Vô Tận Đan Điền
Chương 2100: Trận kỳ mất (1)
- Luyện chế Mê Thiên Kỳ? Hắn còn không có bản sự này a. Ta đoán, có lẽ là trong lúc vô ý đi vào, mấy người các ngươi tiếp tục luyện chế, ta đi qua nhìn một chút, một lát nữa sẽ tới!
Khánh Hồng hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu phân phó một tiếng.Thân thể tung lên, bay về phía, Nhiếp Vân.
- Vâng! Sư huynh!
Chín người còn lại cũng không nhúc nhích, nếu như có người cũng lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo thì nhất định sẽ phát hiện ra chín người này tạo thành một hàn đặc thú. Ở giữa đám người có chín casit rận kỳ, quay tròn xoay tròn, liên tục cắn nuốt sương mù dày đặc trong Tề Thiên lĩnh, tản mát ra tia sáng yêu dị.
- Mê Thiên Kỳ? Hỗn loạn chư thiên chi kỳ?
Chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt trong lúc lơ đãng nghe thấy rõ ràng lời đối thoại của mấy người này.
Mê Thiên Kỳ, Nhiếp Vân đã trông thấy ở trên thư tịch. Là một loại cờ từ là thượng cổ lưu truyền xuống, dùng trong hành quân chiến đấu. Là Hỗn Độn thần binh đỉnh phong, một khi thi triển ra, thiên địa rơi vào trạng thái mê huyễn. Cho dù là cường giả hai nghìn bảy trăm tám mươi đầu đại đạo cũng khó có thể chạy trốn được.
Vốn tưởng rằng thứ này chỉ có ở trong truyền thuyết, không nghĩ vừa mới đây lại thấy Khánh Hồng đang luyện chế, hơn nữa nhìn dáng dấp trận kỳ run rẩy, dường như cách lúc đại thành cũng chỉ còn kém nửa bước!
Cừu Thiên vừa mới tới đã tiến vào Loạn Phong cốc, tìm kiếm Loạn Phong thạch, Khánh Hồng càng trực tiếp dẫn người đi tới nơi này luyện chế trận kỳ, xem ra cách làm tự cho là thông minh của Cổ Ung tông chủ từ lâu đã nằm trong kế hoạch của đối phương.
Sợ rằng ở trong tam đại tông môn Vạn Nhận sơn kia còn có một vị siêu cấp cường giả am hiểu suy tính, đám người này áp bách, Cổ Ung phản kích. Tất cả đều bị suy tính ra rõ ràng, cho nên những người này cũng đã sớm có chuẩn bị.
Đương nhiên, cũng có thể đám người này cố ý áp bách, sau đó lại dùng phương thức giải quyết, chính là đệ tử cướp giật ngọc bài của nhau. Ngay cả Hỗn Loạn sơn cũng đã tính toán ra từ trước. Chỉ bất quá bị Cổ Ung nói ra trước mà thôi.
- Trước đó còn phải suy nghĩ xem làm sao mới có thể gây cừu hận cho đối phương, Mê Thiên Kỳ này tới vừa vặn a.
Việc này lóe lên trong đầu trong đầu, một chủ ý lập tức nổi lên ở trong đầu Nhiếp Vân, hắn cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên.
- Tần Đào, ngươi tới nơi này làm gì?
Một đường chậm rãi đi về phía trước, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, đạp vào mấy cái bẫy nhỏ, người bị chút vết thương nhẹ. Khi sắp đi tới tới trận pháp thì vừa vặn gặp Khánh Hồng đi ra nghênh đón.
- Ai?
Nhiếp Vân làm bộ hoảng sợ không thôi, vội vàng nhìn quanh một vòng. Một lát sau, giống như là đoán được chủ nhân của thanh âm, sắc mặt hắn lại khôi phục bình tĩnh, nói:
- Khánh Hồng, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta vẫn luôn ở chỗ này. Là ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi tới đây...
Khánh Hồng hừ lạnh một tiếng rồi từ trong sương mù dày đặc đi ra.
- Quả nhiên là ngươi, xem ra ngươi đã liên thủ cùng với Cừu Thiên, ghê tởm, ngày hôm nay ta thề phải giết ngươi!
Thấy hắn xuất hiện, trong mắt Nhiếp Vân mang theo vẻ tức giận, rống to một tiếng. Phòng ngựchi khí trong người vận chuyển, bên ngoài thân tạo thành quang đoàn phòng ngự, khí tức toàn thân bay lên. Dường như tùy thời cũng có thể động thủ.
- Tần Đào, ngươi nổi điên làm cái vậy? Cái gì mà liên thủ với Cừu Thiên, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta vừa tiến vào Hỗn Loạn sơn đã tới nơi này. Căn bản không gặp được Cừu Thiên a. Rốt cuộc đã chuyện xảy ra gì?
Thấy hắn nổi giận, lực lượng toàn thân tùy thời có thể bắn ra, sắc mặt Khánh Hồng lập tức trở nên xấu xí, vội vàng nói.
Thực lực của hắn và Tần Đào không chênh lệch nhau bao nhiêu, một khi hai người chân chính chiến đấu cũng không làm gì được đối phương. Chỉ là bây giờ tam đại tông môn liên hợp, đánh nhau một cách không minh bạch quả thực là chuyện không nên.
Hơn nữa mấu chốt nhất nhất là Mê Thiên Kỳ đã luyện chế đến thời khắc mấu chốt nhất a. Một khi bởi vì chiến đấu mà dẫn đến thất bại trong gang tấc, khi đó hắn muốn khóc cũng không còn kịp.
- Ngươi dám đảm bảo không liên thủ với Cừu Thiên được không?
Thấy thái độ của hắn như vậy, Tần Đào do Nhiếp Vân ngụy trang do dự một chút, khí thế trên người bình ổn lại.
- Đương nhiên là không có, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bây giờ tam đại tông môn chúng ta đang liên thủ, ta không muốn bởi vì hiểu lầm mà hủy hoại minh ước, bị người khác lên án a!
Khánh Hồng hừ lạnh nói.
Không thể không nói, Khánh Hồng này vẫn rất có lý trí, không có bởi vì vTần Đào trước mắt này vô lễ mà không có chút kiên trì nào.
- Đượch nếu ngươi đã nói vậy ta cũng tin tưởng ngươi!
Trong mắt Nhiếp Vân lóe lên vẻ hận ý.
- Chúng ta lần này phụng mệnh đến cướp đoạt ngọc bài của Quy Khư Hải, tam tông chia đều, ai biết Cừu Thiên tự đại như điên, lại dám ngang nhiên đi trước ta một bước tìm được người của Quy Khư Hải. Lại đánh chết toàn bộ đám người kia, đoạt ngọc bài đi! Ta tới tìm hắn lý luận, người này không ngờ lại đánh lén đả thương ta, sau đó lại trốn vào ở đây, quả thực ghê tởm tới cực điểm!
Thanh âm của Nhiếp Vân giống như sói rống, tràn đầy u oán và lửa giận ngập trời.
Thiên phú Ngụy Trang sư vận chuyển làm cho biểu lộ mà hắn mô phỏng ra bất kỳ từ điểm nào đều rất hoàn mỹ, không có nhìn ra được chút vấn đề nào.
Lúc này hắn thực sự giống như Tần Đào, tức giận hành vi của Cừu Thiên.
- Không ngờ Cừu Thiên lại cướp giật tất cả ngọc bài đi?
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Khánh Hồng cũng trở nên trầm thấp.
Lần này tam đại tông môn liên thủ, từ trước đó đã thương thảo xong, sau khi đoạt được ngọc bài, tam tông chia đều, đánh nát nhuệ khí của Quy Khư Hải. Cừu Thiên làm như vậy quả thực có phần không đặt bọn họ vào trong mắt.
- Nếu như không phải là vì nguyên nhân này, ngươi nghĩ ta sẽ tức giận như vậy sao?
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
- Ghê tởm, không nghĩ tới tên này lại quá phận như vậy!
Khánh Hồng vung tay lên, hừ lạnh nói.
- Hắn vẫn chưa đi tới đây, bất quá, ngươi yên tâm đi, ta đang luyện chế Mê Thiên Kỳ sắp xong. Để ta cùng với ngươi đi tìm hắn, bằng vào thiên phú Thiên nhãn của ta, muốn tìm được hắn, hẳn là chuyện vô cùng đơn giản!
- Mê Thiên Kỳ? Ngươi đang luyện chế Mê Thiên Kỳ ở đây sao?
Nhiếp Vân ra vẻ như không biết.
- Đúng vậy, chỉ cần luyện chế thành thành công là có thể khuấy động cửu thiên, không lo hắn ta không giao đồ ra!
Trong mắt Khánh Hồng lóe lên quang mang cường đại tự tin.&
Vô Tận Đan Điền
Khánh Hồng hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu phân phó một tiếng.Thân thể tung lên, bay về phía, Nhiếp Vân.
- Vâng! Sư huynh!
Chín người còn lại cũng không nhúc nhích, nếu như có người cũng lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo thì nhất định sẽ phát hiện ra chín người này tạo thành một hàn đặc thú. Ở giữa đám người có chín casit rận kỳ, quay tròn xoay tròn, liên tục cắn nuốt sương mù dày đặc trong Tề Thiên lĩnh, tản mát ra tia sáng yêu dị.
- Mê Thiên Kỳ? Hỗn loạn chư thiên chi kỳ?
Chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt trong lúc lơ đãng nghe thấy rõ ràng lời đối thoại của mấy người này.
Mê Thiên Kỳ, Nhiếp Vân đã trông thấy ở trên thư tịch. Là một loại cờ từ là thượng cổ lưu truyền xuống, dùng trong hành quân chiến đấu. Là Hỗn Độn thần binh đỉnh phong, một khi thi triển ra, thiên địa rơi vào trạng thái mê huyễn. Cho dù là cường giả hai nghìn bảy trăm tám mươi đầu đại đạo cũng khó có thể chạy trốn được.
Vốn tưởng rằng thứ này chỉ có ở trong truyền thuyết, không nghĩ vừa mới đây lại thấy Khánh Hồng đang luyện chế, hơn nữa nhìn dáng dấp trận kỳ run rẩy, dường như cách lúc đại thành cũng chỉ còn kém nửa bước!
Cừu Thiên vừa mới tới đã tiến vào Loạn Phong cốc, tìm kiếm Loạn Phong thạch, Khánh Hồng càng trực tiếp dẫn người đi tới nơi này luyện chế trận kỳ, xem ra cách làm tự cho là thông minh của Cổ Ung tông chủ từ lâu đã nằm trong kế hoạch của đối phương.
Sợ rằng ở trong tam đại tông môn Vạn Nhận sơn kia còn có một vị siêu cấp cường giả am hiểu suy tính, đám người này áp bách, Cổ Ung phản kích. Tất cả đều bị suy tính ra rõ ràng, cho nên những người này cũng đã sớm có chuẩn bị.
Đương nhiên, cũng có thể đám người này cố ý áp bách, sau đó lại dùng phương thức giải quyết, chính là đệ tử cướp giật ngọc bài của nhau. Ngay cả Hỗn Loạn sơn cũng đã tính toán ra từ trước. Chỉ bất quá bị Cổ Ung nói ra trước mà thôi.
- Trước đó còn phải suy nghĩ xem làm sao mới có thể gây cừu hận cho đối phương, Mê Thiên Kỳ này tới vừa vặn a.
Việc này lóe lên trong đầu trong đầu, một chủ ý lập tức nổi lên ở trong đầu Nhiếp Vân, hắn cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên.
- Tần Đào, ngươi tới nơi này làm gì?
Một đường chậm rãi đi về phía trước, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy, đạp vào mấy cái bẫy nhỏ, người bị chút vết thương nhẹ. Khi sắp đi tới tới trận pháp thì vừa vặn gặp Khánh Hồng đi ra nghênh đón.
- Ai?
Nhiếp Vân làm bộ hoảng sợ không thôi, vội vàng nhìn quanh một vòng. Một lát sau, giống như là đoán được chủ nhân của thanh âm, sắc mặt hắn lại khôi phục bình tĩnh, nói:
- Khánh Hồng, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta vẫn luôn ở chỗ này. Là ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi tới đây...
Khánh Hồng hừ lạnh một tiếng rồi từ trong sương mù dày đặc đi ra.
- Quả nhiên là ngươi, xem ra ngươi đã liên thủ cùng với Cừu Thiên, ghê tởm, ngày hôm nay ta thề phải giết ngươi!
Thấy hắn xuất hiện, trong mắt Nhiếp Vân mang theo vẻ tức giận, rống to một tiếng. Phòng ngựchi khí trong người vận chuyển, bên ngoài thân tạo thành quang đoàn phòng ngự, khí tức toàn thân bay lên. Dường như tùy thời cũng có thể động thủ.
- Tần Đào, ngươi nổi điên làm cái vậy? Cái gì mà liên thủ với Cừu Thiên, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta vừa tiến vào Hỗn Loạn sơn đã tới nơi này. Căn bản không gặp được Cừu Thiên a. Rốt cuộc đã chuyện xảy ra gì?
Thấy hắn nổi giận, lực lượng toàn thân tùy thời có thể bắn ra, sắc mặt Khánh Hồng lập tức trở nên xấu xí, vội vàng nói.
Thực lực của hắn và Tần Đào không chênh lệch nhau bao nhiêu, một khi hai người chân chính chiến đấu cũng không làm gì được đối phương. Chỉ là bây giờ tam đại tông môn liên hợp, đánh nhau một cách không minh bạch quả thực là chuyện không nên.
Hơn nữa mấu chốt nhất nhất là Mê Thiên Kỳ đã luyện chế đến thời khắc mấu chốt nhất a. Một khi bởi vì chiến đấu mà dẫn đến thất bại trong gang tấc, khi đó hắn muốn khóc cũng không còn kịp.
- Ngươi dám đảm bảo không liên thủ với Cừu Thiên được không?
Thấy thái độ của hắn như vậy, Tần Đào do Nhiếp Vân ngụy trang do dự một chút, khí thế trên người bình ổn lại.
- Đương nhiên là không có, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bây giờ tam đại tông môn chúng ta đang liên thủ, ta không muốn bởi vì hiểu lầm mà hủy hoại minh ước, bị người khác lên án a!
Khánh Hồng hừ lạnh nói.
Không thể không nói, Khánh Hồng này vẫn rất có lý trí, không có bởi vì vTần Đào trước mắt này vô lễ mà không có chút kiên trì nào.
- Đượch nếu ngươi đã nói vậy ta cũng tin tưởng ngươi!
Trong mắt Nhiếp Vân lóe lên vẻ hận ý.
- Chúng ta lần này phụng mệnh đến cướp đoạt ngọc bài của Quy Khư Hải, tam tông chia đều, ai biết Cừu Thiên tự đại như điên, lại dám ngang nhiên đi trước ta một bước tìm được người của Quy Khư Hải. Lại đánh chết toàn bộ đám người kia, đoạt ngọc bài đi! Ta tới tìm hắn lý luận, người này không ngờ lại đánh lén đả thương ta, sau đó lại trốn vào ở đây, quả thực ghê tởm tới cực điểm!
Thanh âm của Nhiếp Vân giống như sói rống, tràn đầy u oán và lửa giận ngập trời.
Thiên phú Ngụy Trang sư vận chuyển làm cho biểu lộ mà hắn mô phỏng ra bất kỳ từ điểm nào đều rất hoàn mỹ, không có nhìn ra được chút vấn đề nào.
Lúc này hắn thực sự giống như Tần Đào, tức giận hành vi của Cừu Thiên.
- Không ngờ Cừu Thiên lại cướp giật tất cả ngọc bài đi?
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Khánh Hồng cũng trở nên trầm thấp.
Lần này tam đại tông môn liên thủ, từ trước đó đã thương thảo xong, sau khi đoạt được ngọc bài, tam tông chia đều, đánh nát nhuệ khí của Quy Khư Hải. Cừu Thiên làm như vậy quả thực có phần không đặt bọn họ vào trong mắt.
- Nếu như không phải là vì nguyên nhân này, ngươi nghĩ ta sẽ tức giận như vậy sao?
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
- Ghê tởm, không nghĩ tới tên này lại quá phận như vậy!
Khánh Hồng vung tay lên, hừ lạnh nói.
- Hắn vẫn chưa đi tới đây, bất quá, ngươi yên tâm đi, ta đang luyện chế Mê Thiên Kỳ sắp xong. Để ta cùng với ngươi đi tìm hắn, bằng vào thiên phú Thiên nhãn của ta, muốn tìm được hắn, hẳn là chuyện vô cùng đơn giản!
- Mê Thiên Kỳ? Ngươi đang luyện chế Mê Thiên Kỳ ở đây sao?
Nhiếp Vân ra vẻ như không biết.
- Đúng vậy, chỉ cần luyện chế thành thành công là có thể khuấy động cửu thiên, không lo hắn ta không giao đồ ra!
Trong mắt Khánh Hồng lóe lên quang mang cường đại tự tin.&
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2100: Trận kỳ mất (1)
7.2/10 từ 35 lượt.