Vô Tận Đan Điền

Chương 187: Ta là chí tôn

Nhìn bộ dáng của nó, Nhiếp Vân nghĩ nghĩ liền hiểu được, không nghĩ tới yêu thú cũng có lòng ganh tỵ.

Nói thật, Đồng Tí cự viên muốn trở thành yêu sủng của hắn, nhưng hắn không đáp ứng, bây giờ nhìn thấy mình thu phục hai đầu yêu thú làm sủng vật đương nhiên vạn phần tức giận.

- Không được vô lễ, hai đầu yêu thú này có thể trở thành yêu sủng của Nhiếp Vân tiên sinh, làm sao đơn giản?

Nhìn thấy bộ dáng của Đồng Tí cự viên, Thiết Lan Nhi bật cười lên tiếng trách mắng một câu.

- Hống? Hống!

Nghe được tiếng mắng của chủ nhân, tuy Đồng Tí cự viên không cam lòng nhưng cũng không dám càn rỡ.

- Đúng rồi, Nhiếp Vân, hai đầu yêu thú này rốt cục có chỗ nào bất phàm, nói ra nghe một chút?

Thiết Lan Nhi mỉm cười hỏi.

- Chỗ bất phàm? Cũng không có gì, Hắc Nham, Tử Đồng, chào hỏi Thiết Lan Nhi tiểu thư.

Nhiếp Vân thuận miệng phân phó.

Muốn Hắc Nham cùng Tử Đồng che giấu tu vi là vì Nhiếp Vân không muốn gây ra phiền toái, nhưng đối với Thiết Lan Nhi hắn vẫn yên tâm.

- Dạ, chủ nhân!

Hai yêu thú đồng thời lên tiếng:

- Hắc Nham, Tử Đồng gặp qua Thiết Lan Nhi tiểu thư!


Hai yêu thú đều mở miệng nói chuyện, đều nhịp, thanh âm to rõ, vừa nghe được mọi người có mặt biến thành ngây dại.

- Có thể nói tiếng người…yêu thú cấp bậc chí tôn? Đây là…

Thiết Lan Nhi cùng Thiết Long đưa mắt nhìn nhau, đều hít sâu một hơi lạnh, có thể thu phục một đầu yêu thú chí tôn đã không đơn giản, thế nhưng lại có ba đầu, hắn…sao có thể làm được?

- Hừ?

Vừa dứt lời, Hắc Nham lạnh lùng nhìn Đồng Tí cự viên hừ lạnh một tiếng, một cỗ chân khí tối cao vô địch mạnh lao tới.

Oanh long!

Đồng Tí cự viên còn chưa kịp phản ứng thì thân hình nặng nề suất xuống đất, sắc mặt dọa đến trắng bệch.

Ở trước mặt yêu thú khác diễu võ giương oai thì cũng thôi, lại dám trang bức trước mặt yêu thú chí tôn, đây không phải muốn chết!

Cho tới lúc này nó mới hiểu được tại sao Nhiếp Vân chướng mắt chính mình, đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với thiếu niên kia.

- Nhiếp Vân đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, muốn thu phục yêu thú nhất định phải có sức chiến đấu vượt qua đối phương, nếu không thì vô dụng, ngươi thu phục Phong Lang Vương thì nó mới đột phá, việc này…chúng tôi đều thấy được, chẳng lẽ hai đầu yêu thú này…cũng vừa lúc đang đột phá?

Thần sắc Thiết Long nghi hoặc hỏi.

- Đang lúc đột phá? Không phải, khi ta thu phục chúng, chúng đã là yêu thú chí tôn!

Nhiếp Vân cũng không giấu diếm.

- Khi thu phục thì chúng đã là cấp bậc chí tôn? Điều này sao có thể? Nếu không thể đánh bại thì sao có thể thu phục?



- Không đánh bại đích xác khó thu phục!

Nhớ tới bộ dáng chật vật của mình lúc bị truy sát, Nhiếp Vân cười nói:

- May mắn ta đánh bại chúng nó!

- Đánh bại chúng nó? Chẳng lẽ thực lực của ngươi đã chống cự được cường giả chí tôn…

Thiết Long trợn tròn mắt.

- Không sai, dưới cơ duyên xảo hợp, ta đã đột phá khí tông, đạt tới cấp bậc chí tôn!

Nhiếp Vân cũng không phủ nhận.

- Chí…tôn?

- Trời ạ! Chí tôn?

Thiết Lan Nhi cùng Thiết Long nhìn chằm chằm thiếu niên, nói không nên lời.

Chí tôn, đỉnh phong tu luyện khí hải, mỗi người đều là đại nhân vật vô thượng.

Thiếu niên trước mắt chẳng những có ba đầu yêu thú chí tôn, ngay cả bản thân hắn cũng là cường giả chí tôn. Trên đời này sao có người biến thái như vậy?

- Anh hùng xuất thiếu niên, so sánh với ngươi, một phen tuổi như ta sống trên thân cẩu rồi…

Một lát sau Thiết Long cười khổ lắc đầu.


- Cho tới nay ta đều tự nhận là một thiên tài, nhưng tới bây giờ ta mới biết được so sánh với thiên tài chân chính ta chỉ là tôm tép nhãi nhép…

Thiết Lan Nhi bị đả kích hỏng mất.

- Đan hội khi nào cử hành? Ở địa phương nào?

Thấy bộ dáng của hai người, Nhiếp Vân bất đắc dĩ nói sang chuyện khác.

- Ngày mai cử hành, trên quảng trường lớn trước phủ thành chủ, ta gởi thư mời cho ngươi có thể tiến vào trong phủ.

Thiết Lan Nhi nói.

Đan hội do phủ thành chủ tổ chức, đại bộ phận hàng hóa triển lãm sẽ được bày trên quảng trường trước phủ, mà vật phẩm trân quý thưa thớt thì bày trong phủ.

Không phải ai cũng có thể đi vào mà phải có được thiệp mời mới có thể vào trong.

Điều này cũng giúp vàng thau lẫn lộn, bởi vì có những kẻ không tiền vẫn còn thích rêu rao.

Hàn huyên thêm một lát, Nhiếp Vân đã hiểu rõ về đan hội, theo Thiết Lan Nhi an bài lưu lại trong một biệt viện an tĩnh.

Lần này đan hội bán ra hàng hóa cũng không khác gì sự kiện giao dịch bình thường, nhưng nếu xưng là đan hội đương nhiên là phải đấu giá đan dược.

Luyện đan sư cũng là thiên phú đặc thù, người có được thiên phú như vậy không nhiều, bởi vậy làm cho đan dược biến thành trân quý, mỗi lần đấu giá đan dược đều tạo nên sóng gió, dần dần tuy giao dịch hàng hóa phức tạp, nhưng không nổi danh bằng đấu giá đan dược.

Nhờ vậy thanh danh của đan hội ngày càng lan xa.



Đông đông đông đông!

Trong biệt viện, Nhiếp Vân vác Huyền Ngọc kiếm không ngừng nhảy lên, mỗi khi nhảy xuống lại phát ra tiếng vang như sấm, giống như có ngọn núi lớn từ trên không trung nặng nề giáng xuống mặt đất.

Không dùng chân khí mà chỉ dùng lực lượng thân thể mang theo Huyền Ngọc kiếm, tuy rằng đã thích ứng nhưng muốn nhảy lên cao còn có chút khó khăn.

Ba tháp! Ba tháp! Ba tháp!

Mỗi lần nhảy không cao, chỉ khoảng hơn hai thước đã làm Nhiếp Vân cảm thấy có thể tê liệt đau đớn, mồ hôi không ngừng tuôn xuống.

- Hô! Trải qua ba ngày tu luyện chỉ bằng thân thể phối hợp với Huyền Ngọc kiếm, cho dù đối chiến với khí tông hậu kỳ cũng không vấn đề gì!

Tu luyện suốt một đêm Nhiếp Vân mới ngừng lại, cảm nhận lực lượng trên người, khuôn mặt hiện nụ cười thản nhiên.

- Ba ngươi ở lại trong viện tu luyện, ta đi tham gia đan hội!

Tắm rửa thay xong quần áo, bên ngoài trời đã sáng hẳn, Nhiếp Vân căn dặn ba yêu thú sau đó đi theo Thiết Lan Nhi dẫn dắt đi về hướng phủ thành chủ.

Khoảng cách từ phân bộ Thiết Nham dong binh đoàn đi tới phủ thành chủ không xa, chỉ một lát đã tới.

Dựa theo ý tứ của Thiết Lan Nhi cần ngồi xe ngựa, nhưng Nhiếp Vân kiên quyết không đồng ý cho nên nàng đành bỏ qua.

Nói đùa sao, hắn mang theo Huyền Ngọc kiếm, lên xe ngựa có khác gì biến chiếc xe thành bột vụn!

Quảng trường bên ngoài phủ thành chủ người người tấp nập, không hổ là sự kiện nổi danh của Thần Phong đế quốc, đủ loại tiểu thương bày bán hàng chục dặm đường, nhân số người qua lại mấy chục vạn thậm chí trăm vạn không ít.

Đủ loại da thú, binh khí, vật phẩm hiếm…đồ vật quái lạ, cần có đều có.

Nhìn ngắm một lát, Nhiếp Vân cũng không muốn mua vật gì.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 187: Ta là chí tôn
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...