Vô Tận Đan Điền
Chương 2091: Loạn Phong cốc (2)
Thực lực đám người Cừu Thiên đã vượt qua hắn, có thể suy diễn đám người kia ở chỗ này đã là cực hạn. Nếu như còn muốn suy tính ra đám người đang làm cái gì, dự định làm cái gì, chuyện này căn bản không có khả năng.
- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân không ngờ lại dùng phương phápv, suy tính cái gì đó. Củng Học sửng sốt một chút rồi lên tiếng hỏi.
- Đám người kia đang ở bên trong, đi vào thôi!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi vào trong cốc.
Vừa mới tiến vào sơn cốc, tức thì có một cơn gió kỳ dị thổi qua, tựa như tiếng chuông vang vọng ở bên tai, mang theo thanh âm nức nở.
Như khóc như kể lể, thanh âm đâm thẳng vào trong linh hồn, cho dù kịp thời bít lỗ tai vào cũng không đỡ được. Thanh âm dường như ngón tay kích thích dây đàn, linh hồn không tự chủ được mà rung động theo thanh âm.
- Loạn phong thật là lợi hại...
Mở miệng tán thán một tiếng, phòng ngự chi khí vận chuyển, cắt đứt đạo thanh âm này ở bên ngoài.
Loạn Phong cốc,thứ đáng sợ nhất cũng không phải là bẫy rập, linh thú, mà là Loạn phong, gió này vào người như là đao, nghe vào trong tai như ma âm, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, người ý chí không kiên định rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, chết oan chết uổng.
Vừam ới tiến vào sơn cốc, loạn phong cũng không mạnh, bằng vào thực lực của hai người rất dễ ngăn cản. Bất quá càng đi vào trong thì thanh âm lại càng ngày càng quỷ dị, không ngờ không thể nghe nổi, lại đột nhiên nổ vang bên tai, mang theo mùi vị u oán, lại chợt biến thành chiến âm sát phạt quả quyết, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Chủ nhân, ta không kiên trì được nữa...
Lại đi về phía trước một hồi, Củng Học đột nhiên khẽ hô một tiếng, sắc mặt trở nên đỏ hồng, hai mắt cũng đỏ tươi.
Thấy hắn có bộ dáng này, Nhiếp Vân biết rõ đối phương không đỡ được tinh thần rung chuyển do loạn phong tạo thành, ngón tay hắn vội vàng vung vẩy, một đạo phòng ngự chi khí xuất hiện, tạo thành một cái lá chắn phòng ngự chung quanh hắn.
Được vòng phòng ngự che chở, sắc mặt Củng Học lúc này mới đỡ hơn một ít.
- Đi về trước đi!
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy loạn phong phía trước càng thêm mãnh liệt, so với ở nơi đây còn cường đại hơn. Dùng tu vi của Củng Học, nhất định không có cách nào đi tới thêm nữa. Hắn do dự một chút, lại quay đầu phân phó.
- Vâng!
Củng Học như được đại xá, vội vàng gật đầu, đi về phía sau mấy bước, trong lúc bất chợt thì Nhiếp Vân cũng đi theo qua đây. Hắn không khỏi kỳ quái lên tiến:
- Chủ nhân, sao người cũng trở lại vậy?
- Không phải là ta trở về, mà là Kỷ Dạ đã trở về!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Cho nên, so với việc bị nhìn thấu còn không bằng hiện tại lui ra ngoài.
Ầm!
Bất quá hắn còn chưa đi được bao xa thì phía sau đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, có vài bóng người xuất hiện ở trước đó không xa.
- Cừu Thiên!
Thấy bóng người đi ra ngoài, mi tâm Nhiếp Vân khẽ động.
Trước đó Củng Học cũng đã truyền lại tin tức về Cừu Thiên và những người khác vào trong đầu hắn. Lúc này vừa mới thấy được người thì đã nhận ra được thân phận của bọn họ.
- Kỷ Dạ, Củng Học? Không phải các ngươi đi tìm kiếm đám người Quy Khư Hải kia sao? Sao lại tới nơi này?
Cừu Thiên là một thanh niên vẻ mặt hơi ngăm đen, nhìn dung mạo chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Hai hàng lông mày rậm rạp dựng thẳng, nhất cử nhất động đều mang theo khí tức duy ngã độc tôn.
- Hồi bẩm sư huynh, ta vì chuyện này cho nên mới qua đây bẩm báo với sư huynh!
Nhiếp Vân vội nói.
- Ồ?
Lông mày của Cừu Thiên khẽ động, khoát tay nói.
- Đi ra ngoài rồi lại nói!
Tuy rằng biểu hiện của hắn rất trầm ổn, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn nhìn ra được vẻ đỏ sậm trên mặt hắn, dường như đã bị thương một chút.
Phía sau Cừu Thiên tổng cộng có ba người, đều là đệ tử Vạn Nhận sơn, Nhiếp Vân tỉ mỉ quan sát một chút, kết quả phát hiện ra lực lượng ẩn giấu ở trong cơ thể đám người này, tựa như sông lớn, không ngừng cuồn cuộn không thôi. Đúng như lời Củng Học nói, đều có sức chiến đấu không kém gì Kỷ Dạ.
Trong lòng hoảng sợ, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn đi ở sau lưng mọi người, rời khỏi Loạn Phong cốc.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trên một bãi đất trống bằng phẳng ngoài cốc, Cừu Thiên đã nuốt vào một khỏa đan dược, sắc mặt cũng khôi phục được một ít.
- Ta và Củng Học sư đệ đi tìm người của Quy Khư Hải, phát hiện một chuyện cho nên lập tức đến đây bẩm báo với sư huynh!
Kỷ Dạ do Nhiếp Vân ngụy trang vội nói.
- Chuyện gì?
- Hai chúng ta kỳ thực cũng không tìm được người của Quy Khư Hải, chỉ là phát hiện ra vết tích của đám người kia đi ngang qua. Kết quả... Kết quả nhìn thấy thi thể của Phùng Tránh đệ tử hạch tâm Quy Khư Hải, bị người ta dùng tay bóp cổ tới chết!
Nhiếp Vân vội noi.
- Phùng Tránh bị người bóp cổ chết?
Cừu Thiên nhíu mày nói.
- Theo ta được biết, Phùng Tránh là người có thực lực mạnh nhất trong hàng đệ tử chưởng giáo Quy Khư Hải, cho dù so với ngươi còn có chút không bằng. Thế nhưng so với Củng Học lại không kém chút nào. Thực lực như thế mà vẫn bị người ta bóp chết, là ai ra tay? Lẽ nào là người Đoạn Thiên nhai, Thập Thu Lĩnh đã tìm được bọn hắn rồi hay sao?
Cừu Thiên kỳ quái nói một tiếng.
- Cũng không biết, ta cũng suy đoán là bọn hắn làm, thuận tiện đã đoạt ngọc bài đi rồi. Nhưng m bởi vì không có chứng cứ cho nên không tiện nói ra! Bất quá, bằng vào thực lực của Phùng Tránh, trong đám đệ tử Quy Khư Hải ai có thể đả thương hắn ta được chứ? Lại nói, đám người kia cũng không cần thiết tự giết lẫn nhau a!
Nhiếp Vân suy luận.
- Đúng vậy, người Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên nhai luôn luôn nói một đàng làm một nẻo, phải đề phòng! Bất quá thời gian còn sớm, nếu như hai người các ngươi đều tới, như vậy cùng ta tiến vào Loạn Phong cốc, sau khi tìm được món đồ kia lại đi tìm đám người kia cũng không muộn.
Cừu Thiên nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân vội vàng gật đầu nói.
Vừa mới rồi hắn cố ý nói như vậy. Cũng không phải là khiến cho đám người Cừu Thiên và Thập Thu Lĩnh phản bội nhau. Chỉ là cho bọn hắn một cái ám chỉ tâm lý, khiến cho bọn hắn nghĩ người của hai tông môn môn này cũng không đáng tin, sau này sẽ không tin tưởng nữa.
Vô Tận Đan Điền
- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Thấy Nhiếp Vân không ngờ lại dùng phương phápv, suy tính cái gì đó. Củng Học sửng sốt một chút rồi lên tiếng hỏi.
- Đám người kia đang ở bên trong, đi vào thôi!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi vào trong cốc.
Vừa mới tiến vào sơn cốc, tức thì có một cơn gió kỳ dị thổi qua, tựa như tiếng chuông vang vọng ở bên tai, mang theo thanh âm nức nở.
Như khóc như kể lể, thanh âm đâm thẳng vào trong linh hồn, cho dù kịp thời bít lỗ tai vào cũng không đỡ được. Thanh âm dường như ngón tay kích thích dây đàn, linh hồn không tự chủ được mà rung động theo thanh âm.
- Loạn phong thật là lợi hại...
Mở miệng tán thán một tiếng, phòng ngự chi khí vận chuyển, cắt đứt đạo thanh âm này ở bên ngoài.
Loạn Phong cốc,thứ đáng sợ nhất cũng không phải là bẫy rập, linh thú, mà là Loạn phong, gió này vào người như là đao, nghe vào trong tai như ma âm, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, người ý chí không kiên định rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, chết oan chết uổng.
Vừam ới tiến vào sơn cốc, loạn phong cũng không mạnh, bằng vào thực lực của hai người rất dễ ngăn cản. Bất quá càng đi vào trong thì thanh âm lại càng ngày càng quỷ dị, không ngờ không thể nghe nổi, lại đột nhiên nổ vang bên tai, mang theo mùi vị u oán, lại chợt biến thành chiến âm sát phạt quả quyết, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Chủ nhân, ta không kiên trì được nữa...
Lại đi về phía trước một hồi, Củng Học đột nhiên khẽ hô một tiếng, sắc mặt trở nên đỏ hồng, hai mắt cũng đỏ tươi.
Thấy hắn có bộ dáng này, Nhiếp Vân biết rõ đối phương không đỡ được tinh thần rung chuyển do loạn phong tạo thành, ngón tay hắn vội vàng vung vẩy, một đạo phòng ngự chi khí xuất hiện, tạo thành một cái lá chắn phòng ngự chung quanh hắn.
Được vòng phòng ngự che chở, sắc mặt Củng Học lúc này mới đỡ hơn một ít.
- Đi về trước đi!
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy loạn phong phía trước càng thêm mãnh liệt, so với ở nơi đây còn cường đại hơn. Dùng tu vi của Củng Học, nhất định không có cách nào đi tới thêm nữa. Hắn do dự một chút, lại quay đầu phân phó.
- Vâng!
Củng Học như được đại xá, vội vàng gật đầu, đi về phía sau mấy bước, trong lúc bất chợt thì Nhiếp Vân cũng đi theo qua đây. Hắn không khỏi kỳ quái lên tiến:
- Chủ nhân, sao người cũng trở lại vậy?
- Không phải là ta trở về, mà là Kỷ Dạ đã trở về!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Cho nên, so với việc bị nhìn thấu còn không bằng hiện tại lui ra ngoài.
Ầm!
Bất quá hắn còn chưa đi được bao xa thì phía sau đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, có vài bóng người xuất hiện ở trước đó không xa.
- Cừu Thiên!
Thấy bóng người đi ra ngoài, mi tâm Nhiếp Vân khẽ động.
Trước đó Củng Học cũng đã truyền lại tin tức về Cừu Thiên và những người khác vào trong đầu hắn. Lúc này vừa mới thấy được người thì đã nhận ra được thân phận của bọn họ.
- Kỷ Dạ, Củng Học? Không phải các ngươi đi tìm kiếm đám người Quy Khư Hải kia sao? Sao lại tới nơi này?
Cừu Thiên là một thanh niên vẻ mặt hơi ngăm đen, nhìn dung mạo chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Hai hàng lông mày rậm rạp dựng thẳng, nhất cử nhất động đều mang theo khí tức duy ngã độc tôn.
- Hồi bẩm sư huynh, ta vì chuyện này cho nên mới qua đây bẩm báo với sư huynh!
Nhiếp Vân vội nói.
- Ồ?
Lông mày của Cừu Thiên khẽ động, khoát tay nói.
- Đi ra ngoài rồi lại nói!
Tuy rằng biểu hiện của hắn rất trầm ổn, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn nhìn ra được vẻ đỏ sậm trên mặt hắn, dường như đã bị thương một chút.
Phía sau Cừu Thiên tổng cộng có ba người, đều là đệ tử Vạn Nhận sơn, Nhiếp Vân tỉ mỉ quan sát một chút, kết quả phát hiện ra lực lượng ẩn giấu ở trong cơ thể đám người này, tựa như sông lớn, không ngừng cuồn cuộn không thôi. Đúng như lời Củng Học nói, đều có sức chiến đấu không kém gì Kỷ Dạ.
Trong lòng hoảng sợ, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn đi ở sau lưng mọi người, rời khỏi Loạn Phong cốc.
- Có chuyện gì xảy ra?
Trên một bãi đất trống bằng phẳng ngoài cốc, Cừu Thiên đã nuốt vào một khỏa đan dược, sắc mặt cũng khôi phục được một ít.
- Ta và Củng Học sư đệ đi tìm người của Quy Khư Hải, phát hiện một chuyện cho nên lập tức đến đây bẩm báo với sư huynh!
Kỷ Dạ do Nhiếp Vân ngụy trang vội nói.
- Chuyện gì?
- Hai chúng ta kỳ thực cũng không tìm được người của Quy Khư Hải, chỉ là phát hiện ra vết tích của đám người kia đi ngang qua. Kết quả... Kết quả nhìn thấy thi thể của Phùng Tránh đệ tử hạch tâm Quy Khư Hải, bị người ta dùng tay bóp cổ tới chết!
Nhiếp Vân vội noi.
- Phùng Tránh bị người bóp cổ chết?
Cừu Thiên nhíu mày nói.
- Theo ta được biết, Phùng Tránh là người có thực lực mạnh nhất trong hàng đệ tử chưởng giáo Quy Khư Hải, cho dù so với ngươi còn có chút không bằng. Thế nhưng so với Củng Học lại không kém chút nào. Thực lực như thế mà vẫn bị người ta bóp chết, là ai ra tay? Lẽ nào là người Đoạn Thiên nhai, Thập Thu Lĩnh đã tìm được bọn hắn rồi hay sao?
Cừu Thiên kỳ quái nói một tiếng.
- Cũng không biết, ta cũng suy đoán là bọn hắn làm, thuận tiện đã đoạt ngọc bài đi rồi. Nhưng m bởi vì không có chứng cứ cho nên không tiện nói ra! Bất quá, bằng vào thực lực của Phùng Tránh, trong đám đệ tử Quy Khư Hải ai có thể đả thương hắn ta được chứ? Lại nói, đám người kia cũng không cần thiết tự giết lẫn nhau a!
Nhiếp Vân suy luận.
- Đúng vậy, người Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên nhai luôn luôn nói một đàng làm một nẻo, phải đề phòng! Bất quá thời gian còn sớm, nếu như hai người các ngươi đều tới, như vậy cùng ta tiến vào Loạn Phong cốc, sau khi tìm được món đồ kia lại đi tìm đám người kia cũng không muộn.
Cừu Thiên nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân vội vàng gật đầu nói.
Vừa mới rồi hắn cố ý nói như vậy. Cũng không phải là khiến cho đám người Cừu Thiên và Thập Thu Lĩnh phản bội nhau. Chỉ là cho bọn hắn một cái ám chỉ tâm lý, khiến cho bọn hắn nghĩ người của hai tông môn môn này cũng không đáng tin, sau này sẽ không tin tưởng nữa.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2091: Loạn Phong cốc (2)
7.2/10 từ 35 lượt.