Vô Tận Đan Điền
Chương 1877: Tiến vào thế giới thứ ba (2)
- Không tệ, thực lực ngươi quả nhiên có tiến bộ, nói thật, loại thiên phú này trải qua vô số kỷ nguyên giới, ta lần đầu tiên nhìn thấy.
Tu La Vương tiến về phía trước một bước.
Quần tinh run rẩy, lực lượng to lớn giống như ngọn núi xuyên qua không gian, cho dù công kích thế nào vẫn đứng yên bất động, một khi phản kích mang theo ưu thế người ta không cách nào kháng cự.
Đăng đăng đăng!
Đám mây bảy màu bị xé rách, Nhiếp Vân liên tục lui về phía sau.
Cho dù kỳ ngộ rất nhiều, thực lực liên tục gia tăng nhưng Tu La Vương nửa bước Tru Thiên Cảnh không phải hắn có thể ngăn cản.
- Ta là tồn tại không cách nào chiến thắng, ngươi không được, bọn chúng ai cũng không được.
Sau khi một kích đánh Nhiếp Vân lui vê phía sau, Tu La Vương lại tiến lên phía trước một bước.
Khí thế của hắn giống như than đá bốc cháy, hỏa diễm cực nóng làm người ta không thể tới gần, bị cổ lực lượng này áp chế, Nhiếp Vân vận chuyển tiên lực mất linh, có chút gông cùm xiềng xích.
- Lực lượng này quá cường đại, chẳng lẽ không niết bàn không thể chiến thắng?
Vừa lui về phía sau, Nhiếp Vân vừa suy nghĩ.
Dẫn động niết bàn, không nói luân phiên tích lũy quá thấp cũng không đủ tiếp tế, chính yếu nhất chính là đối phương không cho mình thời gian.
Niết bàn cần tốn thời gian quá lâu, vạn nhất vài ngày không thức tỉnh, khi đó chết như thế nào còn không biết!
Cho nên cân nhắc những tình huống này, tốt nhất không nên dẫn động niết bàn, dù sao một khi dẫn động thì hắn không khống chế nổi.
Nếu như không niết bàn hắn không thể thắng được lực lượng đối phương, cả hai phải lựa chọn một!
- Đừng giãy dụa, ngoan ngoãn làm thuốc bổ cho ta, giúp ta phá tan Tru Thiên Cảnh a!
Tu La Vương tiên lên lần nữa, hắn vươn tay đánh một chưởng.
Một chưởng của hắn bao phủ thế giới thứ ba, lực lượng cường đại làm không gian cứng lại, cũng làm mọi người không thể nhúc nhích.
- Hồng hoang đổ,bá lực vô địch!
Nhiếp Vân biết rõ loại uy lực bức bách này quá lớn, một khi để kháng không nổi sẽ trực tiếp tiêu vong, ba đại phân thân xuất hiện trước mặt mọi người và xuất quyền.
Chưởng ấn chứa đựng lực lượng hồng hoang cổ xưa giống như một đầu cự long bay vứt lên cao, lúc này rất nhiều ngôi sao trong thế giới thứ ba bị lực lượng cự long đụng rơi xuống.
- Đi xuống đây cho ta!
Tu La Vương cười lạnh một tiếng, bàn tay đánh tới.
Ầm ầm!
Cự long như cá chạch, không ngừng bốc lên và không ngừng giãy dụa, chưởng lực hùng hậu xuyên qua không gian đánh vào ngực Nhiếp Vân, ba đại phân thân đồng thời liên tiếp lui về phía sau, thân thể lắc lư và dung hợp với nhau.
Lại nói ba đại phân thân có thiên phú tương đương với bản thể, bản thể bị tổn thương, hai phân thân khác mất đi lực lượng cho nên khó đạt tới cảnh giới cao hơn.
Ba phân thân nhập lại làm một, Nhiếp Vân trọng thương không ngừng lui về phía sau, không gian dưới chân bị đạp nát như sấm rền, chỉ trong nháy mắt hắn lui lại vài trăm dặm, thân thể đâm vào một thân thể mềm mại.
May mắn lực lượng đã tiêu hao hết, nếu không thân thể này sẽ bị đụng chết, không có khả năng sống sót.
Sợ đối phương bị thương, vội vàng quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn rõ liền sững sờ, không phải Đạm Thai Lăng Nguyệt, mà là Tuyết Tĩnh Nhi được Nhan Chi đưa tới.
Lúc này gương mặt Tuyết Tĩnh Nhi như bông tuyết, trên mặt mang theo một tia huyết sắc, nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân trước mặt:
- Nếu như... Ta có biện pháp tách linh hồn Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra thì sao?
Một câu nói nhỏ nhưng không khác gì sấm sét xuất hiện trong đầu Nhiếp Vân.
- Ngươi nói cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân chấn động, nắm đấm của hắn xiết chặc.
- Ta có biện pháp tách linh hồn của Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra.
Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng ngọc truyền âm.
- Ngươi... Ngươi có biện pháp? Ngươi nói là thực?
Linh hồn cộng sinh, ngay cả linh hồn sư Nhan Chi cũng không có biện pháp, tại sao nàng làm được?
- Nàng nói là thật!
Nhan Chi cũng truyền âm cho hắn.
- U Minh Hoàng Vương có thể vứt bỏ tính cách xấu xa chính là công lao của nàng.
- Công lao của nàng... Ý của ngươi Tuyết Tĩnh Nhi có Hồn thạch?
Đầu óc Nhiếp Vân nổ tung, hưng phấn suýt nữa nhảy lên.
Trước kia hắn từng nói với Tuyết Tĩnh Nhi chuyện U Minh Hoàng Vương có thể bóc tính cách ác liệt ra ngoài, từ đó phân linh hồn thành hai, dùng là một loại đồ vật gọi là Hồn thạch, vật này ra đời lúc Hồn giới của Nhan Chi ra đời mới xuất hiện, chỉ có một viên, không tìm được viên thứ hai.
Nàng có biện pháp há không nói rõ, nàng có thể tìm được Hồn thạch thứ hai?
- Ta không có Hồn thạch, cũng không cần tìm Hồn thạch, bởi vì ta bản thân ta chính là Hồn thạch!
Lần này Nhan Chi không nói chuyện, Tuyết Tĩnh Nhi nói.
- Bản thân chính là Hồn thạch?
Nhiếp Vân sững sờ.
Khó trách Nhan Chi sống trăm triệu năm tại sao có con gái trẻ như vậy, thì ra nàng là Hồn thạch biến hóa, thì ra Hồn thạch tinh phách thành hình và có được thân thể nhân loại.
- Đúng, bản thân ta chính là Hồn thạch, đợi lát nữa ta biến thành bản thể, ngươi trực tiếp đánh vào trong đầu Tu La Vương, ta sẽ nghĩ biện phách tách linh hồn Nhiếp Đồng và Tu La Vương ra!
Tuyết Tĩnh Nhi kiên định nói.
Nàng nói lời này không mang theo chút dao động gì, chẳng biết tại sao Nhiếp Vân nhìn ra khí thế thấy chết không sờn.
- Chẳng lẽ... Cần trả giá lớn?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hỏi:
- Sau khi tách linh hồn hai người ra, ngươi sẽ như thế nào? Có phải sẽ biến mất không thể sống lại?
- Ta... Ngươi không cần phải xen vào ta, đây là con đường ta lựa chọn, ta sẽ không hối hận.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh Nhi lúc này biến thành trắng bệch, ngay sau đó nói:
- Không kịp nói tỉ mỉ, nắm chặt thời gian, đây là phương pháp duy nhất chiến thắng Tu La Vương và cứu đệ đệ của ngươi.
Ba người nói chuyện với nhau toàn bộ thông qua ý niệm, chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc này Tu La Vương đã xông tới lần nữa, hắn mang theo uy thế quân lâm thiên hạ không gì cản nổi.
- Nhanh lên, đừng do dự!
Thấy Tu La Vương đi tới trước mặt, Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng một cái, trong người có lực lượng sôi trào sinh ra, linh hồn như là thiêu đốt và phát ra hỏa diễm sáng ngời.
Vô Tận Đan Điền
Tu La Vương tiến về phía trước một bước.
Quần tinh run rẩy, lực lượng to lớn giống như ngọn núi xuyên qua không gian, cho dù công kích thế nào vẫn đứng yên bất động, một khi phản kích mang theo ưu thế người ta không cách nào kháng cự.
Đăng đăng đăng!
Đám mây bảy màu bị xé rách, Nhiếp Vân liên tục lui về phía sau.
Cho dù kỳ ngộ rất nhiều, thực lực liên tục gia tăng nhưng Tu La Vương nửa bước Tru Thiên Cảnh không phải hắn có thể ngăn cản.
- Ta là tồn tại không cách nào chiến thắng, ngươi không được, bọn chúng ai cũng không được.
Sau khi một kích đánh Nhiếp Vân lui vê phía sau, Tu La Vương lại tiến lên phía trước một bước.
Khí thế của hắn giống như than đá bốc cháy, hỏa diễm cực nóng làm người ta không thể tới gần, bị cổ lực lượng này áp chế, Nhiếp Vân vận chuyển tiên lực mất linh, có chút gông cùm xiềng xích.
- Lực lượng này quá cường đại, chẳng lẽ không niết bàn không thể chiến thắng?
Vừa lui về phía sau, Nhiếp Vân vừa suy nghĩ.
Dẫn động niết bàn, không nói luân phiên tích lũy quá thấp cũng không đủ tiếp tế, chính yếu nhất chính là đối phương không cho mình thời gian.
Niết bàn cần tốn thời gian quá lâu, vạn nhất vài ngày không thức tỉnh, khi đó chết như thế nào còn không biết!
Cho nên cân nhắc những tình huống này, tốt nhất không nên dẫn động niết bàn, dù sao một khi dẫn động thì hắn không khống chế nổi.
Nếu như không niết bàn hắn không thể thắng được lực lượng đối phương, cả hai phải lựa chọn một!
- Đừng giãy dụa, ngoan ngoãn làm thuốc bổ cho ta, giúp ta phá tan Tru Thiên Cảnh a!
Tu La Vương tiên lên lần nữa, hắn vươn tay đánh một chưởng.
Một chưởng của hắn bao phủ thế giới thứ ba, lực lượng cường đại làm không gian cứng lại, cũng làm mọi người không thể nhúc nhích.
- Hồng hoang đổ,bá lực vô địch!
Nhiếp Vân biết rõ loại uy lực bức bách này quá lớn, một khi để kháng không nổi sẽ trực tiếp tiêu vong, ba đại phân thân xuất hiện trước mặt mọi người và xuất quyền.
Chưởng ấn chứa đựng lực lượng hồng hoang cổ xưa giống như một đầu cự long bay vứt lên cao, lúc này rất nhiều ngôi sao trong thế giới thứ ba bị lực lượng cự long đụng rơi xuống.
- Đi xuống đây cho ta!
Tu La Vương cười lạnh một tiếng, bàn tay đánh tới.
Ầm ầm!
Cự long như cá chạch, không ngừng bốc lên và không ngừng giãy dụa, chưởng lực hùng hậu xuyên qua không gian đánh vào ngực Nhiếp Vân, ba đại phân thân đồng thời liên tiếp lui về phía sau, thân thể lắc lư và dung hợp với nhau.
Lại nói ba đại phân thân có thiên phú tương đương với bản thể, bản thể bị tổn thương, hai phân thân khác mất đi lực lượng cho nên khó đạt tới cảnh giới cao hơn.
Ba phân thân nhập lại làm một, Nhiếp Vân trọng thương không ngừng lui về phía sau, không gian dưới chân bị đạp nát như sấm rền, chỉ trong nháy mắt hắn lui lại vài trăm dặm, thân thể đâm vào một thân thể mềm mại.
May mắn lực lượng đã tiêu hao hết, nếu không thân thể này sẽ bị đụng chết, không có khả năng sống sót.
Sợ đối phương bị thương, vội vàng quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn rõ liền sững sờ, không phải Đạm Thai Lăng Nguyệt, mà là Tuyết Tĩnh Nhi được Nhan Chi đưa tới.
Lúc này gương mặt Tuyết Tĩnh Nhi như bông tuyết, trên mặt mang theo một tia huyết sắc, nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân trước mặt:
- Nếu như... Ta có biện pháp tách linh hồn Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra thì sao?
Một câu nói nhỏ nhưng không khác gì sấm sét xuất hiện trong đầu Nhiếp Vân.
- Ngươi nói cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân chấn động, nắm đấm của hắn xiết chặc.
- Ta có biện pháp tách linh hồn của Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra.
Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng ngọc truyền âm.
- Ngươi... Ngươi có biện pháp? Ngươi nói là thực?
Linh hồn cộng sinh, ngay cả linh hồn sư Nhan Chi cũng không có biện pháp, tại sao nàng làm được?
- Nàng nói là thật!
Nhan Chi cũng truyền âm cho hắn.
- U Minh Hoàng Vương có thể vứt bỏ tính cách xấu xa chính là công lao của nàng.
- Công lao của nàng... Ý của ngươi Tuyết Tĩnh Nhi có Hồn thạch?
Đầu óc Nhiếp Vân nổ tung, hưng phấn suýt nữa nhảy lên.
Trước kia hắn từng nói với Tuyết Tĩnh Nhi chuyện U Minh Hoàng Vương có thể bóc tính cách ác liệt ra ngoài, từ đó phân linh hồn thành hai, dùng là một loại đồ vật gọi là Hồn thạch, vật này ra đời lúc Hồn giới của Nhan Chi ra đời mới xuất hiện, chỉ có một viên, không tìm được viên thứ hai.
Nàng có biện pháp há không nói rõ, nàng có thể tìm được Hồn thạch thứ hai?
- Ta không có Hồn thạch, cũng không cần tìm Hồn thạch, bởi vì ta bản thân ta chính là Hồn thạch!
Lần này Nhan Chi không nói chuyện, Tuyết Tĩnh Nhi nói.
- Bản thân chính là Hồn thạch?
Nhiếp Vân sững sờ.
Khó trách Nhan Chi sống trăm triệu năm tại sao có con gái trẻ như vậy, thì ra nàng là Hồn thạch biến hóa, thì ra Hồn thạch tinh phách thành hình và có được thân thể nhân loại.
- Đúng, bản thân ta chính là Hồn thạch, đợi lát nữa ta biến thành bản thể, ngươi trực tiếp đánh vào trong đầu Tu La Vương, ta sẽ nghĩ biện phách tách linh hồn Nhiếp Đồng và Tu La Vương ra!
Tuyết Tĩnh Nhi kiên định nói.
Nàng nói lời này không mang theo chút dao động gì, chẳng biết tại sao Nhiếp Vân nhìn ra khí thế thấy chết không sờn.
- Chẳng lẽ... Cần trả giá lớn?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hỏi:
- Sau khi tách linh hồn hai người ra, ngươi sẽ như thế nào? Có phải sẽ biến mất không thể sống lại?
- Ta... Ngươi không cần phải xen vào ta, đây là con đường ta lựa chọn, ta sẽ không hối hận.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh Nhi lúc này biến thành trắng bệch, ngay sau đó nói:
- Không kịp nói tỉ mỉ, nắm chặt thời gian, đây là phương pháp duy nhất chiến thắng Tu La Vương và cứu đệ đệ của ngươi.
Ba người nói chuyện với nhau toàn bộ thông qua ý niệm, chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc này Tu La Vương đã xông tới lần nữa, hắn mang theo uy thế quân lâm thiên hạ không gì cản nổi.
- Nhanh lên, đừng do dự!
Thấy Tu La Vương đi tới trước mặt, Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng một cái, trong người có lực lượng sôi trào sinh ra, linh hồn như là thiêu đốt và phát ra hỏa diễm sáng ngời.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1877: Tiến vào thế giới thứ ba (2)
7.2/10 từ 35 lượt.