Vô Tận Đan Điền
Chương 1918: Đánh chết!
Trung niên nhân không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời này, công nhiên bác bỏ quyết định của hắn, ánh mắt lạnh xuống.
Công nhiên phản bác hắn, tương đương công nhiên phản bác quyết định của A Dục Vương, tuyệt đối là đại nghịch bất đạo.
- Vì sao không dám!
Nhiếp Vân cười khẽ, hai mắt bắn ra hào quang:
- Buông ra!
Tay run lên, hàn mang của Thự Quang Kiếm bắn về phía trước.
Trải qua hắn luyện chế lại một lần, uy lực của Thự Quang Kiếm càng mạnh hơn, một kiếm xuất kích như hoạch lấy một đạo Thiên Đạo, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra quỹ tích, thậm chí ngay cả làm sao xuất kiếm cũng không nhìn ra, mũi kiếm dĩ nhiên xuất hiện ở trên đại trận.
Rầm ào ào!
Không gian Hỗn Độn thế giới, phảng phất như giấy mỏng bị xé nứt ra, mười tám vị cường giả Xích Thiên Cảnh bố thành đại trận, ngay cả nửa cái hô hấp cũng không có chịu đựng, lập tức sụp đổ.
- Muốn chết!
Trung niên nhân không nghĩ tới Nhiếp Vân thực có can đảm động thủ, hơn nữa vừa ra tay liền sắc bén như vậy, trực tiếp phá hư đại trận, gầm lên giận dữ, lòng bàn tay bắn ra ngàn vạn hào quang, lần nữa vững chắc đại trận, đột nhiên xoay đầu lại, điểm ra một chỉ.
Nhiếp Vân đã nhìn ra, tuy chiêu số của hắn lợi hại, nhưng chỉ là lực lượng linh hồn mạnh, cùng thân thể phối hợp lại không cao.
Dù sao thân thể là hắn đánh xuống linh hồn đoạt xá, mà không phải là bản tôn.
- Có phải muốn chết hay không, không phải ngươi nói tính toán!
Tiến về phía trước một bước, trường kiếm trong tay Nhiếp Vân quấy phá, chặt đứt tất cả.
Thoạt nhìn trầm trọng, trên thực tế lại nhẹ nhàng để cho người cảm thấy phiêu hốt.
Phù phù!
Trần gia lão tổ chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt liền tối đen, té trên mặt đất, ngất đi.
Loại kiếm thuật dung hợp trên trăm Đại Đạo này, căn bản không phải hắn có thể hiểu được, nhìn nhiều không những không thể gia tăng tu vi, ngược lại sẽ để cho hắn khó có thể lý giải, linh hồn bị hao tổn.
- Kiếm thuật của ca ca quả nhiên lợi hại, nếu như lúc chúng ta tỷ thí dùng tới chiêu này, ta tuyệt đối thắng không được!
Nhiếp Đồng gật đầu, lộ ra vẻ si mê.
Trần gia lão tổ không cách nào lý giải, linh hồn rất dễ dàng bị hao tổn, nhưng với hắn mà nói, lại là một loại hưởng thụ nói không nên lời.
Kiếm pháp của Nhiếp Vân, rất hiển nhiên đã viễn siêu ba vạn năm trước, nếu như dùng Liên Nguyệt kiếm năm đó tới đối công, chỉ sợ ngay cả một cái hô hấp cũng không kiên trì nổi.
Lĩnh ngộ bất đồng, kiếm chiêu đồng dạng, uy lực sẽ không giống nhau.
Chiêu kiếm thuật này thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng tinh túy chân chính ở chỗ không gian của cả Hỗn Độn thế giới bị mổ ra, bao phủ tất cả lực lượng công kích của đối phương, để cho đối thủ không có bất kỳ năng lực phản kháng.
Đinh đinh đinh đinh!
Quả nhiên, toàn bộ lực lượng của trung niên nhân đánh vào mũi kiếm, ở dưới khí lãng trùng kích, chung quanh xuất hiện vô số lỗ đen.
- Đáng giận! Rõ ràng có kiếm thuật lợi hại như vậy!
Trung niên nhân hiển nhiên không nghĩ tới kiếm thuật của hắn lợi hại như vậy, tức giận đến oa oa gọi bậy, cũng chẳng quan tâm luyện hóa Thiên Đạo, cả người lao đến, bàn tay trảo một cái, chưởng ấn đầy trời.
Hắn là một tia ý niệm hàng lâm, không có binh khí thích hợp, lúc này toàn lực ra tay, chưởng ấn ngưng thực, cho dù Tạo Hóa Tiên khí đụng phải, cũng sẽ một kích toái nát.
Nhiếp Vân cũng không lui về phía sau, lần nữa tiến lên, Thự Quang Kiếm điểm một cái.
Nhắm ngay lòng bàn tay của trung niên nhân, vị trí xảo trá, làm người sau không thể không phòng.
Rầm ào ào!
Kiếm quang sắc bén đâm thủng bàn tay của hắn, chưởng ấn đầy trời lập tức biến mất.
- Rất tốt, dám đắc tội ta. Ngươi hoàn toàn chính xác có lá gan rất lớn, tế tự Thiên Đạo, lực lượng hàng lâm!
Trung niên nhân có hại chịu thiệt, tức giận đến gào rú lên tiếng, đột nhiên bàn tay trảo một cái, như xé toang Thương Khung, một đạo quang mang màu vàng ở chỗ sâu trong Hỗn Độn chiếu rọi đến.
- Tế tự Thiên Đạo, ngươi tế tự không được!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương không phải đối thủ, muốn thông qua phương pháp tế tự Cửu Thiên Thiên Đạo đổi lấy lực lượng, lúc này ánh mắt ngưng trọng, Thự Quang Kiếm liên tục đâm ba phát.
Mỗi một chiêu đều dùng hết toàn lực.
Kiếm thứ nhất, đâm vào đại trận, trận pháp lần nữa không kiên trì nổi, ầm ầm nổ tung.
Kiếm thứ hai, đâm vào trên đường mà kim quang đi qua, không gian xé rách, lưu lại một hắc động thật lớn, kim quang bị lỗ đen cách trở, không cách nào tới gần.
Kiếm thứ ba, thẳng tắp bắn tới trung niên nhân.
PHỐC!
Kiếm thứ ba chém trung niên nhân thành hai khúc.
- Đi ra đi!
Bàn tay khác trảo một cái, cứu Thiên Đạo từ trong trận pháp đi ra.
- Muốn chết...
Thực lực của trung niên nhân mạnh mẽ, tuy bị chém một kiếm, nhưng không tử vong, thân thể lần nữa hội tụ chung một chỗ, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo sát cơ lạnh lùng.
Hư mất chuyện tốt của hắn, đã có cừu hận không chết không thôi.
- Ngươi có bản lãnh gì liền sử dụng ra đi, ta có thể cho ngươi mười tức, bằng không thì, cái phân thân này của ngươi nhất định phải chết!
Không để ý tới uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Ngươi... Dám động thủ với ta, chẳng lẽ không sợ chết?
Trung niên nhân nổi giận đùng đùng.
- Còn có năm tức!
Không để ý tới uy hiếp, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, ta là thủ hạ của A Dục Vương, đắc tội ta, tương đương đắc tội A Dục Vương, toàn bộ Tà Nguyệt Hỗn Độn vực sẽ không có chỗ ngươi dung thân...
Trung niên nhân điên cuồng gào thét.
- Đã đến giờ rồi!
Chẳng muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương, Thự Quang Kiếm giơ lên, như lưỡi dao sắc bén thiết cát Thiên Đạo.
Vèo...
- A...
Trong tiếng kêu thảm, tất cả công kích của trung niên nhân bị chém nát, thân hình lần nữa bị chém thành hai đoạn.
- Ta sẽ không bỏ qua ngươi...
Một đạo hồn phách mạnh mẽ từ trong thân hình lao ra, thẳng tắp chạy vào trong Hỗn Độn, muốn chạy trốn.
- Không buông tha ta? Ngươi có thể nhảy ra ngoài lại nói, trốn không thoát, tác dụng gì cũng không có!
Ngón tay điểm một cái, một đạo hỏa diễm đen kịt kích xạ ra, thời gian nháy con mắt liền bao phủ hồn phách, không đến nửa cái hô hấp, đã bị đốt thành tro bụi.
Dám động thủ như vậy, cũng không phải Nhiếp Vân tự đại, mà là hắn đã sớm suy tính tốt rồi.
Chỉ cần lưu lại đạo ý niệm kia, không lưu chút dấu vết nào, bản tôn của đối phương liền không có khả năng biết rõ.
- Ngươi nói ra sự tình mình biết đi! Tà Nguyệt Hỗn Độn vực, cùng với A Dục Vương là như thế nào!
Tiện tay diệt sát Kim Giáp gì kia, Nhiếp Vân đi tới trước mặt Cửu Thiên Thiên Đạo.
Tuy Cửu Thiên Thiên Đạo thoạt nhìn có hình người, nhưng không có dung mạo cùng làn da của Nhân loại, lúc này càng hư nhạt, tựa như sương mù.
Vô Tận Đan Điền
Công nhiên phản bác hắn, tương đương công nhiên phản bác quyết định của A Dục Vương, tuyệt đối là đại nghịch bất đạo.
- Vì sao không dám!
Nhiếp Vân cười khẽ, hai mắt bắn ra hào quang:
- Buông ra!
Tay run lên, hàn mang của Thự Quang Kiếm bắn về phía trước.
Trải qua hắn luyện chế lại một lần, uy lực của Thự Quang Kiếm càng mạnh hơn, một kiếm xuất kích như hoạch lấy một đạo Thiên Đạo, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra quỹ tích, thậm chí ngay cả làm sao xuất kiếm cũng không nhìn ra, mũi kiếm dĩ nhiên xuất hiện ở trên đại trận.
Rầm ào ào!
Không gian Hỗn Độn thế giới, phảng phất như giấy mỏng bị xé nứt ra, mười tám vị cường giả Xích Thiên Cảnh bố thành đại trận, ngay cả nửa cái hô hấp cũng không có chịu đựng, lập tức sụp đổ.
- Muốn chết!
Trung niên nhân không nghĩ tới Nhiếp Vân thực có can đảm động thủ, hơn nữa vừa ra tay liền sắc bén như vậy, trực tiếp phá hư đại trận, gầm lên giận dữ, lòng bàn tay bắn ra ngàn vạn hào quang, lần nữa vững chắc đại trận, đột nhiên xoay đầu lại, điểm ra một chỉ.
Nhiếp Vân đã nhìn ra, tuy chiêu số của hắn lợi hại, nhưng chỉ là lực lượng linh hồn mạnh, cùng thân thể phối hợp lại không cao.
Dù sao thân thể là hắn đánh xuống linh hồn đoạt xá, mà không phải là bản tôn.
- Có phải muốn chết hay không, không phải ngươi nói tính toán!
Tiến về phía trước một bước, trường kiếm trong tay Nhiếp Vân quấy phá, chặt đứt tất cả.
Thoạt nhìn trầm trọng, trên thực tế lại nhẹ nhàng để cho người cảm thấy phiêu hốt.
Phù phù!
Trần gia lão tổ chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt liền tối đen, té trên mặt đất, ngất đi.
Loại kiếm thuật dung hợp trên trăm Đại Đạo này, căn bản không phải hắn có thể hiểu được, nhìn nhiều không những không thể gia tăng tu vi, ngược lại sẽ để cho hắn khó có thể lý giải, linh hồn bị hao tổn.
- Kiếm thuật của ca ca quả nhiên lợi hại, nếu như lúc chúng ta tỷ thí dùng tới chiêu này, ta tuyệt đối thắng không được!
Nhiếp Đồng gật đầu, lộ ra vẻ si mê.
Trần gia lão tổ không cách nào lý giải, linh hồn rất dễ dàng bị hao tổn, nhưng với hắn mà nói, lại là một loại hưởng thụ nói không nên lời.
Kiếm pháp của Nhiếp Vân, rất hiển nhiên đã viễn siêu ba vạn năm trước, nếu như dùng Liên Nguyệt kiếm năm đó tới đối công, chỉ sợ ngay cả một cái hô hấp cũng không kiên trì nổi.
Lĩnh ngộ bất đồng, kiếm chiêu đồng dạng, uy lực sẽ không giống nhau.
Chiêu kiếm thuật này thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng tinh túy chân chính ở chỗ không gian của cả Hỗn Độn thế giới bị mổ ra, bao phủ tất cả lực lượng công kích của đối phương, để cho đối thủ không có bất kỳ năng lực phản kháng.
Đinh đinh đinh đinh!
Quả nhiên, toàn bộ lực lượng của trung niên nhân đánh vào mũi kiếm, ở dưới khí lãng trùng kích, chung quanh xuất hiện vô số lỗ đen.
- Đáng giận! Rõ ràng có kiếm thuật lợi hại như vậy!
Trung niên nhân hiển nhiên không nghĩ tới kiếm thuật của hắn lợi hại như vậy, tức giận đến oa oa gọi bậy, cũng chẳng quan tâm luyện hóa Thiên Đạo, cả người lao đến, bàn tay trảo một cái, chưởng ấn đầy trời.
Hắn là một tia ý niệm hàng lâm, không có binh khí thích hợp, lúc này toàn lực ra tay, chưởng ấn ngưng thực, cho dù Tạo Hóa Tiên khí đụng phải, cũng sẽ một kích toái nát.
Nhiếp Vân cũng không lui về phía sau, lần nữa tiến lên, Thự Quang Kiếm điểm một cái.
Nhắm ngay lòng bàn tay của trung niên nhân, vị trí xảo trá, làm người sau không thể không phòng.
Rầm ào ào!
Kiếm quang sắc bén đâm thủng bàn tay của hắn, chưởng ấn đầy trời lập tức biến mất.
- Rất tốt, dám đắc tội ta. Ngươi hoàn toàn chính xác có lá gan rất lớn, tế tự Thiên Đạo, lực lượng hàng lâm!
Trung niên nhân có hại chịu thiệt, tức giận đến gào rú lên tiếng, đột nhiên bàn tay trảo một cái, như xé toang Thương Khung, một đạo quang mang màu vàng ở chỗ sâu trong Hỗn Độn chiếu rọi đến.
- Tế tự Thiên Đạo, ngươi tế tự không được!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương không phải đối thủ, muốn thông qua phương pháp tế tự Cửu Thiên Thiên Đạo đổi lấy lực lượng, lúc này ánh mắt ngưng trọng, Thự Quang Kiếm liên tục đâm ba phát.
Mỗi một chiêu đều dùng hết toàn lực.
Kiếm thứ nhất, đâm vào đại trận, trận pháp lần nữa không kiên trì nổi, ầm ầm nổ tung.
Kiếm thứ hai, đâm vào trên đường mà kim quang đi qua, không gian xé rách, lưu lại một hắc động thật lớn, kim quang bị lỗ đen cách trở, không cách nào tới gần.
Kiếm thứ ba, thẳng tắp bắn tới trung niên nhân.
PHỐC!
Kiếm thứ ba chém trung niên nhân thành hai khúc.
- Đi ra đi!
Bàn tay khác trảo một cái, cứu Thiên Đạo từ trong trận pháp đi ra.
- Muốn chết...
Thực lực của trung niên nhân mạnh mẽ, tuy bị chém một kiếm, nhưng không tử vong, thân thể lần nữa hội tụ chung một chỗ, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo sát cơ lạnh lùng.
Hư mất chuyện tốt của hắn, đã có cừu hận không chết không thôi.
- Ngươi có bản lãnh gì liền sử dụng ra đi, ta có thể cho ngươi mười tức, bằng không thì, cái phân thân này của ngươi nhất định phải chết!
Không để ý tới uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Ngươi... Dám động thủ với ta, chẳng lẽ không sợ chết?
Trung niên nhân nổi giận đùng đùng.
- Còn có năm tức!
Không để ý tới uy hiếp, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, ta là thủ hạ của A Dục Vương, đắc tội ta, tương đương đắc tội A Dục Vương, toàn bộ Tà Nguyệt Hỗn Độn vực sẽ không có chỗ ngươi dung thân...
Trung niên nhân điên cuồng gào thét.
- Đã đến giờ rồi!
Chẳng muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương, Thự Quang Kiếm giơ lên, như lưỡi dao sắc bén thiết cát Thiên Đạo.
Vèo...
- A...
Trong tiếng kêu thảm, tất cả công kích của trung niên nhân bị chém nát, thân hình lần nữa bị chém thành hai đoạn.
- Ta sẽ không bỏ qua ngươi...
Một đạo hồn phách mạnh mẽ từ trong thân hình lao ra, thẳng tắp chạy vào trong Hỗn Độn, muốn chạy trốn.
- Không buông tha ta? Ngươi có thể nhảy ra ngoài lại nói, trốn không thoát, tác dụng gì cũng không có!
Ngón tay điểm một cái, một đạo hỏa diễm đen kịt kích xạ ra, thời gian nháy con mắt liền bao phủ hồn phách, không đến nửa cái hô hấp, đã bị đốt thành tro bụi.
Dám động thủ như vậy, cũng không phải Nhiếp Vân tự đại, mà là hắn đã sớm suy tính tốt rồi.
Chỉ cần lưu lại đạo ý niệm kia, không lưu chút dấu vết nào, bản tôn của đối phương liền không có khả năng biết rõ.
- Ngươi nói ra sự tình mình biết đi! Tà Nguyệt Hỗn Độn vực, cùng với A Dục Vương là như thế nào!
Tiện tay diệt sát Kim Giáp gì kia, Nhiếp Vân đi tới trước mặt Cửu Thiên Thiên Đạo.
Tuy Cửu Thiên Thiên Đạo thoạt nhìn có hình người, nhưng không có dung mạo cùng làn da của Nhân loại, lúc này càng hư nhạt, tựa như sương mù.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1918: Đánh chết!
7.2/10 từ 35 lượt.