Vô Tận Đan Điền
Chương 1908: Cao điệu (Thượng)
PHỐC!
Lộ Công Huyền không kịp phản ứng và phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngã mạnh xuống mặt đất, một bên mặt xẹp xuống, khí tức uể oải tùy thời có thể tắt thở.
- Ngươi... Ngươi dám động thủ với thiếu tông chủ?
Đột nhiên xuất hiện biến cố làm người nơi đây hoảng hốt.
Khiếp sợ chính là có gia hỏa dám động thủ đánh Lộ Công Huyền, hơn nữa không lưu tình chút nào, càng khiếp sợ là đối phương có thực lực mạnh như thế.
Lộ Công Huyền, thiếu tông chủ Lạc Huyền Tông, trên người có rất nhiều bảo vật, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cũng rất mạnh, nhân vật như thế chẳng khác gì đứa trẻ sơ sinh trong mắt đối phương, một tát đánh bay, đây là thực lực gì?
Người hầu còn như thế, chủ nhân thì sao?
- Ngươi...
Trong đám người chấn động nhất chính là Trần Lạc Dung, nàng giao thủ với Lộ Công Huyền cho nên biết đối phương rất mạnh, hơn nữa ra tay rất hung tàn, hiện tại không tiếp được một tát đã bị đánh bay, thực lực đối phương mạnh cỡ nào.
Đôi mắt tròn xoa nhìn sang U Liên, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Có thể tưởng tượng, đối phương thật muốn động thủ với nàng, kết quả chắc chắn sẽ không tốt hơn Lộ Công Huyền.
- Không có ý tứ, thiếu gia nhà ta bảo ta động thủ, thất lễ!
Thấy nàng nhìn qua, U Liên cảm thấy xấu hổ, khom người chào sau đó lui về phía sau vài bước, hắn đứng sau lưng Nhiếp Vân.
- Việc này...
U Liên đột nhiên ra tay chấn nhiếp mọi người, đối mặt cục diện như thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc tình huống này là thế nào?
- Thiếu tông chủ...
Qua một hồi, đám người Lạc Huyền Tông mới kịp phản ứng, kinh ngạc hô một tiếng và tiến lên, lúc này dùng nhiều đan dược đút vào miệng Lộ Công Huyền.
Không hổ là tông môn top ba trong cửu đại tông môn, đan dược vừa vào miệng thì Lộ Công Huyền tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người chung quanh, tâm muốn chết cũng có, lông mi dựng thẳng và nhìn chằm chăm vào Nhiếp Vân, sát ý bộc phát không chút che giấu.
Đúng như những người khác suy nghĩ, người hầu động thủ hoàn toàn là chủ nhân bày mưu đặt kế, cừu hận này tính lên người chủ nhân.
- Vạn Cừu! Lập tức giết hắn cho ta.
Hắn cắn răng kêu ken két, Lộ Công Huyền gào rú như ác lang săn mồi.
- Vạn Cừu cũng tới?
Nghe được Lộ Công Huyền gào rú, kể cả Trần Ngạo Huyền và người Trần gia đồng loạt biến sắc.
- Lạc Huyền Tông Lộ Vạn Cừu, cường giả nửa bước Xích Thiên Cảnh, là hung nhân tiếng tăm lừng lẫy cả thế giới Cửu Thiên, đôi tay của hắn từng xé nát hơn mười cường giả Tiên Quân đỉnh phong, am hiểu giết chóc nhất, Lộ Công Huyền lại mang hắn tới nơi này...
Trần Lạc Dung thì thào tự nói, trên gương mặt trắng noãn biến thành đỏ bừng, vội vàng đi tới trước mặt Nhiếp Vân:
- Hảo ý của các ngươi tâm lĩnh, đi nhanh đi, một khi Lộ Vạn Cừu xuất hiện sẽ khó chạy trốn.
- Đi? Dám đánh thiếu tông chủ chúng ta, muốn đi cũng muộn rồi.
Nàng còn chưa nói hết câu, trên không trung có bóng người phá không bay tới, hắn hét lớn một tiếng, người còn chưa xuất hiện nhwung sát khí đã bộc phát cực kỳ đáng sợ.
Sát khí này như hóa thành thực chất, mùi máu tươi đậm đặc bao phủ không gian chung quanh, cho dù không biết người này là ai nhưng chỉ cần nhìn thấy huyết khí nồng đậm như thế đã biết rõ người này giết không ít cường giả.
- Xong rồi...
Thấy hắn xuất hiện, huyết khí bao phủ chung quanh, ánh mắt Trần Lạc Dung mang theo tuyệt vọng, nàng lui về phía sau vài bước, đang nghĩ ngợi lần này Trần gia sẽ toàn quân bị diệt, lúc này nhìn thấy Nhiếp Vân cách đó không xa đang cười vui vẻ.
Vui vẻ?
Nhìn thấy hung nhân như thế rõ ràng còn cười, chẳng lẽ hắn có nắm chắc tất thắng hay sao? Hoặc là thần kinh hắn thô to căn bản không có ý thức được người trước mặt đáng sợ.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Trần Lạc Dung tập trung toàn bộ tinh thần vào nụ cười của thiếu niên trước mặt, tâm tình vốn khẩn trương lập tức bình tĩnh không ít.
Dường như thiếu niên trước mặt có thể đối kháng tất cả tình huống trước mặt, từ đó làm người ta không còn tâm tư lo lắng gì cả.
- Trần gia chủ, chúng ta lại gặp mặt, vốn ta không có ý định ra tay, đáng tiếc các ngươi dám đả thương thiếu tông chủ!
- Muốn trách thì trách tú cầu tìm tới gia hỏa cuồng vọng này, hôm nay ta sẽ đánh chết tất cả các ngươi, không lưu tên nào.
Lộ Vạn Cừu xuất hiện trên hư không, hắn gào thét như quỷ gào, đôi mắt đỏ rực mang theo thần thái khác máu, lúc này hắn xuất hiện trước mặt đám người Nhiếp Vân.
- U Liên, một chiêu giải quyết, đừng làm cho ta thất vọng!
Nhìn thấy đối phương hung hăng càn quấy như thế, Nhiếp Vân im lặng một hồi, quay đầu nhìn U Liên Thánh Nhân sau đó thản nhiên lên tiếng.
- Vâng, thiếu gia!
U Liên gật đầu đi tới trước mặt Lộ Vạn Cừu, vẻ mặt đồng tình và nói:
- To con, chủ nhân nhà ta bảo ta dùng một chiêu giải quyết ngươi, thật sự có lỗi, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh!
- Ngươi nói cái gì? Một chiêu giải quyết ta? Ha ha... Quá buồn cười, ngươi chưa tỉnh ngủ sao!
Lộ Vạn Cừu không nghĩ tới lão nhân trước mặt nói ra những lời này, thiếu chút nữa hắn cười rút gân, hai mắt mở to như chuông đồng, bàn tay của hắn vươn ra như muốn xé nát U Liên.
- Ta xem ngươi làm cách nào một chiêu giết ta...
Trong tiếng gào thét, lòng bàn tay sinh ra huyết khí lan tràn, một đạo khí lãng hùng hậu hóa thành biển máu bao phủ U Liên Thánh Nhân vào trong.
Tê tê!
Vào lúc mọi người cho rằng biển máu bao phủ U Liên thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một đạo quang mang xuất hiện sau đó một chưởng đưa về phía trước.
Hô!
Biển máu biến mất, bàn tay bóp cổ Lộ Vạn Cừu giống như bóp cổ con gà.
- Ngươi... Ngươi là cường giả Xích Thiên Cảnh...
Rốt cuộc Lộ Vạn Cừu cũng nhìn ra thực lực đối phương, mồ hôi lạnh chảy ra như suối, hắn không ngừng giãy dụa.
Thực lực của hắn cũng là cường giả trong nửa bước Xích Thiên Cảnh nhưng đối mặt cường giả Xích Thiên Cảnh chân chính vẫn còn kém quá xa, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Một tầng ngăn cách như núi cao khó vượt qua.
- Thật xấu hổ, hiện tại biết rõ đã muộn, chủ nhân nhà ta muốn ta giải quyết ngươi, ngươi chỉ có thể chết!
U Liên tràn ngập thương cảm nhìn Lộ Vạn Cừu, bàn tay của hắn gia tăng lực lượng.
Bành!
Siêu cấp cường giả làm người ta nghe tên sợ mất mật, chỉ trong nháy mắt biến thành bụi phấn chết tại chỗ.
- Xích... Thiên Cảnh!
- Người hầu là cường giả Xích Thiên Cảnh?
- Có thể làm cường giả Xích Thiên Cảnh làm người hầu, hai người này có thân phận gì?
Vô Tận Đan Điền
Lộ Công Huyền không kịp phản ứng và phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngã mạnh xuống mặt đất, một bên mặt xẹp xuống, khí tức uể oải tùy thời có thể tắt thở.
- Ngươi... Ngươi dám động thủ với thiếu tông chủ?
Đột nhiên xuất hiện biến cố làm người nơi đây hoảng hốt.
Khiếp sợ chính là có gia hỏa dám động thủ đánh Lộ Công Huyền, hơn nữa không lưu tình chút nào, càng khiếp sợ là đối phương có thực lực mạnh như thế.
Lộ Công Huyền, thiếu tông chủ Lạc Huyền Tông, trên người có rất nhiều bảo vật, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cũng rất mạnh, nhân vật như thế chẳng khác gì đứa trẻ sơ sinh trong mắt đối phương, một tát đánh bay, đây là thực lực gì?
Người hầu còn như thế, chủ nhân thì sao?
- Ngươi...
Trong đám người chấn động nhất chính là Trần Lạc Dung, nàng giao thủ với Lộ Công Huyền cho nên biết đối phương rất mạnh, hơn nữa ra tay rất hung tàn, hiện tại không tiếp được một tát đã bị đánh bay, thực lực đối phương mạnh cỡ nào.
Đôi mắt tròn xoa nhìn sang U Liên, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Có thể tưởng tượng, đối phương thật muốn động thủ với nàng, kết quả chắc chắn sẽ không tốt hơn Lộ Công Huyền.
- Không có ý tứ, thiếu gia nhà ta bảo ta động thủ, thất lễ!
Thấy nàng nhìn qua, U Liên cảm thấy xấu hổ, khom người chào sau đó lui về phía sau vài bước, hắn đứng sau lưng Nhiếp Vân.
- Việc này...
U Liên đột nhiên ra tay chấn nhiếp mọi người, đối mặt cục diện như thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc tình huống này là thế nào?
- Thiếu tông chủ...
Qua một hồi, đám người Lạc Huyền Tông mới kịp phản ứng, kinh ngạc hô một tiếng và tiến lên, lúc này dùng nhiều đan dược đút vào miệng Lộ Công Huyền.
Không hổ là tông môn top ba trong cửu đại tông môn, đan dược vừa vào miệng thì Lộ Công Huyền tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người chung quanh, tâm muốn chết cũng có, lông mi dựng thẳng và nhìn chằm chăm vào Nhiếp Vân, sát ý bộc phát không chút che giấu.
Đúng như những người khác suy nghĩ, người hầu động thủ hoàn toàn là chủ nhân bày mưu đặt kế, cừu hận này tính lên người chủ nhân.
- Vạn Cừu! Lập tức giết hắn cho ta.
Hắn cắn răng kêu ken két, Lộ Công Huyền gào rú như ác lang săn mồi.
- Vạn Cừu cũng tới?
Nghe được Lộ Công Huyền gào rú, kể cả Trần Ngạo Huyền và người Trần gia đồng loạt biến sắc.
- Lạc Huyền Tông Lộ Vạn Cừu, cường giả nửa bước Xích Thiên Cảnh, là hung nhân tiếng tăm lừng lẫy cả thế giới Cửu Thiên, đôi tay của hắn từng xé nát hơn mười cường giả Tiên Quân đỉnh phong, am hiểu giết chóc nhất, Lộ Công Huyền lại mang hắn tới nơi này...
Trần Lạc Dung thì thào tự nói, trên gương mặt trắng noãn biến thành đỏ bừng, vội vàng đi tới trước mặt Nhiếp Vân:
- Hảo ý của các ngươi tâm lĩnh, đi nhanh đi, một khi Lộ Vạn Cừu xuất hiện sẽ khó chạy trốn.
- Đi? Dám đánh thiếu tông chủ chúng ta, muốn đi cũng muộn rồi.
Nàng còn chưa nói hết câu, trên không trung có bóng người phá không bay tới, hắn hét lớn một tiếng, người còn chưa xuất hiện nhwung sát khí đã bộc phát cực kỳ đáng sợ.
Sát khí này như hóa thành thực chất, mùi máu tươi đậm đặc bao phủ không gian chung quanh, cho dù không biết người này là ai nhưng chỉ cần nhìn thấy huyết khí nồng đậm như thế đã biết rõ người này giết không ít cường giả.
- Xong rồi...
Thấy hắn xuất hiện, huyết khí bao phủ chung quanh, ánh mắt Trần Lạc Dung mang theo tuyệt vọng, nàng lui về phía sau vài bước, đang nghĩ ngợi lần này Trần gia sẽ toàn quân bị diệt, lúc này nhìn thấy Nhiếp Vân cách đó không xa đang cười vui vẻ.
Vui vẻ?
Nhìn thấy hung nhân như thế rõ ràng còn cười, chẳng lẽ hắn có nắm chắc tất thắng hay sao? Hoặc là thần kinh hắn thô to căn bản không có ý thức được người trước mặt đáng sợ.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, Trần Lạc Dung tập trung toàn bộ tinh thần vào nụ cười của thiếu niên trước mặt, tâm tình vốn khẩn trương lập tức bình tĩnh không ít.
Dường như thiếu niên trước mặt có thể đối kháng tất cả tình huống trước mặt, từ đó làm người ta không còn tâm tư lo lắng gì cả.
- Trần gia chủ, chúng ta lại gặp mặt, vốn ta không có ý định ra tay, đáng tiếc các ngươi dám đả thương thiếu tông chủ!
- Muốn trách thì trách tú cầu tìm tới gia hỏa cuồng vọng này, hôm nay ta sẽ đánh chết tất cả các ngươi, không lưu tên nào.
Lộ Vạn Cừu xuất hiện trên hư không, hắn gào thét như quỷ gào, đôi mắt đỏ rực mang theo thần thái khác máu, lúc này hắn xuất hiện trước mặt đám người Nhiếp Vân.
- U Liên, một chiêu giải quyết, đừng làm cho ta thất vọng!
Nhìn thấy đối phương hung hăng càn quấy như thế, Nhiếp Vân im lặng một hồi, quay đầu nhìn U Liên Thánh Nhân sau đó thản nhiên lên tiếng.
- Vâng, thiếu gia!
U Liên gật đầu đi tới trước mặt Lộ Vạn Cừu, vẻ mặt đồng tình và nói:
- To con, chủ nhân nhà ta bảo ta dùng một chiêu giải quyết ngươi, thật sự có lỗi, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh!
- Ngươi nói cái gì? Một chiêu giải quyết ta? Ha ha... Quá buồn cười, ngươi chưa tỉnh ngủ sao!
Lộ Vạn Cừu không nghĩ tới lão nhân trước mặt nói ra những lời này, thiếu chút nữa hắn cười rút gân, hai mắt mở to như chuông đồng, bàn tay của hắn vươn ra như muốn xé nát U Liên.
- Ta xem ngươi làm cách nào một chiêu giết ta...
Trong tiếng gào thét, lòng bàn tay sinh ra huyết khí lan tràn, một đạo khí lãng hùng hậu hóa thành biển máu bao phủ U Liên Thánh Nhân vào trong.
Tê tê!
Vào lúc mọi người cho rằng biển máu bao phủ U Liên thì hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một đạo quang mang xuất hiện sau đó một chưởng đưa về phía trước.
Hô!
Biển máu biến mất, bàn tay bóp cổ Lộ Vạn Cừu giống như bóp cổ con gà.
- Ngươi... Ngươi là cường giả Xích Thiên Cảnh...
Rốt cuộc Lộ Vạn Cừu cũng nhìn ra thực lực đối phương, mồ hôi lạnh chảy ra như suối, hắn không ngừng giãy dụa.
Thực lực của hắn cũng là cường giả trong nửa bước Xích Thiên Cảnh nhưng đối mặt cường giả Xích Thiên Cảnh chân chính vẫn còn kém quá xa, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Một tầng ngăn cách như núi cao khó vượt qua.
- Thật xấu hổ, hiện tại biết rõ đã muộn, chủ nhân nhà ta muốn ta giải quyết ngươi, ngươi chỉ có thể chết!
U Liên tràn ngập thương cảm nhìn Lộ Vạn Cừu, bàn tay của hắn gia tăng lực lượng.
Bành!
Siêu cấp cường giả làm người ta nghe tên sợ mất mật, chỉ trong nháy mắt biến thành bụi phấn chết tại chỗ.
- Xích... Thiên Cảnh!
- Người hầu là cường giả Xích Thiên Cảnh?
- Có thể làm cường giả Xích Thiên Cảnh làm người hầu, hai người này có thân phận gì?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1908: Cao điệu (Thượng)
7.2/10 từ 35 lượt.