Vô Tận Đan Điền
Chương 196: Rời đi Tế Bắc thành
- Đây là…
Đưa tay rút thanh kiếm, dưới tình huống không sử dụng chân khí dù dùng hết khí lực toàn thân cũng không cách nào rút ra, sắc mặt Liễu Tật Phi rốt cục thay đổi.
- Thanh kiếm này rốt cục nặng bao nhiêu?
Nói thế nào hắn cũng là cường giả khí tông đỉnh, tuy rằng không đặc biệt tu luyện qua thân thể nhưng cơ thể hàng năm được chân khí ôn dưỡng, đương nhiên không yếu. Chỉ là mấy ngàn cân là có thể thoải mái nhấc lên, lực lượng lớn như vậy thậm chí cũng không thể cầm nổi một thanh kiếm, rốt cục thanh kiếm nặng bao nhiêu?
- Nga, một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân!
Nhiếp Vân cũng không giấu diếm, nói thẳng.
- Cái gì…một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân?
Liễu Tật Phi lảo đảo, trời ạ, đây là kiếm sao?
Chẳng lẽ vừa rồi thiếu niên này mang theo thanh kiếm nặng như vậy chiến đấu với Liễu Uyên?
Còn có phải là người hay không?
Tuy Liễu Tật Phi thật kiêu ngạo, nhưng cũng biết nếu mình đeo thanh kiếm này đừng nói là so đấu, đi đường cũng khó khăn!
Mà thiếu niên này đeo thanh kiếm nhưng tốc độ cũng không chậm, thực lực…không kém mình bao nhiêu đi?
Trong lòng nghĩ thầm, càng xem trọng thiếu niên vài phần.
Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ theo sức nặng của thanh kiếm mà không tính thêm thực lực khi dùng chân khí của thiếu niên kia.
Bởi vì trong cả cuộc chiến vừa rồi, Nhiếp Vân hoàn toàn không sử dụng chân khí!
- Xem ra sau này nên ở chung hòa hợp với Thiết Nam dong binh đoàn, ngàn vạn lần không thể làm mâu thuẫn!
Trong lòng Liễu Tật Phi âm thầm cảnh giác.
Đoàn trưởng Thiết Nam dong binh đoàn có thực lực khí tông cảnh đỉnh, con gái Thiết Lan Nhi có được đầu yêu sủng cấp bậc khí tông đỉnh, hiện tại còn có thêm một thiếu niên thực lực khí tông đỉnh…không hổ là đại dong binh đoàn đế đô, quả nhiên không tầm thường!
Vừa nghĩ như vậy, tâm tư muốn tham ô bảo bối của người ta lập tức phai nhạt, nháy mắt với Liễu Thành Trạch, sau đó đem toàn bộ đồ vật trên bàn đưa tới.
- Lần này tỷ thí ngươi thắng lợi, chúng ta nguyện đổ chịu thua, mấy thứ này đều là của ngươi!
- Vậy đa tạ!
Nhiếp Vân vừa rồi cố ý làm cho người hạ chú là vì những vật này, hắn không chối từ phất nhẹ tay thu toàn bộ đồ vật vào nạp vật đan điền.
Mặc dù những đồ vật kia không có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng trong đó có không ít đan dược dược liệu có thể giúp tăng tu vi cho mẫu thân tỷ tỷ, tự nhiên sẽ không tự tuyệt.
- Nạp vật đan điền?
Chứng kiến bộ dạng nhẹ nhàng của thiếu niên, trong lòng Liễu Tật Phi lại chấn động.
Vừa rồi khi Nhiếp Vân lấy trường thương trong nạp vật đan điền, hắn không để ý, hiện tại tận mắt chứng kiến, không nhịn được rung động một phen.
- Nếu giao dịch đã hoàn thành, chúng ta cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ!
Mang Huyền Ngọc kiếm lên lưng, Nhiếp Vân khẽ cười cùng Thiết Lan Nhi rời đi.
- Đại bá, không thể để cho bọn hắn đi…
Liễu Uyên giãy dụa đứng lên điên cuồng hét to.
Hắn vốn tính toán luận võ giáo huấn Nhiếp Vân, không nghĩ tới chẳng những thất bại mà còn bị đánh rơi đài, xương sườn gãy bảy tám cái, hơn nữa còn thua nhiều thứ tốt như thế, cơn tức như vậy hắn làm sao nuốt xuống được?
- Câm miệng!
Liễu Tật Phi không nghĩ tới cháu của mình không có ánh mắt như thế, hừ lạnh một tiếng.
- Đại bá, giết bọn hắn là lấy được chí tôn phù lục cùng binh khí hoàng tộc hạ phẩm…
Vẻ mặt Liễu Uyên âm tàn, cũng không quản ý nghĩ của người khác, rống to.
- Thành Trạch, ngươi mang Liễu Uyên trở về bảo đảm một chút đi!
Liễu Tật Phi có thể sống sót trên chiến trường còn làm thành chủ nhiều năm tự nhiên thông suốt, thấy rõ cháu của mình không chút tu dưỡng, dám nói ra lời như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Muốn hắn giết hai người kia, đừng nói có thể giết được hay không, dù được hắn cũng không dám, thực lực của thiếu niên cao như vậy, ai biết sau lưng hắn còn có cường giả thế lực càng lớn hơn nữa hay không?
Nhiếp Vân cũng không quản mâu thuẫn trong phủ thành chủ, cùng Thiết Lan Nhi rất nhanh quay về phân bộ dong binh đoàn.
- Thiết Lan Nhi, mục đích tham dự đan hội lần này ta đã đạt được, như vậy cáo từ!
Còn chưa đi vào sân viện, Nhiếp Vân đã lập tức từ biệt.
- Không lưu thêm vài ngày hãy đi sao…
Thiếu nữ không nghĩ tới Nhiếp Vân lập tức muốn đi, ánh mắt ảm đạm nói.
- Ha ha, không được đâu, ta còn có việc, sẽ không ở lại!
Thiếu nữ đã có được yêu sủng khí tông đỉnh, vấn đề an toàn không cần lo ngại, mà chuyện của mình cũng đã xong, phải tranh thủ đuổi giết Trữ Vương sau đó quay về nhà.
Hắn đã rời nhà hai tháng, cũng nên nhanh chóng về thăm.
- Vậy được rồi...
Thiếu nữ nói:
- Bảo trọng!
- Được, gặp lại trong Thần Phong thành!
Nhiếp Vân nói một câu, ba đầu yêu sủng liền chạy ra, một người tam thú đi thẳng ra ngoài thành.
Hoàng hôn bao phủ lên người họ, ảnh tử càng lúc càng dài, mãi cho tới khi biến mất không còn thấy bóng dáng.
- Vì sao không giết tên tiểu tử kia? Nhiều đan dược, nhiều bảo bối như vậy đều bị hắn lấy đi, mấu chốt là cần Thạch Hóa Nhục Lựu để giúp người ta luyện chế đan dược! Phụ thân, con thật sự nuốt không trôi cơn tức này!
Trong phủ đệ của luyện đan đại sư Liễu Thành Trạch, Liễu Uyên đứng trong đại sảnh nhìn phụ thân sốt ruột lớn tiếng rít gào.
- Nuốt không trôi cũng phải nuốt, bọn hắn đại biểu cho Thiết Nham dong binh đoàn, tuy thực lực chúng ta ở Tế Bắc thành không kém, nhưng so sánh với tam đại dong binh đoàn của đế quốc vẫn còn chút chênh lệch!
Không để ý tới lời rít gào của con trai, Liễu Thành Trạch khoát tay.
Có thể trở thành đệ tam luyện đan đại sự của đế quốc, Liễu Thành Trạch có tâm tính càng thêm trầm ổn hơn so với con mình rất nhiều.
Đối phương có thể xuất ra phù lục công kích phạm vi lớn, cũng có thể xuất ra phù lục đơn thể công kích, nếu nhóm người mình bức hắn nóng nảy, đối phương chỉ cần đánh ra, toàn bộ cao thủ có mặt đều phải chết.
- Lão gia, lão gia…
Đúng lúc này một người hầu đi vào.
- Chuyện gì?
Liễu Thành Trạch nhíu mày hỏi.
- Nhà như vậy, lão gia dặn chúng tôi chú ý thiếu niên tên Nhiếp Vân, vừa rồi có người bẩm báo nói hắn đã rời khỏi phân bộ Thiết Nham dong binh đoàn đi về hướng sau núi, hình như muốn đi tiềm tu…
Người hầu đem tin tức vừa lấy được nói ra.
- Tới sau núi? Ngươi nói thật sao?
Trong mắt Liễu Thành Trạch bắn ra tinh quang.
- Dạ, có nhiều người đều nhìn thấy. Hiện tại đã rời khỏi Tế Bắc thành.
Người hầu đáp.
- Tốt, ngươi đi xuống trước đi!
Liễu Thành Trạch khoát tay nói.
- Phụ thân, thật sự là ông trời cũng đang trợ giúp chúng ta, một mình hắn dám tới sau núi, dù giết hắn người của Thiết Nham dong binh đoàn cũng không biết. Chỉ cần hắn chết, Thạch Hóa Nhục Lựu cùng trường thương với những thứ tốt kia đều là của chúng ta!
Vô Tận Đan Điền
Đưa tay rút thanh kiếm, dưới tình huống không sử dụng chân khí dù dùng hết khí lực toàn thân cũng không cách nào rút ra, sắc mặt Liễu Tật Phi rốt cục thay đổi.
- Thanh kiếm này rốt cục nặng bao nhiêu?
Nói thế nào hắn cũng là cường giả khí tông đỉnh, tuy rằng không đặc biệt tu luyện qua thân thể nhưng cơ thể hàng năm được chân khí ôn dưỡng, đương nhiên không yếu. Chỉ là mấy ngàn cân là có thể thoải mái nhấc lên, lực lượng lớn như vậy thậm chí cũng không thể cầm nổi một thanh kiếm, rốt cục thanh kiếm nặng bao nhiêu?
- Nga, một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân!
Nhiếp Vân cũng không giấu diếm, nói thẳng.
- Cái gì…một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân?
Liễu Tật Phi lảo đảo, trời ạ, đây là kiếm sao?
Chẳng lẽ vừa rồi thiếu niên này mang theo thanh kiếm nặng như vậy chiến đấu với Liễu Uyên?
Còn có phải là người hay không?
Tuy Liễu Tật Phi thật kiêu ngạo, nhưng cũng biết nếu mình đeo thanh kiếm này đừng nói là so đấu, đi đường cũng khó khăn!
Mà thiếu niên này đeo thanh kiếm nhưng tốc độ cũng không chậm, thực lực…không kém mình bao nhiêu đi?
Trong lòng nghĩ thầm, càng xem trọng thiếu niên vài phần.
Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ theo sức nặng của thanh kiếm mà không tính thêm thực lực khi dùng chân khí của thiếu niên kia.
Bởi vì trong cả cuộc chiến vừa rồi, Nhiếp Vân hoàn toàn không sử dụng chân khí!
- Xem ra sau này nên ở chung hòa hợp với Thiết Nam dong binh đoàn, ngàn vạn lần không thể làm mâu thuẫn!
Trong lòng Liễu Tật Phi âm thầm cảnh giác.
Đoàn trưởng Thiết Nam dong binh đoàn có thực lực khí tông cảnh đỉnh, con gái Thiết Lan Nhi có được đầu yêu sủng cấp bậc khí tông đỉnh, hiện tại còn có thêm một thiếu niên thực lực khí tông đỉnh…không hổ là đại dong binh đoàn đế đô, quả nhiên không tầm thường!
Vừa nghĩ như vậy, tâm tư muốn tham ô bảo bối của người ta lập tức phai nhạt, nháy mắt với Liễu Thành Trạch, sau đó đem toàn bộ đồ vật trên bàn đưa tới.
- Lần này tỷ thí ngươi thắng lợi, chúng ta nguyện đổ chịu thua, mấy thứ này đều là của ngươi!
- Vậy đa tạ!
Nhiếp Vân vừa rồi cố ý làm cho người hạ chú là vì những vật này, hắn không chối từ phất nhẹ tay thu toàn bộ đồ vật vào nạp vật đan điền.
Mặc dù những đồ vật kia không có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng trong đó có không ít đan dược dược liệu có thể giúp tăng tu vi cho mẫu thân tỷ tỷ, tự nhiên sẽ không tự tuyệt.
- Nạp vật đan điền?
Chứng kiến bộ dạng nhẹ nhàng của thiếu niên, trong lòng Liễu Tật Phi lại chấn động.
Vừa rồi khi Nhiếp Vân lấy trường thương trong nạp vật đan điền, hắn không để ý, hiện tại tận mắt chứng kiến, không nhịn được rung động một phen.
- Nếu giao dịch đã hoàn thành, chúng ta cũng không tiếp tục ở lại, cáo từ!
Mang Huyền Ngọc kiếm lên lưng, Nhiếp Vân khẽ cười cùng Thiết Lan Nhi rời đi.
- Đại bá, không thể để cho bọn hắn đi…
Liễu Uyên giãy dụa đứng lên điên cuồng hét to.
Hắn vốn tính toán luận võ giáo huấn Nhiếp Vân, không nghĩ tới chẳng những thất bại mà còn bị đánh rơi đài, xương sườn gãy bảy tám cái, hơn nữa còn thua nhiều thứ tốt như thế, cơn tức như vậy hắn làm sao nuốt xuống được?
- Câm miệng!
Liễu Tật Phi không nghĩ tới cháu của mình không có ánh mắt như thế, hừ lạnh một tiếng.
- Đại bá, giết bọn hắn là lấy được chí tôn phù lục cùng binh khí hoàng tộc hạ phẩm…
Vẻ mặt Liễu Uyên âm tàn, cũng không quản ý nghĩ của người khác, rống to.
- Thành Trạch, ngươi mang Liễu Uyên trở về bảo đảm một chút đi!
Liễu Tật Phi có thể sống sót trên chiến trường còn làm thành chủ nhiều năm tự nhiên thông suốt, thấy rõ cháu của mình không chút tu dưỡng, dám nói ra lời như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Muốn hắn giết hai người kia, đừng nói có thể giết được hay không, dù được hắn cũng không dám, thực lực của thiếu niên cao như vậy, ai biết sau lưng hắn còn có cường giả thế lực càng lớn hơn nữa hay không?
Nhiếp Vân cũng không quản mâu thuẫn trong phủ thành chủ, cùng Thiết Lan Nhi rất nhanh quay về phân bộ dong binh đoàn.
- Thiết Lan Nhi, mục đích tham dự đan hội lần này ta đã đạt được, như vậy cáo từ!
Còn chưa đi vào sân viện, Nhiếp Vân đã lập tức từ biệt.
- Không lưu thêm vài ngày hãy đi sao…
Thiếu nữ không nghĩ tới Nhiếp Vân lập tức muốn đi, ánh mắt ảm đạm nói.
- Ha ha, không được đâu, ta còn có việc, sẽ không ở lại!
Thiếu nữ đã có được yêu sủng khí tông đỉnh, vấn đề an toàn không cần lo ngại, mà chuyện của mình cũng đã xong, phải tranh thủ đuổi giết Trữ Vương sau đó quay về nhà.
Hắn đã rời nhà hai tháng, cũng nên nhanh chóng về thăm.
- Vậy được rồi...
Thiếu nữ nói:
- Bảo trọng!
- Được, gặp lại trong Thần Phong thành!
Nhiếp Vân nói một câu, ba đầu yêu sủng liền chạy ra, một người tam thú đi thẳng ra ngoài thành.
Hoàng hôn bao phủ lên người họ, ảnh tử càng lúc càng dài, mãi cho tới khi biến mất không còn thấy bóng dáng.
- Vì sao không giết tên tiểu tử kia? Nhiều đan dược, nhiều bảo bối như vậy đều bị hắn lấy đi, mấu chốt là cần Thạch Hóa Nhục Lựu để giúp người ta luyện chế đan dược! Phụ thân, con thật sự nuốt không trôi cơn tức này!
Trong phủ đệ của luyện đan đại sư Liễu Thành Trạch, Liễu Uyên đứng trong đại sảnh nhìn phụ thân sốt ruột lớn tiếng rít gào.
- Nuốt không trôi cũng phải nuốt, bọn hắn đại biểu cho Thiết Nham dong binh đoàn, tuy thực lực chúng ta ở Tế Bắc thành không kém, nhưng so sánh với tam đại dong binh đoàn của đế quốc vẫn còn chút chênh lệch!
Không để ý tới lời rít gào của con trai, Liễu Thành Trạch khoát tay.
Có thể trở thành đệ tam luyện đan đại sự của đế quốc, Liễu Thành Trạch có tâm tính càng thêm trầm ổn hơn so với con mình rất nhiều.
Đối phương có thể xuất ra phù lục công kích phạm vi lớn, cũng có thể xuất ra phù lục đơn thể công kích, nếu nhóm người mình bức hắn nóng nảy, đối phương chỉ cần đánh ra, toàn bộ cao thủ có mặt đều phải chết.
- Lão gia, lão gia…
Đúng lúc này một người hầu đi vào.
- Chuyện gì?
Liễu Thành Trạch nhíu mày hỏi.
- Nhà như vậy, lão gia dặn chúng tôi chú ý thiếu niên tên Nhiếp Vân, vừa rồi có người bẩm báo nói hắn đã rời khỏi phân bộ Thiết Nham dong binh đoàn đi về hướng sau núi, hình như muốn đi tiềm tu…
Người hầu đem tin tức vừa lấy được nói ra.
- Tới sau núi? Ngươi nói thật sao?
Trong mắt Liễu Thành Trạch bắn ra tinh quang.
- Dạ, có nhiều người đều nhìn thấy. Hiện tại đã rời khỏi Tế Bắc thành.
Người hầu đáp.
- Tốt, ngươi đi xuống trước đi!
Liễu Thành Trạch khoát tay nói.
- Phụ thân, thật sự là ông trời cũng đang trợ giúp chúng ta, một mình hắn dám tới sau núi, dù giết hắn người của Thiết Nham dong binh đoàn cũng không biết. Chỉ cần hắn chết, Thạch Hóa Nhục Lựu cùng trường thương với những thứ tốt kia đều là của chúng ta!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 196: Rời đi Tế Bắc thành
7.2/10 từ 35 lượt.