Vô Tận Đan Điền

Chương 1898: Cường giả phong vương (1)

Chẳng lẽ hai người này đều là cường giả Xích Thiên Cảnh? Điều... Điều đó không có khả năng a!

- Đúng!

Phu nhân trung niên gật đầu.

- Đi qua đi!

Nhiếp Vân thu hồi Long Chu Cổ Thuyền, lúc này bay về hướng Ngân Nguyệt Sơn, hắn bay tới đỉnh núi.

Một cung điện xa hoa xuất hiện ngay trước mặt, hơn mười người bồi hồi trước cung điện, hoặc quỳ, hoặc đứng, hoặc mặt mũi đầy chờ đợi, những người này thực lực không kém, có chút thực lực Tiên Quân.

- Những người này đều khẩn cầu U Liên Thánh Nhân thu làm đệ tử, tất cả đều là thiên tài hiếm có trên đại lục, Thánh Nhân mỗi trăm năm chỉ xuất hiện diễn giải một lần, lại cũng không thu đồ đệ!

Phu nhân trung niên nhìn sang, muốn giải thích.

Két..

Nàng nói chuyện, lúc này của cung điện mở ra, một tiểu đồng áo xanh đi tới.

- Mời các vị trở về đi, Thánh Nhân không có ý thu đệ tử, các vị không nên uổng phí tâm tư.

Cử chỉ của tiểu đồng áo xanh ngạo mạn, tuy chỉ có thực lực Vương Tiên cảnh, trước mặt Tiên Quân không tính là gì nhưng lại dám không xem ai ra gì.

- Thánh đồng, ta là Thông Châu Quý Tương, đây là lý lịch của ta, kính xin đồng tử thông truyện thay, Cửu Diệp Tiên Tham này xem như lễ gặp mặt của ta...

Một thanh niên vội vàng đi tới, hắn lấy một tiên sâm xanh biếc đưa tới.

Tiên sâm vừa xuất hiện đã sinh ra linh khí tràn đầy, xem xét cũng biết là bảo vật vô giá, nếu như tiểu đồng áo xanh phục dụng, chỉ sợ có tác dụng trợ giúp đột phá Tiên Quân rất lớn.


Chỉ cần đưa lý lịch vào cung điện sẽ đưa ra loại bảo vật này, thủ bút của thanh niên không nhỏ.

- Cửu Diệp Tiên Tham ngươi giữ lại đi, ta nói rồi, Thánh Nhân sẽ không thu đồ đệ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nên quay về đi, đừng ở nơi này quấy rầy Thánh Nhân, nếu không, một khi tức giận các ngươi không ai chịu nổi.

Đồng tử khoát tay, căn bản không tiếp cái gọi là Cửu Diệp Tiên Tham, dường như đồ vật trân quý như thế chẳng khác gì rác rưới.

- Mau nhìn, Quý Tương cũng kinh ngạc!

- Quý Tương này là thiên tài lộng lẫy nhất ngàn năm qua, đến bây giờ còn chưa đủ mooti ngàn năm cũng đã đạt tới Tiên Quân sơ kỳ, loại nhân vật này cho dù ở nơi nào cũng giống như minh châu, hắc hắc, trước mặt U Liên Thánh Nhân lại vô dụng.

- Tư cách thông truyền cũng không có, còn muốn trở thành đệ tử Thánh Nhân, nằm mơ đi!

- Không phải tên này hung hăng càn quấy lúc trước sao? Hiện tại cũng kinh ngạc, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Cảnh tượng này bị người chung quanh nhìn thấy và hả hê.

- Quấy... Quấy rầy thánh đồng!

Thanh niên Quý Tương đỏ mặt, sắc mặt hết sức khó coi, tuy trong nội tâm không cam lòng nhưng cũng không dám đắc tội, hắn đành phải lui về phía sau.

- Thú vị!

Vừa vặn nhìn cảnh này trong mắt, Nhiếp Vân cười, hắn nhắc chân đi về phía trước.

- Lại có không sợ chết!

- Tại sao chưa gặp qua, hơn nữa thực lực cũng không phải cảnh giới Tiên Quân ah?


Thấy hắn đi về phía trước, mọi người chung quanh có vẻ mặt hả hê.

Mỗi người đều có thói hư tật xấu, đồ bản thân mình không chiếm được, xem người khác không chiếm được sẽ có cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.

- Tiểu đồng, bảo chủ nhân của ngươi ra đây gặp ta!

Không để ý tới mọi người nghị luận và giật mình, Nhiếp Vân đi vài bước tới trước mặt tiểu đồng và nói.

- Cái gì?

- Tiểu tử này điên rồi.

- Hắn bảo U Liên Thánh Nhân đi ra gặp hắn? Hắn cho rằng mình là ai?

Đồng tử áo xanh chưa kịp nói chuyện, chung quanh đã xôn xao.

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn, cảm thấy đột nhiên có một tên điên xuất hiện.

- Tiểu tử, cút sang một bên, dám nói với thánh đồng như vậy, đúng là muốn chết.

Hét lớn một tiếng, Quý Tương đi tới.

Vừa bị đồng tử vũ nhục cảm thấy mất mặt, lúc này có người xuất hiện cho nên muốn biểu hiện một chút.

Hắn biểu hiện sai địa phương, hắn còn chưa nói xong đã bị thiếu niên lườm sang.

Lạch cạch!

Siêu cấp thiên tài ngàn năm khó gặp, Quý Tương trực tiếp nằm trên mặt đất không rõ sinh tử.

- Việc này...

Tất cả mọi người đã giật mình, vẻ mặt bọn họ mang theo khiếp sợ.

Mặc dù Quý Tương chỉ là Tiên Quân sơ kỳ nhưng rất nhiều thủ đoạn, hắn cũng tính là thưc lực cường đại, loại thực lực này không thể ngăn cản ánh mắt của đối phương, mọi người sợ hãi không nhỏ.

- Ngươi muốn làm gì? U Liên Cung thánh địa, không cho phép tùy tiện giương oai!

Ngươi dám quấy rối tại nơi này, ta thấy còn không muốn sống.

Hiển nhiên đồng tử áo xanh không ngờ, đôi mắt híp chặt.

U Liên Cung là nơi cao nhất tại thế giới Ngân, mặc dù ba chưởng giáo đại tông môn đều phải ăn nói khép nép, sợ cao giọng lớn tiếng làm phiền Thánh Nhân, tên này chẳng những nói chuyện lớn tiếng còn ra tay đả thương người, quả thực muốn chết!

- Nhanh đi thông truyền!

Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm với đồng tử nên nói thẳng.

- Thông truyền con mợ ngươi, ta thấy ngươi muốn chết.

Thấy đối phương bỏ qua lời mình nói, sắc mặt đồng tử áo xanh trầm thấp, đột nhiên hét lớn một tiếng và ra tay.

Mặc dù hắn chỉ có thực lực Vương Tiên cảnh nhưng vừa động đã có ngàn vạn đạo khí tức xuất hiện, lực lượng như mặt trời, thế không thể đỡ.

Xem ra hắn kết nối với trận pháp U Liên Cung, mặc dù Tiên Quân đụng vào cũng chật vật không chịu nổi.

Nhiếp Vân không phải Tiên Quân, hắn mạnh hơn rất nhiều, thấy đối phương như vậy hắn điểm về phía trước một cái.

Bành!


Đồng tử áo xanh cũng như Quý Tương, hắn nằm trên mặt đất, sinh tử không biết.

- Tại hạ Nhiếp Vân, đến đây tiếp U Liên Thánh Nhân, mời ra đây gặp mặt.

Làm đồng tử áo xanh bất tỉnh, Nhiếp Vân lên tiếng truyền vào trong cung điện.

Tuy âm thanh không lớn lại chậm rãi lan về phía trước, cấm chế càng lợi hại cũng không có chút tác dụng gì.

Trải qua ba vạn năm tu luyện, tiên âm sư đan điền cũng đạt tới hình thái thứ năm, chỉ cần nguyện ý thì hắn có thể truyền khắp vạn giới.

- Dám quấy rối trước U Liên Cung của ta, làm tổn thương đồng tử của ta, ngươi thật lớn mật.

Ầm ầm!

Nương theo tiếng nổ lớn, một lão giả đột ngột xuất hiện bên ngoài cung điện, khí tức hủy diệt bao phủ thân thể, hiển nhiên vừa rồi Nhiếp Vân làm đã chọc giận hắn.

- Là U Liên Thánh Nhân!

- U Liên Thánh Nhân tự mình xuất hiện, tiểu tử này sắp không may!

- Gia hỏa này không biết trời cao đất rộng, dám giương oai ở nơi này, hắn phải chết.

Nhìn thấy lão giả xuất hiện, mọi người vốn náo nhiệt, tất cả đều thần thái ngưng trọng, đồng loạt quỳ bái.

Đối mặt với tên Thánh Nhân kia, sâu trong nội tâm bọn họ chỉ có kính cẩn và sợ hãi.

- Ta tìm ngươi hỏi chút chuyện, có từng nghe qua Tu La Vương!

Chẳng muốn nói nhảm với đối phương, Nhiếp Vân trực tiếp mở miệng.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 1898: Cường giả phong vương (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...