Vô Tận Đan Điền
Chương 2125: Bia đá bị niêm phong (1)
- Linh khí trong cơ thể những nhân loại này sung túc, giết đám người này thì thực lực của chúng ta nhất định sẽ có đột phá...
- Dám tới nơi này tìm kiếm bảo vật, những người này đều đáng chết, nhất định phải giết chết bọn chúng.
- Đồng thời động thủ, vây nhốt đem đám người này lại, không thể để cho bọn chúng chạy thoát. Những này đều là mỹ thực a.
Theo lời của hắn Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, từng đạo từng đạo ý niệm truyền vào trong đầu. Hai mắt đỏ tươi của Lạc Dương Thú nhìn về phía mọi người, mỗi một người đều liếm môi, nước dãi chảy ròng.
Sinh mệnh tồn tại ở trong Thần Chi di tích, bởi vì không thể hấp thu linh khí, chỉ có thể dựa vào ngủ đông tồn tại cho nên mỗi một lần thí luyện bắt đầu, chúng nó đều sẽ tỉnh lại. Sau đó lại trắng trợn giết chóc, tìm kiếm năng lượng cần thiết cho lần ngủ đông sau.
- Chúng nó muốn động thủ đối với chúng ta, chuẩn bị tác chiến!
Nhiếp Vân dùng thiên phú Thiên Nhĩ sư có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ, cho nên đám Lạc Dương Thú này tuy rằng chỉ tỏa ra sóng tinh thần đặc thù, thế nhưng vẫn bị hắn nắm bắt được.
Ầm ầm!
Vừa mới phân phó xong thì mặt đất lay động một trận, một đạo sóng khí vọt tới làm cho tất cả mọi người đều bị đánh cho lảo đảo.
- Đó là cái gì?
Đột nhiên Thất Nguyên chỉ về phía trước.
Theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy bên trong một cái khe núi phía trước, mặt đất cuồn cuộn, một tấm bia đá đột ngột từ dưới lòng đất chậm rãi trồi lên.
quang mang ngập trời từ trên mặt bia đá phát tán ra, đâm vào hồn phách của mọi người, khiến cho hai mắt mọi người cảm thấy nóng bỏng.
- Là Phong Cấm thạch bi! Không ngờ lại là Phong Cấm thạch bi, không nghĩ tới chúng ta lại có vận may tốt như vậy, tùy ý đào tẩu lại gặp phải thứ đồ tốt này.
Cổ Tiêu nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
- Phong Cấm thạch bi? Đây là cái gì?
Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Cổ Tiêu không dài, thế nhưng hắn biết người này tính cách trầm ổn. Cho dù lúc trước gặp phải đám người Vũ Chúc cũng không có biểu hiện ra hỉ nộ ái ố quá lớn. Mà hiện tại lại thất thố như thế. Phong Cấm thạch bi này rốt cuộc là cái gì?
- Phong Cấm thạch bi, ý nghĩa cũng như tên, chính là bia đá có cấm chế phong ấn. Nơi này xuất hiện bia đá lợi hại như vậy đã nói rõ sau bia đá rất có khả năng có một chỗ bị niêm phong!
Cổ Tiêu tỏ rõ vẻ hưng phấn, vừa giải thích lại vừa lấy binh khí ra.
- Nơi niêm phong là tiểu thế giới mà một ít cường giả sau khi chết lưu lại. Lúc trước ta nhận được truyền thừa huyền thánh cũng nhận được từ một nơi niêm phong. Nơi như thế này rất có thể nắm giữ truyền thừa cực kỳ lợi hại...
- Truyền thừa? Vận may quả nhiên không tồi a!
Nghe hắn giải thích xong, con mắt Nhiếp Vân cũng sáng ngời.
Nếu như lời đối phương nói là thất. Cường giả có thể lưu lại Phong Cấm thạch bi ở đây, như vậy vị cường giả lưu lại truyền thừa này khi còn sống chí ít là cũng là cấp bậc tông chủ!
Cho dù đối với với truyền thừa hứng thú của hắn không lớn, thế nhưng trên người một vị cường giả cấp bậc tông chủ, bảo bối lưu lại nhất định không đơn giản a.
Sưu Sưu Sưu!
Trong lúc đang suy tư thì trên không trung lại có một trận tiếng xé gió vang vọng. Lại có mấy bóng người bay tới.
Tổng cộng có bốn người, ăn mặc phục sức đệ tử của Vạn Nhận sơn, dung mạo đều là thanh niên, người cầm đầu ước chừng khoảng ba mươi tuổi, cầm trong tay một thanh trường kiếm, cả người lăng không mà đứng, không khác nào kiếm tiên.
Ba người phía sau hắn, mỗi một người trong hai con mắt đều có quang mang bắn ra, mang theo khí thế ngạo nhân.
- Cường giả hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu nhnh đại đạo?
Nhiếp Vân nhíu mày lại.
Người trước mắt này lại có lực lượng tương đương với Vũ Chúc, Trầm Nghiêu lúc trước. Đều là cường giả Hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu đại đạo.
- Là Phong Cấm thạch bi! Ha ha, lần này phát tài rồi!
- Đi thheo Minh Thừa sư huynh quả nhiên phúc vận tề thiên, vừa mới đi vào di tích đã gặp phải Phong Cấm thạch bi rồi!
Mấy người này cũng bị quang mang trên bề mặt Phong Cấm thạch bi hấp dẫn tới. Nhìn thấy tấm bia đá từ lòng đất chậm rãi trồi lên, trên mặt từng người hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư huynh, mấy người này dường như là người Quy Khư hải...
-
Hai mắt từ trên bia đá rời đi, rốt cuộc mấy người này cũng nhìn thấy đám người Nhiếp Vân.
- Quy Khư hải?
Thanh niên Minh Thừa kia khẽ nhếch miệng, hai mắt nhìn về phía Cổ Tiêu, nói.
- Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Cổ Tiêu, nơi niêm phong này Minh Thừa ta coi trọng, cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp, cút ngay cho ta.
Hai tay vung lên một cái, một cỗ khí tức lạnh lẽo vung lên. Trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm.
- Sưu.
Hắn vừa mới dứt lời thì tiếng nổ vang trên bia đá ngừng lại, bốn chữ lớn trên mặt bắn nhanh kim quang đại thịnh.
Kim Hiên bí cảnh!
Tinh thần của tất cả mọi người đều là run lên.
Tuy rằng từ Phong Cấm thạch bi này là có thể đoán ra nơi này sẽ có nơi niêm phong. Thế nhưng dù sao bọn hắn cũng không xác định được. Lúc này nhìn thấy bốn chữ này, bọn hắn đã không cần phải suy đoán cũng có thể hoàn toàn khẳng định.
Kim Hiên bí cảnh, nhất định là di tích mà một cường giả gọi là Kim Hiên lưu lại.
Chi Chi Chi Chi!
Bốn chữ Kim Hiên bí cảnh xuất hiện, trong lúc mọi người đang phấn chấn thì đám Lạc Dương Thú cũng đều hét ầm lên. Mỗi một đầu đều hưng phấn điên cuồng hét lên, mấy đầu Lạc Dương Thú đột nhiên vọt về phía bia đá.
Sưu!
Còn chưa tới trước mặt thì trên bia đá đột nhiên bắn ra hàn mang, giống như là đao kiếm vậy.
Xì! Xì! Xì!
Lạc Dương Thú bị đánh thành thịt nát, một chút sức phản kháng cũng không có.
- Hả?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Những đầu Lạc Dương Thú này, tuy rằng chỉ là thần thú phổ thông, thế nhưng không biết đã sống bao nhiêu năm ở đây. Cũng không biết đã nuốt chửng bao nhiêu cường giả, thực lực mỗi một đầu, đều không dưới hai ngàn năm trăm đại đạo. Một khi liên hợp lại, thực lực còn mạnh mẽ hơn.
Vô Tận Đan Điền
- Dám tới nơi này tìm kiếm bảo vật, những người này đều đáng chết, nhất định phải giết chết bọn chúng.
- Đồng thời động thủ, vây nhốt đem đám người này lại, không thể để cho bọn chúng chạy thoát. Những này đều là mỹ thực a.
Theo lời của hắn Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, từng đạo từng đạo ý niệm truyền vào trong đầu. Hai mắt đỏ tươi của Lạc Dương Thú nhìn về phía mọi người, mỗi một người đều liếm môi, nước dãi chảy ròng.
Sinh mệnh tồn tại ở trong Thần Chi di tích, bởi vì không thể hấp thu linh khí, chỉ có thể dựa vào ngủ đông tồn tại cho nên mỗi một lần thí luyện bắt đầu, chúng nó đều sẽ tỉnh lại. Sau đó lại trắng trợn giết chóc, tìm kiếm năng lượng cần thiết cho lần ngủ đông sau.
- Chúng nó muốn động thủ đối với chúng ta, chuẩn bị tác chiến!
Nhiếp Vân dùng thiên phú Thiên Nhĩ sư có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ, cho nên đám Lạc Dương Thú này tuy rằng chỉ tỏa ra sóng tinh thần đặc thù, thế nhưng vẫn bị hắn nắm bắt được.
Ầm ầm!
Vừa mới phân phó xong thì mặt đất lay động một trận, một đạo sóng khí vọt tới làm cho tất cả mọi người đều bị đánh cho lảo đảo.
- Đó là cái gì?
Đột nhiên Thất Nguyên chỉ về phía trước.
Theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy bên trong một cái khe núi phía trước, mặt đất cuồn cuộn, một tấm bia đá đột ngột từ dưới lòng đất chậm rãi trồi lên.
quang mang ngập trời từ trên mặt bia đá phát tán ra, đâm vào hồn phách của mọi người, khiến cho hai mắt mọi người cảm thấy nóng bỏng.
- Là Phong Cấm thạch bi! Không ngờ lại là Phong Cấm thạch bi, không nghĩ tới chúng ta lại có vận may tốt như vậy, tùy ý đào tẩu lại gặp phải thứ đồ tốt này.
Cổ Tiêu nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
- Phong Cấm thạch bi? Đây là cái gì?
Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Cổ Tiêu không dài, thế nhưng hắn biết người này tính cách trầm ổn. Cho dù lúc trước gặp phải đám người Vũ Chúc cũng không có biểu hiện ra hỉ nộ ái ố quá lớn. Mà hiện tại lại thất thố như thế. Phong Cấm thạch bi này rốt cuộc là cái gì?
- Phong Cấm thạch bi, ý nghĩa cũng như tên, chính là bia đá có cấm chế phong ấn. Nơi này xuất hiện bia đá lợi hại như vậy đã nói rõ sau bia đá rất có khả năng có một chỗ bị niêm phong!
Cổ Tiêu tỏ rõ vẻ hưng phấn, vừa giải thích lại vừa lấy binh khí ra.
- Nơi niêm phong là tiểu thế giới mà một ít cường giả sau khi chết lưu lại. Lúc trước ta nhận được truyền thừa huyền thánh cũng nhận được từ một nơi niêm phong. Nơi như thế này rất có thể nắm giữ truyền thừa cực kỳ lợi hại...
- Truyền thừa? Vận may quả nhiên không tồi a!
Nghe hắn giải thích xong, con mắt Nhiếp Vân cũng sáng ngời.
Nếu như lời đối phương nói là thất. Cường giả có thể lưu lại Phong Cấm thạch bi ở đây, như vậy vị cường giả lưu lại truyền thừa này khi còn sống chí ít là cũng là cấp bậc tông chủ!
Cho dù đối với với truyền thừa hứng thú của hắn không lớn, thế nhưng trên người một vị cường giả cấp bậc tông chủ, bảo bối lưu lại nhất định không đơn giản a.
Sưu Sưu Sưu!
Trong lúc đang suy tư thì trên không trung lại có một trận tiếng xé gió vang vọng. Lại có mấy bóng người bay tới.
Tổng cộng có bốn người, ăn mặc phục sức đệ tử của Vạn Nhận sơn, dung mạo đều là thanh niên, người cầm đầu ước chừng khoảng ba mươi tuổi, cầm trong tay một thanh trường kiếm, cả người lăng không mà đứng, không khác nào kiếm tiên.
Ba người phía sau hắn, mỗi một người trong hai con mắt đều có quang mang bắn ra, mang theo khí thế ngạo nhân.
- Cường giả hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu nhnh đại đạo?
Nhiếp Vân nhíu mày lại.
Người trước mắt này lại có lực lượng tương đương với Vũ Chúc, Trầm Nghiêu lúc trước. Đều là cường giả Hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu đại đạo.
- Là Phong Cấm thạch bi! Ha ha, lần này phát tài rồi!
- Đi thheo Minh Thừa sư huynh quả nhiên phúc vận tề thiên, vừa mới đi vào di tích đã gặp phải Phong Cấm thạch bi rồi!
Mấy người này cũng bị quang mang trên bề mặt Phong Cấm thạch bi hấp dẫn tới. Nhìn thấy tấm bia đá từ lòng đất chậm rãi trồi lên, trên mặt từng người hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư huynh, mấy người này dường như là người Quy Khư hải...
-
Hai mắt từ trên bia đá rời đi, rốt cuộc mấy người này cũng nhìn thấy đám người Nhiếp Vân.
- Quy Khư hải?
Thanh niên Minh Thừa kia khẽ nhếch miệng, hai mắt nhìn về phía Cổ Tiêu, nói.
- Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Cổ Tiêu, nơi niêm phong này Minh Thừa ta coi trọng, cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp, cút ngay cho ta.
Hai tay vung lên một cái, một cỗ khí tức lạnh lẽo vung lên. Trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm.
- Sưu.
Hắn vừa mới dứt lời thì tiếng nổ vang trên bia đá ngừng lại, bốn chữ lớn trên mặt bắn nhanh kim quang đại thịnh.
Kim Hiên bí cảnh!
Tinh thần của tất cả mọi người đều là run lên.
Tuy rằng từ Phong Cấm thạch bi này là có thể đoán ra nơi này sẽ có nơi niêm phong. Thế nhưng dù sao bọn hắn cũng không xác định được. Lúc này nhìn thấy bốn chữ này, bọn hắn đã không cần phải suy đoán cũng có thể hoàn toàn khẳng định.
Kim Hiên bí cảnh, nhất định là di tích mà một cường giả gọi là Kim Hiên lưu lại.
Chi Chi Chi Chi!
Bốn chữ Kim Hiên bí cảnh xuất hiện, trong lúc mọi người đang phấn chấn thì đám Lạc Dương Thú cũng đều hét ầm lên. Mỗi một đầu đều hưng phấn điên cuồng hét lên, mấy đầu Lạc Dương Thú đột nhiên vọt về phía bia đá.
Sưu!
Còn chưa tới trước mặt thì trên bia đá đột nhiên bắn ra hàn mang, giống như là đao kiếm vậy.
Xì! Xì! Xì!
Lạc Dương Thú bị đánh thành thịt nát, một chút sức phản kháng cũng không có.
- Hả?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Những đầu Lạc Dương Thú này, tuy rằng chỉ là thần thú phổ thông, thế nhưng không biết đã sống bao nhiêu năm ở đây. Cũng không biết đã nuốt chửng bao nhiêu cường giả, thực lực mỗi một đầu, đều không dưới hai ngàn năm trăm đại đạo. Một khi liên hợp lại, thực lực còn mạnh mẽ hơn.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2125: Bia đá bị niêm phong (1)
7.2/10 từ 35 lượt.