Vô Tận Đan Điền
Chương 1397: Tu La Đế (1)
Không có biện pháp, Nhiếp Vân đành phải bế thiên phú Thiên Nhĩ sư cùng thiên phú Thiên Nhãn sư, giấu ở trong ngõ ngách lẳng lặng tu luyện.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng lần nữa mở ra, Nam Cung Khiếu cùng nữ nhân kia đồng thời đi ra, cẩn thận nói tiếp nữ nhân này lớn lên cũng không xấu, khóe mắt mang theo mị hoặc nồng đậm, cũng coi như có vài phần tư sắc.
- Nam Cung Khiếu sư huynh, ngươi thật lịch sự tao nhã!
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tiểu viện đột nhiên nhẹ nhàng mở ra, một bóng người đi đến, thanh âm không quá vang dội, lại mang theo hơi lạnh lùng uy nghiêm.
- Ai? Dám cùng ta nói như vậy, ta nhìn ngươi không muốn sống chăng...
Nam Cung Khiếu vừa nghe nói như thế, lông mi thoáng một phát dựng thẳng lên, trong mắt có một đạo sát ý quay cuồng, khi con mắt rơi vào nơi phát ra thanh âm, sắc mặt thoáng một phát thay đổi, toàn thân không khỏi run rẩy lên.
- Ân?
Nhìn nét mặt của hắn ở trong mắt, lông mi Nhiếp Vân giương lên.
Từ khi biết Nam Cung Khiếu đến nay, không sợ trời không sợ đất, ngang ngược càn rỡ đến cực điểm, sao lại đột nhiên xuất hiện loại vẻ mặt này?
Vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy từ chỗ hắc ám đi ra một thanh niên tuổi không lớn lắm.
Người thanh niên này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, toàn thân giấu ở trong quần áo đen kịt, hai đầu lông mày mang theo vẻ lạnh lùng, tựa hồ đối với cử động trước kia của Nam Cung Khiếu có bất mãn nồng đậm.
- Thiên Tiên cảnh trung kỳ... nhìn tu vi tối đa chỉ là đệ tử hạch tâm bình thường, như thế nào...
Nhìn ra tu vi của thanh niên, Nhiếp Vân càng thêm mê hoặc.
Tu vi người này chỉ có Thiên Tiên cảnh trung kỳ, thực lực thấp như thế, rõ ràng dám nói như thế với Nam Cung Khiếu, chẳng lẽ người này có bối cảnh rất lợi hại?
- Ân? Không đúng... Là Tu La!
Đang suy đoán lung tung, đột nhiên Thiên Nhãn lập loè, vô danh pháp quyết truyền lại một cổ tin tức, để cho cơ bắp toàn thân hắn không tự chủ được nhảy lên.
Trải qua thôn phệ Tu La, vô danh pháp quyết có thể rõ ràng cảm nhận được trạng thái sinh mệnh của đối phương, rõ ràng không phải Nhân loại, mà là Tu La!
Người thanh niên này là một đệ tử bị Tu La đoạt xá qua, che dấu cực kỳ sâu, mặc dù thiên phú Thiên Nhãn cũng nhìn không ra!
Nam Cung Khiếu thân là đại đệ tử của tông môn Nhân loại, rõ ràng có quan hệ với Tu La, xem ra hôm nay không có phí công đi xem a.
- Lạch cạch!
Xem ra Nam Cung Khiếu cũng biết thân phận người này, đột nhiên quay người lại, một chưởng đập ở trên cổ của nữ tử sau lưng, con mắt nữ tử này khẽ đảo, trong ánh mắt khó có thể tin té trên mặt đất, trực tiếp mất mạng.
- Nguyên lai là Phù Diêu đại nhân phái sứ giả tới, mời!
Đánh chết nữ nhân vừa mới hầu hạ mình xong, vẻ mặt Nam Cung Khiếu cung kính.
Chứng kiến cử động của hắn, thanh niên thoả mãn gật đầu, ngẩng đầu tiến vào gian phòng, ngồi ở chủ vị.
- Ta thấy ngươi bây giờ trôi qua rất thoải mái, chỉ sợ sớm quên sự tình Phù Diêu đại nhân an bài ra sau đầu đi à nha!
Thanh niên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, thanh âm mang theo dao găm.
- Thuộc hạ làm sao dám...
Trên đầu Nam Cung Khiếu toát ra mồ hôi lạnh.
- Ta một mực cố gắng, chỉ là Đặng Tiêu kia dầu muối không tiến, lại ở dưới sự bảo vệ của Sử Tần trưởng lão, ta căn bản không có biện pháp...
- Dầu muối không tiến? Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải điều tra rõ địa phương cất đồ vật, ba ngày sau, Phù Diêu đại nhân sẽ đích thân tới lấy, đến lúc đó nếu như ngươi còn chưa tra ra, mạng nhỏ cũng đừng nghĩ nữa!
Hừ một tiếng, thanh niên vỗ lên mặt bàn.
- Phù Diêu đại nhân tự mình tới lấy? Ba ngày?
Nam Cung Khiếu lại càng hoảng sợ.
- Nên lời nhắn nhủ ta đã bàn giao xong, làm như thế nào liền nhìn ngươi rồi!
- Cung tiễn sứ giả!
Nam Cung Khiếu đầu đầy mồ hôi, cũng không dám giải thích chối từ, đưa hắn đi ra ngoài.
- Đi theo xem một chút a!
Tuy không biết tại sao Nam Cung Khiếu lại có quan hệ với Tu La, nhưng thanh niên này hoàn toàn chính xác đưa tới hứng thú của hắn, che dấu tốt thân thể, Nhiếp Vân lặng lẽ đi theo.
Ly khai phủ đệ của Nam Cung Khiếu, tốc độ của thanh niên này rất nhanh, long hành hổ bộ, rất nhanh đã đi ra sơn môn của Vân Vũ Tông.
Ra khỏi núi, thanh niên trực tiếp xông vào núi rừng tràn đầy băng tuyết.
Nhiếp Vân tận lực ngăn chặn khí tức toàn thân, yên tĩnh đi qua.
Lúc này đã đến sau nửa đêm, bầu trời nắng ráo sáng sủa không trăng, tinh đấu đầy trời đọng ở trên cao, không ngừng chớp động, cùng băng tuyết dưới mặt đất hô ứng, chiếu rọi tứ phương.
Tốc độ của thanh niên rất nhanh, thường thường đạp mạnh ở trên nhánh cây, cả người bay vút về phía trước, thực lực Thiên Tiên cảnh trung kỳ, phối hợp Tu La đoạt xá cường đại, chỉ sợ cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa hẳn có thể là đối thủ.
Tốc độ của hắn nhanh, Nhiếp Vân nhanh hơn, Phượng Hoàng chi dực phi hành ở trên bầu trời, không có chút dấu vết nào đáng nói, hơn nữa Tam đại thiên phú đào tẩu cùng thiên phú Ẩn Nặc sư dung hợp, để cho hắn theo ở phía sau, một đường không bị phát hiện.
Hô...
Nhìn chung quanh vài lần, đột nhiên khẽ động, hô... từ tại chỗ biến mất.
- Ân? Thuấn di? Không có khả năng, Thiên Tiên cảnh ngay cả phi hành cũng không thể, làm sao biết thuấn di... Ân? Nơi này có một Địa cung che giấu!
Chứng kiến thanh niên đột nhiên biến mất, mới đầu Nhiếp Vân còn hoảng sợ, nhưng cẩn thận quan sát liền để cho hắn phát hiện bất thường.
Địa phương đối phương biến mất có một thông đạo dài nhỏ, chôn dấu ở trong cỏ khô, để cho hắn trong lúc nhất thời không phát hiện được.
Thông qua thông đạo nhìn lại, có thể chứng kiến một Địa cung tĩnh mịch tọa lạc ở trên sơn thể, cụ thể sâu bao nhiêu, bên trong có cái gì, bởi vì trận pháp ngăn cản, nên thấy không rõ lắm.
Thu Phượng Hoàng chi dực lại, Nhiếp Vân chậm rãi rơi vào trước cửa động, vận chuyển thiên phú Địa Hành sư.
Vèo… chui đi vào.
Thanh niên cũng không ý thức được có người theo dõi, tiếp tục đi tới, dọc theo lộ tuyến đặc thù tiến lên, chỉ chốc lát liền tiến nhập trong nội cung.
Nhiếp Vân theo ở phía sau, còn không có tiến vào Địa cung, liền cảm thấy một cổ Tu La sát khí mênh mông, khổng lồ đập vào mặt, tựa như núi cao.
- Tu La sát khí thật là lợi hại...
Trong nội tâm sững sờ, Nhiếp Vân không dám đi vào trong, đang muốn vận chuyển Thiên Nhãn nhìn rõ ràng, đột nhiên nghe được một tiếng quát lên.
- Người nào?
Vô Tận Đan Điền
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng lần nữa mở ra, Nam Cung Khiếu cùng nữ nhân kia đồng thời đi ra, cẩn thận nói tiếp nữ nhân này lớn lên cũng không xấu, khóe mắt mang theo mị hoặc nồng đậm, cũng coi như có vài phần tư sắc.
- Nam Cung Khiếu sư huynh, ngươi thật lịch sự tao nhã!
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tiểu viện đột nhiên nhẹ nhàng mở ra, một bóng người đi đến, thanh âm không quá vang dội, lại mang theo hơi lạnh lùng uy nghiêm.
- Ai? Dám cùng ta nói như vậy, ta nhìn ngươi không muốn sống chăng...
Nam Cung Khiếu vừa nghe nói như thế, lông mi thoáng một phát dựng thẳng lên, trong mắt có một đạo sát ý quay cuồng, khi con mắt rơi vào nơi phát ra thanh âm, sắc mặt thoáng một phát thay đổi, toàn thân không khỏi run rẩy lên.
- Ân?
Nhìn nét mặt của hắn ở trong mắt, lông mi Nhiếp Vân giương lên.
Từ khi biết Nam Cung Khiếu đến nay, không sợ trời không sợ đất, ngang ngược càn rỡ đến cực điểm, sao lại đột nhiên xuất hiện loại vẻ mặt này?
Vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy từ chỗ hắc ám đi ra một thanh niên tuổi không lớn lắm.
Người thanh niên này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, toàn thân giấu ở trong quần áo đen kịt, hai đầu lông mày mang theo vẻ lạnh lùng, tựa hồ đối với cử động trước kia của Nam Cung Khiếu có bất mãn nồng đậm.
- Thiên Tiên cảnh trung kỳ... nhìn tu vi tối đa chỉ là đệ tử hạch tâm bình thường, như thế nào...
Nhìn ra tu vi của thanh niên, Nhiếp Vân càng thêm mê hoặc.
Tu vi người này chỉ có Thiên Tiên cảnh trung kỳ, thực lực thấp như thế, rõ ràng dám nói như thế với Nam Cung Khiếu, chẳng lẽ người này có bối cảnh rất lợi hại?
- Ân? Không đúng... Là Tu La!
Đang suy đoán lung tung, đột nhiên Thiên Nhãn lập loè, vô danh pháp quyết truyền lại một cổ tin tức, để cho cơ bắp toàn thân hắn không tự chủ được nhảy lên.
Trải qua thôn phệ Tu La, vô danh pháp quyết có thể rõ ràng cảm nhận được trạng thái sinh mệnh của đối phương, rõ ràng không phải Nhân loại, mà là Tu La!
Người thanh niên này là một đệ tử bị Tu La đoạt xá qua, che dấu cực kỳ sâu, mặc dù thiên phú Thiên Nhãn cũng nhìn không ra!
Nam Cung Khiếu thân là đại đệ tử của tông môn Nhân loại, rõ ràng có quan hệ với Tu La, xem ra hôm nay không có phí công đi xem a.
- Lạch cạch!
Xem ra Nam Cung Khiếu cũng biết thân phận người này, đột nhiên quay người lại, một chưởng đập ở trên cổ của nữ tử sau lưng, con mắt nữ tử này khẽ đảo, trong ánh mắt khó có thể tin té trên mặt đất, trực tiếp mất mạng.
- Nguyên lai là Phù Diêu đại nhân phái sứ giả tới, mời!
Đánh chết nữ nhân vừa mới hầu hạ mình xong, vẻ mặt Nam Cung Khiếu cung kính.
Chứng kiến cử động của hắn, thanh niên thoả mãn gật đầu, ngẩng đầu tiến vào gian phòng, ngồi ở chủ vị.
- Ta thấy ngươi bây giờ trôi qua rất thoải mái, chỉ sợ sớm quên sự tình Phù Diêu đại nhân an bài ra sau đầu đi à nha!
Thanh niên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, thanh âm mang theo dao găm.
- Thuộc hạ làm sao dám...
Trên đầu Nam Cung Khiếu toát ra mồ hôi lạnh.
- Ta một mực cố gắng, chỉ là Đặng Tiêu kia dầu muối không tiến, lại ở dưới sự bảo vệ của Sử Tần trưởng lão, ta căn bản không có biện pháp...
- Dầu muối không tiến? Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, phải điều tra rõ địa phương cất đồ vật, ba ngày sau, Phù Diêu đại nhân sẽ đích thân tới lấy, đến lúc đó nếu như ngươi còn chưa tra ra, mạng nhỏ cũng đừng nghĩ nữa!
Hừ một tiếng, thanh niên vỗ lên mặt bàn.
- Phù Diêu đại nhân tự mình tới lấy? Ba ngày?
Nam Cung Khiếu lại càng hoảng sợ.
- Nên lời nhắn nhủ ta đã bàn giao xong, làm như thế nào liền nhìn ngươi rồi!
- Cung tiễn sứ giả!
Nam Cung Khiếu đầu đầy mồ hôi, cũng không dám giải thích chối từ, đưa hắn đi ra ngoài.
- Đi theo xem một chút a!
Tuy không biết tại sao Nam Cung Khiếu lại có quan hệ với Tu La, nhưng thanh niên này hoàn toàn chính xác đưa tới hứng thú của hắn, che dấu tốt thân thể, Nhiếp Vân lặng lẽ đi theo.
Ly khai phủ đệ của Nam Cung Khiếu, tốc độ của thanh niên này rất nhanh, long hành hổ bộ, rất nhanh đã đi ra sơn môn của Vân Vũ Tông.
Ra khỏi núi, thanh niên trực tiếp xông vào núi rừng tràn đầy băng tuyết.
Nhiếp Vân tận lực ngăn chặn khí tức toàn thân, yên tĩnh đi qua.
Lúc này đã đến sau nửa đêm, bầu trời nắng ráo sáng sủa không trăng, tinh đấu đầy trời đọng ở trên cao, không ngừng chớp động, cùng băng tuyết dưới mặt đất hô ứng, chiếu rọi tứ phương.
Tốc độ của thanh niên rất nhanh, thường thường đạp mạnh ở trên nhánh cây, cả người bay vút về phía trước, thực lực Thiên Tiên cảnh trung kỳ, phối hợp Tu La đoạt xá cường đại, chỉ sợ cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa hẳn có thể là đối thủ.
Tốc độ của hắn nhanh, Nhiếp Vân nhanh hơn, Phượng Hoàng chi dực phi hành ở trên bầu trời, không có chút dấu vết nào đáng nói, hơn nữa Tam đại thiên phú đào tẩu cùng thiên phú Ẩn Nặc sư dung hợp, để cho hắn theo ở phía sau, một đường không bị phát hiện.
Hô...
Nhìn chung quanh vài lần, đột nhiên khẽ động, hô... từ tại chỗ biến mất.
- Ân? Thuấn di? Không có khả năng, Thiên Tiên cảnh ngay cả phi hành cũng không thể, làm sao biết thuấn di... Ân? Nơi này có một Địa cung che giấu!
Chứng kiến thanh niên đột nhiên biến mất, mới đầu Nhiếp Vân còn hoảng sợ, nhưng cẩn thận quan sát liền để cho hắn phát hiện bất thường.
Địa phương đối phương biến mất có một thông đạo dài nhỏ, chôn dấu ở trong cỏ khô, để cho hắn trong lúc nhất thời không phát hiện được.
Thông qua thông đạo nhìn lại, có thể chứng kiến một Địa cung tĩnh mịch tọa lạc ở trên sơn thể, cụ thể sâu bao nhiêu, bên trong có cái gì, bởi vì trận pháp ngăn cản, nên thấy không rõ lắm.
Thu Phượng Hoàng chi dực lại, Nhiếp Vân chậm rãi rơi vào trước cửa động, vận chuyển thiên phú Địa Hành sư.
Vèo… chui đi vào.
Thanh niên cũng không ý thức được có người theo dõi, tiếp tục đi tới, dọc theo lộ tuyến đặc thù tiến lên, chỉ chốc lát liền tiến nhập trong nội cung.
Nhiếp Vân theo ở phía sau, còn không có tiến vào Địa cung, liền cảm thấy một cổ Tu La sát khí mênh mông, khổng lồ đập vào mặt, tựa như núi cao.
- Tu La sát khí thật là lợi hại...
Trong nội tâm sững sờ, Nhiếp Vân không dám đi vào trong, đang muốn vận chuyển Thiên Nhãn nhìn rõ ràng, đột nhiên nghe được một tiếng quát lên.
- Người nào?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1397: Tu La Đế (1)
7.2/10 từ 35 lượt.