Vô Tận Đan Điền
Chương 1634: Kỳ Lâm Viên (1)
- Trùng kích Tiên Quân không chết...
Trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Tuy Tiên Quân đại kiếp nạn hắn chưa bao giờ thấy qua, nhưng biết tuyệt đối rất đáng sợ, loại đại kiếp nạn cấp bậc này, có thể khiêng qua không chết, thực lực của Quỳnh Nhai đại nhân kia, quả thật mạnh đáng sợ!
Chỉ sợ trước kia Kim Thân Vương so sánh với nàng, cũng kém xa.
- Nàng ở Khu Tu tháp địa vị cực cao, nghe nói là nhân vật cùng thời kì với Linh Hồn sư, cho nên tổng bộ phái nàng tới tìm Linh Hồn sư mượn Linh Hồn chi khí!
Chu Tu nói tiếp.
- Nhân vật cùng thời kỳ với Linh Hồn sư? Thượng Cổ liền tồn tại...
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Thời kỳ thượng cổ đến bây giờ không biết bao nhiêu vạn năm, nghe nói người khi đó chỉ cần không có đạt tới Tiên Quân cảnh liền không có khả năng sống sót, vị Quỳnh Nhai đại nhân này, không có đạt tới loại cảnh giới ấy, lại có thể sống lâu như vậy, thực lực mạnh, nghe rợn cả người.
Bay lên ý cẩn thận, đi theo sau Chu Tu tiến vào.
Vừa đi vào phòng, lập tức chứng kiến một trung niên phu nhân ngồi ở chủ vị trong phòng khách.
Vị phu nhân này chừng ba mươi tuổi, dung mạo tịnh lệ, lẳng lặng đợi tại nguyên chỗ, phảng phất như hoàn mỹ dung hợp với không gian tự nhiên, không có chút linh khí chấn động nào, nếu như không phải biết rõ thực lực của nàng, sẽ hoài nghi chỉ là người bình thường không có chút nào thực lực.
- Quỳnh Nhai trưởng lão, vị này là Khu Tu sư thất phẩm Nhiếp Vân mà ta nói, Linh Hồn chi khí chính là hắn cần!
Chu Tu đi lên giới thiệu.
- Khu Tu sư thất phẩm...
Nghe được tên Nhiếp Vân, ánh mắt của Quỳnh Nhai trưởng lão như điện, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, không khỏi tán thưởng.
- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Xem nhục thể linh hồn của ngươi, nên vẫn chưa tới mười tám tuổi a, trẻ tuổi như vậy thì có tu vi như thế, nhất là thân thể, có thể so với Vương Tiên cảnh... Lợi hại!
Vị Quỳnh Nhai trưởng lão này liếc nhìn ra tu vi thân thể của Nhiếp Vân, tấc tắc kêu kỳ lạ.
- Đa tạ trưởng lão khích lệ!
Nhiếp Vân không dám mất cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng nói.
- Không cần khách khí, đào móc bồi dưỡng Khu Tu sư mới cũng là trách nhiệm của những lão gia hỏa chúng ta, đã ngươi muốn Linh Hồn chi khí cứu trợ thân nhân, ta có thể giúp ngươi!
Tựa hồ Quỳnh Nhai không thích khách sáo, khoát tay áo, trực tiếp tiến vào chính đề.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân không nghĩ tới vị trưởng lão này dễ nói chuyện như vậy, trên mặt vui vẻ.
- Ngươi trước không cần cám ơn, tuy Nhan Chi cùng ta là quan hệ bằng hữu cũ, nhưng có thể cho ta Linh Hồn chi khí hay không còn không nhất định, cho nên lần này ta muốn mang ngươi cùng đi gặp nàng, nhìn ngươi có thể nói động nàng hay không!
Quỳnh Nhai cười nói.
- Ta đi?
Sắc mặt của Nhiếp Vân cứng đờ, như ăn phải con ruồi.
Nói đùa gì vậy, nếu ta có thể đi mà nói, còn trông cậy vào ngươi làm gì?
- Thân phận ta thấp kém, chỉ sợ đi qua sẽ trêu chọc Linh Hồn sư đại nhân phiền chán, ta xem... hay là thôi đi!
Lắc đầu cự tuyệt.
Linh Hồn sư lần trước liền muốn giết mình, nếu không phải nể tình Đạm Đài Lăng Nguyệt, đã sớm chết rồi, lần này đi qua, vạn nhất đối phương hỉ nộ vô thường, động thủ, vậy khóc cũng không kịp.
- Ngươi không muốn đi?
Nghe được thiếu niên nói, trên mặt Quỳnh Nhai lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
- Thực không dám đấu diếm, ta cùng Linh Hồn sư đại nhân bởi vì một ít việc nhỏ từng có khúc mắc, cho nên ta sợ nàng chứng kiến ta, sẽ mất đi kiên nhẫn!
Nhiếp Vân vò đầu.
- Khúc mắc?
- Ta đã từng giết... một tín đồ của nàng...
Nhiếp Vân nói.
- Thì ra là thế! Nhan Chi đối với tín đồ hoàn toàn chính xác cực kỳ để ý, ngươi động thủ giết tín đồ của nàng, phạm vào tối kỵ, ngươi tốt nhất không nên đi!
Quỳnh Nhai nghe được lý do của Nhiếp Vân, hiểu được, ngay sau đó đứng dậy.
- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi một hồi sẽ về!
Nói xong cũng không đợi Nhiếp Vân nói chuyện, thân thể từ tại chỗ biến mất, ngay cả Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn, cũng không thấy được nàng làm sao biến mất.
- Thật nhanh...
Chứng kiến động tác của nàng, Nhiếp Vân biết rõ, so sánh với Quỳnh Nhai đại nhân, tốc độ của hắn quả thực giống như ốc sên.
- Quỳnh Nhai đại nhân làm việc lôi lệ phong hành, nói một không hai, chỉ cần đáp ứng sự tình, nhất định có thể hoàn thành, yên tâm đi!
Thấy Nhiếp Vân có chút ngẩn người, Chu Tu cười đi tới.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, không nói thêm lời, chờ ước chừng nửa canh giờ, một hồi gió nhẹ thổi qua, một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Đúng là Quỳnh Nhai đại nhân vừa rồi ly khai.
- Trưởng lão!
Nhiếp Vân vội vàng đứng dậy.
- Là ta không có ý tứ...
Vẻ mặt của Quỳnh Nhai đại nhân xấu hổ, từ bộ dáng cùng cử động của nàng, Nhiếp Vân liền biết chắc không có Linh Hồn chi khí, xem như đã thất bại.
- Nhan Chi nàng... được rồi, chuyện này ta không thể hoàn thành cho ngươi, ngươi nói điều kiện khác a, chỉ cần có thể làm được, nhất định tận lực thỏa mãn!
Quỳnh Nhai đại nhân cũng không nói ra nguyên nhân thất bại, bàn tay vung lên nói.
- Làm phiền trưởng lão phí tâm! Không biết trưởng lão có thể cáo tri địa chỉ kỹ càng của Linh Hồn sư đại nhân hay không, thật sự không được, ta tự mình đi xin giúp đỡ!
Thấy nàng không có thành công, Nhiếp Vân biết rõ chuyện này chỉ sợ còn cần tự mình đi ăn cắp, lắc đầu hỏi.
Kỳ thật cho dù đối phương có thể lấy được Linh Hồn chi khí, cũng không có khả năng trực tiếp lấy được mười đạo, muốn làm được chuyện thứ hai, hoàn thành đổ ước, chỉ có thể đi tìm Linh Hồn sư, nghĩ biện pháp trộm đến!
Thiên phú Thần Thâu tấn cấp thành Thâu Thiên sư bài danh 12, Nhiếp Vân đối với trộm càng thêm tự tin, chỉ cần cho hắn chứng kiến bản thể của Linh Hồn sư, dù không cần bàn tay đụng chạm, cũng có thể thần không biết quỷ không hay trộm được.
- Cho ngươi địa chỉ? Ngươi tốt nhất đừng đi, Nhan Chi tính tình cổ quái, ngươi lại giết qua tín đồ của nàng, vạn nhất nàng động thủ với ngươi, cho dù Khu Tu tháp tới tranh luận, cũng không có biện pháp chút nào...
Quỳnh Nhai đại nhân vẻ mặt khó xử.
- Ngươi cũng biết, cường giả Tiên Quân từ thời kỳ thượng cổ như nàng, thực lực mạnh, mặc dù là Khu Tu tháp cũng không dám tới ngạnh bính...
- Hi vọng Quỳnh Nhai trưởng lão thành toàn!
Nhiếp Vân ôm quyền.
- Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy, ta liền nói chỗ ở của nàng cho ngươi thoáng một phát! Kỳ thật Linh Hồn sư cùng U Minh Hoàng Vương bệ hạ cũng không ở Yêu Hoàng thành, mà đang ở Kỳ Lâm Viên cách Yêu Hoàng thành hơn một vạn dặm!
Quỳnh Nhai nói.
- Kỳ Lâm Viên?
Nhiếp Vân vò đầu, cái tên này căn bản chưa nghe nói qua.
Vô Tận Đan Điền
Trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Tuy Tiên Quân đại kiếp nạn hắn chưa bao giờ thấy qua, nhưng biết tuyệt đối rất đáng sợ, loại đại kiếp nạn cấp bậc này, có thể khiêng qua không chết, thực lực của Quỳnh Nhai đại nhân kia, quả thật mạnh đáng sợ!
Chỉ sợ trước kia Kim Thân Vương so sánh với nàng, cũng kém xa.
- Nàng ở Khu Tu tháp địa vị cực cao, nghe nói là nhân vật cùng thời kì với Linh Hồn sư, cho nên tổng bộ phái nàng tới tìm Linh Hồn sư mượn Linh Hồn chi khí!
Chu Tu nói tiếp.
- Nhân vật cùng thời kỳ với Linh Hồn sư? Thượng Cổ liền tồn tại...
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Thời kỳ thượng cổ đến bây giờ không biết bao nhiêu vạn năm, nghe nói người khi đó chỉ cần không có đạt tới Tiên Quân cảnh liền không có khả năng sống sót, vị Quỳnh Nhai đại nhân này, không có đạt tới loại cảnh giới ấy, lại có thể sống lâu như vậy, thực lực mạnh, nghe rợn cả người.
Bay lên ý cẩn thận, đi theo sau Chu Tu tiến vào.
Vừa đi vào phòng, lập tức chứng kiến một trung niên phu nhân ngồi ở chủ vị trong phòng khách.
Vị phu nhân này chừng ba mươi tuổi, dung mạo tịnh lệ, lẳng lặng đợi tại nguyên chỗ, phảng phất như hoàn mỹ dung hợp với không gian tự nhiên, không có chút linh khí chấn động nào, nếu như không phải biết rõ thực lực của nàng, sẽ hoài nghi chỉ là người bình thường không có chút nào thực lực.
- Quỳnh Nhai trưởng lão, vị này là Khu Tu sư thất phẩm Nhiếp Vân mà ta nói, Linh Hồn chi khí chính là hắn cần!
Chu Tu đi lên giới thiệu.
- Khu Tu sư thất phẩm...
Nghe được tên Nhiếp Vân, ánh mắt của Quỳnh Nhai trưởng lão như điện, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, không khỏi tán thưởng.
- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Xem nhục thể linh hồn của ngươi, nên vẫn chưa tới mười tám tuổi a, trẻ tuổi như vậy thì có tu vi như thế, nhất là thân thể, có thể so với Vương Tiên cảnh... Lợi hại!
Vị Quỳnh Nhai trưởng lão này liếc nhìn ra tu vi thân thể của Nhiếp Vân, tấc tắc kêu kỳ lạ.
- Đa tạ trưởng lão khích lệ!
Nhiếp Vân không dám mất cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng nói.
- Không cần khách khí, đào móc bồi dưỡng Khu Tu sư mới cũng là trách nhiệm của những lão gia hỏa chúng ta, đã ngươi muốn Linh Hồn chi khí cứu trợ thân nhân, ta có thể giúp ngươi!
Tựa hồ Quỳnh Nhai không thích khách sáo, khoát tay áo, trực tiếp tiến vào chính đề.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân không nghĩ tới vị trưởng lão này dễ nói chuyện như vậy, trên mặt vui vẻ.
- Ngươi trước không cần cám ơn, tuy Nhan Chi cùng ta là quan hệ bằng hữu cũ, nhưng có thể cho ta Linh Hồn chi khí hay không còn không nhất định, cho nên lần này ta muốn mang ngươi cùng đi gặp nàng, nhìn ngươi có thể nói động nàng hay không!
Quỳnh Nhai cười nói.
- Ta đi?
Sắc mặt của Nhiếp Vân cứng đờ, như ăn phải con ruồi.
Nói đùa gì vậy, nếu ta có thể đi mà nói, còn trông cậy vào ngươi làm gì?
- Thân phận ta thấp kém, chỉ sợ đi qua sẽ trêu chọc Linh Hồn sư đại nhân phiền chán, ta xem... hay là thôi đi!
Lắc đầu cự tuyệt.
Linh Hồn sư lần trước liền muốn giết mình, nếu không phải nể tình Đạm Đài Lăng Nguyệt, đã sớm chết rồi, lần này đi qua, vạn nhất đối phương hỉ nộ vô thường, động thủ, vậy khóc cũng không kịp.
- Ngươi không muốn đi?
Nghe được thiếu niên nói, trên mặt Quỳnh Nhai lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
- Thực không dám đấu diếm, ta cùng Linh Hồn sư đại nhân bởi vì một ít việc nhỏ từng có khúc mắc, cho nên ta sợ nàng chứng kiến ta, sẽ mất đi kiên nhẫn!
Nhiếp Vân vò đầu.
- Khúc mắc?
- Ta đã từng giết... một tín đồ của nàng...
Nhiếp Vân nói.
- Thì ra là thế! Nhan Chi đối với tín đồ hoàn toàn chính xác cực kỳ để ý, ngươi động thủ giết tín đồ của nàng, phạm vào tối kỵ, ngươi tốt nhất không nên đi!
Quỳnh Nhai nghe được lý do của Nhiếp Vân, hiểu được, ngay sau đó đứng dậy.
- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi một hồi sẽ về!
Nói xong cũng không đợi Nhiếp Vân nói chuyện, thân thể từ tại chỗ biến mất, ngay cả Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn, cũng không thấy được nàng làm sao biến mất.
- Thật nhanh...
Chứng kiến động tác của nàng, Nhiếp Vân biết rõ, so sánh với Quỳnh Nhai đại nhân, tốc độ của hắn quả thực giống như ốc sên.
- Quỳnh Nhai đại nhân làm việc lôi lệ phong hành, nói một không hai, chỉ cần đáp ứng sự tình, nhất định có thể hoàn thành, yên tâm đi!
Thấy Nhiếp Vân có chút ngẩn người, Chu Tu cười đi tới.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, không nói thêm lời, chờ ước chừng nửa canh giờ, một hồi gió nhẹ thổi qua, một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
Đúng là Quỳnh Nhai đại nhân vừa rồi ly khai.
- Trưởng lão!
Nhiếp Vân vội vàng đứng dậy.
- Là ta không có ý tứ...
Vẻ mặt của Quỳnh Nhai đại nhân xấu hổ, từ bộ dáng cùng cử động của nàng, Nhiếp Vân liền biết chắc không có Linh Hồn chi khí, xem như đã thất bại.
- Nhan Chi nàng... được rồi, chuyện này ta không thể hoàn thành cho ngươi, ngươi nói điều kiện khác a, chỉ cần có thể làm được, nhất định tận lực thỏa mãn!
Quỳnh Nhai đại nhân cũng không nói ra nguyên nhân thất bại, bàn tay vung lên nói.
- Làm phiền trưởng lão phí tâm! Không biết trưởng lão có thể cáo tri địa chỉ kỹ càng của Linh Hồn sư đại nhân hay không, thật sự không được, ta tự mình đi xin giúp đỡ!
Thấy nàng không có thành công, Nhiếp Vân biết rõ chuyện này chỉ sợ còn cần tự mình đi ăn cắp, lắc đầu hỏi.
Kỳ thật cho dù đối phương có thể lấy được Linh Hồn chi khí, cũng không có khả năng trực tiếp lấy được mười đạo, muốn làm được chuyện thứ hai, hoàn thành đổ ước, chỉ có thể đi tìm Linh Hồn sư, nghĩ biện pháp trộm đến!
Thiên phú Thần Thâu tấn cấp thành Thâu Thiên sư bài danh 12, Nhiếp Vân đối với trộm càng thêm tự tin, chỉ cần cho hắn chứng kiến bản thể của Linh Hồn sư, dù không cần bàn tay đụng chạm, cũng có thể thần không biết quỷ không hay trộm được.
- Cho ngươi địa chỉ? Ngươi tốt nhất đừng đi, Nhan Chi tính tình cổ quái, ngươi lại giết qua tín đồ của nàng, vạn nhất nàng động thủ với ngươi, cho dù Khu Tu tháp tới tranh luận, cũng không có biện pháp chút nào...
Quỳnh Nhai đại nhân vẻ mặt khó xử.
- Ngươi cũng biết, cường giả Tiên Quân từ thời kỳ thượng cổ như nàng, thực lực mạnh, mặc dù là Khu Tu tháp cũng không dám tới ngạnh bính...
- Hi vọng Quỳnh Nhai trưởng lão thành toàn!
Nhiếp Vân ôm quyền.
- Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy, ta liền nói chỗ ở của nàng cho ngươi thoáng một phát! Kỳ thật Linh Hồn sư cùng U Minh Hoàng Vương bệ hạ cũng không ở Yêu Hoàng thành, mà đang ở Kỳ Lâm Viên cách Yêu Hoàng thành hơn một vạn dặm!
Quỳnh Nhai nói.
- Kỳ Lâm Viên?
Nhiếp Vân vò đầu, cái tên này căn bản chưa nghe nói qua.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1634: Kỳ Lâm Viên (1)
7.2/10 từ 35 lượt.