Vô Tận Đan Điền
Chương 1910: Cao điệu (Hạ)
Lộ Châu bị đối phương nắm ở trong lòng bàn tay, không thể động đậy, làm sao không rõ ràng, vội vàng xin lỗi.
Mặc dù người đại tông môn ngông cuồng, nhưng biết có những người chân chính đứng ở đỉnh thế giới, là bọn hắn không thể đối kháng.
- Đúng vậy đại nhân, tất cả sai lầm đều là ta, là ta sắc mê tâm khiếu, đắc tội Trần gia, sớm biết có tiền bối ở đây, cho ta mười lá gan cũng không dám ah!
Thấy Thái gia gia thừa nhận sai lầm, Lộ Cung xác nhận thiếu niên trước mắt này mạnh mẽ, gật đầu liên tục, hận không thể trực tiếp quỳ xuống, không còn bộ dáng hung hăng trước đó.
Co được dãn được, hắn có thể ở tuổi còn trẻ tu vi đạt đến như vậy, không chỉ có một Thái gia gia lợi hại, hiểu được xem xét thời thế, biết tiến thối, cũng là con đường bảo mệnh của hắn.
- Ca ca!
Thấy hai người nguyên bản càn rỡ lúc này sắc mặt như thế, Nhiếp Đồng không biết nên xử lý như thế nào.
Nếu như đối phương tiếp tục ngông cuồng, bóp chết là được, hiện tại dáng vẻ ấy, lại đánh giết, thực sự có vẻ lấy lớn ép nhỏ.
- Cút!
Nhiếp Vân khoát tay.
Tới đây là tìm kiếm biện pháp Thiên Đạo thoát ly thế giới, mà không phải giết chóc, lại nói loại chuyện nhỏ này, hắn cũng lười động thủ.
- Vâng!
Nghe nói như thế, đám người Lộ Châu, Lộ Cung như được đại xá, dồn dập vái lạy, xoay người muốn rời đi.
- Chậm đã!
Nhiếp Vân vẫn chưa nói chuyện, U Thương thánh nhân đi tới, lạnh lùng nhìn mọi người.
- Chủ nhân nhà ta tha các ngươi đường sống, đó là cho các ngươi mặt mũi, bản thân chớ có không biết xấu hổ, không hiểu quy củ!
- Phải phải, là chúng ta không hiểu quy củ, xin chớ trách tội! Chuôi Thúy Ngọc Kiếm này, là ta ở một di tích thượng cổ thu được, đã vượt qua Tạo Hóa Tiên khí, bình Hồi Thiên Đan này, đối với Xích Thiên cảnh cũng hữu hiệu quả, kính xin tiền bối vui lòng nhận cho...
Lộ Châu lập tức rõ ràng ý của đối phương, vội vàng đưa tới vật quý giá nhất trên người.
- Các ngươi mắt mù sao? Còn không mau một chút!
Hắn đưa xong đồ vật, quay đầu quát với tứ đại gia tộc tộc trưởng.
Những người khác thấy Lộ Châu cũng không phản bác, nào còn dám phí lời, từng người lấy ra vật quý giá nhất trên người, không thể không nói, của cải của những người này vẫn rất phong phú, chỉ chốc lát, trước mặt U Thương thánh nhân liền có một đống đồ vật, từng cái đều giá trị liên thành, tỉ mỉ suy xét, so với đồ vật Trần Ngạo Huyền tế tự dùng còn trân quý hơn mấy chục lần.
- Này còn tạm được!
Nhìn đồ vật trước mắt, U Thương hưng phấn, đưa tới Dung nhiếp Vân.
- Ngươi cầm đi, cho ngươi!
Tuy những bảo bối này quý giá, nhưng đối với hắn và Nhiếp Đồng mà nói xác thực tác dụng không lớn, hiện tại chân chính có thể thích hợp bọn họ, đích xác rất ít.
- Đa tạ thiếu gia!
Không nghĩ tới hắn ngay cả những đồ vật quý giá này cũng không muốn, U Thương hưng phấn đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng thu cẩn thận.
Những bảo bối này đối với hắn có tác dụng cực lớn, nếu như một mực dừng lại ở Ngân Nguyệt giới mà nói, khẳng định không chiếm được, lúc này mới đi tới Cửu Thiên giới không lâu, liền đạt được nhiều như vậy... Xem ra theo một chủ nhân tốt, xác thực cực kỳ sáng suốt.
- Chúng ta cáo từ!
Tình cảnh này cũng lọt vào mắt đám người Lộ Châu.
Nguyên bản bọn họ cho rằng lợi hại nhất là hạ nhân này, sau đó cho rằng Nhiếp Đồng có khả năng lợi hại nhất, hiện tại mới hiểu được, trong ba người chân chính lợi hại vẫn là thiếu niên kia!
Bảo bối để cho bọn họ đau lòng không thôi đối với hắn vô dụng... Đây là cái thực lực gì?
Nghĩ rõ ràng những chuyện này, mọi người càng thêm cảnh giác, cáo từ một tiếng, rời khỏi đài cao, tốc độ chạy nhanh hơn bình thường mấy phần, hận không thể cha mẹ sinh nhiều hai chân.
Những người này vừa đi, tình cảnh có chút lúng túng, tuy đám người Trần Ngạo Huyền biết ba người trước mắt này cứu gia tộc của bọn họ, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Trần Ngạo Huyền đa tạ ba vị đại nhân cứu tộc chi ân!
Một lát sau mới phản ứng được, Trần Ngạo Huyền cùng mọi người Trần gia đều đồng loạt quỳ xuống.
- Đi gia tộc của các ngươi rồi hãy nói!
Nhiếp Vân vẫy tay một cái, tất cả mọi người liền cảm thấy một lực lượng nâng bọn hắn dậy, không cách nào phản kháng, giờ mới hiểu được thực lực của hắn khủng bố, lúc trước Lộ Châu quả thực không đáng nhắc tới.
- Tiền bối mời tới bên này!
Biết ba người là cường giả siêu cấp, Trần Ngạo Huyền không dám thất lễ, trước tiên bay về gia tộc.
Căn cơ của Trần gia ở phủ đệ phía trước, bay xuống đài cao, liền đi tới bên trong, đám người Nhiếp Vân theo ở phía sau, chỉ còn lại Trần Lạc Dung, nhìn bóng lưng của Nhiếp Vân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự một chút cũng đi theo.
Dưới cái nhìn của nàng, đối phương muốn đi gia tộc nói chuyện, nhất định là nói sự tình kết hôn, dù người này thực lực mạnh mẽ, là bạch mã vương tử được vô số nữ nhân tha thiết ước mơ, nhưng nàng không biết đối phương, cứ như vậy gả cho hắn, vẫn còn có chút do dự.
- Khẳng định đã sớm yêu thích ta rồi, nếu không làm sao trùng hợp nắm lấy tú cầu như vậy?
Trong lòng như có nai con nhảy loạn:
- Nếu như hắn đưa ra ngày hôm nay liền kết hôn thì làm sao bây giờ?
Mơ mơ màng màng trở về nghị sự điện của Trần gia, mới vừa tiến vào, liền thấy thiếu niên ngồi ở chủ vị, nhìn lại, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, hàm răng cắn chặt làm ra quyết định.
- Ngươi muốn ta gả cho ngươi cũng được, thế nhưng ta là người Trần gia, không thể rời Trần gia...
Vài bước đi tới trước mặt, Trần Lạc Dung vội nói.
- Gả cho ta?
Nhìn thấy đối phương cắn chặt môi ngọc, ánh mắt ướt át, Nhiếp Vân lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Nhiếp Vân nói xong liền không hề để ý tới Trần Lạc Dung, tiếp tục cùng Trần Ngạo Huyền nói chuyện.
- Ngươi...
Chứng kiến thái độ của hắn như vậy, Trần Lạc Dung thiếu chút nữa sụp đổ.
Đây là tình huống như thế nào?
Bổn sự của ngươi lớn như vậy, nếu không muốn bắt tú cầu, tú cầu khẳng định không thể rơi vào tay ngươi a!
Bắt được tú cầu, tương đương xác nhận việc hôn nhân này, kết quả, ngươi lại nói ta suy nghĩ nhiều... Không đùa người như vậy a!
Trên mặt Trần Lạc Dung sương lạnh, con mắt đen nhánh trừng Nhiếp Vân, trong nội tâm cười lạnh:
- Trang đi, ta nhìn ngươi có thể giả bộ tới khi nào...
Nàng cho rằng đối phương làm như vậy, là lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn cố ý hống nữ hài tử!
Nàng đối với dung mạo của mình vẫn rất có tự tin, vô số nam tử chỉ nhìn thoáng qua, liền triệt để rơi vào tay giặc, nàng không tin đối phương có thể bỏ qua dung nhan của nàng!
Vô Tận Đan Điền
Mặc dù người đại tông môn ngông cuồng, nhưng biết có những người chân chính đứng ở đỉnh thế giới, là bọn hắn không thể đối kháng.
- Đúng vậy đại nhân, tất cả sai lầm đều là ta, là ta sắc mê tâm khiếu, đắc tội Trần gia, sớm biết có tiền bối ở đây, cho ta mười lá gan cũng không dám ah!
Thấy Thái gia gia thừa nhận sai lầm, Lộ Cung xác nhận thiếu niên trước mắt này mạnh mẽ, gật đầu liên tục, hận không thể trực tiếp quỳ xuống, không còn bộ dáng hung hăng trước đó.
Co được dãn được, hắn có thể ở tuổi còn trẻ tu vi đạt đến như vậy, không chỉ có một Thái gia gia lợi hại, hiểu được xem xét thời thế, biết tiến thối, cũng là con đường bảo mệnh của hắn.
- Ca ca!
Thấy hai người nguyên bản càn rỡ lúc này sắc mặt như thế, Nhiếp Đồng không biết nên xử lý như thế nào.
Nếu như đối phương tiếp tục ngông cuồng, bóp chết là được, hiện tại dáng vẻ ấy, lại đánh giết, thực sự có vẻ lấy lớn ép nhỏ.
- Cút!
Nhiếp Vân khoát tay.
Tới đây là tìm kiếm biện pháp Thiên Đạo thoát ly thế giới, mà không phải giết chóc, lại nói loại chuyện nhỏ này, hắn cũng lười động thủ.
- Vâng!
Nghe nói như thế, đám người Lộ Châu, Lộ Cung như được đại xá, dồn dập vái lạy, xoay người muốn rời đi.
- Chậm đã!
Nhiếp Vân vẫn chưa nói chuyện, U Thương thánh nhân đi tới, lạnh lùng nhìn mọi người.
- Chủ nhân nhà ta tha các ngươi đường sống, đó là cho các ngươi mặt mũi, bản thân chớ có không biết xấu hổ, không hiểu quy củ!
- Phải phải, là chúng ta không hiểu quy củ, xin chớ trách tội! Chuôi Thúy Ngọc Kiếm này, là ta ở một di tích thượng cổ thu được, đã vượt qua Tạo Hóa Tiên khí, bình Hồi Thiên Đan này, đối với Xích Thiên cảnh cũng hữu hiệu quả, kính xin tiền bối vui lòng nhận cho...
Lộ Châu lập tức rõ ràng ý của đối phương, vội vàng đưa tới vật quý giá nhất trên người.
- Các ngươi mắt mù sao? Còn không mau một chút!
Hắn đưa xong đồ vật, quay đầu quát với tứ đại gia tộc tộc trưởng.
Những người khác thấy Lộ Châu cũng không phản bác, nào còn dám phí lời, từng người lấy ra vật quý giá nhất trên người, không thể không nói, của cải của những người này vẫn rất phong phú, chỉ chốc lát, trước mặt U Thương thánh nhân liền có một đống đồ vật, từng cái đều giá trị liên thành, tỉ mỉ suy xét, so với đồ vật Trần Ngạo Huyền tế tự dùng còn trân quý hơn mấy chục lần.
- Này còn tạm được!
Nhìn đồ vật trước mắt, U Thương hưng phấn, đưa tới Dung nhiếp Vân.
- Ngươi cầm đi, cho ngươi!
Tuy những bảo bối này quý giá, nhưng đối với hắn và Nhiếp Đồng mà nói xác thực tác dụng không lớn, hiện tại chân chính có thể thích hợp bọn họ, đích xác rất ít.
- Đa tạ thiếu gia!
Không nghĩ tới hắn ngay cả những đồ vật quý giá này cũng không muốn, U Thương hưng phấn đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng thu cẩn thận.
Những bảo bối này đối với hắn có tác dụng cực lớn, nếu như một mực dừng lại ở Ngân Nguyệt giới mà nói, khẳng định không chiếm được, lúc này mới đi tới Cửu Thiên giới không lâu, liền đạt được nhiều như vậy... Xem ra theo một chủ nhân tốt, xác thực cực kỳ sáng suốt.
- Chúng ta cáo từ!
Tình cảnh này cũng lọt vào mắt đám người Lộ Châu.
Nguyên bản bọn họ cho rằng lợi hại nhất là hạ nhân này, sau đó cho rằng Nhiếp Đồng có khả năng lợi hại nhất, hiện tại mới hiểu được, trong ba người chân chính lợi hại vẫn là thiếu niên kia!
Bảo bối để cho bọn họ đau lòng không thôi đối với hắn vô dụng... Đây là cái thực lực gì?
Nghĩ rõ ràng những chuyện này, mọi người càng thêm cảnh giác, cáo từ một tiếng, rời khỏi đài cao, tốc độ chạy nhanh hơn bình thường mấy phần, hận không thể cha mẹ sinh nhiều hai chân.
Những người này vừa đi, tình cảnh có chút lúng túng, tuy đám người Trần Ngạo Huyền biết ba người trước mắt này cứu gia tộc của bọn họ, lại nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Trần Ngạo Huyền đa tạ ba vị đại nhân cứu tộc chi ân!
Một lát sau mới phản ứng được, Trần Ngạo Huyền cùng mọi người Trần gia đều đồng loạt quỳ xuống.
- Đi gia tộc của các ngươi rồi hãy nói!
Nhiếp Vân vẫy tay một cái, tất cả mọi người liền cảm thấy một lực lượng nâng bọn hắn dậy, không cách nào phản kháng, giờ mới hiểu được thực lực của hắn khủng bố, lúc trước Lộ Châu quả thực không đáng nhắc tới.
- Tiền bối mời tới bên này!
Biết ba người là cường giả siêu cấp, Trần Ngạo Huyền không dám thất lễ, trước tiên bay về gia tộc.
Căn cơ của Trần gia ở phủ đệ phía trước, bay xuống đài cao, liền đi tới bên trong, đám người Nhiếp Vân theo ở phía sau, chỉ còn lại Trần Lạc Dung, nhìn bóng lưng của Nhiếp Vân, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, do dự một chút cũng đi theo.
Dưới cái nhìn của nàng, đối phương muốn đi gia tộc nói chuyện, nhất định là nói sự tình kết hôn, dù người này thực lực mạnh mẽ, là bạch mã vương tử được vô số nữ nhân tha thiết ước mơ, nhưng nàng không biết đối phương, cứ như vậy gả cho hắn, vẫn còn có chút do dự.
- Khẳng định đã sớm yêu thích ta rồi, nếu không làm sao trùng hợp nắm lấy tú cầu như vậy?
Trong lòng như có nai con nhảy loạn:
- Nếu như hắn đưa ra ngày hôm nay liền kết hôn thì làm sao bây giờ?
Mơ mơ màng màng trở về nghị sự điện của Trần gia, mới vừa tiến vào, liền thấy thiếu niên ngồi ở chủ vị, nhìn lại, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, hàm răng cắn chặt làm ra quyết định.
- Ngươi muốn ta gả cho ngươi cũng được, thế nhưng ta là người Trần gia, không thể rời Trần gia...
Vài bước đi tới trước mặt, Trần Lạc Dung vội nói.
- Gả cho ta?
Nhìn thấy đối phương cắn chặt môi ngọc, ánh mắt ướt át, Nhiếp Vân lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Nhiếp Vân nói xong liền không hề để ý tới Trần Lạc Dung, tiếp tục cùng Trần Ngạo Huyền nói chuyện.
- Ngươi...
Chứng kiến thái độ của hắn như vậy, Trần Lạc Dung thiếu chút nữa sụp đổ.
Đây là tình huống như thế nào?
Bổn sự của ngươi lớn như vậy, nếu không muốn bắt tú cầu, tú cầu khẳng định không thể rơi vào tay ngươi a!
Bắt được tú cầu, tương đương xác nhận việc hôn nhân này, kết quả, ngươi lại nói ta suy nghĩ nhiều... Không đùa người như vậy a!
Trên mặt Trần Lạc Dung sương lạnh, con mắt đen nhánh trừng Nhiếp Vân, trong nội tâm cười lạnh:
- Trang đi, ta nhìn ngươi có thể giả bộ tới khi nào...
Nàng cho rằng đối phương làm như vậy, là lạt mềm buộc chặt, thủ đoạn cố ý hống nữ hài tử!
Nàng đối với dung mạo của mình vẫn rất có tự tin, vô số nam tử chỉ nhìn thoáng qua, liền triệt để rơi vào tay giặc, nàng không tin đối phương có thể bỏ qua dung nhan của nàng!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1910: Cao điệu (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.