Vô Tận Đan Điền
Chương 1406: Thu phục chiếm được Nam Cung Khiếu
Lúc trước nếu không phải nàng cùng Diệp Thần, những người này chỉ sợ sớm đã chết, rõ ràng không biết cảm ơn, còn nói ra lời này, quả thực không bằng cầm thú.
- Hiện tại ta sẽ giết các ngươi!
Một tiếng hí dài, ngọc chưởng của Đặng Tiêu bốc lên đập qua.
Bất quá lực lượng còn không có phát ra, liền trực tiếp tán loạn, cả người biến sắc, đầu gối mềm nhũn, tê liệt ngã xuống.
Độc dược đã triệt để phát tác.
- Không có ý tứ, nếu như chúng ta không bắt ngươi, chúng ta sẽ chết, vì bảo vệ tánh mạng, chỉ có thể cho các ngươi chết rồi!
Thấy hai người đều không còn lực khí, Từ Siêu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía những người khác.
- Mang bọn họ đến phủ đệ của đại sư huynh!
- Vâng!
Mọi người lên tiếng, ba chân bốn cẳng nâng hai người lên, đi nhanh ra Túy Phương Đình.
Túy Phương Đình tựa hồ cũng đã sớm bàn giao tốt rồi, trên đường đi không có người ngăn trở.
- Diệp Thần sư đệ, là ta hại ngươi...
Bị loại kịch độc này tê liệt toàn thân, nhưng tinh thần lại thanh tỉnh, chứng kiến Nhiếp Vân ở bên người, Đặng Tiêu mặt mũi tràn đầy áy náy.
- Sư tỷ không cần nói như vậy!
Nhiếp Vân cắt đứt lời của nàng.
Trong ánh mắt áy náy của Đặng Tiêu, mọi người một đường thông suốt, lần nữa đi vào phủ đệ của Nam Cung Khiếu.
- Đại sư huynh, chúng ta đã mang đến Đặng Tiêu, Diệp Thần!
Rất nhanh tiến vào phủ đệ, Từ Siêu dừng lại cung kính nói.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên thấy Nam Cung Khiếu đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt cười lạnh.
- Nam Cung Khiếu, ngươi đây là ý gì?
Nhìn thấy Nam Cung Khiếu, Đặng Tiêu vội vàng quát.
- Có ý tứ gì? Ta nói rồi, ta muốn có được đồ vật gì đó, không có người có thể ngăn trở!
Cười lạnh liên tục, ánh mắt Nam Cung Khiếu du đãng ở trên người Đặng Tiêu, không kiêng nể gì cả.
- Mấy người các ngươi ra ngoài trước đi!
Nhìn một hồi, Nam Cung Khiếu vung tay nói.
- Vâng!
Mọi người gật đầu đồng thời lui ra ngoài.
- Ngươi... Vô sỉ! Tốt, ta có thể trở thành nữ nhân của ngươi, nhưng Diệp Thần sư đệ là người vô tội, cầu ngươi thả hắn ra!
Sắc mặt âm tình bất định, Đặng Tiêu biết rõ hôm nay không thể tránh được, khẽ cắn răng nói.
- Ân?
Đối phương đã chiếm chủ động rồi, sao có thể đáp ứng?
Quả nhiên, một tiếng gào thét hưng phấn vang lên, Nam Cung Khiếu lộ ra vẻ dữ tợn.
- Thả? Ngươi không có nằm mơ chứ! Phá chuyện tốt của ta, ngươi cho rằng hắn còn có thể sống? Hôm nay ta chẳng những muốn sủng hạnh ngươi, còn muốn ở trước mặt ngươi giết hắn, để cho ngươi biết không hảo hảo hợp tác với ta sẽ trả giá thế nào!
Trong mắt Nam Cung Khiếu sát cơ nóng rực, một thanh trường kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay.
- Oắt con, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, chết đi cho ta!
Sắc mặt dữ tợn, một kiếm đâm tới.
- Muốn giết ta? Ngươi phải có bổn sự này mới được!
Trường kiếm sắc bén của Nam Cung Khiếu thoáng một phát đâm vào không khí, lúc nhìn chăm chú lại, chỉ thấy thiếu niên vốn thân trúng kịch độc không cách nào nhúc nhích, chẳng biết lúc nào đã lăng không bay lên, lẳng lặng lơ lửng ở trên không trung, ánh mắt lộ ra mỉa mai.
- Cái gì? Ngươi không có trúng độc? Còn có thể bay?
Nam Cung Khiếu lại càng hoảng sợ.
- Diệp Thần...
Không chỉ hắn kinh ngạc, Đặng Tiêu cũng sửng sốt.
- Gục xuống cho ta!
Nhiếp Vân triển lộ thực lực, cũng không giải thích, nắm đấm giơ lên, lực lượng phách không đánh xuống.
- Ngươi...
Không nghĩ tới hắn chẳng những không có trúng độc, còn có thực lực như thế, trường kiếm của Nam Cung Khiếu ra sức nghênh đón.
Ầm ầm!
Thực lực của hắn cường đại, so với Phiền Lạc trưởng lão còn hơn một bậc, nhưng so với Nhiếp Vân vừa mới tấn chức, lại kém không ít, một quyền xuống dưới, trường kiếm đứt đoạn, đầu gối mềm nhũn, đã bị lực lượng cuồng bạo ngăn chặn, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất.
- Ngươi tại sao có thể có thực lực mạnh như vậy...
Sắc mặt Nam Cung Khiếu trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, không thể tin được.
Tuy hắn là nửa bước La Tiên cảnh, nhưng sức chiến đấu ngay cả La Tiên cảnh sơ kỳ bình thường cũng không phải đối thủ, ở Vân Vũ Tông hung hăng càn quấy đã quen, cùng tuổi không có đối thủ, mà tiểu tử trước mắt này, so với hắn còn trẻ không ít, một quyền liền đánh bại hắn, đây là cái thực lực gì?
Vân Vũ Tông tại sao có thể có cao thủ lợi hại như vậy?
- Cái này...
Đặng Tiêu cũng kinh ngạc nói không ra lời.
Nam Cung Khiếu là tồn tại nàng kiêng kị sợ hãi nhất, thậm chí không dám phản bác, như thế nào... một quyền đã bị đối phương đánh quỳ rạp xuống đất...
Diệp Thần sư đệ không có danh tiếng gì này, thực lực không khỏi cũng quá kinh khủng a!
- Sư tỷ, ta trước giúp ngươi giải độc a!
Một chiêu đánh ngã Nam Cung Khiếu, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay phất một cái, một đạo Kịch Độc chi khí hóa giải độc trong cơ thể Đặng Tiêu.
- Ngươi không phải đệ tử Vân Vũ Tông, ngươi rốt cuộc là ai? Nghĩ biện pháp lẫn vào tông môn mục đích là gì?
Đột nhiên, Nam Cung Khiếu ý thức được cái gì, gấp giọng quát.
- Lẫn vào tông môn? Ta còn muốn hỏi một chút ngươi lẫn vào tông môn làm gì? Phù Diêu đại nhân là ai?
Nhiếp Vân khẽ nói.
- Ngươi...
Nghe được danh tự của Phù Diêu đại nhân, Nam Cung Khiếu biến sắc.
- Thuận theo ta, ta là chủ nhân của ngươi, có thể cho ngươi thoát khỏi Phù Diêu đại nhân khống chế, thậm chí trở thành chủ nhân của Vân Vũ Tông...
Thấy linh hồn hắn chấn động kịch liệt, Nhiếp Vân thi triển ra thiên phú Đầu Độc sư, trong thanh âm mang theo ý đầu độc đậm đặc, để cho người buồn ngủ.
- Ngươi muốn đầu độc ta...
Nam Cung Khiếu không hổ là thiên tài Vân Vũ Tông, sau khi sững sờ lập tức kịp phản ứng, hai hàng lông mày giơ lên.
- Ngươi cự tuyệt sao? Thực lực của ngươi không bằng ta, ta muốn giết ngươi dễ dàng, trở thành nô bộc của ta, ngươi còn có thể sống...
Thanh âm của Nhiếp Vân như Ma Âm, run rẩy chui vào lỗ tai của hắn, để cho hai mắt hắn mê ly, cả người lâm vào ngốc trệ.
Thực lực của hắn không bằng Nhiếp Vân, hơn nữa tiên âm, đầu độc quá cường đại, chỉ chốc lát hai mắt liền mông lung, cúi người trên mặt đất.
- Chủ nhân!
Vân Vũ Tông đại đệ tử Nam Cung Khiếu thần phục Nhiếp Vân.
- Cái này... Cái này...
Nhìn một màn này vào trong mắt, nhân sinh quan của Đặng Tiêu lập tức sụp đổ.
Theo nàng, Nam Cung Khiếu là nhân vật không thể chiến thắng, mà bị Diệp Thần một quyền đánh quỳ rạp xuống đất, còn triệt để thần phục biến thành khôi lỗi, lực trùng kích cường đại làm cho nàng khó mà tin được.
Vô Tận Đan Điền
- Hiện tại ta sẽ giết các ngươi!
Một tiếng hí dài, ngọc chưởng của Đặng Tiêu bốc lên đập qua.
Bất quá lực lượng còn không có phát ra, liền trực tiếp tán loạn, cả người biến sắc, đầu gối mềm nhũn, tê liệt ngã xuống.
Độc dược đã triệt để phát tác.
- Không có ý tứ, nếu như chúng ta không bắt ngươi, chúng ta sẽ chết, vì bảo vệ tánh mạng, chỉ có thể cho các ngươi chết rồi!
Thấy hai người đều không còn lực khí, Từ Siêu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía những người khác.
- Mang bọn họ đến phủ đệ của đại sư huynh!
- Vâng!
Mọi người lên tiếng, ba chân bốn cẳng nâng hai người lên, đi nhanh ra Túy Phương Đình.
Túy Phương Đình tựa hồ cũng đã sớm bàn giao tốt rồi, trên đường đi không có người ngăn trở.
- Diệp Thần sư đệ, là ta hại ngươi...
Bị loại kịch độc này tê liệt toàn thân, nhưng tinh thần lại thanh tỉnh, chứng kiến Nhiếp Vân ở bên người, Đặng Tiêu mặt mũi tràn đầy áy náy.
- Sư tỷ không cần nói như vậy!
Nhiếp Vân cắt đứt lời của nàng.
Trong ánh mắt áy náy của Đặng Tiêu, mọi người một đường thông suốt, lần nữa đi vào phủ đệ của Nam Cung Khiếu.
- Đại sư huynh, chúng ta đã mang đến Đặng Tiêu, Diệp Thần!
Rất nhanh tiến vào phủ đệ, Từ Siêu dừng lại cung kính nói.
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, quả nhiên thấy Nam Cung Khiếu đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt cười lạnh.
- Nam Cung Khiếu, ngươi đây là ý gì?
Nhìn thấy Nam Cung Khiếu, Đặng Tiêu vội vàng quát.
- Có ý tứ gì? Ta nói rồi, ta muốn có được đồ vật gì đó, không có người có thể ngăn trở!
Cười lạnh liên tục, ánh mắt Nam Cung Khiếu du đãng ở trên người Đặng Tiêu, không kiêng nể gì cả.
- Mấy người các ngươi ra ngoài trước đi!
Nhìn một hồi, Nam Cung Khiếu vung tay nói.
- Vâng!
Mọi người gật đầu đồng thời lui ra ngoài.
- Ngươi... Vô sỉ! Tốt, ta có thể trở thành nữ nhân của ngươi, nhưng Diệp Thần sư đệ là người vô tội, cầu ngươi thả hắn ra!
Sắc mặt âm tình bất định, Đặng Tiêu biết rõ hôm nay không thể tránh được, khẽ cắn răng nói.
- Ân?
Đối phương đã chiếm chủ động rồi, sao có thể đáp ứng?
Quả nhiên, một tiếng gào thét hưng phấn vang lên, Nam Cung Khiếu lộ ra vẻ dữ tợn.
- Thả? Ngươi không có nằm mơ chứ! Phá chuyện tốt của ta, ngươi cho rằng hắn còn có thể sống? Hôm nay ta chẳng những muốn sủng hạnh ngươi, còn muốn ở trước mặt ngươi giết hắn, để cho ngươi biết không hảo hảo hợp tác với ta sẽ trả giá thế nào!
Trong mắt Nam Cung Khiếu sát cơ nóng rực, một thanh trường kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay.
- Oắt con, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, chết đi cho ta!
Sắc mặt dữ tợn, một kiếm đâm tới.
- Muốn giết ta? Ngươi phải có bổn sự này mới được!
Trường kiếm sắc bén của Nam Cung Khiếu thoáng một phát đâm vào không khí, lúc nhìn chăm chú lại, chỉ thấy thiếu niên vốn thân trúng kịch độc không cách nào nhúc nhích, chẳng biết lúc nào đã lăng không bay lên, lẳng lặng lơ lửng ở trên không trung, ánh mắt lộ ra mỉa mai.
- Cái gì? Ngươi không có trúng độc? Còn có thể bay?
Nam Cung Khiếu lại càng hoảng sợ.
- Diệp Thần...
Không chỉ hắn kinh ngạc, Đặng Tiêu cũng sửng sốt.
- Gục xuống cho ta!
Nhiếp Vân triển lộ thực lực, cũng không giải thích, nắm đấm giơ lên, lực lượng phách không đánh xuống.
- Ngươi...
Không nghĩ tới hắn chẳng những không có trúng độc, còn có thực lực như thế, trường kiếm của Nam Cung Khiếu ra sức nghênh đón.
Ầm ầm!
Thực lực của hắn cường đại, so với Phiền Lạc trưởng lão còn hơn một bậc, nhưng so với Nhiếp Vân vừa mới tấn chức, lại kém không ít, một quyền xuống dưới, trường kiếm đứt đoạn, đầu gối mềm nhũn, đã bị lực lượng cuồng bạo ngăn chặn, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất.
- Ngươi tại sao có thể có thực lực mạnh như vậy...
Sắc mặt Nam Cung Khiếu trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, không thể tin được.
Tuy hắn là nửa bước La Tiên cảnh, nhưng sức chiến đấu ngay cả La Tiên cảnh sơ kỳ bình thường cũng không phải đối thủ, ở Vân Vũ Tông hung hăng càn quấy đã quen, cùng tuổi không có đối thủ, mà tiểu tử trước mắt này, so với hắn còn trẻ không ít, một quyền liền đánh bại hắn, đây là cái thực lực gì?
Vân Vũ Tông tại sao có thể có cao thủ lợi hại như vậy?
- Cái này...
Đặng Tiêu cũng kinh ngạc nói không ra lời.
Nam Cung Khiếu là tồn tại nàng kiêng kị sợ hãi nhất, thậm chí không dám phản bác, như thế nào... một quyền đã bị đối phương đánh quỳ rạp xuống đất...
Diệp Thần sư đệ không có danh tiếng gì này, thực lực không khỏi cũng quá kinh khủng a!
- Sư tỷ, ta trước giúp ngươi giải độc a!
Một chiêu đánh ngã Nam Cung Khiếu, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay phất một cái, một đạo Kịch Độc chi khí hóa giải độc trong cơ thể Đặng Tiêu.
- Ngươi không phải đệ tử Vân Vũ Tông, ngươi rốt cuộc là ai? Nghĩ biện pháp lẫn vào tông môn mục đích là gì?
Đột nhiên, Nam Cung Khiếu ý thức được cái gì, gấp giọng quát.
- Lẫn vào tông môn? Ta còn muốn hỏi một chút ngươi lẫn vào tông môn làm gì? Phù Diêu đại nhân là ai?
Nhiếp Vân khẽ nói.
- Ngươi...
Nghe được danh tự của Phù Diêu đại nhân, Nam Cung Khiếu biến sắc.
- Thuận theo ta, ta là chủ nhân của ngươi, có thể cho ngươi thoát khỏi Phù Diêu đại nhân khống chế, thậm chí trở thành chủ nhân của Vân Vũ Tông...
Thấy linh hồn hắn chấn động kịch liệt, Nhiếp Vân thi triển ra thiên phú Đầu Độc sư, trong thanh âm mang theo ý đầu độc đậm đặc, để cho người buồn ngủ.
- Ngươi muốn đầu độc ta...
Nam Cung Khiếu không hổ là thiên tài Vân Vũ Tông, sau khi sững sờ lập tức kịp phản ứng, hai hàng lông mày giơ lên.
- Ngươi cự tuyệt sao? Thực lực của ngươi không bằng ta, ta muốn giết ngươi dễ dàng, trở thành nô bộc của ta, ngươi còn có thể sống...
Thanh âm của Nhiếp Vân như Ma Âm, run rẩy chui vào lỗ tai của hắn, để cho hai mắt hắn mê ly, cả người lâm vào ngốc trệ.
Thực lực của hắn không bằng Nhiếp Vân, hơn nữa tiên âm, đầu độc quá cường đại, chỉ chốc lát hai mắt liền mông lung, cúi người trên mặt đất.
- Chủ nhân!
Vân Vũ Tông đại đệ tử Nam Cung Khiếu thần phục Nhiếp Vân.
- Cái này... Cái này...
Nhìn một màn này vào trong mắt, nhân sinh quan của Đặng Tiêu lập tức sụp đổ.
Theo nàng, Nam Cung Khiếu là nhân vật không thể chiến thắng, mà bị Diệp Thần một quyền đánh quỳ rạp xuống đất, còn triệt để thần phục biến thành khôi lỗi, lực trùng kích cường đại làm cho nàng khó mà tin được.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1406: Thu phục chiếm được Nam Cung Khiếu
7.2/10 từ 35 lượt.