Vô Tận Đan Điền
Chương 1882: Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch
- Nếu như Nhiếp Đồng thành công, ta sẽ rời khỏi thiên địa lục đạo du lịch hỗn độn, tìm kiếm pháp môn phục sinh bọn họ, nếu không thành công...
Nhan Chi đang muốn nói tiếp, đột nhiên trong thế giới thứ ba sinh ra tiếng hô to vang vọng không gian.
- Ha ha! Ca ca, ta thành công!
Nhiếp Đồng cười vang.
- Thành công!
Nhiếp Vân lúc này dừng lại và nhìn sang phía trước, hắn không ngừng tiến lên.
Chỉ thấy hai linh hồn đang giao chiến đã dừng lại Tu La Vương lơ lửng trên không trung, hai mắt khôi phục trạng thái đen nhánh, hắn đang nhìn sang và mỉm cười với Nhiếp Vân.
- Nhiếp Đồng!
Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra là đệ đệ của mình.
Không cần phải hoài nghi cái gì khác, cho dù Tu La Vương có ngụy trang cũng không có được tình cảm hồn nhiên như thế, không có ánh mắt ngây thơ như hiện tại.
- Nhiếp Vân...
Nhìn thấy bộ dáng hắn kích động như thế, Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng cao hứng thay hắn.
Vèo!
Nhiếp Vân thả người bay qua ôm Nhiếp Đồng vào ngực!
Hai huynh đệ gặp lại nhau lần nữa.
Kiếp trước kiếp này, đệ đệ gầy yếu này đã từng che mưa chắn gió cho hắn, mà với tư cách ca ca mình lại không hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ hắn, tùy ý hắn nhận hết cực khổ, thật sự xin lỗi!
- Ca ca!
Nhiếp Đồng khống chế thân thể của mình, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ca ca ôm, hốc mắt đỏ lên.
Mặc dù hắn biến thành Tu La Vương, mặc dù hắn làm sai chuyện, ca ca vẫn ấm áp như thế, bất ly bất khí.
- Tu La Vương đâu rồi? Ý chí Tu La Vương thế nào?
Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Hắn bị ta đuổi ra khỏi thân thể, đang ở đó.
Nhiếp Đồng nhìn sang một hướng và điểm một cái.
Vội vàng nhìn theo ngón tay Nhiếp Đồng chỉ, lúc này một đạo hào quang màu đen đang vặn vẹo trong thế giới thứ ba.
Lúc này mọi người khó hiểu nhìn sang, lúc mọi người nhìn sang liền cảm thấy hai mắt đau đớn khó chịu tới cực điểm.
Hắc khí không ngừng vặn vẹo như giòi bọ, vừa muốn ngưng tụ thân thể nhưng lại không thể làm gì.
- Tạo hóa chi hỏa, cháy!
Biết rõ đây là linh hồn của Tu La Vương, một khi để hắn ngưng tụ thân thể thì không xong, ngón tay của Nhiếp Vân sinh ra hỏa diễm cực nóng bao phủ hắc khí trước mặt.
Hiện tại chỉ có diễm hỏa này mới có thể thiêu đốt linh hồn, làm hắn tan rã triệt để.
Xì xì xì xì... Xì xì!
Diễm hỏa và hắc khí va chạm với nhau liền xuất hiện mùi hôi thối khó ngửi.
- Không đúng, cháy linh hồn không có mùi như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn không phải lần đầu tiên dùng diễm hỏa đốt linh hồn, trước kia làm qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ có mùi vị khó ngửi như hiện tại.
- Không đúng, mau nhìn!
Đạm Thai Lăng Nguyệt và Nhan Chi lúc này chỉ về phía trước.
Nhiếp Vân vội vàng nhìn sang, chỉ thấy lúc này diễm hỏa đang thiêu đốt nhưng không có quá nhiều biến hóa, trái lại hắc khí không ngừng trắng hơn.
- Đây là... Hỏng bét, đây là hồn thể đột phá!
Nhan Chi như là phát hiện ra cái gì, đồng tử của nàng co rút rất mạnh.
- Hồn thể đột phá, đó là cái gì?
- Thân thể là dương, hồn phách là âm, âm dương giao hòa mới có thể thành tựu đại đạo.
- Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, sau khi đạt tới thực lực nhất định, mặc dù thân thể tử vong nhưng linh hồn cũng có thể sống một mình, đó chính là hồn thể, hồn thể cũng có thể tu luyện nhưng bởi vì thiếu dương nên khó có thể thành tựu chí cao, nó có được năng lực đoạt thiên tạo hóa.
Sắc mặt Nhan Chi mang theo kinh hãi.
- Đương nhiên, có chút hồn thể cường giả vẫn có thể tấn cấp, mà loại linh hồn tấn cấp gọi là hồn thể đột phá, bởi vì hồn thể đột phá cho nên còn đáng sợ hơn đột phá bình thường.
- Ý của ngươi nói là... Tu La Vương chỉ còn lại linh hồn nhưng nó vẫn có thể đột phá?
Sắc mặt Nhiếp Vân biến hóa.
- Không sai, vừa rồi ngươi dùng diễm hỏa thiêu đốt linh hồn là giúp hắn tinh luyện tạp chất trong linh hồn, cho nên mùi vị phi thường khó ngửi, nhưng có một việc ta biết là, cho dù hồn thể đột phá cũng phải mượn nhờ đồ vật gì đó, hoặc là bám vào một kiện bảo vật, nhưng tại sao...
Nói đến đây thân thể Nhan Chi không ngừng run rẩy, dường như nghĩ tới cái gì đó.
Hồn thể thuần âm, cho dù muốn đột phá cũng cần vật dẫn mới được, loại vật dẫn này có thể là linh dược, có thể là bảo vật, có loại vật này mới có thể một đường ca khúc khải hoàn, đây là định số, cũng giống như thiên phú top mười chỉ có một người có được, không thể sửa đổi, tại sao xuất hiện chuyện này.
Đột nhiên Nhiếp Vân và Nhan Chi đồng thời nhớ tới một kiện đồ vật, đồng tử co rụt lại.
Tu La Vương lợi hại nhất chính là một thanh Tu La cốt kiếm, tối đa cũng chỉ cùng cấp với Thự Quang Kiếm mà thôi, nếu hắn có đồ vật cao cấp hơn khẳng định đã sớm thi triển ra, trong suy nghĩ của mọi người chỉ có một vật thích hợp duy nhất chính là Hồn thạch!
Hồn thạch là bản thể của Tuyết Tĩnh Nhi, sinh ra trong hỗn độn, Nhan Chi trong lúc vô tình đạt được, có thể làm cho linh hồn cộng sinh tách ra, phân liệt tính cách, về phần năng lực khác không có người biết rõ, nếu như nói Tu La Vương có thể mượn vật dẫn đột phá, Hồn thạch tuyệt đối là như một lựa chọn.
- Ha ha, đa tạ các ngươi tìm Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch cho ta!
- Ta mới có thể đột phá!
Lúc này hắn mới ý thức được điểm này, trong không trung có tiếng cười vang lên, bóng đen vặn vẹo và ngưng tụ biến thành bộ dạng Tuyết Tĩnh Nhi.
Lúc này cũng là dung mạo của Tuyết Tĩnh nhưng mang theo lệ khí vô thượng, cũng không có xinh đẹp trái lại làm người ta cảm thấy khủng hoảng.
- Bộ dạng như vậy thật sự khó chịu, ta đường đường Tu La Vương, là siêu cấp cường giả phong vương, nếu như cho người khác biết rõ bộ dạng này còn không bằng chết đi.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Tuyết Tĩnh Nhi trên không trung vặn vẹo, lần nữa biến thành giống như đúc Nhiếp Đồng giống.
Đạt tới cấp bậc của hắn, giới tính, hình thái chỉ là bộ dáng, muốn biến thành cái gì thì biến thành cái gì.
Đám người Nhiếp Vân nhìn bộ dạng Tu La Vương trong mắt, trái tim băng giá.
Xem ra đoán không sai, đối phương thật sự mượn nhờ Hồn thạch đột phá gông cùm xiềng xích, một lần nữa diễn hóa thân thể.
- Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch, nó là tồn tại chí cao vô thượng trong hỗn độn, là của quý của hỗn độn, thứ này vừa tiến vào trong âầu ta đã biết mình có thể đột phá Tru Thiên Cảnh, là thời cơ thoát ly tiểu tử này cho nên, ta cố ý để cho Nhiếp Đồng cướp đi thân hình, bản thân ta đạt được vương thạch, cuối cùng có thể đột phá, ha ha, Nhiếp Vân, ta có thể đạt tới cảnh giới này, trở lại Tru Thiên Cảnh còn phải cám ơn ngươi ah!
Vô Tận Đan Điền
Nhan Chi đang muốn nói tiếp, đột nhiên trong thế giới thứ ba sinh ra tiếng hô to vang vọng không gian.
- Ha ha! Ca ca, ta thành công!
Nhiếp Đồng cười vang.
- Thành công!
Nhiếp Vân lúc này dừng lại và nhìn sang phía trước, hắn không ngừng tiến lên.
Chỉ thấy hai linh hồn đang giao chiến đã dừng lại Tu La Vương lơ lửng trên không trung, hai mắt khôi phục trạng thái đen nhánh, hắn đang nhìn sang và mỉm cười với Nhiếp Vân.
- Nhiếp Đồng!
Nhìn bộ dáng của hắn như vậy, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra là đệ đệ của mình.
Không cần phải hoài nghi cái gì khác, cho dù Tu La Vương có ngụy trang cũng không có được tình cảm hồn nhiên như thế, không có ánh mắt ngây thơ như hiện tại.
- Nhiếp Vân...
Nhìn thấy bộ dáng hắn kích động như thế, Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng cao hứng thay hắn.
Vèo!
Nhiếp Vân thả người bay qua ôm Nhiếp Đồng vào ngực!
Hai huynh đệ gặp lại nhau lần nữa.
Kiếp trước kiếp này, đệ đệ gầy yếu này đã từng che mưa chắn gió cho hắn, mà với tư cách ca ca mình lại không hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ hắn, tùy ý hắn nhận hết cực khổ, thật sự xin lỗi!
- Ca ca!
Nhiếp Đồng khống chế thân thể của mình, hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ca ca ôm, hốc mắt đỏ lên.
Mặc dù hắn biến thành Tu La Vương, mặc dù hắn làm sai chuyện, ca ca vẫn ấm áp như thế, bất ly bất khí.
- Tu La Vương đâu rồi? Ý chí Tu La Vương thế nào?
Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Hắn bị ta đuổi ra khỏi thân thể, đang ở đó.
Nhiếp Đồng nhìn sang một hướng và điểm một cái.
Vội vàng nhìn theo ngón tay Nhiếp Đồng chỉ, lúc này một đạo hào quang màu đen đang vặn vẹo trong thế giới thứ ba.
Lúc này mọi người khó hiểu nhìn sang, lúc mọi người nhìn sang liền cảm thấy hai mắt đau đớn khó chịu tới cực điểm.
Hắc khí không ngừng vặn vẹo như giòi bọ, vừa muốn ngưng tụ thân thể nhưng lại không thể làm gì.
- Tạo hóa chi hỏa, cháy!
Biết rõ đây là linh hồn của Tu La Vương, một khi để hắn ngưng tụ thân thể thì không xong, ngón tay của Nhiếp Vân sinh ra hỏa diễm cực nóng bao phủ hắc khí trước mặt.
Hiện tại chỉ có diễm hỏa này mới có thể thiêu đốt linh hồn, làm hắn tan rã triệt để.
Xì xì xì xì... Xì xì!
Diễm hỏa và hắc khí va chạm với nhau liền xuất hiện mùi hôi thối khó ngửi.
- Không đúng, cháy linh hồn không có mùi như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhiếp Vân sững sờ.
Hắn không phải lần đầu tiên dùng diễm hỏa đốt linh hồn, trước kia làm qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ có mùi vị khó ngửi như hiện tại.
- Không đúng, mau nhìn!
Đạm Thai Lăng Nguyệt và Nhan Chi lúc này chỉ về phía trước.
Nhiếp Vân vội vàng nhìn sang, chỉ thấy lúc này diễm hỏa đang thiêu đốt nhưng không có quá nhiều biến hóa, trái lại hắc khí không ngừng trắng hơn.
- Đây là... Hỏng bét, đây là hồn thể đột phá!
Nhan Chi như là phát hiện ra cái gì, đồng tử của nàng co rút rất mạnh.
- Hồn thể đột phá, đó là cái gì?
- Thân thể là dương, hồn phách là âm, âm dương giao hòa mới có thể thành tựu đại đạo.
- Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, sau khi đạt tới thực lực nhất định, mặc dù thân thể tử vong nhưng linh hồn cũng có thể sống một mình, đó chính là hồn thể, hồn thể cũng có thể tu luyện nhưng bởi vì thiếu dương nên khó có thể thành tựu chí cao, nó có được năng lực đoạt thiên tạo hóa.
Sắc mặt Nhan Chi mang theo kinh hãi.
- Đương nhiên, có chút hồn thể cường giả vẫn có thể tấn cấp, mà loại linh hồn tấn cấp gọi là hồn thể đột phá, bởi vì hồn thể đột phá cho nên còn đáng sợ hơn đột phá bình thường.
- Ý của ngươi nói là... Tu La Vương chỉ còn lại linh hồn nhưng nó vẫn có thể đột phá?
Sắc mặt Nhiếp Vân biến hóa.
- Không sai, vừa rồi ngươi dùng diễm hỏa thiêu đốt linh hồn là giúp hắn tinh luyện tạp chất trong linh hồn, cho nên mùi vị phi thường khó ngửi, nhưng có một việc ta biết là, cho dù hồn thể đột phá cũng phải mượn nhờ đồ vật gì đó, hoặc là bám vào một kiện bảo vật, nhưng tại sao...
Nói đến đây thân thể Nhan Chi không ngừng run rẩy, dường như nghĩ tới cái gì đó.
Hồn thể thuần âm, cho dù muốn đột phá cũng cần vật dẫn mới được, loại vật dẫn này có thể là linh dược, có thể là bảo vật, có loại vật này mới có thể một đường ca khúc khải hoàn, đây là định số, cũng giống như thiên phú top mười chỉ có một người có được, không thể sửa đổi, tại sao xuất hiện chuyện này.
Đột nhiên Nhiếp Vân và Nhan Chi đồng thời nhớ tới một kiện đồ vật, đồng tử co rụt lại.
Tu La Vương lợi hại nhất chính là một thanh Tu La cốt kiếm, tối đa cũng chỉ cùng cấp với Thự Quang Kiếm mà thôi, nếu hắn có đồ vật cao cấp hơn khẳng định đã sớm thi triển ra, trong suy nghĩ của mọi người chỉ có một vật thích hợp duy nhất chính là Hồn thạch!
Hồn thạch là bản thể của Tuyết Tĩnh Nhi, sinh ra trong hỗn độn, Nhan Chi trong lúc vô tình đạt được, có thể làm cho linh hồn cộng sinh tách ra, phân liệt tính cách, về phần năng lực khác không có người biết rõ, nếu như nói Tu La Vương có thể mượn vật dẫn đột phá, Hồn thạch tuyệt đối là như một lựa chọn.
- Ha ha, đa tạ các ngươi tìm Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch cho ta!
- Ta mới có thể đột phá!
Lúc này hắn mới ý thức được điểm này, trong không trung có tiếng cười vang lên, bóng đen vặn vẹo và ngưng tụ biến thành bộ dạng Tuyết Tĩnh Nhi.
Lúc này cũng là dung mạo của Tuyết Tĩnh nhưng mang theo lệ khí vô thượng, cũng không có xinh đẹp trái lại làm người ta cảm thấy khủng hoảng.
- Bộ dạng như vậy thật sự khó chịu, ta đường đường Tu La Vương, là siêu cấp cường giả phong vương, nếu như cho người khác biết rõ bộ dạng này còn không bằng chết đi.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Tuyết Tĩnh Nhi trên không trung vặn vẹo, lần nữa biến thành giống như đúc Nhiếp Đồng giống.
Đạt tới cấp bậc của hắn, giới tính, hình thái chỉ là bộ dáng, muốn biến thành cái gì thì biến thành cái gì.
Đám người Nhiếp Vân nhìn bộ dạng Tu La Vương trong mắt, trái tim băng giá.
Xem ra đoán không sai, đối phương thật sự mượn nhờ Hồn thạch đột phá gông cùm xiềng xích, một lần nữa diễn hóa thân thể.
- Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch, nó là tồn tại chí cao vô thượng trong hỗn độn, là của quý của hỗn độn, thứ này vừa tiến vào trong âầu ta đã biết mình có thể đột phá Tru Thiên Cảnh, là thời cơ thoát ly tiểu tử này cho nên, ta cố ý để cho Nhiếp Đồng cướp đi thân hình, bản thân ta đạt được vương thạch, cuối cùng có thể đột phá, ha ha, Nhiếp Vân, ta có thể đạt tới cảnh giới này, trở lại Tru Thiên Cảnh còn phải cám ơn ngươi ah!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1882: Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch
7.2/10 từ 35 lượt.