Vô Tận Đan Điền
Chương 1840: Tha thứ (2)
- Ah, lúc trước Nhan Chi thành lập hồn giới sinh ra hồn thạch, ta cũng hiếu thắng không chịu thua nên một lòng muốn dung nhập tư tưởng vào trong đó, từ đó phân cách thân thể ra ngoài, hết sức thống khổ, tốn hao mấy vạn năm mới có thể hoàn thành.
U Minh Hoàng Vương không che giấu, nàng nói rõ.
- Hồn thạch? Nhan Chi còn thứ này không?
Nghe được có thể phân cách cảm xúc mặt trời linh hồn ra ngoài, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra hi vọng và hỏi.
- Hồn thạch là thứ sinh ra khi thành lập Hồn giới, chỉ có một khối, không có dư thừa!
U Minh Hoàng Vương lắc đầu.
- Như vậy ah...
Sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ.
Vốn tưởng rằng có hi vọng, kết quả lại bị giội tắt trong vô tình, ít ra hắn cũng biết có phương hướng.
- Lai lịch Hồn giới quỷ dị, khả năng có quan hệ với hỗn độn, Hồn giứi sinh ra hồn thạch cũng có liên quan lớn với hỗn độn, thiên địa lục đạo không có hồn thạch nhưng không có nghĩa thế giới hỗn độn không có, nếu như có thể tiến vào trong đó, có lẽ có thể tìm được!
Không biết Nhiếp Vân cần hồn thạch làm gì, U Minh Hoàng Vương cũng nói ra suy nghĩ của mình.
- Ân, chỉ hy vọng như thế!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Lai lịch của Hồn giới, hắn từng nghe Nhan Chi nói qua một lần, chỉ sợ thật liên lụy tới hỗn độn, hiện tại tai họ ngầm Tu La Vương còn chưa giải trừ, không có khả năng thăm gì huyền bí trong hỗn độn.
Xem ra chỉ có thể xem đại kiếp nạn lần này, nếu như sau đại kiếp nạn vẫn còn sống thì hắn sẽ đi sâu vào trong hỗn độn tìm kiếm.
- Đúng rồi, Long ca, sư phụ sư huynh đệ của ngươi tuy bị giết nhưng ta đã thu thập linh hồn của bọn họ lần nữa, mượn nhờ Hồn giới của Nhan Chi, một lần nữa giao phó thân thể cho bọn họ, cho nên... Bọn họ hiện tại vẫn còn sống, ngươi đi gặp không?
Sau khi nói xong với Nhiếp Vân, U Minh Hoàng Vương quay đầu nhìn về phía tiểu Long và nói.
- Cái gì? Sư phụ bọn họ còn sống? Tốt, nhanh mang ta đi!
Tiểu Long không nghĩ tới U Minh Hoàng Vương lại làm việc này cho nên mừng như điên.
Lúc trước đám người sư phụ vì hắn mà chết, cũng không phải hồn phi phách tán, bằng vào năng lực linh hồn sư của Nhan Chi có thể triệu hoán bọn họ không khó, không giống Nhiếp Đồng và Di Tĩnh, cho dù là nàng cũng không có biện pháp gì.
- Các ngươi đi thôi, ta không đi cùng các ngươi, ta còn có chuyện khác cần làm.
Nghe được U Minh Hoàng Vương trả giá lớn phục sinh đám người sư phụ của tiểu Long, xem như ân oán của bọn họ đã hóa giải hoàn toàn, Nhiếp Vân không có tiếp tục chờ ở nơi này, hắn cáo từ rời đi.
Việc cấp bách hiện tại là đi Nho giới một chuyến tìm kiếm Thiên Quân Thánh Điển, cũng không muốn đi cùng bọn họ và làm bóng đèn.
Biết rõ đám người sư phụ phục sinh lần nữa, tâm tình của tiểu Long tốt hơn rất, hắn quay đầu hỏi thăm Nhiếp Vân.
- Không cần, thiên địa lục đạo có thể khó xử ở chúng ta đã không nhiều, ngươi lo việc của ngươi đi.
Nhiếp Vân cười cười, hắn quay người đi ra ngoài.
Thân là đệ nhất cường giả thiên địa lục đạo, hắn không khó xử người khác đã là may mắn lắm rồi, kẻ khác sao dám khó xử hắn chứ, cho dù Tu La Vương có thưc lực mạnh hơn hắn, nếu như hắn cố ý rời đi cũng không ngăn cản được.
- Cũng đúng!
Tiểu Long hiểu ra cho nên không thèm nói lời nào.
Sau khi ra khỏi cung điện Hoàng Vương, Nhiếp Vân nhìn thấy Tuyết Tĩnh Nhi đứng cách đó không xa.
- Lần này đa tạ ngươi hỗ trợ, về sau có cơ hội gặp lại, cáo từ!
Nhìn thấy ánh mắt không bỏ của đối phương, Nhiếp Vân tươi cười khoát tay.
- Chuyện trước kia ngươi hỏi Hoàng Vương chưa? Nàng có từng nói với ngươi chuyện phân liệt linh hồn hay không?
Tuyết Tĩnh Nhi biết rõ ly biệt khó tránh khỏi, trên gương mặt tuyết trắng mang theo cô đơn, nàng đổi chủ đề.
Nhiếp Vân cũng nói rõ chuyện này, cũng không phải khó nói cho nên không cần giấu diếm.
- Hồn thạch?
Thân thể mềm mại của Tuyết Tĩnh Nhi không tự chủ run rẩy một lúc, qua một lát mới hỏi:
- Ngươi cần hồn thạch làm gì?
- Vì đệ đệ ta!
Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Trước kia hắn cũng nói qua chuyện Di Tĩnh với Tuyết Tĩnh Nhi, nói qua chuyện của Trần Văn Húc, Tạ Trương Huệ Tử nhưng chưa nói qua chuyện đệ đệ, lúc này vừa vặn nói tới chủ đề này, hắn nhìn thấy ánh mắt tinh khiết của nữ hài cũng không ác cảm, chậm rãi nói ra.
- Khó trách Tu La Vương gọi ngươi là ca ca... Thì ra là chuyện như vậy...
Nàng đã xem qua hình ảnh chiến đấu giữa Nhiếp Vân và Tu La Vương do Khu Tu Tháp truyền ra, biết rõ Tu La Vương xưng hô Nhiếp Vân ca ca, trước kia không biết nhưng hiện tại đã rõ.
- Ngươi tìm hồn thạch là muốn phân tách linh hồn Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra, đây là ý của ngươi sao?
Tuyết Tĩnh Nhi hỏi.
Sau khi phát tiết cảm xúc trong nội tâm ra ngoài, Nhiếp Vân biết rõ hôm nay hắn nói hơi nhiều nên cáo từ rời đi.
- Ngươi... Ngươi phải đi sao? Cáo từ...
Tuyết Tĩnh Nhi có phần mất hồn mất vía, không biết nghĩ cái gì, nói dứt lời mới ý thức không đúng, vừa muốn nói gì đó đã thấy thân ảnh thiếu niên biến mất, cũng biến mất trước mặt nàng.
- Chờ một chút...
Cắn môi, nàng nhìn hướng Nhiếp Vân rời đi nhưng tốc độ của hắn quá nhanh nên biến mất không thấy gì nữa, mặc dù Tuyết Tĩnh Nhi có thực lực Vương Tiên cảnh nhưng so sánh với Nhiếp Vân mà nói quá chậm.
- Tuy khó tìm Hồn thạch nhưng không có nghĩa không tìm thấy, nhưng mà...
Trong miệng thì thào tự nói, Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng không biết nghĩ cái gì, qua không biết bao lâu thở dài một tiếng, thần sắc ảm đạm rời khỏi Hoàng Vương hoàng cung.
Nhiếp Vân không biết suy nghĩ trong lòng Tuyết Tĩnh Nhi, hắn lúc này đang bay đi.
Thời điểm vừa đi hắn đưa tin cho Tu Du Tẩu, muốn gặp hắn tại thông đạo đi Nho giới, Linh giới đến Nho giới và Yêu Nhân giới đến Nho giới không cách nhau bao xa, đồng thời khởi hành không kém bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên Nhiếp Vân vừa tới thông đạo Nho giới và chờ chừng nửa canh giờ đã thấy Tu Du Tẩu bay tới.
- Ngươi đã tìm được kiện bảo bối đầu tiên?
Thấy trên mặt Nhiếp Vân không có chút cảm giác thất bại nào, ngược lại tràn đầy vui sướng thành công, Tu Du Tẩu đã biết rõ hắn đã thành công lấy được Thất Thải Phượng Linh cho nên cười hỏi.
Vô Tận Đan Điền
U Minh Hoàng Vương không che giấu, nàng nói rõ.
- Hồn thạch? Nhan Chi còn thứ này không?
Nghe được có thể phân cách cảm xúc mặt trời linh hồn ra ngoài, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra hi vọng và hỏi.
- Hồn thạch là thứ sinh ra khi thành lập Hồn giới, chỉ có một khối, không có dư thừa!
U Minh Hoàng Vương lắc đầu.
- Như vậy ah...
Sắc mặt Nhiếp Vân cứng đờ.
Vốn tưởng rằng có hi vọng, kết quả lại bị giội tắt trong vô tình, ít ra hắn cũng biết có phương hướng.
- Lai lịch Hồn giới quỷ dị, khả năng có quan hệ với hỗn độn, Hồn giứi sinh ra hồn thạch cũng có liên quan lớn với hỗn độn, thiên địa lục đạo không có hồn thạch nhưng không có nghĩa thế giới hỗn độn không có, nếu như có thể tiến vào trong đó, có lẽ có thể tìm được!
Không biết Nhiếp Vân cần hồn thạch làm gì, U Minh Hoàng Vương cũng nói ra suy nghĩ của mình.
- Ân, chỉ hy vọng như thế!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Lai lịch của Hồn giới, hắn từng nghe Nhan Chi nói qua một lần, chỉ sợ thật liên lụy tới hỗn độn, hiện tại tai họ ngầm Tu La Vương còn chưa giải trừ, không có khả năng thăm gì huyền bí trong hỗn độn.
Xem ra chỉ có thể xem đại kiếp nạn lần này, nếu như sau đại kiếp nạn vẫn còn sống thì hắn sẽ đi sâu vào trong hỗn độn tìm kiếm.
- Đúng rồi, Long ca, sư phụ sư huynh đệ của ngươi tuy bị giết nhưng ta đã thu thập linh hồn của bọn họ lần nữa, mượn nhờ Hồn giới của Nhan Chi, một lần nữa giao phó thân thể cho bọn họ, cho nên... Bọn họ hiện tại vẫn còn sống, ngươi đi gặp không?
Sau khi nói xong với Nhiếp Vân, U Minh Hoàng Vương quay đầu nhìn về phía tiểu Long và nói.
- Cái gì? Sư phụ bọn họ còn sống? Tốt, nhanh mang ta đi!
Tiểu Long không nghĩ tới U Minh Hoàng Vương lại làm việc này cho nên mừng như điên.
Lúc trước đám người sư phụ vì hắn mà chết, cũng không phải hồn phi phách tán, bằng vào năng lực linh hồn sư của Nhan Chi có thể triệu hoán bọn họ không khó, không giống Nhiếp Đồng và Di Tĩnh, cho dù là nàng cũng không có biện pháp gì.
- Các ngươi đi thôi, ta không đi cùng các ngươi, ta còn có chuyện khác cần làm.
Nghe được U Minh Hoàng Vương trả giá lớn phục sinh đám người sư phụ của tiểu Long, xem như ân oán của bọn họ đã hóa giải hoàn toàn, Nhiếp Vân không có tiếp tục chờ ở nơi này, hắn cáo từ rời đi.
Việc cấp bách hiện tại là đi Nho giới một chuyến tìm kiếm Thiên Quân Thánh Điển, cũng không muốn đi cùng bọn họ và làm bóng đèn.
Biết rõ đám người sư phụ phục sinh lần nữa, tâm tình của tiểu Long tốt hơn rất, hắn quay đầu hỏi thăm Nhiếp Vân.
- Không cần, thiên địa lục đạo có thể khó xử ở chúng ta đã không nhiều, ngươi lo việc của ngươi đi.
Nhiếp Vân cười cười, hắn quay người đi ra ngoài.
Thân là đệ nhất cường giả thiên địa lục đạo, hắn không khó xử người khác đã là may mắn lắm rồi, kẻ khác sao dám khó xử hắn chứ, cho dù Tu La Vương có thưc lực mạnh hơn hắn, nếu như hắn cố ý rời đi cũng không ngăn cản được.
- Cũng đúng!
Tiểu Long hiểu ra cho nên không thèm nói lời nào.
Sau khi ra khỏi cung điện Hoàng Vương, Nhiếp Vân nhìn thấy Tuyết Tĩnh Nhi đứng cách đó không xa.
- Lần này đa tạ ngươi hỗ trợ, về sau có cơ hội gặp lại, cáo từ!
Nhìn thấy ánh mắt không bỏ của đối phương, Nhiếp Vân tươi cười khoát tay.
- Chuyện trước kia ngươi hỏi Hoàng Vương chưa? Nàng có từng nói với ngươi chuyện phân liệt linh hồn hay không?
Tuyết Tĩnh Nhi biết rõ ly biệt khó tránh khỏi, trên gương mặt tuyết trắng mang theo cô đơn, nàng đổi chủ đề.
Nhiếp Vân cũng nói rõ chuyện này, cũng không phải khó nói cho nên không cần giấu diếm.
- Hồn thạch?
Thân thể mềm mại của Tuyết Tĩnh Nhi không tự chủ run rẩy một lúc, qua một lát mới hỏi:
- Ngươi cần hồn thạch làm gì?
- Vì đệ đệ ta!
Nhiếp Vân thở dài một tiếng.
Trước kia hắn cũng nói qua chuyện Di Tĩnh với Tuyết Tĩnh Nhi, nói qua chuyện của Trần Văn Húc, Tạ Trương Huệ Tử nhưng chưa nói qua chuyện đệ đệ, lúc này vừa vặn nói tới chủ đề này, hắn nhìn thấy ánh mắt tinh khiết của nữ hài cũng không ác cảm, chậm rãi nói ra.
- Khó trách Tu La Vương gọi ngươi là ca ca... Thì ra là chuyện như vậy...
Nàng đã xem qua hình ảnh chiến đấu giữa Nhiếp Vân và Tu La Vương do Khu Tu Tháp truyền ra, biết rõ Tu La Vương xưng hô Nhiếp Vân ca ca, trước kia không biết nhưng hiện tại đã rõ.
- Ngươi tìm hồn thạch là muốn phân tách linh hồn Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra, đây là ý của ngươi sao?
Tuyết Tĩnh Nhi hỏi.
Sau khi phát tiết cảm xúc trong nội tâm ra ngoài, Nhiếp Vân biết rõ hôm nay hắn nói hơi nhiều nên cáo từ rời đi.
- Ngươi... Ngươi phải đi sao? Cáo từ...
Tuyết Tĩnh Nhi có phần mất hồn mất vía, không biết nghĩ cái gì, nói dứt lời mới ý thức không đúng, vừa muốn nói gì đó đã thấy thân ảnh thiếu niên biến mất, cũng biến mất trước mặt nàng.
- Chờ một chút...
Cắn môi, nàng nhìn hướng Nhiếp Vân rời đi nhưng tốc độ của hắn quá nhanh nên biến mất không thấy gì nữa, mặc dù Tuyết Tĩnh Nhi có thực lực Vương Tiên cảnh nhưng so sánh với Nhiếp Vân mà nói quá chậm.
- Tuy khó tìm Hồn thạch nhưng không có nghĩa không tìm thấy, nhưng mà...
Trong miệng thì thào tự nói, Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng không biết nghĩ cái gì, qua không biết bao lâu thở dài một tiếng, thần sắc ảm đạm rời khỏi Hoàng Vương hoàng cung.
Nhiếp Vân không biết suy nghĩ trong lòng Tuyết Tĩnh Nhi, hắn lúc này đang bay đi.
Thời điểm vừa đi hắn đưa tin cho Tu Du Tẩu, muốn gặp hắn tại thông đạo đi Nho giới, Linh giới đến Nho giới và Yêu Nhân giới đến Nho giới không cách nhau bao xa, đồng thời khởi hành không kém bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên Nhiếp Vân vừa tới thông đạo Nho giới và chờ chừng nửa canh giờ đã thấy Tu Du Tẩu bay tới.
- Ngươi đã tìm được kiện bảo bối đầu tiên?
Thấy trên mặt Nhiếp Vân không có chút cảm giác thất bại nào, ngược lại tràn đầy vui sướng thành công, Tu Du Tẩu đã biết rõ hắn đã thành công lấy được Thất Thải Phượng Linh cho nên cười hỏi.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1840: Tha thứ (2)
7.2/10 từ 35 lượt.