Vô Tận Đan Điền
Chương 1671: Phật tổ trở về (2)
Đương nhiên, cái này cũng là vì thiên phú Thần Thâu của hắn tấn chức thành Thâu Thiên sư, nếu như chỉ là thiên phú Thần Thâu lúc trước, chỉ sợ cũng không phát hiện được.
- Đi qua!
Đã phát hiện, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, trong nội tâm khẽ động, thân thể hóa thành một đạo điện quang, rất nhanh đi vào trước mặt.
Chung quanh tàng bảo khố này có đủ loại trận pháp, đều là đại năng Phật môn lưu lại, để cho người có loại cảm giác không thể nào xuống tay.
Bất quá Nhiếp Vân thân là Trận Pháp sư, phong ấn lại khó với hắn mà nói cũng không có gì, cộng thêm thiên phú Thâu Thiên sư cường hãn, rất nhanh đã tìm được sơ hở.
Vèo!
Nhẹ nhõm chui vào.
- Thích Già đài sen?
Mới vừa vào tàng bảo khố, một đồ vật kim lóng lánh liền xuất hiện ở trước mặt.
Là một toà sen cự đại, phía trên tản ra khí tức Phật môn đậm đặc, để cho người nhịn không được sinh ra một loại xúc động quỳ lạy.
Chỉ cần là người tu hành công pháp Phật môn, chứng kiến thứ này, đều từ sâu trong nội tâm sinh ra thành kính.
Thích Già đài sen!
Bảo bối chí cao vô thượng của Phật môn trừ Bồ Đề Thụ, nó là Hỗn Độn Thanh Liên luyện hóa thành, pháp bảo mà Thích Già Phật tổ thường ngồi, biểu tượng của Phật giới! Rõ ràng không có bị Thích Già Phật mang đi, lưu tại chỗ này!
- Bảo bối tốt, nếu như có thể luyện hóa Phật tính, Kim Cương Lưu Ly Thể của ta tuyệt đối có thể đạt tới đệ cửu trọng!
Nhận ra danh xưng cùng giá trị của thứ này, hai mắt Nhiếp Vân tỏa ánh sáng.
Nếu như có thể trộm thứ này đi, lặng lẽ luyện hóa, không cần nghĩ Kim Cương Lưu Ly Thể nhất định có thể đạt tới đệ cửu trọng!
- Cái đó là... Đại Minh Tĩnh Tâm Châu?
Con mắt dời khỏi Thích Già đài sen, liếc nhìn chung quanh, phát hiện bên trái có một viên cầu treo trên không trung.
Mang theo năng lực để cho người an thần tĩnh tâm.
Một kiện chí bảo khác của Phật môn có thể so với Thích Già đài sen, Đại Minh Tĩnh Tâm Châu!
Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, nghe nói là Thích Già Phật tổ lấy được ở trong Hỗn Độn, tuy không thuộc về phạm vi binh khí, không tính là Tạo Hóa Tiên khí, lại có năng lực còn đáng sợ hơn Tạo Hóa Tiên khí.
Có thể chấn nhiếp linh hồn người, để cho linh hồn thời khắc bảo trì tinh khiết, không bị tạp chất ô nhiễm.
- Cái tàng bảo khố này chỉ có hai vật ấy... Bất quá chỉ hai thứ này đã đủ rồi, viễn siêu những vật khác...
Cho dù chỉ có hai thứ, nhưng hắn biết rõ giá trị của hai đồ vật này, thậm chí đã bằng Tạo Hóa Tiên khí Bắc Đẩu kiếm!
- Đại Minh Tĩnh Tâm Châu này liền cho Nguyệt Nhi, như vậy nàng có thể thời khắc bảo trì bản tâm, sẽ không bởi vì yêu ta mà phá hư tâm tình!
Nhiếp Vân nghĩ kỹ tác dụng.
Tuy hiệu quả của Đại Minh Tĩnh Tâm Châu nghịch thiên, nhưng với hắn mà nói tác dụng không tính quá lớn, hiện tại hắn tu luyện, là chuẩn cầu bản tâm! Mặc dù gặp được nguy hiểm, chỉ cần bảo trì bản tâm bất động, nguy hiểm liền không lớn.
Đạm Đài Lăng Nguyệt bất đồng, nàng vì mình, đã có cảm giác đi ngược lại thiên phú Thiên Đạo sư, nếu như có thể đưa cho nàng thứ này, làm cho tâm tình nàng trầm ổn, sẽ có không ít chỗ tốt.
- Phong ấn trên hai kiện bảo vật này rõ ràng còn nhiều hơn bên ngoài, bất quá đối với thiên phú Thâu Thiên sư của ta mà nói, vô dụng...
Phát hiện không có những vật khác, Nhiếp Vân không hề do dự, đi tới trước mặt hai bảo vật.
Phong ấn chung quanh hai bảo vật này còn nhiều hơn bên ngoài, rậm rạp chằng chịt để cho người không kịp nhìn, nếu như không có thiên phú Thần Thâu Thiên Nhãn, cho dù cường giả Tiên Quân đỉnh phong tới, cũng sẽ va chạm phong ấn, cuối cùng không công mà lui.
Nhưng hắn bất đồng, thiên phú Thâu Thiên sư xếp hạng thứ mười hai, Thiên Đạo pháp tắc cũng có thể trộm, thì đừng nói hai kiện bảo bối trong phong ấn, hừ nhẹ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng trảo một cái.
Hô! Hô!
Liên tục hai thanh âm rất nhỏ, Thích Già đài sen cùng Đại Minh Tĩnh Tâm Châu lập tức biến mất, không khí chung quanh ngay cả chấn động cũng không có.
Trộm đi hai kiện bảo bối, Nhiếp Vân không cần phải tiếp tục lưu lại đây, nhẹ nhàng khẽ động, liền chui ra tàng bảo khố, dọc theo dưới mặt đất, thẳng tắp đi ra ngoài.
Hai đồ vật này tính toán là toàn bộ gia sản của cả Phật giới rồi, cho dù lại trộm bảo vật khác cũng không có ý nghĩa, còn không bằng nắm chặt thời gian ly khai.
Ầm ầm!
Đang muốn đi ra cung điện, đột nhiên bầu trời lắc lư, một cổ lực lượng khổng lồ lăng không hạ xuống.
Lập tức liền chứng kiến vô số Thần Phật từ không trung chậm rãi đáp xuống, từng cái đều mang theo lực lượng xé rách Thiên Địa, chí cao vô thượng.
- Nguy, Tiên Quân của Phật môn trở về rồi...
Thấy một màn như vậy, trong lòng Nhiếp Vân căng thẳng.
Không nghĩ tới những Phật tổ đuổi giết Nhiếp Đồng kia, sớm không về trễ không về, rõ ràng ở lúc mình đắc thủ bảo bối, sắp rời đi trở về!
- Ẩn nấp, tàng hình!
Cảm nhận được phía trên có vô số đạo khí tức khổng lồ hàng lâm, Nhiếp Vân nào dám nhúc nhích, phong tỏa lực lượng toàn thân, cả người giấu ở chỗ sâu trong Tinh Cung, ngay cả hô hấp cũng cơ hồ che đậy.
- Đáng giận, lần này đuổi giết Tu La Vương, rõ ràng trúng kế của hắn, lâm vào Hỗn Độn ám lưu, thiếu chút nữa về không được, cơn tức này thật sự để cho người khó có thể nuốt xuống!
Cái thanh âm này khí tức uy nghiêm, mang theo hương vị để cho người khủng hoảng, cho thấy thực lực của chủ nhân không bình thường, tuyệt đối không kém U Minh Hoàng Vương, thậm chí còn mạnh hơn vài phần!
Hẳn là Phật môn Chí Tôn, Thích Già Phật tổ.
- Ân? Tây Di Phật tổ không phải lưu thủ Phật giới sao? Sao không tới nghênh đón chúng ta?
Đột nhiên, Thích Già Phật tổ khẽ nói.
- Đúng vậy, Tây Di Phật tổ xảy ra chuyện gì?
Thanh âm của Thích Già Phật tổ chấm dứt, đột nhiên lại một người khẽ nói.
- Ân? Tây Di Phật tổ bị người giết? Là ai làm?
Người này còn chưa nói xong, Thích Già Phật tổ như ý thức được cái gì, mạnh mẽ đứng dậy.
Nương theo động tác của hắn, lực lượng mạnh mẽ bắn phá ra, để cho người không dám phản kháng, áp bách hùng hậu để cho người thiếu chút nữa đoạn tuyệt hô hấp.
Mặc dù Nhiếp Vân giấu ở dưới mặt đất, vẫn cảm thấy hô hấp không khỏe, có chút thở không nổi.
- Thật lợi hại...
Trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Vô Tận Đan Điền
- Đi qua!
Đã phát hiện, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, trong nội tâm khẽ động, thân thể hóa thành một đạo điện quang, rất nhanh đi vào trước mặt.
Chung quanh tàng bảo khố này có đủ loại trận pháp, đều là đại năng Phật môn lưu lại, để cho người có loại cảm giác không thể nào xuống tay.
Bất quá Nhiếp Vân thân là Trận Pháp sư, phong ấn lại khó với hắn mà nói cũng không có gì, cộng thêm thiên phú Thâu Thiên sư cường hãn, rất nhanh đã tìm được sơ hở.
Vèo!
Nhẹ nhõm chui vào.
- Thích Già đài sen?
Mới vừa vào tàng bảo khố, một đồ vật kim lóng lánh liền xuất hiện ở trước mặt.
Là một toà sen cự đại, phía trên tản ra khí tức Phật môn đậm đặc, để cho người nhịn không được sinh ra một loại xúc động quỳ lạy.
Chỉ cần là người tu hành công pháp Phật môn, chứng kiến thứ này, đều từ sâu trong nội tâm sinh ra thành kính.
Thích Già đài sen!
Bảo bối chí cao vô thượng của Phật môn trừ Bồ Đề Thụ, nó là Hỗn Độn Thanh Liên luyện hóa thành, pháp bảo mà Thích Già Phật tổ thường ngồi, biểu tượng của Phật giới! Rõ ràng không có bị Thích Già Phật mang đi, lưu tại chỗ này!
- Bảo bối tốt, nếu như có thể luyện hóa Phật tính, Kim Cương Lưu Ly Thể của ta tuyệt đối có thể đạt tới đệ cửu trọng!
Nhận ra danh xưng cùng giá trị của thứ này, hai mắt Nhiếp Vân tỏa ánh sáng.
Nếu như có thể trộm thứ này đi, lặng lẽ luyện hóa, không cần nghĩ Kim Cương Lưu Ly Thể nhất định có thể đạt tới đệ cửu trọng!
- Cái đó là... Đại Minh Tĩnh Tâm Châu?
Con mắt dời khỏi Thích Già đài sen, liếc nhìn chung quanh, phát hiện bên trái có một viên cầu treo trên không trung.
Mang theo năng lực để cho người an thần tĩnh tâm.
Một kiện chí bảo khác của Phật môn có thể so với Thích Già đài sen, Đại Minh Tĩnh Tâm Châu!
Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, nghe nói là Thích Già Phật tổ lấy được ở trong Hỗn Độn, tuy không thuộc về phạm vi binh khí, không tính là Tạo Hóa Tiên khí, lại có năng lực còn đáng sợ hơn Tạo Hóa Tiên khí.
Có thể chấn nhiếp linh hồn người, để cho linh hồn thời khắc bảo trì tinh khiết, không bị tạp chất ô nhiễm.
- Cái tàng bảo khố này chỉ có hai vật ấy... Bất quá chỉ hai thứ này đã đủ rồi, viễn siêu những vật khác...
Cho dù chỉ có hai thứ, nhưng hắn biết rõ giá trị của hai đồ vật này, thậm chí đã bằng Tạo Hóa Tiên khí Bắc Đẩu kiếm!
- Đại Minh Tĩnh Tâm Châu này liền cho Nguyệt Nhi, như vậy nàng có thể thời khắc bảo trì bản tâm, sẽ không bởi vì yêu ta mà phá hư tâm tình!
Nhiếp Vân nghĩ kỹ tác dụng.
Tuy hiệu quả của Đại Minh Tĩnh Tâm Châu nghịch thiên, nhưng với hắn mà nói tác dụng không tính quá lớn, hiện tại hắn tu luyện, là chuẩn cầu bản tâm! Mặc dù gặp được nguy hiểm, chỉ cần bảo trì bản tâm bất động, nguy hiểm liền không lớn.
Đạm Đài Lăng Nguyệt bất đồng, nàng vì mình, đã có cảm giác đi ngược lại thiên phú Thiên Đạo sư, nếu như có thể đưa cho nàng thứ này, làm cho tâm tình nàng trầm ổn, sẽ có không ít chỗ tốt.
- Phong ấn trên hai kiện bảo vật này rõ ràng còn nhiều hơn bên ngoài, bất quá đối với thiên phú Thâu Thiên sư của ta mà nói, vô dụng...
Phát hiện không có những vật khác, Nhiếp Vân không hề do dự, đi tới trước mặt hai bảo vật.
Phong ấn chung quanh hai bảo vật này còn nhiều hơn bên ngoài, rậm rạp chằng chịt để cho người không kịp nhìn, nếu như không có thiên phú Thần Thâu Thiên Nhãn, cho dù cường giả Tiên Quân đỉnh phong tới, cũng sẽ va chạm phong ấn, cuối cùng không công mà lui.
Nhưng hắn bất đồng, thiên phú Thâu Thiên sư xếp hạng thứ mười hai, Thiên Đạo pháp tắc cũng có thể trộm, thì đừng nói hai kiện bảo bối trong phong ấn, hừ nhẹ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng trảo một cái.
Hô! Hô!
Liên tục hai thanh âm rất nhỏ, Thích Già đài sen cùng Đại Minh Tĩnh Tâm Châu lập tức biến mất, không khí chung quanh ngay cả chấn động cũng không có.
Trộm đi hai kiện bảo bối, Nhiếp Vân không cần phải tiếp tục lưu lại đây, nhẹ nhàng khẽ động, liền chui ra tàng bảo khố, dọc theo dưới mặt đất, thẳng tắp đi ra ngoài.
Hai đồ vật này tính toán là toàn bộ gia sản của cả Phật giới rồi, cho dù lại trộm bảo vật khác cũng không có ý nghĩa, còn không bằng nắm chặt thời gian ly khai.
Ầm ầm!
Đang muốn đi ra cung điện, đột nhiên bầu trời lắc lư, một cổ lực lượng khổng lồ lăng không hạ xuống.
Lập tức liền chứng kiến vô số Thần Phật từ không trung chậm rãi đáp xuống, từng cái đều mang theo lực lượng xé rách Thiên Địa, chí cao vô thượng.
- Nguy, Tiên Quân của Phật môn trở về rồi...
Thấy một màn như vậy, trong lòng Nhiếp Vân căng thẳng.
Không nghĩ tới những Phật tổ đuổi giết Nhiếp Đồng kia, sớm không về trễ không về, rõ ràng ở lúc mình đắc thủ bảo bối, sắp rời đi trở về!
- Ẩn nấp, tàng hình!
Cảm nhận được phía trên có vô số đạo khí tức khổng lồ hàng lâm, Nhiếp Vân nào dám nhúc nhích, phong tỏa lực lượng toàn thân, cả người giấu ở chỗ sâu trong Tinh Cung, ngay cả hô hấp cũng cơ hồ che đậy.
- Đáng giận, lần này đuổi giết Tu La Vương, rõ ràng trúng kế của hắn, lâm vào Hỗn Độn ám lưu, thiếu chút nữa về không được, cơn tức này thật sự để cho người khó có thể nuốt xuống!
Cái thanh âm này khí tức uy nghiêm, mang theo hương vị để cho người khủng hoảng, cho thấy thực lực của chủ nhân không bình thường, tuyệt đối không kém U Minh Hoàng Vương, thậm chí còn mạnh hơn vài phần!
Hẳn là Phật môn Chí Tôn, Thích Già Phật tổ.
- Ân? Tây Di Phật tổ không phải lưu thủ Phật giới sao? Sao không tới nghênh đón chúng ta?
Đột nhiên, Thích Già Phật tổ khẽ nói.
- Đúng vậy, Tây Di Phật tổ xảy ra chuyện gì?
Thanh âm của Thích Già Phật tổ chấm dứt, đột nhiên lại một người khẽ nói.
- Ân? Tây Di Phật tổ bị người giết? Là ai làm?
Người này còn chưa nói xong, Thích Già Phật tổ như ý thức được cái gì, mạnh mẽ đứng dậy.
Nương theo động tác của hắn, lực lượng mạnh mẽ bắn phá ra, để cho người không dám phản kháng, áp bách hùng hậu để cho người thiếu chút nữa đoạn tuyệt hô hấp.
Mặc dù Nhiếp Vân giấu ở dưới mặt đất, vẫn cảm thấy hô hấp không khỏe, có chút thở không nổi.
- Thật lợi hại...
Trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1671: Phật tổ trở về (2)
7.2/10 từ 35 lượt.