Vô Tận Đan Điền
Chương 161: Kỳ thật ta là tuần thú sư
- Ha ha, đổi ý? Thế giới này nắm tay ai lớn ai định đoạt! Ta đổi ý thì ngươi có thể làm gì ta? Thiết Lan Nhi, ngươi là thứ nữ nhân phóng đãng, ngươi không phải cao ngạo lắm sao? Không phải luôn một mực giả bộ sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biến thành kỹ nữ dưới người của ta…
Sắc mặt Ngụy Thần dữ tợn điên cuồng hét lên, nhưng còn chưa nói xong đột nhiên có một bàn tay quất tới!
Ba!
Thân hình Ngụy Thần bay xéo ra ngoài, lại một đầu cắm vào đám cỏ dại.
- Lạc Ung cùng Thiết Nham được xưng là tam đại dong binh đoàn của Thần Phong đế quốc, hẳn nên kính yêu lẫn nhau, sao có thể tự giết lẫn nhau? Hơn nữa đánh cuộc thua thì chúng ta phải lập tức rời đi, tuyệt không làm tiểu nhân không giữ chữ tín!
Hai tay Khương Du chắp sau lưng, vẻ mặt chính khí, tựa hồ lời nói vừa rồi của Ngụy Thần làm cho hắn tức giận phi thường, mạo phạm nguyên tắc của hắn, lúc này hắn mới nén giận ra tay.
- A…
Đám người Thiết Lan Nhi nhìn nhau, cảm thấy mình sắp phát điên.
Ngụy Thần cùng Khương Du không phải một bọn sao? Rốt cục hai người diễn trò gì vậy?
Nhưng mặc kệ họ diễn trò gì, chỉ cần không động thủ với họ là được!
- Được rồi, Thiết Long phó đoàn trưởng, Thiết Lan Nhi tiểu thư, lần này là chúng tôi lỗ mãng, chúng tôi nguyện đổ chịu thua, cáo từ!
Không để ý tới vẻ kinh ngạc của đám người Thiết Long, Khương Du ôm quyền gọi người nâng Ngụy Thần đi nhanh ra khỏi sơn cốc.
Tuy rằng Ngụy Thần là thiếu gia, nhưng luận quyền lợi cùng thực lực Khương Du đều mạnh hơn một ít, người Lạc Ung dong binh đoàn không dám trái mệnh lệnh của hắn, vội vàng dìu Ngụy Thần đi theo sát sau lưng hắn.
Chỉ thoáng chốc đoàn người hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, không còn nhìn thấy.
- Việc này…tại sao Khương Du giống như thay đổi thành một người khác như vậy?
- Không phải là vì chứng kiến tiểu thư có thể khống chế Đồng Tí Cự Viên cho nên sợ hãi bỏ chạy đi!
- Điều đó không có khả năng, nếu bọn hắn đã đánh bại cự viên, làm sao lại sợ nó bị người khác khống chế?
Rốt cục sao lại thế này?
Thiết Long cùng Thiết Lan Nhi nhíu mày nhìn qua Nhiếp Vân đứng cách đó không xa.
Tuy rằng hai người không hiểu tại sao Khương Du đột nhiên thay đổi, nhưng có thể đoán được là liên quan tới thiếu niên kia.
Thiếu niên chỉ nói vài câu thì cự viên phản bội, nói vài câu với Khương Du tới lượt Khương Du cũng thay đổi, chẳng lẽ người này là cổ hoặc sư sao?
Cổ hoặc sư cũng là một dạng thiên phú đặc thù, có được cổ hoặc đan điền cùng miệng lưỡi chói lọi, một khi cho hắn cơ hội nói chuyện, dù là trinh nữ ý chí kiên định cũng sẽ bị nói thành dâm phụ, đạo sĩ tâm tính đạm nhiên cũng bị nói thành dân cờ bạc.
Người có thiên phú như vậy mặc dù không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng miệng lưỡi lợi hại còn hơn trăm vạn hùng binh!
Nghe nói năm xưa có một vị đế vương bị cổ hoặc sư mê hoặc, làm ra quyết định sai lầm mất đi giang sơn!
Nếu người này là một cổ hoặc sư, vậy phải thật cẩn thận, mỗi câu nói của hắn chỉ sợ là nói dối…
- Ngươi rốt cục là ai…cổ hoặc sư?
Thiết Lan Nhi không nhịn được hỏi.
- Ta? Dương Vân, chỉ là người tiểu gia tộc mà thôi, làm sao là cổ hoặc sư…
Nghe câu hỏi, Nhiếp Vân mới hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cười khổ nói.
Vừa rồi sở dĩ Đồng Tí Cự Viên nghe lời của hắn chỉ vì hắn đã hóa giải chân khí của Khương Du trong vết thương của nó, còn dùng thủ đoạn của trị liệu sư chữa trị thương thế cho nó.
Tuy cự viên cao ngạo, nhưng thật cảm kích ân nhân cứu mạng mình, đương nhiên sẽ thuận theo ý Nhiếp Vân nghe theo mệnh lệnh của Thiết Lan Nhi.
Vì thế Khương Du đã biết thực lực đích thực của thiếu niên, cho nên không còn dám tùy ý làm bậy mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới mình thi triển thực lực lại bị hiểu lầm là cổ hoặc sư, mình làm sao là nhân vật có tiếng xấu như thế?
- Không phải cổ hoặc sư? Vậy ngươi làm sao khiến cho Đồng Tí Cự Viên phản bội Khương Du?
Thiết Lan Nhi không tin nói.
- Kỳ thật…kỳ thật ta cũng như ngươi, đều là tuần thú sư!
Nhiếp Vân đành phải bại lộ một phần bí mật của mình.
- Vừa rồi ta tuần phục Đồng Tí Cự Viên, đương nhiên nó sẽ phản bội, về phần Khương Du…hắn biết không phải đối thủ của cự viên cùng Thiết Long tiền bối cho nên phải rời đi!
- Tuần thú sư? Ngươi phóng thích tuần thú khí cho ta xem!
Vẻ mặt Thiết Lan Nhi nghi hoặc nói.
Cũng không phải Nhiếp Vân muốn che giấu tu vi không lộ ra, mà là hắn ở chung với những dong binh này rất tốt, một khi bọn họ biết được thực lực chân chính của hắn chỉ sợ sẽ biến thành bó tay bó chân, không còn tùy ý tiêu sái như trước đó.
Thiết Lan Nhi là đau xót lớn nhất của hắn ở kiếp trước, bởi vì hắn không cách nào báo đáp ân tình của nàng mà sống trong hối hận hơn hai trăm năm, kiếp này đã tìm được cơ hội trả lại, nếu hắn không thể giúp nàng làm chút gì đó, hắn sẽ thống hận chính bản thân mình.
Tuy đám người Ngụy Thần đã rời khỏi, nhưng với tính cách của tên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua, làm không tốt còn tiếp tục quấy rối, thay vì chứng kiến Thiết Lan Nhi bị người khi dễ hay giết chết, còn không bằng Nhiếp Vân giấu diếm tu vi làm mặt dày đi theo.
Cũng vì nguyên nhân như vậy nên Nhiếp Vân mới giấu diếm thực lực chân chính, đem toàn bộ công lao kéo lên lý do mình là tuần thú sư.
Dù sao tuần thú sư cũng như tu luyện, vô cùng uyên thâm, cho dù Thiết Lan Nhi có được thiên phú như thế nhưng chưa chắc hiểu rõ toàn bộ thủ đoạn của tuần thú sư.
- Được, ngươi xem!
Trong lòng có quyết định, Nhiếp Vân khẽ cười điểm ngón tay, một cỗ chân khí đặc thù từ đầu ngón tay phun ra.
Trong cỗ chân khí mang theo uy áp khiến đàn thú thần phục, Đồng Tí Cự Viên đứng cách đó không xa vừa cảm nhận được khí tức kia sắc mặt liền thay đổi, thân hình cao lớn thối lui ra sau mấy bước.
Nó tựa hồ không tưởng được thiếu niên kia còn là một tuần thú sư!
Hắn là tuần thú sư, lúc trước khi chiến đấu với nó tại sao không dùng tuần phục nó? Chẳng lẽ hắn cho rằng thực lực của nó quá thấp…
Nghĩ vậy vẻ mặt Đồng Tí Cự Viên biến thành uể oải.
Yêu thú đều rất cao ngạo, bình thường không muốn biến thành yêu sủng của nhân loại, nhưng cũng phải nhìn người, nếu là cường giả thu phục chúng thì chúng cũng nguyện ý.
Vô Tận Đan Điền
Sắc mặt Ngụy Thần dữ tợn điên cuồng hét lên, nhưng còn chưa nói xong đột nhiên có một bàn tay quất tới!
Ba!
Thân hình Ngụy Thần bay xéo ra ngoài, lại một đầu cắm vào đám cỏ dại.
- Lạc Ung cùng Thiết Nham được xưng là tam đại dong binh đoàn của Thần Phong đế quốc, hẳn nên kính yêu lẫn nhau, sao có thể tự giết lẫn nhau? Hơn nữa đánh cuộc thua thì chúng ta phải lập tức rời đi, tuyệt không làm tiểu nhân không giữ chữ tín!
Hai tay Khương Du chắp sau lưng, vẻ mặt chính khí, tựa hồ lời nói vừa rồi của Ngụy Thần làm cho hắn tức giận phi thường, mạo phạm nguyên tắc của hắn, lúc này hắn mới nén giận ra tay.
- A…
Đám người Thiết Lan Nhi nhìn nhau, cảm thấy mình sắp phát điên.
Ngụy Thần cùng Khương Du không phải một bọn sao? Rốt cục hai người diễn trò gì vậy?
Nhưng mặc kệ họ diễn trò gì, chỉ cần không động thủ với họ là được!
- Được rồi, Thiết Long phó đoàn trưởng, Thiết Lan Nhi tiểu thư, lần này là chúng tôi lỗ mãng, chúng tôi nguyện đổ chịu thua, cáo từ!
Không để ý tới vẻ kinh ngạc của đám người Thiết Long, Khương Du ôm quyền gọi người nâng Ngụy Thần đi nhanh ra khỏi sơn cốc.
Tuy rằng Ngụy Thần là thiếu gia, nhưng luận quyền lợi cùng thực lực Khương Du đều mạnh hơn một ít, người Lạc Ung dong binh đoàn không dám trái mệnh lệnh của hắn, vội vàng dìu Ngụy Thần đi theo sát sau lưng hắn.
Chỉ thoáng chốc đoàn người hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, không còn nhìn thấy.
- Việc này…tại sao Khương Du giống như thay đổi thành một người khác như vậy?
- Không phải là vì chứng kiến tiểu thư có thể khống chế Đồng Tí Cự Viên cho nên sợ hãi bỏ chạy đi!
- Điều đó không có khả năng, nếu bọn hắn đã đánh bại cự viên, làm sao lại sợ nó bị người khác khống chế?
Rốt cục sao lại thế này?
Thiết Long cùng Thiết Lan Nhi nhíu mày nhìn qua Nhiếp Vân đứng cách đó không xa.
Tuy rằng hai người không hiểu tại sao Khương Du đột nhiên thay đổi, nhưng có thể đoán được là liên quan tới thiếu niên kia.
Thiếu niên chỉ nói vài câu thì cự viên phản bội, nói vài câu với Khương Du tới lượt Khương Du cũng thay đổi, chẳng lẽ người này là cổ hoặc sư sao?
Cổ hoặc sư cũng là một dạng thiên phú đặc thù, có được cổ hoặc đan điền cùng miệng lưỡi chói lọi, một khi cho hắn cơ hội nói chuyện, dù là trinh nữ ý chí kiên định cũng sẽ bị nói thành dâm phụ, đạo sĩ tâm tính đạm nhiên cũng bị nói thành dân cờ bạc.
Người có thiên phú như vậy mặc dù không có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng miệng lưỡi lợi hại còn hơn trăm vạn hùng binh!
Nghe nói năm xưa có một vị đế vương bị cổ hoặc sư mê hoặc, làm ra quyết định sai lầm mất đi giang sơn!
Nếu người này là một cổ hoặc sư, vậy phải thật cẩn thận, mỗi câu nói của hắn chỉ sợ là nói dối…
- Ngươi rốt cục là ai…cổ hoặc sư?
Thiết Lan Nhi không nhịn được hỏi.
- Ta? Dương Vân, chỉ là người tiểu gia tộc mà thôi, làm sao là cổ hoặc sư…
Nghe câu hỏi, Nhiếp Vân mới hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cười khổ nói.
Vừa rồi sở dĩ Đồng Tí Cự Viên nghe lời của hắn chỉ vì hắn đã hóa giải chân khí của Khương Du trong vết thương của nó, còn dùng thủ đoạn của trị liệu sư chữa trị thương thế cho nó.
Tuy cự viên cao ngạo, nhưng thật cảm kích ân nhân cứu mạng mình, đương nhiên sẽ thuận theo ý Nhiếp Vân nghe theo mệnh lệnh của Thiết Lan Nhi.
Vì thế Khương Du đã biết thực lực đích thực của thiếu niên, cho nên không còn dám tùy ý làm bậy mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới mình thi triển thực lực lại bị hiểu lầm là cổ hoặc sư, mình làm sao là nhân vật có tiếng xấu như thế?
- Không phải cổ hoặc sư? Vậy ngươi làm sao khiến cho Đồng Tí Cự Viên phản bội Khương Du?
Thiết Lan Nhi không tin nói.
- Kỳ thật…kỳ thật ta cũng như ngươi, đều là tuần thú sư!
Nhiếp Vân đành phải bại lộ một phần bí mật của mình.
- Vừa rồi ta tuần phục Đồng Tí Cự Viên, đương nhiên nó sẽ phản bội, về phần Khương Du…hắn biết không phải đối thủ của cự viên cùng Thiết Long tiền bối cho nên phải rời đi!
- Tuần thú sư? Ngươi phóng thích tuần thú khí cho ta xem!
Vẻ mặt Thiết Lan Nhi nghi hoặc nói.
Cũng không phải Nhiếp Vân muốn che giấu tu vi không lộ ra, mà là hắn ở chung với những dong binh này rất tốt, một khi bọn họ biết được thực lực chân chính của hắn chỉ sợ sẽ biến thành bó tay bó chân, không còn tùy ý tiêu sái như trước đó.
Thiết Lan Nhi là đau xót lớn nhất của hắn ở kiếp trước, bởi vì hắn không cách nào báo đáp ân tình của nàng mà sống trong hối hận hơn hai trăm năm, kiếp này đã tìm được cơ hội trả lại, nếu hắn không thể giúp nàng làm chút gì đó, hắn sẽ thống hận chính bản thân mình.
Tuy đám người Ngụy Thần đã rời khỏi, nhưng với tính cách của tên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua, làm không tốt còn tiếp tục quấy rối, thay vì chứng kiến Thiết Lan Nhi bị người khi dễ hay giết chết, còn không bằng Nhiếp Vân giấu diếm tu vi làm mặt dày đi theo.
Cũng vì nguyên nhân như vậy nên Nhiếp Vân mới giấu diếm thực lực chân chính, đem toàn bộ công lao kéo lên lý do mình là tuần thú sư.
Dù sao tuần thú sư cũng như tu luyện, vô cùng uyên thâm, cho dù Thiết Lan Nhi có được thiên phú như thế nhưng chưa chắc hiểu rõ toàn bộ thủ đoạn của tuần thú sư.
- Được, ngươi xem!
Trong lòng có quyết định, Nhiếp Vân khẽ cười điểm ngón tay, một cỗ chân khí đặc thù từ đầu ngón tay phun ra.
Trong cỗ chân khí mang theo uy áp khiến đàn thú thần phục, Đồng Tí Cự Viên đứng cách đó không xa vừa cảm nhận được khí tức kia sắc mặt liền thay đổi, thân hình cao lớn thối lui ra sau mấy bước.
Nó tựa hồ không tưởng được thiếu niên kia còn là một tuần thú sư!
Hắn là tuần thú sư, lúc trước khi chiến đấu với nó tại sao không dùng tuần phục nó? Chẳng lẽ hắn cho rằng thực lực của nó quá thấp…
Nghĩ vậy vẻ mặt Đồng Tí Cự Viên biến thành uể oải.
Yêu thú đều rất cao ngạo, bình thường không muốn biến thành yêu sủng của nhân loại, nhưng cũng phải nhìn người, nếu là cường giả thu phục chúng thì chúng cũng nguyện ý.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 161: Kỳ thật ta là tuần thú sư
7.2/10 từ 35 lượt.