Vô Tận Đan Điền
Chương 1973: Ẩn dấu thực lực (Hạ)
- Cút ngay!
Tráng hán thét dài một tiếng, cánh tay phát lực.
Hô!
Hai người bị hắn nhấc lên, xoay tròn như gió.
Sưu sưu!
Đột nhiên vung tay, dưới tình huống không hề phòng bị, hai người ngã văng ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Tuy tráng hán công kích không có chiêu số gì, lại man lực kinh người, làm cho không người nào có thể chống lại.
- Tới lượt ngươi rồi!
Ném hai người kia ra, chấn đến ý nghĩ ngất đi, tiến về phía trước một bước, nhìn về phía người cầm ống đồng, tráng hán đánh tới một quyền.
- Ai chết còn không nhất định, Vĩnh Dạ trầm luân!
Người cầm trong tay ống đồng đã đánh xong thủ ấn, trong mắt đột nhiên lóe ra một đạo hào quang quỷ dị, trong tiếng hét vang, trên người bắn ra một cổ khí thể đen đặc, phảng phất như trong chớp mắt toàn bộ bầu trời đều bị bao phủ, dùng hắn làm trung tâm, trong phạm vi phương viên mấy chục thước không có bất luận ánh mặt trời gì, phảng phất như để cho người lâm vào Vĩnh Dạ trầm luân, không có chút Quang Minh nào.
- Đây là chiêu số gì? Rõ ràng có thể hấp thu ánh sáng? Ngay cả Thiên Nhãn của ta cũng nhìn không thấu...
Xuyên thấu mặt đất, Nhiếp Vân nhìn trành cảnh ở trong mắt, không khỏi kinh ngạc.
Người cầm trong tay ống đồng thi triển chiêu này, có thể thôn phệ toàn bộ hào quang ở chung quanh, mặc dù thiên phú Thiên Nhãn, cũng không thể bắn thủng, nhìn không ra bên trong đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Rầm rầm rầm oanh!
Thời gian nháy con mắt, trong bóng tối vang lên nổ đùng liên tục, có tiếng chuông, cũng có công kích, xem ra tráng hán biết rõ đối phương đáng sợ, trực tiếp tế ra chuông lớn, song phương lẫn nhau công kích, khói đen không tiêu tan, nên phân không rõ ai thắng ai thua.
PHỐC!
Trong lúc đó, Nhiếp Vân nghe được thanh âm huyết dịch phún dũng, chợt, khói đen tán đi, người cầm trong tay ống đồng chậm rãi đi ra, tráng hán nằm trên mặt đất, đầu lâu rời cổ, hai mắt trừng trừng, tựa hồ thẳng đến chết, cũng nghĩ không ra vì sao đối phương có thể giết chết hắn!
- Che dấu thật sâu, thằng này cũng không phải lĩnh ngộ sáu trăm Đại Đạo!
Chứng kiến hắn đi ra, nhớ tới thanh âm vừa mới nghe được, sắc mặt của Nhiếp Vân ngưng tụ.
Bên ngoài xem ra người cầm trong tay ống đồng này thực lực chỉ có sáu trăm Đại Đạo, nhưng có thể đánh chết tráng hán có được chuông lớn phòng ngự, hơn nữa động tác nhanh như vậy, không chút dây dưa dài dòng nào, tuyệt không chỉ là sáu trăm Đại Đạo đơn giản như vậy!
- Tiêm Hầu, ngươi đã giết hắn, rất không tồi!
Hai người kia chỉ là bị ném ra ngoài, bị thương cũng không quá nặng, nhìn thấy tráng hán bị giết, nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua, từng người lộ ra vẻ tham lam.
Thần binh phòng ngự trên người tráng hán lợi hại như thế, ai đạt được chẳng khác nào tánh mạng đã có cam đoan, hai người rất hiển nhiên động tâm.
- Tiêm Hầu, tuy tráng hán này là ngươi giết, nhưng trước kia chúng ta đã nói trước, nếu như không có hai người chúng ta hấp dẫn, ngươi cũng không có khả năng thi triển ra tuyệt chiêu, như vậy đi, đồ vật chia đều, ngươi lấy dụng cụ bảo hộ trên tay hắn, hai người chúng ta lấy chuông lớn!
Một người trong đó nói.
- Đúng vậy, chúng ta đã thương nghị tốt rồi, thì phải tuân thủ quy định, nếu không, lần sau có thứ tốt chúng ta cũng không phân cho ngươi, liên minh cũng không có ý nghĩa!
Người thứ ba hét lớn.
- Các ngươi thật muốn cái chuông lớn này?
Cổ tay của Tiêm Hầu khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện một thần binh hình chung không lớn.
Xem ra sau khi đánh chết tráng hán, hắn đã lấy đi thứ này, hơn nữa thuận lợi luyện hóa, nếu không cũng không có khả năng để cho thần binh này có thể lớn có thể nhỏ, tùy tâm sở dục.
- Lấy ra a!
Chứng kiến chuông lớn, hai người đồng thời lộ ra vẻ hưng phấn.
- Muốn, vậy thì đi chết!
Thấy bộ dạng của hai người, Tiêm Hầu đột nhiên cười lạnh, trong mắt bắn ra một đạo hào quang quỷ dị, lòng bàn tay đột nhiên bắn ra một dây nhỏ mà mắt thường thấy không rõ, quấn ở trên cổ một người.
Rầm ào ào!
Đầu lâu của người này lập tức rớt xuống, huyết dịch chảy ra, tạo thành một tơ máu đỏ thẫm.
- Tiêm Hầu, ta nói giỡn đấy, đừng giết ta...
Chứng kiến đồng bạn chỉ nháy mắt đầu lâu liền rơi xuống đất, ngay cả một cái hô hấp cũng không có kiên trì, người cuối cùng rốt cục cảm thấy sợ hãi.
Tạm thời tổ hợp chung một chỗ, vốn không chặt chẽ, vốn cho rằng hai người mình liên thủ sẽ để cho Tiêm Hầu kiêng kị, lại không nghĩ rằng động tác của hắn nhanh như vậy, vừa ra tay liền đầu người rơi xuống đất.
- Vui đùa? Ta không thích nói giỡn!
Tay run lên, chỉ đỏ mạnh mẽ cuốn qua.
Vèo!
Lần nữa đầu người rơi xuống đất.
- Vốn tới tìm các ngươi hợp tác, là vì ẩn dấu thực lực, không để người khác phát hiện vây công, các ngươi đã muốn chết, liền đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Đánh chết hai người, xoa xoa vết máu trên dây nhỏ, cổ tay khẽ đảo, giống như linh xà thu vào ống tay áo.
Nếu như Bách Nhân Đảo xuất hiện một người thực lực quá mạnh mẽ, tất cả mọi người vì bảo vệ tánh mạng, nhất định sẽ tự chủ liên hợp vây công, thực lực của Tiêm Hầu này rõ ràng vượt qua người khảo hạch bình thường, nhưng vì phòng ngừa bị người khác ngấp nghé, lúc này mới tìm hai người này làm đồng bạn.
Ai ngờ hai người này không biết phân biệt, dám cùng hắn giật đồ, quả thực muốn chết.
Hừ lạnh một tiếng, đang định thu bảo vật, đột nhiên lỗ tai khẽ động.
- Ai? Đi ra!
Con mắt mạnh mẽ nhìn sang chỗ Nhiếp Vân ẩn thân.
Trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, còn tưởng rằng bị phát hiện, đang muốn đi ra, liền chứng kiến bụi cỏ cách đó không xa khẽ động, một thanh niên cười cười đi ra.
Người này rất cao, còn cao hơn hắn một cái đầu, trên mặt có một vết sẹo dài, lạnh như băng đáng sợ.
Thực lực đạt tới Tru Thiên cảnh, thân thể có thể tùy ý cải biến, một ít thương thế, mặc dù không có thiên phú Mộc Sinh sư, thời gian dài cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, làn da bóng loáng như mới.
Vết sẹo trên mặt hắn, cũng không phải không cách nào tiêu trừ, chỉ sợ có nguyên nhân đặc thù, ẩn chứa sự tình mà người khác không biết.
- Không tệ, không tệ! Không nghĩ tới đường đường Tiêm Hầu La Thắng cũng tới khảo hạch Tà Nguyệt tướng sĩ, hơn nữa ngụy trang thành kẻ yếu sáu trăm Đại Đạo, nếu như không phải tận mắt thấy, thật đúng là khó mà tin được!
Thanh niên nhận ra thân phận của Tiêm Hầu, ngữ khí lạnh như băng, nghe không ra là nộ hay vui.
- Trở thành Tà Nguyệt tướng sĩ ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực mới tính toán có địa vị, vì cái gì ta không thể tới? Ngược lại là ngươi, Vạn Nhân Ma Khấu Tân lại tới đây, để cho người cảm thấy kỳ quái a!
Vô Tận Đan Điền
Tráng hán thét dài một tiếng, cánh tay phát lực.
Hô!
Hai người bị hắn nhấc lên, xoay tròn như gió.
Sưu sưu!
Đột nhiên vung tay, dưới tình huống không hề phòng bị, hai người ngã văng ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Tuy tráng hán công kích không có chiêu số gì, lại man lực kinh người, làm cho không người nào có thể chống lại.
- Tới lượt ngươi rồi!
Ném hai người kia ra, chấn đến ý nghĩ ngất đi, tiến về phía trước một bước, nhìn về phía người cầm ống đồng, tráng hán đánh tới một quyền.
- Ai chết còn không nhất định, Vĩnh Dạ trầm luân!
Người cầm trong tay ống đồng đã đánh xong thủ ấn, trong mắt đột nhiên lóe ra một đạo hào quang quỷ dị, trong tiếng hét vang, trên người bắn ra một cổ khí thể đen đặc, phảng phất như trong chớp mắt toàn bộ bầu trời đều bị bao phủ, dùng hắn làm trung tâm, trong phạm vi phương viên mấy chục thước không có bất luận ánh mặt trời gì, phảng phất như để cho người lâm vào Vĩnh Dạ trầm luân, không có chút Quang Minh nào.
- Đây là chiêu số gì? Rõ ràng có thể hấp thu ánh sáng? Ngay cả Thiên Nhãn của ta cũng nhìn không thấu...
Xuyên thấu mặt đất, Nhiếp Vân nhìn trành cảnh ở trong mắt, không khỏi kinh ngạc.
Người cầm trong tay ống đồng thi triển chiêu này, có thể thôn phệ toàn bộ hào quang ở chung quanh, mặc dù thiên phú Thiên Nhãn, cũng không thể bắn thủng, nhìn không ra bên trong đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Rầm rầm rầm oanh!
Thời gian nháy con mắt, trong bóng tối vang lên nổ đùng liên tục, có tiếng chuông, cũng có công kích, xem ra tráng hán biết rõ đối phương đáng sợ, trực tiếp tế ra chuông lớn, song phương lẫn nhau công kích, khói đen không tiêu tan, nên phân không rõ ai thắng ai thua.
PHỐC!
Trong lúc đó, Nhiếp Vân nghe được thanh âm huyết dịch phún dũng, chợt, khói đen tán đi, người cầm trong tay ống đồng chậm rãi đi ra, tráng hán nằm trên mặt đất, đầu lâu rời cổ, hai mắt trừng trừng, tựa hồ thẳng đến chết, cũng nghĩ không ra vì sao đối phương có thể giết chết hắn!
- Che dấu thật sâu, thằng này cũng không phải lĩnh ngộ sáu trăm Đại Đạo!
Chứng kiến hắn đi ra, nhớ tới thanh âm vừa mới nghe được, sắc mặt của Nhiếp Vân ngưng tụ.
Bên ngoài xem ra người cầm trong tay ống đồng này thực lực chỉ có sáu trăm Đại Đạo, nhưng có thể đánh chết tráng hán có được chuông lớn phòng ngự, hơn nữa động tác nhanh như vậy, không chút dây dưa dài dòng nào, tuyệt không chỉ là sáu trăm Đại Đạo đơn giản như vậy!
- Tiêm Hầu, ngươi đã giết hắn, rất không tồi!
Hai người kia chỉ là bị ném ra ngoài, bị thương cũng không quá nặng, nhìn thấy tráng hán bị giết, nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua, từng người lộ ra vẻ tham lam.
Thần binh phòng ngự trên người tráng hán lợi hại như thế, ai đạt được chẳng khác nào tánh mạng đã có cam đoan, hai người rất hiển nhiên động tâm.
- Tiêm Hầu, tuy tráng hán này là ngươi giết, nhưng trước kia chúng ta đã nói trước, nếu như không có hai người chúng ta hấp dẫn, ngươi cũng không có khả năng thi triển ra tuyệt chiêu, như vậy đi, đồ vật chia đều, ngươi lấy dụng cụ bảo hộ trên tay hắn, hai người chúng ta lấy chuông lớn!
Một người trong đó nói.
- Đúng vậy, chúng ta đã thương nghị tốt rồi, thì phải tuân thủ quy định, nếu không, lần sau có thứ tốt chúng ta cũng không phân cho ngươi, liên minh cũng không có ý nghĩa!
Người thứ ba hét lớn.
- Các ngươi thật muốn cái chuông lớn này?
Cổ tay của Tiêm Hầu khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện một thần binh hình chung không lớn.
Xem ra sau khi đánh chết tráng hán, hắn đã lấy đi thứ này, hơn nữa thuận lợi luyện hóa, nếu không cũng không có khả năng để cho thần binh này có thể lớn có thể nhỏ, tùy tâm sở dục.
- Lấy ra a!
Chứng kiến chuông lớn, hai người đồng thời lộ ra vẻ hưng phấn.
- Muốn, vậy thì đi chết!
Thấy bộ dạng của hai người, Tiêm Hầu đột nhiên cười lạnh, trong mắt bắn ra một đạo hào quang quỷ dị, lòng bàn tay đột nhiên bắn ra một dây nhỏ mà mắt thường thấy không rõ, quấn ở trên cổ một người.
Rầm ào ào!
Đầu lâu của người này lập tức rớt xuống, huyết dịch chảy ra, tạo thành một tơ máu đỏ thẫm.
- Tiêm Hầu, ta nói giỡn đấy, đừng giết ta...
Chứng kiến đồng bạn chỉ nháy mắt đầu lâu liền rơi xuống đất, ngay cả một cái hô hấp cũng không có kiên trì, người cuối cùng rốt cục cảm thấy sợ hãi.
Tạm thời tổ hợp chung một chỗ, vốn không chặt chẽ, vốn cho rằng hai người mình liên thủ sẽ để cho Tiêm Hầu kiêng kị, lại không nghĩ rằng động tác của hắn nhanh như vậy, vừa ra tay liền đầu người rơi xuống đất.
- Vui đùa? Ta không thích nói giỡn!
Tay run lên, chỉ đỏ mạnh mẽ cuốn qua.
Vèo!
Lần nữa đầu người rơi xuống đất.
- Vốn tới tìm các ngươi hợp tác, là vì ẩn dấu thực lực, không để người khác phát hiện vây công, các ngươi đã muốn chết, liền đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Đánh chết hai người, xoa xoa vết máu trên dây nhỏ, cổ tay khẽ đảo, giống như linh xà thu vào ống tay áo.
Nếu như Bách Nhân Đảo xuất hiện một người thực lực quá mạnh mẽ, tất cả mọi người vì bảo vệ tánh mạng, nhất định sẽ tự chủ liên hợp vây công, thực lực của Tiêm Hầu này rõ ràng vượt qua người khảo hạch bình thường, nhưng vì phòng ngừa bị người khác ngấp nghé, lúc này mới tìm hai người này làm đồng bạn.
Ai ngờ hai người này không biết phân biệt, dám cùng hắn giật đồ, quả thực muốn chết.
Hừ lạnh một tiếng, đang định thu bảo vật, đột nhiên lỗ tai khẽ động.
- Ai? Đi ra!
Con mắt mạnh mẽ nhìn sang chỗ Nhiếp Vân ẩn thân.
Trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, còn tưởng rằng bị phát hiện, đang muốn đi ra, liền chứng kiến bụi cỏ cách đó không xa khẽ động, một thanh niên cười cười đi ra.
Người này rất cao, còn cao hơn hắn một cái đầu, trên mặt có một vết sẹo dài, lạnh như băng đáng sợ.
Thực lực đạt tới Tru Thiên cảnh, thân thể có thể tùy ý cải biến, một ít thương thế, mặc dù không có thiên phú Mộc Sinh sư, thời gian dài cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, làn da bóng loáng như mới.
Vết sẹo trên mặt hắn, cũng không phải không cách nào tiêu trừ, chỉ sợ có nguyên nhân đặc thù, ẩn chứa sự tình mà người khác không biết.
- Không tệ, không tệ! Không nghĩ tới đường đường Tiêm Hầu La Thắng cũng tới khảo hạch Tà Nguyệt tướng sĩ, hơn nữa ngụy trang thành kẻ yếu sáu trăm Đại Đạo, nếu như không phải tận mắt thấy, thật đúng là khó mà tin được!
Thanh niên nhận ra thân phận của Tiêm Hầu, ngữ khí lạnh như băng, nghe không ra là nộ hay vui.
- Trở thành Tà Nguyệt tướng sĩ ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực mới tính toán có địa vị, vì cái gì ta không thể tới? Ngược lại là ngươi, Vạn Nhân Ma Khấu Tân lại tới đây, để cho người cảm thấy kỳ quái a!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1973: Ẩn dấu thực lực (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.