Vô Tận Đan Điền
Chương 1446: Khu Tu hành cung tráo (1)
- Ngươi...
Nghe thấy hắn nói vậy, Liễu Mạc Yên sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, sắc mặt khó coi.
Người khác uy hiếp nàng như vậy, nhất định nàng sẽ cho rằng nực cười. Mà tiểu tử trước mắt này đánh nàng thực sự, hơn nữa còn không ngừng đánh vào mặt, loại người này... khiến cho Liễu Mạc Yên nàng cảm thấy sợ hãi.
- Ha ha.
Thấy nàng lùi về phía sau, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Hinh Thiến đang đi tới, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng.
- Chúng ta đi.
Nói xong hai người bước vào truyền tống trận số năm, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Đuổi.
Thấy quả nhiên Nhiếp Vân tiến vào truyền tống trận số năm, hai mắt Liễu Mạc Yên sáng ngời, quay đầu phân phó với tên đầu trọc một tiếng rồi chui vào.
Hai người Nhiếp Vân lần nữa mở mắt ra thì đã nhìn thấy bản thân tiến vào một thế giới tối tăm mờ mịt.
Khắp nơi đều tràn ngập Tu la sát khí, sát khí nồng đậm hình thành một mảnh cự long dài hẹp ngang trời, dữ tợn, đáng sợ, quỷ dị khó hiểu.
Chỉ liếc mắt nhìn Nhiếp Vân đã biết rõ nơi này so với Loạn Hải địa cung của Vân Vũ tông còn đáng sợ hơn nhiều.
Loạn Hải đại cung là một cái ao nhỏ, mà đây là một con sông lớn, hoàn toàn không thể so sánh.
Ô ô...
Đi về phía trước hai bước, trên không trung vang lên thanh âm nghẹn nghào, nức nở, cả Tu la sát khí trong không gian này dường như cảm ứng được nhân loại xuất hiện cho nên lập tức phát ra thanh âm hưng phấn.
- Ở đây không thể bị Tu la quấn vào, một khi hộ tụ nhiều Tu la tới, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì tiên lực cũng sẽ bị tiêu hao tới cạn kiệt mà chết. Biện pháp tốt nhất chính là không ngừng di chuyển, kiên trì một giờ là chiến thắng. Đi càng nhanh thì Tu la đuổi theo càng ít, cũng càng an toàn.
Hứa Hinh Thiến co chút kinh nghiệm khảo hạch cho nên lúc này vẻ mặt ngưng trọng nói với Nhiếp Vân.
- Được, vậy chúng ta nhanh đi thôi.
Biết nàng nói thật, Nhiếp Vân gật gật đầu nói.
- Muốn đi? Các ngươi cho rằng các ngươi đi được sao?
Hai người đang định bay vút vào chỗ sâu trong không gian thì đột nhiên có một đạo thanh âm dữ tợn vang lên. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mạc Yên và tên đầu trọc kia đã xuất hiện ở cách đó không xa.
Lúc này trên người Liễu Mạc Yên toát ra một cỗ quang mang trắng nõn, dưới loại quang mang này bao phủ, Tu la sát khí nồng đậm không có cách nào dính vào người nàng.
- Khu Tu Hành cung tráo. Các ngươi ăn gian.
Thấy trên người nàng xuất hiện hiện tượng kỳ quái, Hứa Hinh Thiến tức giận hừ một tiếng.
- Khu Tu hành cung tráo.
- Nơi này không phải là chiến trường Tu la tự nhiên, mà là được đại năng Khu Tu tháp tạo ra. Bởi vậy những Tu la này cũng không phải tới từ hỗn độn mà được nuôi dưỡng, nuôi dưỡng Tu la sợ hãi Khu tu tháp. Chỉ cần người tiến vào đây mặc Khu Tu hành cung tráo, như vậy có thể hành tẩu tự nhiên trong đây, không có gì trở ngại. Cho dù không phải Khu Tu sư hành tẩu ở đây cũng không có gì là nguy hiểm.
Hứa Hinh Thiến giải thích một câu.
- Thì ra là thế.
Nhiếp Vân không ngờ tới Khu Tu tháp còn có loại thứ tốt này, hắn đột nhiên cười cười.
- Ngươi muốn sao? Để ta lấy cho ngươi một kiện tới.
Thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, cả người Nhiếp Vân biến thành một đạo tật phong rất nhanh, bắn thẳng về phía Liễu Mạc Yên.
- Đi tới rất đúng lúc.
Thấy hắn bay tới, trên khóe miệng Liễu Mạc Yên nở nụ cười nghiền ngẫm, trong tiếng cười dữ tợn, nàng đưa tay về phía trước.
Một cái ngọc bài nổ mạnh.
Oanh.
Lực lượng hùng hậu trong ngọc bài hội tụ, đột nhiên có một kim giáp cự nhân nhảy ra.
- Khôi lỗi Cự thú kim giáp.
Nhìn thấy cự nhân này rốt cuộc Nhiếp Vân đã biết rõ thứ đối phương dựa vào là gì. Không thể không nói Tô Dương kia quả thực rất tốt với Liễu Mạc Yên này.
Khôi lỗi Cự thú kim giáp chính là một loại khôi lỗi dùng thi thể yêu thú luyện chế mà ra, không có bất kỳ chút ý thức chủ quan nào, chỉ có chiến đấu cuồng bạo, lực lượng cuồng mãnh mà hung ác, rất khó đánh chết.
Bởi vì không có ý thức chủ quan cho nên không sợ Tu la sát khí xâm nhập, cho dù ở thế giới Tu la cũng có thể bộc phát ra toàn bộ lực lượng.
Loại khôi lỗi này luyện chế một cái đã phải trả một cái giá cực lớn, không thua gì bồi dưỡng một cường giả La Tiên cảnh. Hắn thật không ngờ sư phụt Tô Dương lại cho nữ nhân Liễu Mạc Yên này một cái.
Ầm ầm.
Trong lòng vừa nghĩ vậy thì khôi lỗi Cự thú kim giáp trên không trung đã đánh một quyền tới.
- Để ta xem đầu khôi lỗi này mạnh thế nào.
Cũng không tránh né, cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân nhô lên, thoáng cái đi lên.
Phanh.
Nắm đấm va chạm, lực lượng của Nhiếp Vân cứng lại, nhịn không được lùi về phía sau bảy tám bước, mà khôi lỗi cũng không có lùi về phía sau, ngược lại còn mang theo lực lượng hung mãnh lần nữa đánht ới.
- Loại hại, chỉ sợ đã có thể so với cường giả La Tiên cảnh trung kỳ.
Thấy ngạnh kháng khôi lỗi không có việc gì mà còn càng ngày càng hung mãnh, Nhiếp Vân biết rõ thực lực của khôi lỗi đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Nếu như chiến đấu thì nhất định sẽ không lấy được chỗ tốt.
- Tiểu tử, dám làm hại Mạc yên, ngươi tự tìm chết.
Nhiếp Vân bị khôi lỗi dùng một chiêu đánh lui, thanh niên đầu trọc kia cười lạnh, lại từ đằng sau đánh một chưởng tới.
Lực lượng trên không trung hội tụ thành gió, lực lượng cuồng bạo của tên đầu trọc này như tạo thành một đám dây nhỏ, như là dải lụa tuôn qua.
- Đi.
Thấy đầu trọc này thực lực không kém gì khôi lỗi trước mắt, Nhiếp Vân biết không phải là đối thủ, cho nên chân khẽ đảo, cả người đột nhiên biến mất trong hư không.
- Nhiếp Vân này có ba đại thiên phú đào tẩu cùng với thiên phú Ẩn nấp sư, cẩn thận hắn công kích dưới đất.
Vừa rồi khi khảo hạch Nhiếp Vân công bố thiên phú của mình, Liễu Mạc Yên cũng biết rõ, cho nên thấy hắn đột nhiên biến mất, nàng rống to một tiếng.
- Dưới đất? Vậy càng tốt.
Đầu trọc này cười hắc hắc, chân phải nâng lên rồi mạnh mẽ đạp vào mặt đất, lấy thân hắn làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi đường kính trăm trượng đều không nhịn được run rẩy, chấn động.
- Cự tượng đạp địa?
Hứa Hinh Thiến biến sắc.
Cự tượng đại địa là một loại vũ kỹ đặc thù, đem lực lượng của bản thân dung nhập toàn bộ vào trong bàn chân, dọc theo mặt đất đánh ra. nếu như Nhiếp Vân thực sự hành tẩ dưới mặt đất, như vậy sẽ bị cỗ lực lượng này va chạm, nhất định sẽ không chịu nổi.
Ầm ầm.
Mặt đất dưới dư ẩm ảnh hưởng nhộ nhạo, dưới mặt đất cũng không có động tĩnh gì, cũng không có khí tức hỗn loạn, bị thương của Nhiếp Vân.
Vô Tận Đan Điền
Nghe thấy hắn nói vậy, Liễu Mạc Yên sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, sắc mặt khó coi.
Người khác uy hiếp nàng như vậy, nhất định nàng sẽ cho rằng nực cười. Mà tiểu tử trước mắt này đánh nàng thực sự, hơn nữa còn không ngừng đánh vào mặt, loại người này... khiến cho Liễu Mạc Yên nàng cảm thấy sợ hãi.
- Ha ha.
Thấy nàng lùi về phía sau, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hứa Hinh Thiến đang đi tới, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng.
- Chúng ta đi.
Nói xong hai người bước vào truyền tống trận số năm, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
- Đuổi.
Thấy quả nhiên Nhiếp Vân tiến vào truyền tống trận số năm, hai mắt Liễu Mạc Yên sáng ngời, quay đầu phân phó với tên đầu trọc một tiếng rồi chui vào.
Hai người Nhiếp Vân lần nữa mở mắt ra thì đã nhìn thấy bản thân tiến vào một thế giới tối tăm mờ mịt.
Khắp nơi đều tràn ngập Tu la sát khí, sát khí nồng đậm hình thành một mảnh cự long dài hẹp ngang trời, dữ tợn, đáng sợ, quỷ dị khó hiểu.
Chỉ liếc mắt nhìn Nhiếp Vân đã biết rõ nơi này so với Loạn Hải địa cung của Vân Vũ tông còn đáng sợ hơn nhiều.
Loạn Hải đại cung là một cái ao nhỏ, mà đây là một con sông lớn, hoàn toàn không thể so sánh.
Ô ô...
Đi về phía trước hai bước, trên không trung vang lên thanh âm nghẹn nghào, nức nở, cả Tu la sát khí trong không gian này dường như cảm ứng được nhân loại xuất hiện cho nên lập tức phát ra thanh âm hưng phấn.
- Ở đây không thể bị Tu la quấn vào, một khi hộ tụ nhiều Tu la tới, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì tiên lực cũng sẽ bị tiêu hao tới cạn kiệt mà chết. Biện pháp tốt nhất chính là không ngừng di chuyển, kiên trì một giờ là chiến thắng. Đi càng nhanh thì Tu la đuổi theo càng ít, cũng càng an toàn.
Hứa Hinh Thiến co chút kinh nghiệm khảo hạch cho nên lúc này vẻ mặt ngưng trọng nói với Nhiếp Vân.
- Được, vậy chúng ta nhanh đi thôi.
Biết nàng nói thật, Nhiếp Vân gật gật đầu nói.
- Muốn đi? Các ngươi cho rằng các ngươi đi được sao?
Hai người đang định bay vút vào chỗ sâu trong không gian thì đột nhiên có một đạo thanh âm dữ tợn vang lên. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mạc Yên và tên đầu trọc kia đã xuất hiện ở cách đó không xa.
Lúc này trên người Liễu Mạc Yên toát ra một cỗ quang mang trắng nõn, dưới loại quang mang này bao phủ, Tu la sát khí nồng đậm không có cách nào dính vào người nàng.
- Khu Tu Hành cung tráo. Các ngươi ăn gian.
Thấy trên người nàng xuất hiện hiện tượng kỳ quái, Hứa Hinh Thiến tức giận hừ một tiếng.
- Khu Tu hành cung tráo.
- Nơi này không phải là chiến trường Tu la tự nhiên, mà là được đại năng Khu Tu tháp tạo ra. Bởi vậy những Tu la này cũng không phải tới từ hỗn độn mà được nuôi dưỡng, nuôi dưỡng Tu la sợ hãi Khu tu tháp. Chỉ cần người tiến vào đây mặc Khu Tu hành cung tráo, như vậy có thể hành tẩu tự nhiên trong đây, không có gì trở ngại. Cho dù không phải Khu Tu sư hành tẩu ở đây cũng không có gì là nguy hiểm.
Hứa Hinh Thiến giải thích một câu.
- Thì ra là thế.
Nhiếp Vân không ngờ tới Khu Tu tháp còn có loại thứ tốt này, hắn đột nhiên cười cười.
- Ngươi muốn sao? Để ta lấy cho ngươi một kiện tới.
Thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, cả người Nhiếp Vân biến thành một đạo tật phong rất nhanh, bắn thẳng về phía Liễu Mạc Yên.
- Đi tới rất đúng lúc.
Thấy hắn bay tới, trên khóe miệng Liễu Mạc Yên nở nụ cười nghiền ngẫm, trong tiếng cười dữ tợn, nàng đưa tay về phía trước.
Một cái ngọc bài nổ mạnh.
Oanh.
Lực lượng hùng hậu trong ngọc bài hội tụ, đột nhiên có một kim giáp cự nhân nhảy ra.
- Khôi lỗi Cự thú kim giáp.
Nhìn thấy cự nhân này rốt cuộc Nhiếp Vân đã biết rõ thứ đối phương dựa vào là gì. Không thể không nói Tô Dương kia quả thực rất tốt với Liễu Mạc Yên này.
Khôi lỗi Cự thú kim giáp chính là một loại khôi lỗi dùng thi thể yêu thú luyện chế mà ra, không có bất kỳ chút ý thức chủ quan nào, chỉ có chiến đấu cuồng bạo, lực lượng cuồng mãnh mà hung ác, rất khó đánh chết.
Bởi vì không có ý thức chủ quan cho nên không sợ Tu la sát khí xâm nhập, cho dù ở thế giới Tu la cũng có thể bộc phát ra toàn bộ lực lượng.
Loại khôi lỗi này luyện chế một cái đã phải trả một cái giá cực lớn, không thua gì bồi dưỡng một cường giả La Tiên cảnh. Hắn thật không ngờ sư phụt Tô Dương lại cho nữ nhân Liễu Mạc Yên này một cái.
Ầm ầm.
Trong lòng vừa nghĩ vậy thì khôi lỗi Cự thú kim giáp trên không trung đã đánh một quyền tới.
- Để ta xem đầu khôi lỗi này mạnh thế nào.
Cũng không tránh né, cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân nhô lên, thoáng cái đi lên.
Phanh.
Nắm đấm va chạm, lực lượng của Nhiếp Vân cứng lại, nhịn không được lùi về phía sau bảy tám bước, mà khôi lỗi cũng không có lùi về phía sau, ngược lại còn mang theo lực lượng hung mãnh lần nữa đánht ới.
- Loại hại, chỉ sợ đã có thể so với cường giả La Tiên cảnh trung kỳ.
Thấy ngạnh kháng khôi lỗi không có việc gì mà còn càng ngày càng hung mãnh, Nhiếp Vân biết rõ thực lực của khôi lỗi đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Nếu như chiến đấu thì nhất định sẽ không lấy được chỗ tốt.
- Tiểu tử, dám làm hại Mạc yên, ngươi tự tìm chết.
Nhiếp Vân bị khôi lỗi dùng một chiêu đánh lui, thanh niên đầu trọc kia cười lạnh, lại từ đằng sau đánh một chưởng tới.
Lực lượng trên không trung hội tụ thành gió, lực lượng cuồng bạo của tên đầu trọc này như tạo thành một đám dây nhỏ, như là dải lụa tuôn qua.
- Đi.
Thấy đầu trọc này thực lực không kém gì khôi lỗi trước mắt, Nhiếp Vân biết không phải là đối thủ, cho nên chân khẽ đảo, cả người đột nhiên biến mất trong hư không.
- Nhiếp Vân này có ba đại thiên phú đào tẩu cùng với thiên phú Ẩn nấp sư, cẩn thận hắn công kích dưới đất.
Vừa rồi khi khảo hạch Nhiếp Vân công bố thiên phú của mình, Liễu Mạc Yên cũng biết rõ, cho nên thấy hắn đột nhiên biến mất, nàng rống to một tiếng.
- Dưới đất? Vậy càng tốt.
Đầu trọc này cười hắc hắc, chân phải nâng lên rồi mạnh mẽ đạp vào mặt đất, lấy thân hắn làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi đường kính trăm trượng đều không nhịn được run rẩy, chấn động.
- Cự tượng đạp địa?
Hứa Hinh Thiến biến sắc.
Cự tượng đại địa là một loại vũ kỹ đặc thù, đem lực lượng của bản thân dung nhập toàn bộ vào trong bàn chân, dọc theo mặt đất đánh ra. nếu như Nhiếp Vân thực sự hành tẩ dưới mặt đất, như vậy sẽ bị cỗ lực lượng này va chạm, nhất định sẽ không chịu nổi.
Ầm ầm.
Mặt đất dưới dư ẩm ảnh hưởng nhộ nhạo, dưới mặt đất cũng không có động tĩnh gì, cũng không có khí tức hỗn loạn, bị thương của Nhiếp Vân.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1446: Khu Tu hành cung tráo (1)
7.2/10 từ 35 lượt.