Vô Tận Đan Điền

Chương 170: Yêu thú cốc?

- Hống! Ngao ô!

Chuẩn bị xong xuôi, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vài trăm thước đột nhiên nghe được một trận rầm rập vang lên, tựa hồ có vô số yêu thú đang lao tới.

- Trời ạ, sao có nhiều yêu thú như vậy, chạy mau!

Ngay sau đó Nhiếp Vân nghe tiếng hô của Ngụy Thần.

Vừa nhìn về phía trước, sắc mặt Nhiếp Vân nhất thời thay đổi.

- Hóa Long Viên, Thôn Hà Mãng, Tiêm Thứ Phi Long…tại sao có nhiều yêu thú cấp cao như vậy?

Chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một đoàn yêu thú, mỗi đầu đều cấp bậc khí tông, rậm rạp hơn mười đầu!

Hơn mười đầu yêu thú cấp bậc khí tông…tại sao nhiều như vậy?

- Hống! Hống!

Ngay khi Nhiếp Vân cảm thấy khủng bố muốn lui về phía sau, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng gầm rú, hắn vừa nhìn lại không tự chủ được siết chặt nắm tay.

Chẳng biết từ lúc nào phía sau cũng xuất hiện hơn mười yêu thú!

Những yêu thú kia có binh giáp cảnh đỉnh, có khí tông cảnh, một đám cao lớn thô kệch, chạy trên mặt đất phát ra tiếng ầm vang chấn động.

- Chẳng lẽ đây không phải Táng Kiếm cốc mà là Yêu Thú cốc?


Chứng kiến đàn yêu thú xông qua, trong lòng Nhiếp Vân rét lạnh rùng mình.

Yêu Thú cốc, sơn cốc mà yêu thú tụ tập, bởi vì địa chất đặc thù, nguyên khí khác thường, nơi này có rất nhiều yêu thú cao cấp có thể hòa bình ở chung mà không phát sinh mâu thuẫn.

Loại địa phương như vậy luôn là cấm địa của nhân loại, theo Nhiếp Vân biết trong Thần Phong đế quốc có tổng cộng ba đại Yêu Thú cốc, nhưng chưa từng nghe nói qua về nơi này!

Vì sao Táng Kiếm cốc lại biến thành Yêu Thú cốc?

- Điều đó không có khả năng, tại sao có nhiều yêu thú như vậy…

Chứng kiến trước sau tràn ngập yêu thú, thậm chí trên không trung cũng có, chẳng những là Ngụy Thần thậm chí Khương Du cũng sợ hãi, hắn kích động cầm bản đồ lên xem thêm một lần, nhưng không nhìn ra mình đi nhầm địa phương nào, tức giận ném bản đồ xuống đất.

- Hống!

Một tiếng gầm rú vang lên, một đầu Thiết Bối Hùng lao thẳng tới chỗ hắn, hai tay giữ chặt bả vai Khương Du, rầm một tiếng đem hắn xé thành hai nửa, nội tạng cùng máu tươi văng tung tóe!

- A…

Ngụy Thần chưa từng gặp qua một màn huyết tinh như thế, sợ tới mức kêu thảm, phân cùng nước tiểu tuôn tràn, không còn chút phong thái thiếu gia trước đó.

Nhưng sự tình còn chưa chấm dứt, bên tai lại truyền tới tiếng hô, một đầu Thôn Hà Mãng đã cắn xuống.

Oanh oanh oanh oanh!


Nhóm người Ngụy Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị đàn yêu thú chia nhau cắn xé, biến thành máu tươi, thịt nát cùng thi thể.

- Thu!

Ngay khi người của Lạc Ung dong binh đoàn hoàn toàn chết sạch, một đầu Tử Viêm Ưng đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt nhanh như chớp nhìn về phương hướng Nhiếp Vân đang ẩn thân.

- Nguy rồi, bị phát hiện!

Nghe được tiếng hô, trong lòng Nhiếp Vân phát lạnh.

Yêu thú ưng loại trời sinh ánh mắt mẫn tuệ, đầu Tử Viêm Ưng thực lực đạt tới khí tông đỉnh, ánh mắt càng mạnh mẽ hơn nhân loại, cho dù Nhiếp Vân ẩn núp thật bí mật nhưng vẫn bị nó phát hiện!

Mặc dù hiện tại thực lực của hắn không kém, có thể đánh bại yêu thú khí tông đỉnh, nhưng hai tay khó địch bốn tay, mà nơi này có tới không biết bao nhiêu bàn tay, nếu hắn không bỏ trốn chỉ còn con đường chết!

- Trốn!

Trong lòng không còn chút do dự, chân giẫm mạnh dưới đất, thân hình Nhiếp Vân hóa thành một đạo lưu quang vội vàng xông thẳng về phía trước.

Yêu thú đã đuổi ra sau lưng hắn, trước mắt chỉ còn hai yêu thú khí tông trung kỳ vẻ mặt dại ra đứng nguyên tại chỗ, muốn chạy thăng thiên chỉ có thể chạy về phía trước.

- Hống!

Khi hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ yêu thú chú ý, hai yêu thú ngây dại phía trước cũng kịp phản ứng, một đầu yêu thú toàn thân trắng tuyết vươn đề trảo sắc bén trực tiếp vỗ xuống người Nhiếp Vân.

Bạch Nham thú, một loại yêu thú lực lượng hình, bộ dáng rất giống Phong Lang, toàn thân trắng tinh, móng vuốt sắc bén, tuy chỉ có khí tông trung kỳ nhưng chân chính chiến đấu dù là nhân loại khí tông đỉnh cũng không là đối thủ.

Xoẹt!

Móng vuốt bổ xuống, Nhiếp Vân cảm giác trước mặt như có quỷ phong âm hàn nổi lên bốn phía, công kích còn chưa tới mà quần áo đã bị xé mở.

Bởi vì cần vào núi tu hành, Nhiếp Vân đặc biệt mua thật nhiều quần áo đặt trong nạp vật đan điền, không nghĩ tới đêm qua bị Phong Lang Vương xé rách một bộ, hôm nay lại bị Bạch Nham thú xé rách bộ khác!

Cũng may Nhiếp Vân tu luyện Linh Tê luyện thể quyết tầng thứ hai tới đại thành cảnh giới, nếu không không chỉ quần áo bị phá hủy mà thân thể đã bị xé thành hai khúc!

- Cút ngay!

Biết hiện tại không thể phân tâm, chỉ nghĩ làm sao đào mạng, trên trán Nhiếp Vân nổi lên gân xanh, cánh tay vung mạnh về phía trước, trường thương đã bị hắn toàn lực ném ra ngoài.

Ông!

Bởi vì lực lượng ném trường thương quá lớn, hình thành một đạo khí lãng lốc xoáy bay thẳng tới chỗ Bạch Nham thú!

Phác xích!

Nhiếp Vân phẫn nộ ra tay, một tiếng vang giòn trường thương lập tức xuyên thấu qua lực phòng ngự cứng rắn của Bạch Nham thú, sau đó xuyên qua người bay ra khỏi sau lưng của nó!

Phốc thông!

Thi thể Bạch Nham thú lập tức rơi xuống đất, một chiêu tử vong.

Giết chết Bạch Nham thú nhưng trong lòng Nhiếp Vân không chút hưng phấn, ngược lại càng thêm sốt ruột, bảy đại đan điền điên cuồng xoay tròn, chân khí hùng hậu không ngừng di chuyển trong kinh mạch, tốc độ càng nhanh hơn, vừa thả người bay qua Bạch Nham thú bắt lấy trường thương tiếp tục lao vào sâu trong sơn cốc.


- Hống! Ngao ô! Thu!

Chứng kiến nhân loại giết chết đồng loại của mình, toàn bộ yêu thú trong sơn cốc đều bạo tẩu, một đám phát ra tiếng gào thét đồng thời cùng phát công kích với thân ảnh đang chạy trốn phía trước.

Kình phong cường đại như gió bão tận thế hướng Nhiếp Vân cuốn tới!

- Chân khí hộ thể, Linh Tê luyện thể quyết – Đại Liệt nham chưởng!

Cảm nhận được lực lượng cường đại cuốn tới từ sau lưng, Nhiếp Vân biết không tránh thoát, tay phải vung về phía sau quát lớn, đồng thời dùng chân khí bảo vệ nội tạng gân mạch, dưới chân không ngừng, tiếp tục lao tới trước.

Oanh!

Công kích cường đại thoải mái nghiền áp Đại Liệt nham chưởng, hung hăng đánh trúng lưng Nhiếp Vân.

Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, hắn đã trọng thương!

Nhưng cho dù bị thương cũng phải chạy trốn, mượn dùng lực phản xung của kình phong, thân hình hắn liên tục hai lần bổ nhào trên không trung, đã chạy ra xa vài trăm thước.

Chỉ cần tạm thời không chết được, dù bị trọng thương thế nào cũng có thể dùng trị liệu khí chữa khỏi.

- Nơi này là địa phương cho ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Lưu lại đi!

Ngay khi Nhiếp Vân cho rằng mình đã chạy thoát khỏi phạm vi công kích của đàn yêu thú, đột nhiên trên đầu vang lên một tiếng gầm rú.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 170: Yêu thú cốc?
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...