Vô Tận Đan Điền
Chương 1931: Trấn Quốc Đại Thủ Ấn
Bất quá, cho dù nhớ tới cũng lơ đễnh, hắn qua tham gia yến hội không phải tranh đua với người, mà nghĩ biện pháp câu thông với người của Kim Diệp thương đoàn, tìm kiếm thông đạo đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực.
- Đã biết rõ ngươi không chuẩn bị, đây là cha ta giúp ngươi chuẩn bị, một viên Thâm Hải Minh Châu, bảo bối luyện chế Hỗn Độn thần binh trung phẩm!
Thấy bộ dáng của hắn, Sư Viện Viện một hồi im lặng, nộ khí trước kia ngược lại có chút biến mất rồi.
Xem ra thằng này cũng không phải bởi vì Mã Nhã công chúa mà không để ý tới nàng, tựa hồ đối với Mã Nhã công chúa cũng không để bụng nha...
- Bảo bối luyện chế Hỗn Độn thần binh trung phẩm?
Tiếp nhận Minh Châu, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, liền biết nàng nói không ngoa, nhịn không được tắc luỡi.
Không hổ là Đại Thế Giới, Thiên Địa Lục Đạo không cách nào so sánh được, tùy tiện lấy ra đồ vật có thể luyện chế Hỗn Độn thần binh, mà ở Thiên Địa Lục Đạo, loại bảo vật cấp bậc này cơ hồ không có.
- Nhiếp Đồng, ngươi cầm a, chờ đến yến hội, nếu như có tặng quà mà nói, trực tiếp đưa qua!
Nhìn thoáng qua, tiện tay ném Thâm Hải Minh Châu cho Nhiếp Đồng.
Tuy thứ này trân quý, lại kém xa Địa Ngục Hàn Tinh, Nhiếp Vân cũng không thèm.
- Ân?
Thấy động tác của hắn, Sư Viện Viện mày nhíu.
Thâm Hải Minh Châu xem như lễ vật vô cùng tốt rồi, vô cùng trân quý, đổi lại người khác khẳng định không bỏ được lấy ra. Nhưng gia hỏa này rõ ràng ném như phế vật... Là không nhìn được hàng hay cảm thấy không đủ trân quý?
Đương nhiên, muốn nói không nhìn được hàng, nàng không tin.
Một người thực lực vượt xa nàng, làm sao có thể không biết thứ này trân quý? Xem ra, đối phương nhất định là cảm thấy thứ này không sao cả.
Ngay cả loại bảo bối như Thâm Hải Minh Châu cũng cảm giác được không sao cả... Hắn đến cùng có thân phận gì?
Phải biết rằng lấy ra thứ này, ngay cả cha nàng cũng cực kỳ đau lòng.
- Làm sao đi qua? Phi hành hay xe ngựa!
Nhiếp Vân không biết đối phương nghĩ nhiều như vậy, theo miệng hỏi.
- Đương nhiên ngồi xe ngựa, như vậy đi, chúng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa!
Sư Viện Viện nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút, hắn cũng không biết đường, gật đầu đáp ứng.
- Thằng này... Đến cùng nghĩ cái gì a?
Thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, Sư Viện Viện lần nữa nghi hoặc.
Dung mạo nàng xinh đẹp, lại là con gái của Thừa Tướng, thiên phú cũng cao, cho tới nay đều là mục tiêu theo đuổi của vô số công tử, mọi cử động bị người khác nhìn chăm chú, một khi Nhiếp Vân cùng nàng chung xe, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, mang đến cho hắn không ít phiền toái.
Loại sự tình này, vừa nhìn liền có thể minh bạch, vì sao thằng này không cự tuyệt?
Chẳng lẽ hắn không sợ những phiền toái kia?
- Đi thôi!
Nhiếp Vân nào biết đâu rằng nàng nghĩ cái gì, mỉm cười.
Tuy thiên phú Thiên Nhĩ sư có thể nghe lén ý nghĩ của người khác, nhưng hắn còn không có loại ham muốn đặc thù này.
- Hừ, không nói cho ngươi, qua một hồi ta liền cho ngươi ăn chút đau khổ!
Thấy đối phương giống như không có chút giác ngộ nào, trong nội tâm Sư Viện Viện cười lạnh, đi ra ngoài.
Lần này tham gia yến hội, Nhiếp Vân chỉ dẫn theo Nhiếp Đồng, U Thương không đi theo.
Xe ngựa của Sư Viện Viện cực kỳ rộng rãi, Nhiếp Vân cũng không biết là cái gì, một đường không nói chuyện, rất nhanh đi tới trước hoàng cung.
Hoàng cung của Huyền Quân Đế Quốc rộng rãi cao lớn, khí thế cực kỳ bất phàm.
Còn không có tiến vào, liền chứng kiến tầng tầng lớp lớp trận pháp rậm rạp chằng chịt, một tầng tiếp một tầng, nhiều vô số kể, cho dù Nhiếp Vân lâm vào trong đó, cũng sẽ cảm giác cực kỳ đau đầu, khó có thể đi ra.
- Viện Viện tiểu thư, ngươi cũng tới, thật sự quá tốt...
Xe ngựa vừa dừng lại, một con tuấn mã chạy tới, một thanh niên nhảy xuống, nhìn về phía Sư Viện Viện, không che dấu cuồng nhiệt trong lòng chút nào.
- Ta là đi cùng người khác!
Nhìn người nọ, Sư Viện Viện tựa hồ có chút không ưa, lộ vẻ không vui, nhếch màn xe đi ra, mấy người Nhiếp Vân cũng theo ở phía sau đi ra.
- Cùng người khác? Hắn là ai?
Thanh niên chứng kiến trong xe ngựa của Sư Viện Viện lại chui ra người khác liền cảnh giác, ánh mắt lộ ra địch ý.
Sư Viện Viện gần đây tự ngạo, xe ngựa của mình chưa bao giờ để cho người khác ngồi chung, cái này tất cả thiếu niên tài tuấn ở Huyền Quân Thành đều biết, hôm nay làm sao sẽ để cho người khác ngồi vào?
- Còn có ai, cha ta an bài, ngươi cũng biết, ta một lòng si võ, có một số việc không muốn cũng không được...
Sư Viện Viện khẽ nói.
Thấy Nhiếp Vân một đường lý cũng không lý đến nàng, làm cho nàng có chút tức giận, cố ý nói lời lập lờ nước đôi, đối phương biết rõ tình hình thì nghĩ nàng nói tới là sự tình tham gia yến hội, không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng thiếu niên ở trước mắt là phụ thân nàng an bài đối tượng hôn nhân, mà nàng một lòng si võ, không muốn liên quan tới.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, sắc mặt của thanh niên thay đổi, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo nộ khí trắng trợn.
- Ta lúc nào đắc tội nàng...
Thanh niên hiểu, Nhiếp Vân làm sao nghe không hiểu, liếc nhìn Sư Viện Viện, có chút kỳ quái.
Mình lúc nào đắc tội nàng hả? Không phải ngươi mời ta lên xe sao? Nếu không phải ta ngồi cùng xe, cũng không biết hoàng cung ở đâu, ngươi cho rằng ta muốn cùng ngươi ngồi một chỗ sao...
- Tiểu tử, ngươi là ai? Viện Viện không thích hợp ngươi, không cần thiết tự mình đa tình!
Thanh niên đi tới trước mặt Nhiếp Vân, hét lớn một tiếng.
- Cái này là hoàng cung? Có thiệp mời có thể đi vào sao?
Thân thể của Nhiếp Vân xoay chuyển, đi tới trước mặt thanh niên, lấy ra thiệp mời.
Bỏ qua!
Đối với loại sự tình tranh giành tình nhân này, Nhiếp Vân biết rõ càng giải thích càng phiền toái, còn không bằng không nói, trực tiếp bỏ qua thanh niên này.
- Ngươi...
Chứng kiến cử động của hắn, thanh niên tức đến sắc mặt đỏ lên, phổi sắp bạo tạc.
Hắn là nhi tử của Huyền Quân Đế Quốc Trấn Quốc Đại tướng quân, mỗi người kính sợ, đối phương rõ ràng không nhìn thẳng, quả thực không thể chịu được.
- Nói chuyện với ngươi đó, dừng lại cho ta!
Hắn nhướng mày, đột nhiên ra tay.
Vừa ra tay, lập tức cho thấy tu vi, rõ ràng giống như Sư Viện Viện, cũng là cường giả Xích Thiên cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa chiêu số của hắn cũng cực kỳ lợi hại, vừa ra tay bao phủ năm chỗ huyệt vị ở sau lưng Nhiếp Vân, vô luận trốn tránh chỗ nào cũng bị tập trung, khó lòng phòng bị.
Trấn Quốc Đại tướng quân, tuyệt học của Trấn Quốc phủ, Trấn Quốc Đại Thủ Ấn!
Xem ra nhi tử của vị tướng quân này, bởi vì Nhiếp Vân vô lễ, cùng Sư Viện Viện đầu độc, trực tiếp phát nộ, vừa ra tay liền là tuyệt chiêu.
Vô Tận Đan Điền
- Đã biết rõ ngươi không chuẩn bị, đây là cha ta giúp ngươi chuẩn bị, một viên Thâm Hải Minh Châu, bảo bối luyện chế Hỗn Độn thần binh trung phẩm!
Thấy bộ dáng của hắn, Sư Viện Viện một hồi im lặng, nộ khí trước kia ngược lại có chút biến mất rồi.
Xem ra thằng này cũng không phải bởi vì Mã Nhã công chúa mà không để ý tới nàng, tựa hồ đối với Mã Nhã công chúa cũng không để bụng nha...
- Bảo bối luyện chế Hỗn Độn thần binh trung phẩm?
Tiếp nhận Minh Châu, Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, liền biết nàng nói không ngoa, nhịn không được tắc luỡi.
Không hổ là Đại Thế Giới, Thiên Địa Lục Đạo không cách nào so sánh được, tùy tiện lấy ra đồ vật có thể luyện chế Hỗn Độn thần binh, mà ở Thiên Địa Lục Đạo, loại bảo vật cấp bậc này cơ hồ không có.
- Nhiếp Đồng, ngươi cầm a, chờ đến yến hội, nếu như có tặng quà mà nói, trực tiếp đưa qua!
Nhìn thoáng qua, tiện tay ném Thâm Hải Minh Châu cho Nhiếp Đồng.
Tuy thứ này trân quý, lại kém xa Địa Ngục Hàn Tinh, Nhiếp Vân cũng không thèm.
- Ân?
Thấy động tác của hắn, Sư Viện Viện mày nhíu.
Thâm Hải Minh Châu xem như lễ vật vô cùng tốt rồi, vô cùng trân quý, đổi lại người khác khẳng định không bỏ được lấy ra. Nhưng gia hỏa này rõ ràng ném như phế vật... Là không nhìn được hàng hay cảm thấy không đủ trân quý?
Đương nhiên, muốn nói không nhìn được hàng, nàng không tin.
Một người thực lực vượt xa nàng, làm sao có thể không biết thứ này trân quý? Xem ra, đối phương nhất định là cảm thấy thứ này không sao cả.
Ngay cả loại bảo bối như Thâm Hải Minh Châu cũng cảm giác được không sao cả... Hắn đến cùng có thân phận gì?
Phải biết rằng lấy ra thứ này, ngay cả cha nàng cũng cực kỳ đau lòng.
- Làm sao đi qua? Phi hành hay xe ngựa!
Nhiếp Vân không biết đối phương nghĩ nhiều như vậy, theo miệng hỏi.
- Đương nhiên ngồi xe ngựa, như vậy đi, chúng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa!
Sư Viện Viện nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút, hắn cũng không biết đường, gật đầu đáp ứng.
- Thằng này... Đến cùng nghĩ cái gì a?
Thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, Sư Viện Viện lần nữa nghi hoặc.
Dung mạo nàng xinh đẹp, lại là con gái của Thừa Tướng, thiên phú cũng cao, cho tới nay đều là mục tiêu theo đuổi của vô số công tử, mọi cử động bị người khác nhìn chăm chú, một khi Nhiếp Vân cùng nàng chung xe, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, mang đến cho hắn không ít phiền toái.
Loại sự tình này, vừa nhìn liền có thể minh bạch, vì sao thằng này không cự tuyệt?
Chẳng lẽ hắn không sợ những phiền toái kia?
- Đi thôi!
Nhiếp Vân nào biết đâu rằng nàng nghĩ cái gì, mỉm cười.
Tuy thiên phú Thiên Nhĩ sư có thể nghe lén ý nghĩ của người khác, nhưng hắn còn không có loại ham muốn đặc thù này.
- Hừ, không nói cho ngươi, qua một hồi ta liền cho ngươi ăn chút đau khổ!
Thấy đối phương giống như không có chút giác ngộ nào, trong nội tâm Sư Viện Viện cười lạnh, đi ra ngoài.
Lần này tham gia yến hội, Nhiếp Vân chỉ dẫn theo Nhiếp Đồng, U Thương không đi theo.
Xe ngựa của Sư Viện Viện cực kỳ rộng rãi, Nhiếp Vân cũng không biết là cái gì, một đường không nói chuyện, rất nhanh đi tới trước hoàng cung.
Hoàng cung của Huyền Quân Đế Quốc rộng rãi cao lớn, khí thế cực kỳ bất phàm.
Còn không có tiến vào, liền chứng kiến tầng tầng lớp lớp trận pháp rậm rạp chằng chịt, một tầng tiếp một tầng, nhiều vô số kể, cho dù Nhiếp Vân lâm vào trong đó, cũng sẽ cảm giác cực kỳ đau đầu, khó có thể đi ra.
- Viện Viện tiểu thư, ngươi cũng tới, thật sự quá tốt...
Xe ngựa vừa dừng lại, một con tuấn mã chạy tới, một thanh niên nhảy xuống, nhìn về phía Sư Viện Viện, không che dấu cuồng nhiệt trong lòng chút nào.
- Ta là đi cùng người khác!
Nhìn người nọ, Sư Viện Viện tựa hồ có chút không ưa, lộ vẻ không vui, nhếch màn xe đi ra, mấy người Nhiếp Vân cũng theo ở phía sau đi ra.
- Cùng người khác? Hắn là ai?
Thanh niên chứng kiến trong xe ngựa của Sư Viện Viện lại chui ra người khác liền cảnh giác, ánh mắt lộ ra địch ý.
Sư Viện Viện gần đây tự ngạo, xe ngựa của mình chưa bao giờ để cho người khác ngồi chung, cái này tất cả thiếu niên tài tuấn ở Huyền Quân Thành đều biết, hôm nay làm sao sẽ để cho người khác ngồi vào?
- Còn có ai, cha ta an bài, ngươi cũng biết, ta một lòng si võ, có một số việc không muốn cũng không được...
Sư Viện Viện khẽ nói.
Thấy Nhiếp Vân một đường lý cũng không lý đến nàng, làm cho nàng có chút tức giận, cố ý nói lời lập lờ nước đôi, đối phương biết rõ tình hình thì nghĩ nàng nói tới là sự tình tham gia yến hội, không biết rõ tình hình, còn tưởng rằng thiếu niên ở trước mắt là phụ thân nàng an bài đối tượng hôn nhân, mà nàng một lòng si võ, không muốn liên quan tới.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, sắc mặt của thanh niên thay đổi, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo nộ khí trắng trợn.
- Ta lúc nào đắc tội nàng...
Thanh niên hiểu, Nhiếp Vân làm sao nghe không hiểu, liếc nhìn Sư Viện Viện, có chút kỳ quái.
Mình lúc nào đắc tội nàng hả? Không phải ngươi mời ta lên xe sao? Nếu không phải ta ngồi cùng xe, cũng không biết hoàng cung ở đâu, ngươi cho rằng ta muốn cùng ngươi ngồi một chỗ sao...
- Tiểu tử, ngươi là ai? Viện Viện không thích hợp ngươi, không cần thiết tự mình đa tình!
Thanh niên đi tới trước mặt Nhiếp Vân, hét lớn một tiếng.
- Cái này là hoàng cung? Có thiệp mời có thể đi vào sao?
Thân thể của Nhiếp Vân xoay chuyển, đi tới trước mặt thanh niên, lấy ra thiệp mời.
Bỏ qua!
Đối với loại sự tình tranh giành tình nhân này, Nhiếp Vân biết rõ càng giải thích càng phiền toái, còn không bằng không nói, trực tiếp bỏ qua thanh niên này.
- Ngươi...
Chứng kiến cử động của hắn, thanh niên tức đến sắc mặt đỏ lên, phổi sắp bạo tạc.
Hắn là nhi tử của Huyền Quân Đế Quốc Trấn Quốc Đại tướng quân, mỗi người kính sợ, đối phương rõ ràng không nhìn thẳng, quả thực không thể chịu được.
- Nói chuyện với ngươi đó, dừng lại cho ta!
Hắn nhướng mày, đột nhiên ra tay.
Vừa ra tay, lập tức cho thấy tu vi, rõ ràng giống như Sư Viện Viện, cũng là cường giả Xích Thiên cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa chiêu số của hắn cũng cực kỳ lợi hại, vừa ra tay bao phủ năm chỗ huyệt vị ở sau lưng Nhiếp Vân, vô luận trốn tránh chỗ nào cũng bị tập trung, khó lòng phòng bị.
Trấn Quốc Đại tướng quân, tuyệt học của Trấn Quốc phủ, Trấn Quốc Đại Thủ Ấn!
Xem ra nhi tử của vị tướng quân này, bởi vì Nhiếp Vân vô lễ, cùng Sư Viện Viện đầu độc, trực tiếp phát nộ, vừa ra tay liền là tuyệt chiêu.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1931: Trấn Quốc Đại Thủ Ấn
7.2/10 từ 35 lượt.