Vô Tận Đan Điền
Chương 1451: Sự đáng sợ của Tu La vương (1)
Thiên phú Tiên âm sư bắt đầu vang vọng... Tên đầu trọc kia chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, phanh một cái rồi té ngã xuống mặt đất, miệng gặm đất.
- Cái này... Rốt có chuyện gì xảy ra?
Thấy như vậy một màn, Liễu Mạc Yên vốn còn muốn động thủ lại càng hoảng sợ.
Mới mở miệng lại khiến cho cường giả La Tiên cảnh sơ kỳ té ngã xuống đất, đây là thủ đoạn gì chứ? Cũng thật là đáng sợ a!
- Đáng giận, ngươi dùng thủ đoạn gì!
Đầu trọc này không hổ là cường giả La Tiên cảnh, rất nhanh đã tỉnh táo lại, bị người ta hét một câu đã ngã lăn khiến cho hắn cảm thấy mình vừa bị khuất nhục cực lớn, sắc mặt dữ tợn trực tiếp lấy ra kiện binh khí Cự Phủ kia.
- Chết đi!
Một đạo thanh âm như sấm sét vang lên, phủ quang hội tụ thành một dòng suối chạy dài, chiếu rọi toàn bộ bầu trời, phía trước dòng suối một đầu Tu La trốn tránh không kịp, lập tức bị bổ thành bụi phấn.
- Ta tạm thời còn chưa muốn chết, cho nên hay là ngươi chết đi!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân không muốn nói nhảm với hắn, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra ba cái.
Răng rắc! Răng rắc! Phốc!
Chỉ thứ nhất dòng suối đứt rời, chỉ thứ hai Phủ vỡ vụn, chỉ thứ ba trên cái trán bóng loáng của đầu trọc này xuất hiện một lỗ đen, máu tươi từ trong đó chảy ra, thi thể mang theo ánh mắt khó có thể tin đổ ập xuống mặt đất.
- Hắn là đệ tử Chương Quý, ngươi lại dám giết hắn?
Nhìn thấy đầu trọc bị giết, sắc mặt Liễu Mạc Yên cũng trở nên trắng bệch, triệt để sợ hãi.
Vốn nàng chỉ cho là thiếu niên này chỉ biết đánh người, còn không dám động thủ giết người, hiện tại xem ra nàng đã nghĩ sai, hơn nữa còn sai không hợp thói thường, đâu phải là không dám giết người, mà quả thực quá dám giết a!
- Tới lượt ngươi!
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Nhiếp Vân xoay đầu lại.
- Khôi lỗi Cự Thú kim giáp giết hắn cho ta!
Lúc này Liễu Mạc Yên không dám nói nhảm, rống to một tiếng, phân phó khôi lỗi Cự Thú kim giáp ngăn lại Nhiếp Vân, mà chính bản thân nàng thì quay người lại hoảng hốt chạy bừa, nhanh chóng chạy như điên về phía xa xa.
Nàng không phải là người ngu, biết không phải là đối thủ của thiếu niên trước mắt này, chỉ cần thừa cơ đào tẩu, có thể kéo dài tới lúc thời gian khảo hạch chấm dứt, khi đó chẳng khác nào được cứu mạng.
Phốc!
Bất quá nàng còn không có chạy được bao xa, thì đã cảm thấy cổ tê rần, lập tức thấy được gót chân của mình...
Đầu rơi xuống mặt đất.
- Được rồi, thuận lợi giải quyết!
Cong ngón búng ra diễm hỏa, thiêu đốt thi thể hai người thành tro bụi, giống như Nhiếp Vân vừa làm một chuyện không có ý nghĩa vậy.
Nhổ cỏ tận gốc, Liễu Mạc Yên không chết, chuyện hắn đánh chết đầu trọc kia sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Khôi lỗi này thoạt nhìn không tệ...
Xử lý xong tất cả dấu vết, khiến cho người ta không nhìn ra Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, lúc này Khôi lỗi Cự Thú Kim giáp bởi vì không có chủ nhân cho nên đã mất đi khống chế, lẳng lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đầu Khôi lỗi Cự Thú Kim giáp này có được thực lực La Tiên cảnh, hơn nữa da dày thịt béo, không có cảm giác đau đớn linh hồn, nếu như có thể luyện hóa, bất ngờ thả ra, đối với cục diện chiến đấu nhất định sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.
Tinh thần khẽ động, kéo dài vào bên trong, nhìn một hồi, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong hạch tâm thứ này có một trận pháp đặc thù, trong đó có linh hồn lạc ấn của Tô Dương, muốn luyện hóa, trước hết phải hủy diệt lạc ấn này, như vậy chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
- Tìm Hứa Hinh Thiến rồi mau trở về!
Vì một cái khôi lỗi mà trở mặt với Tô Dương trở mặt, Nhiếp Vân không ngu như vậy.
Phượng Hoàng chi dực phối hợp với thiên phú Phong Hành sư phi hành trên bầu trời, rất nhanh đã tìm được tới nơi Hứa Hinh Thiến ở. Nàng vừa nhìn thấy hắn lập tức có chút lo lắng nói:
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta nhìn thấy bên kia xảy ra bạo tạch kịch liệt, có chuyện gì xảy ra vậy...
- Ta không sao!
Nhiếp Vân cũng không giải thích nhiều.
…
Trên đài giám khảo phụ trách khảo hạch Khu Tu tháp.
Lúc này bên trên có năm lão giả lẳng lặng ngồi ở phía trước, chờ đợi kết quả.
Sư phụ Tiếu Đằng đạo nhân của Hứa Hinh Thiến cũng ở trong đó.
Bên cạnh hắn có một lão giả, mi tâm có một nốt ruồi đỏ tươi, nương theo nụ cười của hắn, nốt ruồi không ngừng nhảy lên, giống như có thêm một con mắt vậy.
- Tô Dương đại nhân, nghe nói ngươi gọi đại đệ tử Huyễn Vũ trở về, xem ra là tình thế bắt buộc đối với lần tỷ thí này a!
Một lão giả mặt vàng vuốt chòm râu rồi cười nói.
Lão giả mi tâm có nốt ruồi màu đỏ này chính là người đối đầu với Tiếu Đằng đạo nhân, sư phụ Tô Dương của Liễu Mạc Yên!
- Ha ha, không có gì là tình thế bắt buộc cả, thi đấu chú ý công bằng, đây là ước định giữa ta và Tiếu đằng nhiều năm trước, đệ tử thi đấu không tổn thương hòa khí. Đương nhiên, nếu như đệ tử của ta có thể hơn một chút là tốt nhất!
Nốt ruồi màu đỏ của Tô Dương bỗng nhúc nhích, mặc dù nói khiêm tốn, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo tự tin có thể chiến thắng của hắn, khí thế kinh người.
- Đệ tử của ngươi quả thực nhân tài đông đúc, Liễu Mạc Yên hẳn là Khu Tu sư ngũ phẩm vừa mới tấn chức a, nếu như nàng thông qua khảo hạch, như vậy học trò của ngươi thông qua khảo hạch Khu Tu sư ngũ phẩm đã có sáu người, quả thực là một việc trong đại trong môn!
Một lão giả mặt vàng cười nói.
- Cũng đúng, không phải môn hạ đệ tử của Chương Quý đại nhân lần này cũng tham dự khảo hạch Ngũ phẩm hay sao? Nếu như ta nhớ được không nhầm, tăng thêm hắn, trong hàng ngũ đệ tử của ngươi cũng có năm người Ngũ phẩm nha!
Tô Dương nhàn nhạt nói ra, ngón tay chỉ về phía một cái ngọc bài có ghi tính danh bên trên.
Nếu như Liễu Mạc Yên còn sống đồng thời đứng đây nhìn thì nhất định có thể nhận ra được. Đây chính là đầu trọc cùng một giuộc với nàng.
Lão giả mặt vàng này chính là sư phụ của tên đầu trọc kia, là người phụ trách của phân bộ Khu Tu tháp ở nơi khác, Chương Quý Khu Tu sư lục phẩm!
- Tô Dương đại nhân thật đúng là nhớ dai, đệ tử ta phối hợp với đệ tử Liễu Mạc Yên của ngươi, nhất định có thể diệt trừ trở ngại, thông qua khảo hạch!
Chương Quý nói tới đây lại nhìn Tiếu Đằng đạo nhân, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
- Đó là đương nhiên, Liễu Mạc Yên tâm chí kiên định, thiên phú tuyệt đỉnh, trở thành chính thức Khu Tu sư Ngũ phẩm là chuyện ván đã đóng thuyền, không giống như những người khác, chỉ biết mua danh chuộc tiếng, hư danh mà thôi!
Vô Tận Đan Điền
- Cái này... Rốt có chuyện gì xảy ra?
Thấy như vậy một màn, Liễu Mạc Yên vốn còn muốn động thủ lại càng hoảng sợ.
Mới mở miệng lại khiến cho cường giả La Tiên cảnh sơ kỳ té ngã xuống đất, đây là thủ đoạn gì chứ? Cũng thật là đáng sợ a!
- Đáng giận, ngươi dùng thủ đoạn gì!
Đầu trọc này không hổ là cường giả La Tiên cảnh, rất nhanh đã tỉnh táo lại, bị người ta hét một câu đã ngã lăn khiến cho hắn cảm thấy mình vừa bị khuất nhục cực lớn, sắc mặt dữ tợn trực tiếp lấy ra kiện binh khí Cự Phủ kia.
- Chết đi!
Một đạo thanh âm như sấm sét vang lên, phủ quang hội tụ thành một dòng suối chạy dài, chiếu rọi toàn bộ bầu trời, phía trước dòng suối một đầu Tu La trốn tránh không kịp, lập tức bị bổ thành bụi phấn.
- Ta tạm thời còn chưa muốn chết, cho nên hay là ngươi chết đi!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân không muốn nói nhảm với hắn, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra ba cái.
Răng rắc! Răng rắc! Phốc!
Chỉ thứ nhất dòng suối đứt rời, chỉ thứ hai Phủ vỡ vụn, chỉ thứ ba trên cái trán bóng loáng của đầu trọc này xuất hiện một lỗ đen, máu tươi từ trong đó chảy ra, thi thể mang theo ánh mắt khó có thể tin đổ ập xuống mặt đất.
- Hắn là đệ tử Chương Quý, ngươi lại dám giết hắn?
Nhìn thấy đầu trọc bị giết, sắc mặt Liễu Mạc Yên cũng trở nên trắng bệch, triệt để sợ hãi.
Vốn nàng chỉ cho là thiếu niên này chỉ biết đánh người, còn không dám động thủ giết người, hiện tại xem ra nàng đã nghĩ sai, hơn nữa còn sai không hợp thói thường, đâu phải là không dám giết người, mà quả thực quá dám giết a!
- Tới lượt ngươi!
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Nhiếp Vân xoay đầu lại.
- Khôi lỗi Cự Thú kim giáp giết hắn cho ta!
Lúc này Liễu Mạc Yên không dám nói nhảm, rống to một tiếng, phân phó khôi lỗi Cự Thú kim giáp ngăn lại Nhiếp Vân, mà chính bản thân nàng thì quay người lại hoảng hốt chạy bừa, nhanh chóng chạy như điên về phía xa xa.
Nàng không phải là người ngu, biết không phải là đối thủ của thiếu niên trước mắt này, chỉ cần thừa cơ đào tẩu, có thể kéo dài tới lúc thời gian khảo hạch chấm dứt, khi đó chẳng khác nào được cứu mạng.
Phốc!
Bất quá nàng còn không có chạy được bao xa, thì đã cảm thấy cổ tê rần, lập tức thấy được gót chân của mình...
Đầu rơi xuống mặt đất.
- Được rồi, thuận lợi giải quyết!
Cong ngón búng ra diễm hỏa, thiêu đốt thi thể hai người thành tro bụi, giống như Nhiếp Vân vừa làm một chuyện không có ý nghĩa vậy.
Nhổ cỏ tận gốc, Liễu Mạc Yên không chết, chuyện hắn đánh chết đầu trọc kia sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Khôi lỗi này thoạt nhìn không tệ...
Xử lý xong tất cả dấu vết, khiến cho người ta không nhìn ra Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, lúc này Khôi lỗi Cự Thú Kim giáp bởi vì không có chủ nhân cho nên đã mất đi khống chế, lẳng lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đầu Khôi lỗi Cự Thú Kim giáp này có được thực lực La Tiên cảnh, hơn nữa da dày thịt béo, không có cảm giác đau đớn linh hồn, nếu như có thể luyện hóa, bất ngờ thả ra, đối với cục diện chiến đấu nhất định sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.
Tinh thần khẽ động, kéo dài vào bên trong, nhìn một hồi, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong hạch tâm thứ này có một trận pháp đặc thù, trong đó có linh hồn lạc ấn của Tô Dương, muốn luyện hóa, trước hết phải hủy diệt lạc ấn này, như vậy chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
- Tìm Hứa Hinh Thiến rồi mau trở về!
Vì một cái khôi lỗi mà trở mặt với Tô Dương trở mặt, Nhiếp Vân không ngu như vậy.
Phượng Hoàng chi dực phối hợp với thiên phú Phong Hành sư phi hành trên bầu trời, rất nhanh đã tìm được tới nơi Hứa Hinh Thiến ở. Nàng vừa nhìn thấy hắn lập tức có chút lo lắng nói:
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta nhìn thấy bên kia xảy ra bạo tạch kịch liệt, có chuyện gì xảy ra vậy...
- Ta không sao!
Nhiếp Vân cũng không giải thích nhiều.
…
Trên đài giám khảo phụ trách khảo hạch Khu Tu tháp.
Lúc này bên trên có năm lão giả lẳng lặng ngồi ở phía trước, chờ đợi kết quả.
Sư phụ Tiếu Đằng đạo nhân của Hứa Hinh Thiến cũng ở trong đó.
Bên cạnh hắn có một lão giả, mi tâm có một nốt ruồi đỏ tươi, nương theo nụ cười của hắn, nốt ruồi không ngừng nhảy lên, giống như có thêm một con mắt vậy.
- Tô Dương đại nhân, nghe nói ngươi gọi đại đệ tử Huyễn Vũ trở về, xem ra là tình thế bắt buộc đối với lần tỷ thí này a!
Một lão giả mặt vàng vuốt chòm râu rồi cười nói.
Lão giả mi tâm có nốt ruồi màu đỏ này chính là người đối đầu với Tiếu Đằng đạo nhân, sư phụ Tô Dương của Liễu Mạc Yên!
- Ha ha, không có gì là tình thế bắt buộc cả, thi đấu chú ý công bằng, đây là ước định giữa ta và Tiếu đằng nhiều năm trước, đệ tử thi đấu không tổn thương hòa khí. Đương nhiên, nếu như đệ tử của ta có thể hơn một chút là tốt nhất!
Nốt ruồi màu đỏ của Tô Dương bỗng nhúc nhích, mặc dù nói khiêm tốn, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo tự tin có thể chiến thắng của hắn, khí thế kinh người.
- Đệ tử của ngươi quả thực nhân tài đông đúc, Liễu Mạc Yên hẳn là Khu Tu sư ngũ phẩm vừa mới tấn chức a, nếu như nàng thông qua khảo hạch, như vậy học trò của ngươi thông qua khảo hạch Khu Tu sư ngũ phẩm đã có sáu người, quả thực là một việc trong đại trong môn!
Một lão giả mặt vàng cười nói.
- Cũng đúng, không phải môn hạ đệ tử của Chương Quý đại nhân lần này cũng tham dự khảo hạch Ngũ phẩm hay sao? Nếu như ta nhớ được không nhầm, tăng thêm hắn, trong hàng ngũ đệ tử của ngươi cũng có năm người Ngũ phẩm nha!
Tô Dương nhàn nhạt nói ra, ngón tay chỉ về phía một cái ngọc bài có ghi tính danh bên trên.
Nếu như Liễu Mạc Yên còn sống đồng thời đứng đây nhìn thì nhất định có thể nhận ra được. Đây chính là đầu trọc cùng một giuộc với nàng.
Lão giả mặt vàng này chính là sư phụ của tên đầu trọc kia, là người phụ trách của phân bộ Khu Tu tháp ở nơi khác, Chương Quý Khu Tu sư lục phẩm!
- Tô Dương đại nhân thật đúng là nhớ dai, đệ tử ta phối hợp với đệ tử Liễu Mạc Yên của ngươi, nhất định có thể diệt trừ trở ngại, thông qua khảo hạch!
Chương Quý nói tới đây lại nhìn Tiếu Đằng đạo nhân, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
- Đó là đương nhiên, Liễu Mạc Yên tâm chí kiên định, thiên phú tuyệt đỉnh, trở thành chính thức Khu Tu sư Ngũ phẩm là chuyện ván đã đóng thuyền, không giống như những người khác, chỉ biết mua danh chuộc tiếng, hư danh mà thôi!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1451: Sự đáng sợ của Tu La vương (1)
7.2/10 từ 35 lượt.