Vô Tận Đan Điền
Chương 1727: Bắt đầu thi đấu (1)
- Hắn tu luyện tuyệt chiêu tên là Đại Thiên Long Chưởng, đại khai đại hợp, uy lực phi phàm, đấu với hắn ngàn vạn không thể ngạnh kháng.
An Kình trưởng lão cũng nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu, nhấc chân đi lên sân tỷ thí.
Hắn cũng lười tìm hiểu Khu Tu Tháp, hắn chỉ cần có tư cách tham gia tỷ thí mà thôi, đám người An Kình trưởng lão đã chuẩn bị tốt, sau khi tu luyện xong cứ đi tham gia là được.
Mục tiêu của hắn là vị trí tháp chủ, chỉ cần chấn nhiếp bọn đạo chích không đánh chủ ý Liên Nguyệt Các là được, về phần đối thủ có thực lực thế nào thì hắn không quan tâm.
Thực lực mạnh phải nghiền áp, thực lực yếu cùng phải nghiền áp.
Lần này tới đâu phải cao điệu, tuyệt đối không lòng dạ đàn bà nhân từ nương tay.
- Ngươi chính là người An Kình trưởng lão tìm đến giúp đỡ? Hừ, qua một lát tốt nhất đừng gặp qua, bằng không ta sẽ làm ngươi chết rất khó coi.
Vừa tới đài tỷ thí, một thanh niên sắc mặt ngâm đen đi tới, ánh mắt lập loè mang theo hàn ý.
- Cạnh tranh tháp chủ chú ý công bình, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi, chỉ dựa vào miệng lưỡi nói chỉ sợ còn chưa đủ a!
Nhiếp Vân mặc kệ hắn, thản nhiên nói.
- Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì, ta là người ưa thích ra tay độc ác, đến lúc đó hi vọng thực lực của ngươi lợi hại như miệng của ngươi, mà không phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Thanh niên mặt đen không ngờ Nhiếp Vân hội sắc bén như thế, đôi mắt hắp híp lại mang theo sát cơ không chút che giấu.
Đối với hắn lời nói, Nhiếp Vân lười trả lời làm gì, duỗi người, xoa xoa lỗ tai, quay người rời đi.
Nhìn thấy động tác và biểu lộ của hắn như thế, thanh niên mặt đen suýt tươi sống tức chết, trong mắt mang theo lửa giận giống như bao phủ cả sân tỷ thí.
- Tâm tính như vậy cũng muốn cạnh tranh vị trí tháp chủ... Đúng là buồn cười.
Nhìn thấy hành động và động tác như hắn, Nhiếp Vân lắc đầu.
Khu Tu Tháp là một trong những thế lực đỉnh cấp của thiên địa lục đạo, muốn trở thành tháp chủ, cho dù thực lực hay tâm tính đều không thể bắt bẻ, người trước mắt chưa thi đấu nhưng tâm tính không ổn định, về sau thành khẳng định có hạn, chớ nói chi lên làm tháp chủ.
- Ngươi chính là Nhiếp Vân a, Lộc Kiền ta tham gia thi đấu lần này, qua một hồi tỷ thí hy vọng điểm tới là dừng, ta chỉ tham gia đủ số, thực lực kém nhất.
Hắn còn chưa đi được vài bước, thanh niên tươi cười đi tới.
Nhìn thấy thanh niên này làm Nhiếp Vân cau mày.
Tên Lộc Kiền trước mắt nhìn cả người lẫn vật vô hại, trong mắt mang theo vui vẻ tùy ý, thần thái ấm áp, trên thực tế hắn lại cho Nhiếp Vân cảm giác phi thường nguy hiểm.
- Tiên Quân cảnh!
Gia hỏa này tuyệt đối là cường giả Tiên Quân!
Đôi mắt híp lại, Nhiếp Vân phi thường cảnh giác.
Trước kia chưa từng nghe nói qua Lộc Kiền trước mặt, cũng không hiển sơn lộ thủy, tươi cười chân thành nhưng hắn biết rõ người này tuyệt đối còn lợi hại hơn Phí Du nhiều lắm, chỉ sợ đã sớm là cường giả Tiên Quân, thực lực nửa bước Tiên Quân trước mắt chỉ là ngụy trang mà thôi.
Cường giả Tiên Quân ngụy trang nửa bước Tiên Quân... Mình cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ đám người Xích Phong trưởng lão nhìn không ra?
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Phí Du chỉ là tin tức giả do đám người Xích Phong trưởng lão thả ra ngoài, gia hỏa Lộc Kiền trước mắt mới thật sự là đòn sát thủ?
Đột nhiên trong lòngNhiếp Vân sinh ra suy nghĩ như thế.
Thân là Thái Thượng trưởng lão Khu Tu Tháp làm sao có thể vừa ý một kẻ mãng phu như Phí Du, thì ra đòn sát thủ chân chính ở nơi này.
Hiện tại ánh mắt tất cả mọi người đều bị Phí Du hấp dẫn, Lộc Kiền làm hắc mã trổ hết tài năng mới có thể hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác.
Còn nữa, tất cả mọi người biết rõ Phí Du là thuộc hạ của đám người Xích Phong, đưa hắn lên làm tháp chủ danh bất chính, ngôn bất thuận, mà Lộc Kiền có khả năng giao dịch sau lưng với đám người Xích Phong nhưng không muốn kẻ khác biết, có được thân phận trong sáng hơn, càng có thể làm cho đám người An Kình tiếp nhận.
Tâm cơ thật sâu.
Nhiếp Vân thở ra một hơi, sắc mặt hắn ngưng trọng.
Khó trách Khu Tu Tháp có thể đứng vững thế lực hàng đầu thiên địa lục đạo nhiều năm như vậy mà càng ngày càng cường thịnh, nhân vật cao tầng cũng không phải đồ ngốc, mà là nhân vật thông minh thành tinh, tranh đấu gay gắt làm người ta nói không ra lời.
May mắn gia hỏa này xông tới làm quen với mình, nếu không muốn nghĩ tới điểm này nhanh như thế không dễ dàng.
Cho dù đối phương là cường giả cảnh giới Tiên Quân nhưng Nhiếp Vân không lo lắng, Tiên Quân thì như thế nào? Chọc giận ta thì cứ một kiếm giết là được.
- Ngươi tham gia cho đủ số? Nói như vậy thật không dám nhận, nếu như đường đường cường giả Tiên Quân tới tham gia cho đủ số, những người chúng ta cũng không cần phải tham gia rồi.
Nếu đã suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Nhiếp Vân chẳng muốn ngụy trang với đối phương, hắn trực tiếp lên tiếng.
- Cường giả Tiên Quân? Ngươi nói ta? Nói đùa sao!
Trong ánh mắt thanh niên mang theo thần thái lăng lệ ác liệt nhưng lập tức bị hắn che dấu xuống và cười nói.
- Có nói đùa hay không trong lòng ngươi hiểu, Tiên Quân cũng không có gì, qua một lát đừng làm trò khỉ trước mặt ta, bằng không ta sẽ bêến ngươi thành kẻ thảm nhất!
Ngữ khí của Nhiếp Vân không lưu tình chút nào, hắn cười một tiếng, không hề để ý tới người này sau đó quay người đi ra ngoài.
Gia hỏa này tự nhận ngụy trang không tệ nhưng nói đến ngụy trang, Nhiếp Vân hắn mới được là lão tổ tông, chơi thủ đoạn này với hắn đúng là quá non.
- Ngươi...
Quả nhiên nghe được hắn nói không lưu tình chút nào làm cho ánh mắt Lộc Kiền sinh ra lãnh ý, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ qua vài giây đã bị hắn áp chế, lúc này vẻ mặt tươi cười như trước.
Nhiếp Vân không quan tâm tới hắn, quay đầu nhìn về phía năm người còn lại.
Có thể tham gia trận đấu và có tư cách cũng chỉ tám người mà thôi, trừ Phí Du và này Lộc Kiền thì những kẻ khác không có thế lực gì, chỉ là thành viên khu tu sư bình thường, bọn họ nhắm mắt dưỡng thần bảo trì trạng thái.
Nhiếp Vân nhìn một vòng, phát hiện thực lực những người này mạnh không dưới Quỳnh Nhai, biết rõ quán quân cuối cùng sẽ rơi vào người Phí Du, Lộc Kiền cho nên không cần nghĩ nhiều, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
- Hôm nay là thời gian huy hoàng nhất của Khu Tu Tháp chúng ta, chúng ta sắp thông qua tỷ thí lựa chọn tháp chủ mới!
- Hiện tại ta cẩn thận nói quy củ...
Chỉ chốc lát tất cả mọi người đến đủ, một lão giả bay tới lơ lửng giữa không trung, cất cao giọng nói.
Vô Tận Đan Điền
An Kình trưởng lão cũng nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu, nhấc chân đi lên sân tỷ thí.
Hắn cũng lười tìm hiểu Khu Tu Tháp, hắn chỉ cần có tư cách tham gia tỷ thí mà thôi, đám người An Kình trưởng lão đã chuẩn bị tốt, sau khi tu luyện xong cứ đi tham gia là được.
Mục tiêu của hắn là vị trí tháp chủ, chỉ cần chấn nhiếp bọn đạo chích không đánh chủ ý Liên Nguyệt Các là được, về phần đối thủ có thực lực thế nào thì hắn không quan tâm.
Thực lực mạnh phải nghiền áp, thực lực yếu cùng phải nghiền áp.
Lần này tới đâu phải cao điệu, tuyệt đối không lòng dạ đàn bà nhân từ nương tay.
- Ngươi chính là người An Kình trưởng lão tìm đến giúp đỡ? Hừ, qua một lát tốt nhất đừng gặp qua, bằng không ta sẽ làm ngươi chết rất khó coi.
Vừa tới đài tỷ thí, một thanh niên sắc mặt ngâm đen đi tới, ánh mắt lập loè mang theo hàn ý.
- Cạnh tranh tháp chủ chú ý công bình, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi, chỉ dựa vào miệng lưỡi nói chỉ sợ còn chưa đủ a!
Nhiếp Vân mặc kệ hắn, thản nhiên nói.
- Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì, ta là người ưa thích ra tay độc ác, đến lúc đó hi vọng thực lực của ngươi lợi hại như miệng của ngươi, mà không phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Thanh niên mặt đen không ngờ Nhiếp Vân hội sắc bén như thế, đôi mắt hắp híp lại mang theo sát cơ không chút che giấu.
Đối với hắn lời nói, Nhiếp Vân lười trả lời làm gì, duỗi người, xoa xoa lỗ tai, quay người rời đi.
Nhìn thấy động tác và biểu lộ của hắn như thế, thanh niên mặt đen suýt tươi sống tức chết, trong mắt mang theo lửa giận giống như bao phủ cả sân tỷ thí.
- Tâm tính như vậy cũng muốn cạnh tranh vị trí tháp chủ... Đúng là buồn cười.
Nhìn thấy hành động và động tác như hắn, Nhiếp Vân lắc đầu.
Khu Tu Tháp là một trong những thế lực đỉnh cấp của thiên địa lục đạo, muốn trở thành tháp chủ, cho dù thực lực hay tâm tính đều không thể bắt bẻ, người trước mắt chưa thi đấu nhưng tâm tính không ổn định, về sau thành khẳng định có hạn, chớ nói chi lên làm tháp chủ.
- Ngươi chính là Nhiếp Vân a, Lộc Kiền ta tham gia thi đấu lần này, qua một hồi tỷ thí hy vọng điểm tới là dừng, ta chỉ tham gia đủ số, thực lực kém nhất.
Hắn còn chưa đi được vài bước, thanh niên tươi cười đi tới.
Nhìn thấy thanh niên này làm Nhiếp Vân cau mày.
Tên Lộc Kiền trước mắt nhìn cả người lẫn vật vô hại, trong mắt mang theo vui vẻ tùy ý, thần thái ấm áp, trên thực tế hắn lại cho Nhiếp Vân cảm giác phi thường nguy hiểm.
- Tiên Quân cảnh!
Gia hỏa này tuyệt đối là cường giả Tiên Quân!
Đôi mắt híp lại, Nhiếp Vân phi thường cảnh giác.
Trước kia chưa từng nghe nói qua Lộc Kiền trước mặt, cũng không hiển sơn lộ thủy, tươi cười chân thành nhưng hắn biết rõ người này tuyệt đối còn lợi hại hơn Phí Du nhiều lắm, chỉ sợ đã sớm là cường giả Tiên Quân, thực lực nửa bước Tiên Quân trước mắt chỉ là ngụy trang mà thôi.
Cường giả Tiên Quân ngụy trang nửa bước Tiên Quân... Mình cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ đám người Xích Phong trưởng lão nhìn không ra?
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Phí Du chỉ là tin tức giả do đám người Xích Phong trưởng lão thả ra ngoài, gia hỏa Lộc Kiền trước mắt mới thật sự là đòn sát thủ?
Đột nhiên trong lòngNhiếp Vân sinh ra suy nghĩ như thế.
Thân là Thái Thượng trưởng lão Khu Tu Tháp làm sao có thể vừa ý một kẻ mãng phu như Phí Du, thì ra đòn sát thủ chân chính ở nơi này.
Hiện tại ánh mắt tất cả mọi người đều bị Phí Du hấp dẫn, Lộc Kiền làm hắc mã trổ hết tài năng mới có thể hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác.
Còn nữa, tất cả mọi người biết rõ Phí Du là thuộc hạ của đám người Xích Phong, đưa hắn lên làm tháp chủ danh bất chính, ngôn bất thuận, mà Lộc Kiền có khả năng giao dịch sau lưng với đám người Xích Phong nhưng không muốn kẻ khác biết, có được thân phận trong sáng hơn, càng có thể làm cho đám người An Kình tiếp nhận.
Tâm cơ thật sâu.
Nhiếp Vân thở ra một hơi, sắc mặt hắn ngưng trọng.
Khó trách Khu Tu Tháp có thể đứng vững thế lực hàng đầu thiên địa lục đạo nhiều năm như vậy mà càng ngày càng cường thịnh, nhân vật cao tầng cũng không phải đồ ngốc, mà là nhân vật thông minh thành tinh, tranh đấu gay gắt làm người ta nói không ra lời.
May mắn gia hỏa này xông tới làm quen với mình, nếu không muốn nghĩ tới điểm này nhanh như thế không dễ dàng.
Cho dù đối phương là cường giả cảnh giới Tiên Quân nhưng Nhiếp Vân không lo lắng, Tiên Quân thì như thế nào? Chọc giận ta thì cứ một kiếm giết là được.
- Ngươi tham gia cho đủ số? Nói như vậy thật không dám nhận, nếu như đường đường cường giả Tiên Quân tới tham gia cho đủ số, những người chúng ta cũng không cần phải tham gia rồi.
Nếu đã suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Nhiếp Vân chẳng muốn ngụy trang với đối phương, hắn trực tiếp lên tiếng.
- Cường giả Tiên Quân? Ngươi nói ta? Nói đùa sao!
Trong ánh mắt thanh niên mang theo thần thái lăng lệ ác liệt nhưng lập tức bị hắn che dấu xuống và cười nói.
- Có nói đùa hay không trong lòng ngươi hiểu, Tiên Quân cũng không có gì, qua một lát đừng làm trò khỉ trước mặt ta, bằng không ta sẽ bêến ngươi thành kẻ thảm nhất!
Ngữ khí của Nhiếp Vân không lưu tình chút nào, hắn cười một tiếng, không hề để ý tới người này sau đó quay người đi ra ngoài.
Gia hỏa này tự nhận ngụy trang không tệ nhưng nói đến ngụy trang, Nhiếp Vân hắn mới được là lão tổ tông, chơi thủ đoạn này với hắn đúng là quá non.
- Ngươi...
Quả nhiên nghe được hắn nói không lưu tình chút nào làm cho ánh mắt Lộc Kiền sinh ra lãnh ý, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ qua vài giây đã bị hắn áp chế, lúc này vẻ mặt tươi cười như trước.
Nhiếp Vân không quan tâm tới hắn, quay đầu nhìn về phía năm người còn lại.
Có thể tham gia trận đấu và có tư cách cũng chỉ tám người mà thôi, trừ Phí Du và này Lộc Kiền thì những kẻ khác không có thế lực gì, chỉ là thành viên khu tu sư bình thường, bọn họ nhắm mắt dưỡng thần bảo trì trạng thái.
Nhiếp Vân nhìn một vòng, phát hiện thực lực những người này mạnh không dưới Quỳnh Nhai, biết rõ quán quân cuối cùng sẽ rơi vào người Phí Du, Lộc Kiền cho nên không cần nghĩ nhiều, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
- Hôm nay là thời gian huy hoàng nhất của Khu Tu Tháp chúng ta, chúng ta sắp thông qua tỷ thí lựa chọn tháp chủ mới!
- Hiện tại ta cẩn thận nói quy củ...
Chỉ chốc lát tất cả mọi người đến đủ, một lão giả bay tới lơ lửng giữa không trung, cất cao giọng nói.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1727: Bắt đầu thi đấu (1)
7.2/10 từ 35 lượt.