Vô Tận Đan Điền
Chương 2117: Cấp bậc Tông chủ (2)
Quy Khư hải ở Tà Nguyệt Chí tôn vực mặc dù là danh môn chính phái. Thế nhưng để lập phái, không biết đã có bao nhiêu người bị tử vong, những người tu luyện này đối với sinh mệnh trên cơ bản đều là lãnh đạm như nhau.
Chuyện này cũng đúng, thời gian Nhiếp Vân sống lại còn nắn, nếu như cho hắn sống thêm hàng ức năm nữa. Như vậy cái gì cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, tánh mạng những người khác đối với hắn mà nói, cũng không coi vào đâu.
Chính là bởi vì nghĩ tới điểm ấy, cho nên tuy rằng hắn thở dài, thế nhưng lại không nghĩ đám người Cổ Ung luyện hóa tiểu thế giới có gì là sai.
- Đến đây, để ta giới thiệu cho ngươi vài người. Những người này tuy rằng không tới Hỗn Loạn sơn, thế nhưng thực lực cũng không yếu hơn so với Phùng Tránh. Mỗi một người đều người một mình đảm đương một phía. Chỉ là bọn hắn không thích tranh cường háo thắng mà thôi. Lần này tông chủ bảo chúng ta cùng đi Thần Chi di tích đó là mong muốn chúng ta cùng nhau đồng hành, cùng nhau tiến thoái!
Cổ Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng hắn cho nên cười một tiếng, lại bay về một phía.
Mấy người này ngồi ở trên một sơn phong trong tiểu thế giới của buồng nhỏ trên tàu, bình tĩnh mà lãnh đạm. Trên người không có một chút khí tức sắc bén nào toả ra, tĩnh lặng giống như một bức tranh vậy.
- Thất Nguyên sư đệ, Tĩnh An sư đệ, Lưu Chiêm sư đệ, đến đây. Để ta giới thiệu một vị sư đệ cho các ngươi, vị sư đệ này chính một anh hùng a.
Thấy mấy người này, Cổ Tiêu cười ha hả một tiếng, lại đáp xuống đỉnh núi.
- Anh hùng? Anh hùng không có dễ làm như vậy a. Được, để cho ta xem một chút rốt cuộc người nào mà lại đáng để Cổ sư huynhv như vậy a.
Thanh âm của Cổ Tiêu còn không có kết thúc thì đã có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên. Có một thanh niên đứng dậy, hai mắt tỏa ra quang mang, hai hàng lông mày như kiếm.
- Vị này là Nhiếp Vân sư đệ, lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, là người được Quy Khư hải thừa nhận. Chuyến đi Hỗn Loạn sơn cũng tỏa sáng, thực lực không kém ta, Thất Nguyên đệ chớ có vô lễ!
Nghe thấy hắn nói như thế, Thất Nguyên hừ lạnh.
- Thực lực không dưới sư huynh? Sư huynh đạt được Huyền Thánh truyền thừa, một thân tu vi đã đánh vỡ gông cùm thiên đạo, khoáng tuyệt cổ kim. Làm sao hắn có thể so sánh được với sư huynh chứ? Chuyện này có phần phóng đại a!
Thanh niên gọi là Thất Nguyên có chút không tin, lại nói.
- Như vậy đi, nói miệng không bằng chứng, không bằng hai chúng ta tỷ thí một chút, để ta ta nhìn xem ngươi rốt cuộc có thực lực gì!
Nói xong trong mắt Thất Nguyên phóng ra chiến ý cực nóng.
- Tỷ thí... Ta không phải là đối thủ của Thất Nguyên sư huynh! Ta chủ động chịu thua!
Từ hành động của đối phương hắn đã có thể nhìn ra Thất Nguyên này cũng không phải là ghen tị với hắn. Mà là người này cực kỳ hiếu chiến, thực lực ước chừng hai nghìn bảy trăm năm mươi đầu đại đạo, đối phó với cường giả loại này, một khi không dùng tới Thiên Tâm đằng thì nhất định hắn không phải là đối thủ. Mà ở đây hắn lại không muốn vận dụng con bài chưa lật cuối cùng này.
- Chịu thua? Cái này... Dù thế nào cũng phải đánh một chút a...
Thấy hắn trực tiếp chịu thua, Thất Nguyên sửng sốt nói.
- Tự mình biết không phải là đối thủ mà còn muốn động thủ, đây là tự rước lấy nhục, ta cũng không có sở thích chịu nhục a!
Nhiếp Vân cười nói.
- Ha ha, không sai, tiểu tử ngươi hiểu biến báo. Không giống như tiểu tử Phùng Tránh kia, luôn giả vờ trang bức, ta thích! Sau đó hãy lăn lộn cùng Thất Nguyên ta là được. Trong hàng đệ tử ai dám bắt nạt người ngươi, ngươi tới nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng.
Thấy thái độ của hắn như vậy, Thất Nguyên biết rõ đã không đánh được cho nên hài lòng gật đầu một cái.
- Đa tạ Thất Nguyên sư huynh!
- Tính tình Thất Nguyên là vậy, ngươi đừng để ý, vị này chính là Tĩnh An sư đệ, còn nhỏ đã đạt được kỳ ngộ, thân thể cường hãn vô cùng, có thể so với Thái cổ cự thú... Vị này chính là Lưu Chiêm sư đệ...
Thấy hai người vốn có đang giương cung bạt kiếm thì một bên chịu thua, tất cả tiêu tan thành mây khói, Cổ Tiêu nở nụ cười, giới thiệu từng người một với Nhiếp Vân.
Ở đây đại khái chừng mười người, Nhiếp Vân nhìn kỹ một chút, hắn phát hiện ra những người này không ngờ mỗi người thực lực hùng hậu, mỗi một người đều có thực lực Hai ngàn bảy trăm đại đạo trở lên. So với người của tam tông tiến vào Hỗn Loạn sơn cũng không kém hơn chút nào.
- Ra vẻ yếu trước mặt địch, Cổ Ung tông chủ quả nhiên lợi hại!
Nhìn thấy rõ ràng thực lực của những người này, Nhiếp Vân không khỏi cảm thán một tiếng.
Nếu như trực tiếp phái những người này qua đó, coi như hắn không đi, đối kháng với đám người Cừu Thiên cũng không có gì phải sợ hãi. Thế nhưng Cổ Ung tông chủ vẫn không có làm như vậy, mà là để cho đám người hắn đi qua. Xem ra trong lòng cũng có tâm tư.
Hỗn Loạn sơn tranh đoạt danh ngạch, đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo, danh ngạch cho dù mất cũng không sao. Thế nhưng không thể để cho tam tông khác thăm dò được nội tình.
Ra vẻ yếu trước mặt địch, sau đó có chuyện gì cũng có thể phòng ngừa. Không hổ là nhân vật phong vân, không biết nắm Quy Khư hải trong tay đã được bao nhiêu năm, chỉ sợ hắn ta đã sớm nhìn ra dã tâm của tam tông khác, cho nên lúc này mới làm ra thủ đọa như vậy.
Cổ Tiêu giới thiệu xong toàn bộ, lúc này Nhiếp Vân nhớ tới lời vừa rồi của Thất Nguyên, hắn nhịn không được hỏi một câu.
- Huyền Thánh là cường giả cấp bậc tông chủ, thực lực chỉ dưới Chúa Tể!
Cổ Tiêu đạo.
- Ta cũng là vận khí tốt cho nên mới nhận được truyền thừa...
- Cấp bậc tông chủ?
- Đây không phải là cấp bậc tu luyện chính thống trên Càn Huyết đại lục, mà là chúng ta lén gọi như vậy. Cấp bậc này là chỉ cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chím trăm đầu đại đạo trở lên!
Thấy Nhiếp Vân có chút nghi hoặc, Cổ Tiêu giải thích.
Nhiếp Vân gật đầu.
Cường giả Chúa Tể không xuất thế, cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm đầu đại đạo coi như là cường giả đứng đầu, đạt được truyền thừa của người như thế, thảo nào vị Cổ Tiêu này lại có được thực lực mạnh mẽ như thế.
Vô Tận Đan Điền
Chuyện này cũng đúng, thời gian Nhiếp Vân sống lại còn nắn, nếu như cho hắn sống thêm hàng ức năm nữa. Như vậy cái gì cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, tánh mạng những người khác đối với hắn mà nói, cũng không coi vào đâu.
Chính là bởi vì nghĩ tới điểm ấy, cho nên tuy rằng hắn thở dài, thế nhưng lại không nghĩ đám người Cổ Ung luyện hóa tiểu thế giới có gì là sai.
- Đến đây, để ta giới thiệu cho ngươi vài người. Những người này tuy rằng không tới Hỗn Loạn sơn, thế nhưng thực lực cũng không yếu hơn so với Phùng Tránh. Mỗi một người đều người một mình đảm đương một phía. Chỉ là bọn hắn không thích tranh cường háo thắng mà thôi. Lần này tông chủ bảo chúng ta cùng đi Thần Chi di tích đó là mong muốn chúng ta cùng nhau đồng hành, cùng nhau tiến thoái!
Cổ Tiêu không biết suy nghĩ trong lòng hắn cho nên cười một tiếng, lại bay về một phía.
Mấy người này ngồi ở trên một sơn phong trong tiểu thế giới của buồng nhỏ trên tàu, bình tĩnh mà lãnh đạm. Trên người không có một chút khí tức sắc bén nào toả ra, tĩnh lặng giống như một bức tranh vậy.
- Thất Nguyên sư đệ, Tĩnh An sư đệ, Lưu Chiêm sư đệ, đến đây. Để ta giới thiệu một vị sư đệ cho các ngươi, vị sư đệ này chính một anh hùng a.
Thấy mấy người này, Cổ Tiêu cười ha hả một tiếng, lại đáp xuống đỉnh núi.
- Anh hùng? Anh hùng không có dễ làm như vậy a. Được, để cho ta xem một chút rốt cuộc người nào mà lại đáng để Cổ sư huynhv như vậy a.
Thanh âm của Cổ Tiêu còn không có kết thúc thì đã có một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên. Có một thanh niên đứng dậy, hai mắt tỏa ra quang mang, hai hàng lông mày như kiếm.
- Vị này là Nhiếp Vân sư đệ, lĩnh ngộ Cổ Hỗn Độn ngữ, là người được Quy Khư hải thừa nhận. Chuyến đi Hỗn Loạn sơn cũng tỏa sáng, thực lực không kém ta, Thất Nguyên đệ chớ có vô lễ!
Nghe thấy hắn nói như thế, Thất Nguyên hừ lạnh.
- Thực lực không dưới sư huynh? Sư huynh đạt được Huyền Thánh truyền thừa, một thân tu vi đã đánh vỡ gông cùm thiên đạo, khoáng tuyệt cổ kim. Làm sao hắn có thể so sánh được với sư huynh chứ? Chuyện này có phần phóng đại a!
Thanh niên gọi là Thất Nguyên có chút không tin, lại nói.
- Như vậy đi, nói miệng không bằng chứng, không bằng hai chúng ta tỷ thí một chút, để ta ta nhìn xem ngươi rốt cuộc có thực lực gì!
Nói xong trong mắt Thất Nguyên phóng ra chiến ý cực nóng.
- Tỷ thí... Ta không phải là đối thủ của Thất Nguyên sư huynh! Ta chủ động chịu thua!
Từ hành động của đối phương hắn đã có thể nhìn ra Thất Nguyên này cũng không phải là ghen tị với hắn. Mà là người này cực kỳ hiếu chiến, thực lực ước chừng hai nghìn bảy trăm năm mươi đầu đại đạo, đối phó với cường giả loại này, một khi không dùng tới Thiên Tâm đằng thì nhất định hắn không phải là đối thủ. Mà ở đây hắn lại không muốn vận dụng con bài chưa lật cuối cùng này.
- Chịu thua? Cái này... Dù thế nào cũng phải đánh một chút a...
Thấy hắn trực tiếp chịu thua, Thất Nguyên sửng sốt nói.
- Tự mình biết không phải là đối thủ mà còn muốn động thủ, đây là tự rước lấy nhục, ta cũng không có sở thích chịu nhục a!
Nhiếp Vân cười nói.
- Ha ha, không sai, tiểu tử ngươi hiểu biến báo. Không giống như tiểu tử Phùng Tránh kia, luôn giả vờ trang bức, ta thích! Sau đó hãy lăn lộn cùng Thất Nguyên ta là được. Trong hàng đệ tử ai dám bắt nạt người ngươi, ngươi tới nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng.
Thấy thái độ của hắn như vậy, Thất Nguyên biết rõ đã không đánh được cho nên hài lòng gật đầu một cái.
- Đa tạ Thất Nguyên sư huynh!
- Tính tình Thất Nguyên là vậy, ngươi đừng để ý, vị này chính là Tĩnh An sư đệ, còn nhỏ đã đạt được kỳ ngộ, thân thể cường hãn vô cùng, có thể so với Thái cổ cự thú... Vị này chính là Lưu Chiêm sư đệ...
Thấy hai người vốn có đang giương cung bạt kiếm thì một bên chịu thua, tất cả tiêu tan thành mây khói, Cổ Tiêu nở nụ cười, giới thiệu từng người một với Nhiếp Vân.
Ở đây đại khái chừng mười người, Nhiếp Vân nhìn kỹ một chút, hắn phát hiện ra những người này không ngờ mỗi người thực lực hùng hậu, mỗi một người đều có thực lực Hai ngàn bảy trăm đại đạo trở lên. So với người của tam tông tiến vào Hỗn Loạn sơn cũng không kém hơn chút nào.
- Ra vẻ yếu trước mặt địch, Cổ Ung tông chủ quả nhiên lợi hại!
Nhìn thấy rõ ràng thực lực của những người này, Nhiếp Vân không khỏi cảm thán một tiếng.
Nếu như trực tiếp phái những người này qua đó, coi như hắn không đi, đối kháng với đám người Cừu Thiên cũng không có gì phải sợ hãi. Thế nhưng Cổ Ung tông chủ vẫn không có làm như vậy, mà là để cho đám người hắn đi qua. Xem ra trong lòng cũng có tâm tư.
Hỗn Loạn sơn tranh đoạt danh ngạch, đây chỉ là tiểu đả tiểu nháo, danh ngạch cho dù mất cũng không sao. Thế nhưng không thể để cho tam tông khác thăm dò được nội tình.
Ra vẻ yếu trước mặt địch, sau đó có chuyện gì cũng có thể phòng ngừa. Không hổ là nhân vật phong vân, không biết nắm Quy Khư hải trong tay đã được bao nhiêu năm, chỉ sợ hắn ta đã sớm nhìn ra dã tâm của tam tông khác, cho nên lúc này mới làm ra thủ đọa như vậy.
Cổ Tiêu giới thiệu xong toàn bộ, lúc này Nhiếp Vân nhớ tới lời vừa rồi của Thất Nguyên, hắn nhịn không được hỏi một câu.
- Huyền Thánh là cường giả cấp bậc tông chủ, thực lực chỉ dưới Chúa Tể!
Cổ Tiêu đạo.
- Ta cũng là vận khí tốt cho nên mới nhận được truyền thừa...
- Cấp bậc tông chủ?
- Đây không phải là cấp bậc tu luyện chính thống trên Càn Huyết đại lục, mà là chúng ta lén gọi như vậy. Cấp bậc này là chỉ cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chím trăm đầu đại đạo trở lên!
Thấy Nhiếp Vân có chút nghi hoặc, Cổ Tiêu giải thích.
Nhiếp Vân gật đầu.
Cường giả Chúa Tể không xuất thế, cường giả lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm đầu đại đạo coi như là cường giả đứng đầu, đạt được truyền thừa của người như thế, thảo nào vị Cổ Tiêu này lại có được thực lực mạnh mẽ như thế.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2117: Cấp bậc Tông chủ (2)
7.2/10 từ 35 lượt.