Vô Tận Đan Điền
Chương 2082: Lập uy (1)
Ngay cả Phùng Tránh cũng không phải là đối thủ của đối phương, bọn hắn đâu dám làm trái cơ chứ.
- Vậy là tốt rồi!
Thấy đã lập uy thế, Nhiếp Vân hài lòng gật đầu một cái.
Muốn có quyền phát biểu, như vậy phải lấy nắm đấm ra. Tất cả mọi thứ đều là giả dối.
Đám người kia, mỗi một người đều đã từng là người đứng đầu đệ tử hạch tâm, mỗi một người thiên phú tuyệt đỉnh, kiệt ngạo bất tuân, ai cũng không phục ai. Muốn làm cho bọn họ triệt để ngoan ngoãn, như vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng vũ lực cường hãn nhất!
- Nhiếp Vân sư huynh, như vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Trong đám đệ tử có một người hỏi.
Mọi người đã triệt để công nhậ thực lực của hắn cho nên bối phận lập tức thăng cấp lên làm sư huynh.
- Tông chủ bảo chúng ta giữ vững ngọc bài, nhưng mà như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Phải nghĩ biện pháp đoạt ngọc bài của tam đại tông môn tới tay mới là biện pháp tốt nhất!
Nhiếp Vân có chút do dự nói.
Dựa theo ý tứ của tông chủ, bảo thủ không có sai. Chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng mà khó tránh khỏi bị động. So với bị động như vậy còn không bằng chủ động tấn công a.
Bằng vào tam đại thiên phú đào tẩu của hắn, cùng với bản lĩnh Thâu Thiên Sư, lại thêm thực lực bây giờ, muốn lấy thêm nhiều mấy khối ngọc bài có lẽ cũng không có vấn đề lớn.
- Tam đại tông môn bọn hắn nhất định sẽ liên hợp lại. Ba mươi người, thực lực vđều mạnh hơn chúng ta, bằng vào mười người chúng ta người muốn cướp đoạt ngọc bài của bọn họ... Sợ rằng không quá thực tế a!
Một đệ tử chưởng giáo cười khổ.
- Đúng vậy. Sư huynh, ta biết thực lực của sư huynh mạnh. Thế nhưng bảo chúng ta đối mặt với nhiều cường giả như vậy, sợ rằng khó mà làm được.
Người tam đại tông môn đối phương thực lực bản thân đã mạnh, hơn nữa lại liên hợp với nhau. Một khi bị bọn chúng gặp phải, sợ rằng chỉ có thể chịu số phận bị bao vây, muốn cướp đồ từ trong tay đối phương không thể nghi ngờ là chuyện nằm mơ.
- Ta không nói là mạnh mẽ cướp, hơn nữa, không cần là mười người, các ngươi tìm một nơi an toàn chờ đợi, để một mình ta đảm nhiệm chức vụ đi đoạt này đi!
Ánh mắt lóe lên, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Một người?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đúng là thực lực của ngươi không kém. Nhưng mà đối phương rất có khả năng ba mươi người ở cùng một chỗ. Một chiến với ba mươi người, lại còn định từ trong tay bọn họ giành được ngọc bài? Đây không phải là nằm mơ thì là gì chứ!
- Một người càng thêm linh hoạt, công thủ đều có thể bảo đảm. Các ngươi cứ ở cùng nhau là được. Chỉ cần bảo đảm vật trong tay không bị người khác cướp đi là được, toàn bộ số ngọc bài mới một mình ta sẽ nghĩ biện pháp đi đoạt là bài được!
Trong lòng Nhiếp Vân đã sớm có suy nghĩ, cho nên hắn mới nói một tiếng.
- Một mình ngươi?
- Chuyện này có phần quá nguy hiểm a...
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới thiếu niên này lại làm hành động điên cuồng như vậy, cả đám không khỏi nhìn nhau một phen.
- Ca ca, nếu không để đệ đi cùng huynh đi?
Nhiếp Đồng đi tới rồi nói.
- Không cần!
Nhiếp Vân cười cười:
- Đệ ở cùng với mọi người, mau chóng tìm một chỗ an toàn để trốn.Yên tâm đi, một mình ta càng thêm dễ dàng a!
- Vậy thì được rồi!
Nhớ tới thực lực của ca ca, Nhiếp Đồng gật đầu.
- Được rồi, ta đi trước...
Nói một tiếng với mọi người, thân thể Nhiếp Vân nhoáng lên, bay về phía xa xa, một lát sau đã biến mất trước mặt mọi người.
Hỗn Loạn Sơn bị một cỗ khí tức đặc thù bao phủ, cho dù thực lực mọi người cũng không yếu, thế nhưng tinh thần lực lại không lan tràn được xa. Chỉ có lan tràn ra được khoảng trăm thước, Nhiếp Vân bay một hồi, mọi người cũng đã không thể cảm ứng được hắn nữa.
- Một mình đối phó với người của tam đại tông môn... Làm như vậy quá lỗ mãng a...
- Vị Nhiếp Vân sư huynh này trẻ tuổi như vậy mà đã có thực lực như thế, có lẽ hắn sẽ có biện pháp nào đó nha.
- Đúng vậy, chẳng biết tại sao ta cũng có lòng tin với hắn.
Thấy thân ảnh của Nhiếp Vân biến mất, mấy vị đệ tử chưởng giáo, có người nghĩ làm như vậy có chút lỗ mãng, cũng có người nghĩ làm như vậy là có chút khí khái.
- Đây là hắn tự mình muốn chết, không trách được người khác! Hừ, chờ tới khi trở lại trong tông, ta nhất định sẽ báo cáo việc ngày hôm nay cho tông chủ một chút, Quy Khư Hải giữ người như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành tai họa...
Trong lúc mọi người ở đây đang nghị luận thì có một đạo thanh âm mang theo vẻ oán độc vang lên, Phùng Tránh kia đứng dậy.
Vừa rồi Nhiếp Vân cũng không hạ sát thủ, tuy rằng mất mặt xấu hổ, thế nhưng thương thế nhưng cũng không nặng. Lúc này vừa thấy Nhiếp Vân rời đi ly khai, nghĩ đến khuất nhục vừa rồi. Trong lúc nhất thời giận dữ cho nên khó có thể kiềm chế.
- Phùng Tránh sư huynh, Nhiếp Vân hắn vì tông môn, lấy thân phạm hiểm, ngươi lại đi nói sau lưng như vậy cũng có chút không đúng nha!
Một vị đệ tử chưởng giáo không nhịn được mà lên tiếng.
Vừa bị người ta đánh thì giả bộ như là tôn tử vậy, tùy ý để cho đối phương lấy đi ngọc bài trên người. Ngay cả cái rắm cũng không dam thả, bây giờ người ta vừa đi thì đã ra vẻ giương nanh múa vuốt, nói lời độc ác, có phần hơi quá đáng a.
- Quá đáng? Vậy hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là quá đáng!
Sắc mặt Phùng Tránh dữ tợn vô cùng, vừa rồi mất mặt hắn đang buồn rầu vì không có nơi phát tiết. Lúc này thấy người này không ngờ lại dám nói như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, tay chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Đối mặt với Nhiếp Vân, bằng vào thực lực của hắn có khả năng không làm gì được. Nhưng mà đối phó với người này, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặt đất vang lên tiếng nổ vang, trong nháy mắt hắn đã chộp tên đệ tử vừa mới nói chuyện vào trong lòng bàn tay.
- Ngươi muốn làm gì?
Tên đệ tử này không nghĩ tới đối phương lại dám động thủ, hơn nữa lại nhanh, mạnh như vậy, hắn sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
- Không làm gì! Giáo huấn ngươi một chút, để cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!
Bàn tay vươn ra, hung hăng tát vài cái tên mặt người này. Hắn lại nhìn quanh một vòng, trong mắt mang theo sát khí trần trụi.
- Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải nghe theo ta, nếu Nhiếp Vân kia dám trở về, các ngươi phải liên thủ với ta đánh chết hắn! Hiện tại các ngươi phải phát thệ ngôn thật độc cho ta, ai không đồng ý, ta sẽ lập tức giết hắn! Đồng thời, người ở Hỗn Loạn Sơn, chết là chuyện rất bình thường, căn bản không tra ra được.
Vô Tận Đan Điền
- Vậy là tốt rồi!
Thấy đã lập uy thế, Nhiếp Vân hài lòng gật đầu một cái.
Muốn có quyền phát biểu, như vậy phải lấy nắm đấm ra. Tất cả mọi thứ đều là giả dối.
Đám người kia, mỗi một người đều đã từng là người đứng đầu đệ tử hạch tâm, mỗi một người thiên phú tuyệt đỉnh, kiệt ngạo bất tuân, ai cũng không phục ai. Muốn làm cho bọn họ triệt để ngoan ngoãn, như vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng vũ lực cường hãn nhất!
- Nhiếp Vân sư huynh, như vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Trong đám đệ tử có một người hỏi.
Mọi người đã triệt để công nhậ thực lực của hắn cho nên bối phận lập tức thăng cấp lên làm sư huynh.
- Tông chủ bảo chúng ta giữ vững ngọc bài, nhưng mà như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Phải nghĩ biện pháp đoạt ngọc bài của tam đại tông môn tới tay mới là biện pháp tốt nhất!
Nhiếp Vân có chút do dự nói.
Dựa theo ý tứ của tông chủ, bảo thủ không có sai. Chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng mà khó tránh khỏi bị động. So với bị động như vậy còn không bằng chủ động tấn công a.
Bằng vào tam đại thiên phú đào tẩu của hắn, cùng với bản lĩnh Thâu Thiên Sư, lại thêm thực lực bây giờ, muốn lấy thêm nhiều mấy khối ngọc bài có lẽ cũng không có vấn đề lớn.
- Tam đại tông môn bọn hắn nhất định sẽ liên hợp lại. Ba mươi người, thực lực vđều mạnh hơn chúng ta, bằng vào mười người chúng ta người muốn cướp đoạt ngọc bài của bọn họ... Sợ rằng không quá thực tế a!
Một đệ tử chưởng giáo cười khổ.
- Đúng vậy. Sư huynh, ta biết thực lực của sư huynh mạnh. Thế nhưng bảo chúng ta đối mặt với nhiều cường giả như vậy, sợ rằng khó mà làm được.
Người tam đại tông môn đối phương thực lực bản thân đã mạnh, hơn nữa lại liên hợp với nhau. Một khi bị bọn chúng gặp phải, sợ rằng chỉ có thể chịu số phận bị bao vây, muốn cướp đồ từ trong tay đối phương không thể nghi ngờ là chuyện nằm mơ.
- Ta không nói là mạnh mẽ cướp, hơn nữa, không cần là mười người, các ngươi tìm một nơi an toàn chờ đợi, để một mình ta đảm nhiệm chức vụ đi đoạt này đi!
Ánh mắt lóe lên, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Một người?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đúng là thực lực của ngươi không kém. Nhưng mà đối phương rất có khả năng ba mươi người ở cùng một chỗ. Một chiến với ba mươi người, lại còn định từ trong tay bọn họ giành được ngọc bài? Đây không phải là nằm mơ thì là gì chứ!
- Một người càng thêm linh hoạt, công thủ đều có thể bảo đảm. Các ngươi cứ ở cùng nhau là được. Chỉ cần bảo đảm vật trong tay không bị người khác cướp đi là được, toàn bộ số ngọc bài mới một mình ta sẽ nghĩ biện pháp đi đoạt là bài được!
Trong lòng Nhiếp Vân đã sớm có suy nghĩ, cho nên hắn mới nói một tiếng.
- Một mình ngươi?
- Chuyện này có phần quá nguy hiểm a...
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới thiếu niên này lại làm hành động điên cuồng như vậy, cả đám không khỏi nhìn nhau một phen.
- Ca ca, nếu không để đệ đi cùng huynh đi?
Nhiếp Đồng đi tới rồi nói.
- Không cần!
Nhiếp Vân cười cười:
- Đệ ở cùng với mọi người, mau chóng tìm một chỗ an toàn để trốn.Yên tâm đi, một mình ta càng thêm dễ dàng a!
- Vậy thì được rồi!
Nhớ tới thực lực của ca ca, Nhiếp Đồng gật đầu.
- Được rồi, ta đi trước...
Nói một tiếng với mọi người, thân thể Nhiếp Vân nhoáng lên, bay về phía xa xa, một lát sau đã biến mất trước mặt mọi người.
Hỗn Loạn Sơn bị một cỗ khí tức đặc thù bao phủ, cho dù thực lực mọi người cũng không yếu, thế nhưng tinh thần lực lại không lan tràn được xa. Chỉ có lan tràn ra được khoảng trăm thước, Nhiếp Vân bay một hồi, mọi người cũng đã không thể cảm ứng được hắn nữa.
- Một mình đối phó với người của tam đại tông môn... Làm như vậy quá lỗ mãng a...
- Vị Nhiếp Vân sư huynh này trẻ tuổi như vậy mà đã có thực lực như thế, có lẽ hắn sẽ có biện pháp nào đó nha.
- Đúng vậy, chẳng biết tại sao ta cũng có lòng tin với hắn.
Thấy thân ảnh của Nhiếp Vân biến mất, mấy vị đệ tử chưởng giáo, có người nghĩ làm như vậy có chút lỗ mãng, cũng có người nghĩ làm như vậy là có chút khí khái.
- Đây là hắn tự mình muốn chết, không trách được người khác! Hừ, chờ tới khi trở lại trong tông, ta nhất định sẽ báo cáo việc ngày hôm nay cho tông chủ một chút, Quy Khư Hải giữ người như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành tai họa...
Trong lúc mọi người ở đây đang nghị luận thì có một đạo thanh âm mang theo vẻ oán độc vang lên, Phùng Tránh kia đứng dậy.
Vừa rồi Nhiếp Vân cũng không hạ sát thủ, tuy rằng mất mặt xấu hổ, thế nhưng thương thế nhưng cũng không nặng. Lúc này vừa thấy Nhiếp Vân rời đi ly khai, nghĩ đến khuất nhục vừa rồi. Trong lúc nhất thời giận dữ cho nên khó có thể kiềm chế.
- Phùng Tránh sư huynh, Nhiếp Vân hắn vì tông môn, lấy thân phạm hiểm, ngươi lại đi nói sau lưng như vậy cũng có chút không đúng nha!
Một vị đệ tử chưởng giáo không nhịn được mà lên tiếng.
Vừa bị người ta đánh thì giả bộ như là tôn tử vậy, tùy ý để cho đối phương lấy đi ngọc bài trên người. Ngay cả cái rắm cũng không dam thả, bây giờ người ta vừa đi thì đã ra vẻ giương nanh múa vuốt, nói lời độc ác, có phần hơi quá đáng a.
- Quá đáng? Vậy hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là quá đáng!
Sắc mặt Phùng Tránh dữ tợn vô cùng, vừa rồi mất mặt hắn đang buồn rầu vì không có nơi phát tiết. Lúc này thấy người này không ngờ lại dám nói như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, tay chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Đối mặt với Nhiếp Vân, bằng vào thực lực của hắn có khả năng không làm gì được. Nhưng mà đối phó với người này, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mặt đất vang lên tiếng nổ vang, trong nháy mắt hắn đã chộp tên đệ tử vừa mới nói chuyện vào trong lòng bàn tay.
- Ngươi muốn làm gì?
Tên đệ tử này không nghĩ tới đối phương lại dám động thủ, hơn nữa lại nhanh, mạnh như vậy, hắn sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
- Không làm gì! Giáo huấn ngươi một chút, để cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!
Bàn tay vươn ra, hung hăng tát vài cái tên mặt người này. Hắn lại nhìn quanh một vòng, trong mắt mang theo sát khí trần trụi.
- Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải nghe theo ta, nếu Nhiếp Vân kia dám trở về, các ngươi phải liên thủ với ta đánh chết hắn! Hiện tại các ngươi phải phát thệ ngôn thật độc cho ta, ai không đồng ý, ta sẽ lập tức giết hắn! Đồng thời, người ở Hỗn Loạn Sơn, chết là chuyện rất bình thường, căn bản không tra ra được.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2082: Lập uy (1)
7.2/10 từ 35 lượt.