp tục tái diễn bi kịch kiếp trước!
Siết chặt nắm tay, trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập sát ý.
- Ân! Hắn biết chuyện cha ta bị bắt, cụ thể làm sao biết thì ta không rõ ràng.
Lạc Khuynh Thành thở dài nói.
- Xem ra phải bắt đầu điều tra từ Triệu gia!
Nhiếp Vân hừ một tiếng, nhìn Lạc Khuynh Thành:
- Nhìn ngươi cũng không phải tình nguyện gả cho Triệu Hưng Phổ, chỉ cần ngươi không đáp ứng, ta có thể làm cho ngươi không cần gả cho hắn!
- Không cần gả cho hắn? Vậy…cha ta làm sao bây giờ?
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành chợt sáng, nhưng lại nhanh chóng biến thành ảm đạm.
- Cha mẹ cùng đệ đệ tỷ tỷ của ta đều bị bắt, ta hoài nghi cũng là một tổ chức đã bắt cha ngươi. Cho nên nếu ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được, ta nhất định có thể cứu họ ra ngoài!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Người nhà ngươi cũng bị bắt?
Lạc Khuynh Thành run lên.
- Nhiếp…Vân đại nhân phải không, ta có thể hỏi ngươi một câu…không biết thực lực của ngươi đã đạt tới cấp bậc gì không?
Nhã Thương đột nhiên cẩn thận hỏi.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 214: Ai là thiếu não?
7.2/10 từ 35 lượt.