Vô Tận Đan Điền
Chương 1969: Phó Viêm (Hạ)
Thiếu niên này dĩ nhiên là Nhiếp Vân, sau khi sử dụng Đại Lực Đan điền gấp trăm lần lực lượng, tuy trọng lực nơi này rất mạnh, nhưng đã không đáng để lo.
- Đúng rồi, Đo Lực sảnh này là làm sao khảo hạch ngươi nghe nói chưa? Có phải là muốn giơ lên cái gì hay không?
Cùng Phó Viêm nói dứt lời, nhìn quanh một vòng, Nhiếp Vân có chút nghi ngờ.
Đây là Đo Lực sảnh, tới đo lực, làm sao chỉ có một thông đạo trụi lủi, mặt khác không có cái gì? Thậm chí ngay cả người phụ trách khảo hạch cũng không có?
Không có phong ấn đo lực, cũng không có đồ vật nâng lên, làm sao đo lực?
- Nâng lên? Nâng con em ngươi a...
Phó Viêm khóc không ra nước mắt.
Đi qua là thông qua, bình thường đều là bò qua, ở chỗ này nâng đồ vật, không phải muốn chết sao? Ngươi không thấy ta tu luyện ba năm rồi, vẫn còn bò sao? Ai biến thái như ngươi, vừa tiến vào liền có thể nhảy...
Trong nội tâm đang thầm mắng, liền chứng kiến thiếu niên lại ra quyền, đá chân, động tác mang theo tiếng gió vù vù, cả người sắp hóa thành ảo ảnh.
Vãi mồ hôi, dưới tình huống một trăm lần trọng lực, luyện quyền còn động tác nhanh như vòi rồng? Con mẹ nó ngươi là thú vật a!
- Ân? Đúng rồi, tiểu tử ngươi không phải càn rỡ sao? Còn dám luyện quyền, ta cho ngươi thiệt thòi lớn!
Đột nhiên, trong đầu Phó Viêm toát ra một ý nghĩ.
Một nhân vật mới, chẳng những có thể đứng ở chỗ này, còn dám luyện quyền, không biết trời cao đất rộng như thế, không giáo huấn thoáng một phát, quả thực để cho người phụ trách như hắn mặt quét rác.
- Ở chỗ này khảo hạch, là muốn nâng đồ vật lên!
Vùng vẫy cả buổi, nhẫn nhịn một hơi thật dài, Phó Viêm giãy dụa nói ra.
Khổ luyện ba năm, rốt cục có thể nói chuyện, loại thành quả này để cho hắn rất hài lòng, bất quá khi chứng kiến thiếu niên ở bên cạnh, lại phiền muộn nói không nên lời.
- Nâng đồ vật? Nâng cái gì?
Nghe được khảo hạch thật phải nâng đồ vật, Nhiếp Vân ngừng lại, quay đầu nhìn về phía gia hỏa nằm rạp trên mặt đất như một cái bánh nướng kia.
- Nâng cái này...
Phó Viêm giãy dụa lấy lật người ra, cánh tay nhoáng một cái, một cái khóa sắt xuất hiện ở trước mặt, nện mặt đất ầm ầm vang vọng.
Tuy hắn không có cách nào nhúc nhích, nhưng từ trong không gian giới chỉ lấy ra đồ vật vẫn rất đơn giản.
- Cái này?
Nhìn thoáng qua khóa sắt trên mặt đất, Nhiếp Vân sững sờ.
Cái khóa sắt này chỉ nhìn hình dạng đã biết rõ rất nặng, đừng nói ở chỗ này, cho dù ở bên ngoài, muốn hắn cầm lên cũng không dễ dàng, giơ lên đồ chơi này... Khảo hạch không khỏi quá khó khăn a!
Lại nói... thứ này từ trên thân người này lấy ra, để cho người không quá tin tưởng.
- Ngươi là ai? Thứ này làm sao sẽ ở trên người của ngươi?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ta là người phụ trách Đo Lực sảnh Phó Viêm, đây là huy chương thân phận của ta!
Giãy dụa giơ tay lên chỉ chỉ trước ngực.
Theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, Nhiếp Vân thấy một huy chương treo ở trước ngực, trên đó viết mấy chữ người phụ trách Đo Lực sảnh.
- Ngươi là người phụ trách Đo Lực sảnh? Vậy... làm sao còn nằm trên mặt đất, nhanh đứng lên a...
Nhiếp Vân có chút không rõ ràng lắm.
Đã là người phụ trách, nằm trên mặt đất làm gì?
- Ta tu luyện một môn tuyệt thế công pháp không được sao?
Phó Viêm tức giận đến oa oa gọi bậy.
Muội muội nó, ngươi cho rằng ta không muốn đứng lên sao, mấu chốt là... ta chỉ có thể bò a!
Mất mặt!
Đường đường người phụ trách, ở trước mặt một nhân vật mới không đứng dậy được, mặt sắp mất hết rồi.
- Còn không mau nâng khoá đá lên!
- Được rồi!
Thấy đối phương quả nhiên là người phụ trách, suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân không muốc đắc tội, cánh tay dùng sức, kéo khoá đá một phát.
Hổn hển!
Đánh cho cái lảo đảo.
Cái này căn bản không phải khoá đá, mà là một loại khoáng thạch đặc thù cùng kim loại đặc thù luyện chế, nặng vô cùng, cho dù ở bên ngoài cũng rất khó cầm lên, ở chỗ này... Quả thực không có khả năng!
- Làm sao? Nâng không nổi a! Nâng không nổi liền không thông qua khảo hạch nha!
Thấy thiếu niên kinh ngạc, Phó Viêm cười lạnh.
Tiểu tử, không phải mới vừa đắc chí sao? Ngươi cũng có lúc ăn hành nha!
Hiện tại trước dọa ngươi thoáng một phát, chờ thêm một hồi, cho ngươi thông qua là được...
- Hoàn toàn chính xác rất khó nâng... Bất quá, muốn giơ lên cũng không khó khăn lắm!
Thấy đối phương nói hắn không thông qua, Nhiếp Vân có chút sốt ruột, trong nội tâm khẽ động, Đại Lực Đan điền vận chuyển, lực lượng đạt tới ba trăm lần.
Hô!
Khoá đá bị hắn ném lên, cầm ở trong tay chơi đùa, như một món đồ chơi, vận chuyển như con quay, khắp nơi đều là tiếng gió.
- Ách! Cái này có tính vượt qua kiểm tra hay không?
Vèo!
Khoá đá dừng lại, không có chút run rẩy nào, Nhiếp Vân nhìn về phía “người phụ trách” nằm trên mặt đất.
- Con mẹ nó!
Miệng mở thật to, như không nghe được Nhiếp Vân nói, Phó Viêm đầu óc hỗn loạn, đã qua cả buổi mới la lên một tiếng.
Con mẹ nó, cái khoá đá này là ta chuyên môn luyện chế, cho dù ở bên ngoài cũng nâng không nổi, ngươi ở nơi này nâng giống như món đồ chơi...
PHỐC!
Sắc mặt đỏ lên, Phó Viêm phun ra một búng máu, thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
Tại sao có thể có quái thai như vậy?
Hắn luyện ba năm, vẫn là bò đi, đối phương vừa tiến đến chẳng những đánh rắm không có, còn có thể giơ khoá đá nặng như vậy lên, con mẹ nó, ba năm này tương đương luyện không rồi...
Phó Viêm khóc không ra nước mắt.
- Ngươi làm sao vậy? Có phải muốn biểu diễn tuyệt kỹ cho ta xem thoáng một phát hay không? Cầm lấy!
Nhiếp Vân đưa khoá đá tới, đặt ở trên tay hắn.
- A... Đừng...
Phó Viêm thiếu chút nữa bị hù chết, chỉ cần cái khoá đá này thả xuống, bàn tay của hắn đoán chừng cũng phế đi.
- Không biểu diễn, vậy ta thông qua được chưa?
Nhiếp Vân không ngốc, ở đâu nhìn không ra đối phương là cố ý để cho hắn khó coi, cũng cố ý dọa thoáng một phát, cười hỏi.
- Thông qua, ngươi đi ra ngoài trước, ta lập tức liền tiến hành thủ tục cho ngươi thông qua...
Phó Viêm vội nói.
- Được rồi!
Đạt được hứa hẹn, Nhiếp Vân tiện tay ném khoá đá ra, đi nhanh ra ngoài, ở bên ngoài đợi cả buổi, mới thấy Phó Viêm lần nữa bò ra.
Biết rõ thực lực của Nhiếp Vân, Phó Viêm không dám ngăn trở, rất nhanh hoàn thành thủ tục, hơn nữa tự mình mang theo hắn đi tới chỗ ghi danh.
- Xem... Người nọ đi ra?
- Nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ không có thông qua?
- Không có khả năng, nếu như không có thông qua mà nói, Phó Viêm không có khả năng đi theo, ngươi xem thái độ của Phó Viêm, rõ ràng cung kính, thật giống như kém một bậc vậy!
Vô Tận Đan Điền
- Đúng rồi, Đo Lực sảnh này là làm sao khảo hạch ngươi nghe nói chưa? Có phải là muốn giơ lên cái gì hay không?
Cùng Phó Viêm nói dứt lời, nhìn quanh một vòng, Nhiếp Vân có chút nghi ngờ.
Đây là Đo Lực sảnh, tới đo lực, làm sao chỉ có một thông đạo trụi lủi, mặt khác không có cái gì? Thậm chí ngay cả người phụ trách khảo hạch cũng không có?
Không có phong ấn đo lực, cũng không có đồ vật nâng lên, làm sao đo lực?
- Nâng lên? Nâng con em ngươi a...
Phó Viêm khóc không ra nước mắt.
Đi qua là thông qua, bình thường đều là bò qua, ở chỗ này nâng đồ vật, không phải muốn chết sao? Ngươi không thấy ta tu luyện ba năm rồi, vẫn còn bò sao? Ai biến thái như ngươi, vừa tiến vào liền có thể nhảy...
Trong nội tâm đang thầm mắng, liền chứng kiến thiếu niên lại ra quyền, đá chân, động tác mang theo tiếng gió vù vù, cả người sắp hóa thành ảo ảnh.
Vãi mồ hôi, dưới tình huống một trăm lần trọng lực, luyện quyền còn động tác nhanh như vòi rồng? Con mẹ nó ngươi là thú vật a!
- Ân? Đúng rồi, tiểu tử ngươi không phải càn rỡ sao? Còn dám luyện quyền, ta cho ngươi thiệt thòi lớn!
Đột nhiên, trong đầu Phó Viêm toát ra một ý nghĩ.
Một nhân vật mới, chẳng những có thể đứng ở chỗ này, còn dám luyện quyền, không biết trời cao đất rộng như thế, không giáo huấn thoáng một phát, quả thực để cho người phụ trách như hắn mặt quét rác.
- Ở chỗ này khảo hạch, là muốn nâng đồ vật lên!
Vùng vẫy cả buổi, nhẫn nhịn một hơi thật dài, Phó Viêm giãy dụa nói ra.
Khổ luyện ba năm, rốt cục có thể nói chuyện, loại thành quả này để cho hắn rất hài lòng, bất quá khi chứng kiến thiếu niên ở bên cạnh, lại phiền muộn nói không nên lời.
- Nâng đồ vật? Nâng cái gì?
Nghe được khảo hạch thật phải nâng đồ vật, Nhiếp Vân ngừng lại, quay đầu nhìn về phía gia hỏa nằm rạp trên mặt đất như một cái bánh nướng kia.
- Nâng cái này...
Phó Viêm giãy dụa lấy lật người ra, cánh tay nhoáng một cái, một cái khóa sắt xuất hiện ở trước mặt, nện mặt đất ầm ầm vang vọng.
Tuy hắn không có cách nào nhúc nhích, nhưng từ trong không gian giới chỉ lấy ra đồ vật vẫn rất đơn giản.
- Cái này?
Nhìn thoáng qua khóa sắt trên mặt đất, Nhiếp Vân sững sờ.
Cái khóa sắt này chỉ nhìn hình dạng đã biết rõ rất nặng, đừng nói ở chỗ này, cho dù ở bên ngoài, muốn hắn cầm lên cũng không dễ dàng, giơ lên đồ chơi này... Khảo hạch không khỏi quá khó khăn a!
Lại nói... thứ này từ trên thân người này lấy ra, để cho người không quá tin tưởng.
- Ngươi là ai? Thứ này làm sao sẽ ở trên người của ngươi?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ta là người phụ trách Đo Lực sảnh Phó Viêm, đây là huy chương thân phận của ta!
Giãy dụa giơ tay lên chỉ chỉ trước ngực.
Theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, Nhiếp Vân thấy một huy chương treo ở trước ngực, trên đó viết mấy chữ người phụ trách Đo Lực sảnh.
- Ngươi là người phụ trách Đo Lực sảnh? Vậy... làm sao còn nằm trên mặt đất, nhanh đứng lên a...
Nhiếp Vân có chút không rõ ràng lắm.
Đã là người phụ trách, nằm trên mặt đất làm gì?
- Ta tu luyện một môn tuyệt thế công pháp không được sao?
Phó Viêm tức giận đến oa oa gọi bậy.
Muội muội nó, ngươi cho rằng ta không muốn đứng lên sao, mấu chốt là... ta chỉ có thể bò a!
Mất mặt!
Đường đường người phụ trách, ở trước mặt một nhân vật mới không đứng dậy được, mặt sắp mất hết rồi.
- Còn không mau nâng khoá đá lên!
- Được rồi!
Thấy đối phương quả nhiên là người phụ trách, suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân không muốc đắc tội, cánh tay dùng sức, kéo khoá đá một phát.
Hổn hển!
Đánh cho cái lảo đảo.
Cái này căn bản không phải khoá đá, mà là một loại khoáng thạch đặc thù cùng kim loại đặc thù luyện chế, nặng vô cùng, cho dù ở bên ngoài cũng rất khó cầm lên, ở chỗ này... Quả thực không có khả năng!
- Làm sao? Nâng không nổi a! Nâng không nổi liền không thông qua khảo hạch nha!
Thấy thiếu niên kinh ngạc, Phó Viêm cười lạnh.
Tiểu tử, không phải mới vừa đắc chí sao? Ngươi cũng có lúc ăn hành nha!
Hiện tại trước dọa ngươi thoáng một phát, chờ thêm một hồi, cho ngươi thông qua là được...
- Hoàn toàn chính xác rất khó nâng... Bất quá, muốn giơ lên cũng không khó khăn lắm!
Thấy đối phương nói hắn không thông qua, Nhiếp Vân có chút sốt ruột, trong nội tâm khẽ động, Đại Lực Đan điền vận chuyển, lực lượng đạt tới ba trăm lần.
Hô!
Khoá đá bị hắn ném lên, cầm ở trong tay chơi đùa, như một món đồ chơi, vận chuyển như con quay, khắp nơi đều là tiếng gió.
- Ách! Cái này có tính vượt qua kiểm tra hay không?
Vèo!
Khoá đá dừng lại, không có chút run rẩy nào, Nhiếp Vân nhìn về phía “người phụ trách” nằm trên mặt đất.
- Con mẹ nó!
Miệng mở thật to, như không nghe được Nhiếp Vân nói, Phó Viêm đầu óc hỗn loạn, đã qua cả buổi mới la lên một tiếng.
Con mẹ nó, cái khoá đá này là ta chuyên môn luyện chế, cho dù ở bên ngoài cũng nâng không nổi, ngươi ở nơi này nâng giống như món đồ chơi...
PHỐC!
Sắc mặt đỏ lên, Phó Viêm phun ra một búng máu, thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
Tại sao có thể có quái thai như vậy?
Hắn luyện ba năm, vẫn là bò đi, đối phương vừa tiến đến chẳng những đánh rắm không có, còn có thể giơ khoá đá nặng như vậy lên, con mẹ nó, ba năm này tương đương luyện không rồi...
Phó Viêm khóc không ra nước mắt.
- Ngươi làm sao vậy? Có phải muốn biểu diễn tuyệt kỹ cho ta xem thoáng một phát hay không? Cầm lấy!
Nhiếp Vân đưa khoá đá tới, đặt ở trên tay hắn.
- A... Đừng...
Phó Viêm thiếu chút nữa bị hù chết, chỉ cần cái khoá đá này thả xuống, bàn tay của hắn đoán chừng cũng phế đi.
- Không biểu diễn, vậy ta thông qua được chưa?
Nhiếp Vân không ngốc, ở đâu nhìn không ra đối phương là cố ý để cho hắn khó coi, cũng cố ý dọa thoáng một phát, cười hỏi.
- Thông qua, ngươi đi ra ngoài trước, ta lập tức liền tiến hành thủ tục cho ngươi thông qua...
Phó Viêm vội nói.
- Được rồi!
Đạt được hứa hẹn, Nhiếp Vân tiện tay ném khoá đá ra, đi nhanh ra ngoài, ở bên ngoài đợi cả buổi, mới thấy Phó Viêm lần nữa bò ra.
Biết rõ thực lực của Nhiếp Vân, Phó Viêm không dám ngăn trở, rất nhanh hoàn thành thủ tục, hơn nữa tự mình mang theo hắn đi tới chỗ ghi danh.
- Xem... Người nọ đi ra?
- Nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ không có thông qua?
- Không có khả năng, nếu như không có thông qua mà nói, Phó Viêm không có khả năng đi theo, ngươi xem thái độ của Phó Viêm, rõ ràng cung kính, thật giống như kém một bậc vậy!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1969: Phó Viêm (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.