Vô Tận Đan Điền
Chương 1393: Đan Dược Điện (2)
- Tốt, căn cốt của ngươi vô cùng tốt, về sau có cơ hội trùng kích Thiên Tiên cảnh, hiện tại được phân phối đến Công Huân điện!
- Ngươi cũng không tệ, phân phối đến Nhân Sự điện...
Nói xong ngón tay của vị trưởng lão này vẽ ở trên ngọc bài một cái, đệ tử đến đây chờ đợi phân phối, liền bị phân phối đến địa phương bất đồng.
Thời điểm vị trưởng lão này phân phối, Nhiếp Vân thấy rõ ràng đệ tử đến đây chờ đợi lặng lẽ nhét đồ vật cho hắn, hắn tựa hồ căn cứ đồ vật quý trọng, tiến hành phân phối.
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân không khỏi cảm khái, Nhân Sự điện quả nhiên có luật ngầm, chỉ cần địa phương có người, liền không có ly khai những vật này.
Rất nhanh, đến phiên Nhiếp Vân.
Cạch cạch cạch cạch!
Đột nhiên ngoài điện một lão giả cấp tốc đi tới, đúng là Phiền Lạc.
Mới vừa gia nhập, Nhiếp Vân liền thông tri Phiền Lạc, để cho hắn mau tới đây an bài thoáng một phát, để cho mình tiến vào Đan Dược Điện.
- Đổng Thanh Thụ trưởng lão, Diệp Thần này là đệ tử ta coi trọng, hi vọng ngươi...
Vừa tiến vào đại điện, Phiền Lạc ôm quyền cười cười, bất quá lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng hừ lạnh đánh gãy.
- Nhân Sự điện chúng ta là địa phương công chính, hết thảy tôn trọng môn quy, không có khả năng vì Diệp Thần là đệ tử của ngươi liền tuẫn tư vũ tệ (*làm việc thiên tư), phân phối cho hắn chỗ tốt nhất!
Nói chuyện đúng là Kỷ Cường ngồi ở một bên.
Lúc này hai mắt hắn lạnh lùng, lộ ra mỉm cười âm hàn tận xương, để cho người chán ghét.
- Đúng vậy, Nhân Sự điện chúng ta phân phối như thế nào còn không cần ngươi tới chỉ điểm, kính xin im lặng!
Đổng Thanh Thụ trưởng lão tựa hồ đã biết Kỷ Cường cùng Phiền Lạc mâu thuẫn, cũng cười rộ lên.
- Các ngươi...
Phiền Lạc không nghĩ tới hai người mới mở miệng liền phong kín tất cả lời nói, tức đến sắc mặt khó coi, lại không có biện pháp.
- Ngươi gọi Diệp Thần đúng không, đưa ngọc bài cho ta đi!
Ngăn chặn Phiền Lạc nói, Đổng Thanh Thụ thò tay tiếp nhận ngọc bài của Nhiếp Vân, nhìn thoáng qua.
- Ngươi có thể nhanh như vậy liền hoàn thành đệ tử nội môn khảo hạch, nói rõ có thực lực nhất định, Ân, hiện tại rất nhiều cung điện đều thiếu khuyết nhân tài như ngươi, ta sẽ dùng biện pháp công bình nhất phân phối...
Đổng Thanh Thụ nhắm mắt lại thuận miệng nói một câu, ngón tay đột nhiên vẽ ở trên ngọc bài một cái.
- Tốt rồi, liền đi... Đan Dược Điện a!
- Đan Dược Điện?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức cuồng hỉ.
Mục đích của hắn là Đan Dược Điện, muốn Phiền Lạc tới tìm quan hệ mục đích là tiến vào nơi đây, vừa mới nhìn đến Phiền Lạc bị nhục, vốn tưởng rằng không có khả năng bị phân phối qua, không nghĩ tới như vậy cũng có thể thành công...
Trong nội tâm chỉ nghi hoặc thoáng một phát, liền hiểu được.
Đan Dược Điện là cung điện tỉ lệ tử vong cao nhất, cũng là cung điện đáng sợ nhất, sợ là mục đích của bọn hắn rất đơn giản, muốn phân phối địa phương xấu nhất, buồn nôn Phiền Lạc thoáng một phát, lại không nghĩ rằng đây là mình mong muốn.
- Đan Dược Điện là địa phương kém cỏi nhất, Đổng Thanh Thụ, ngươi đây là cố ý!
Minh bạch những cái này, Nhiếp Vân cho cái ám chỉ, Phiền Lạc lập tức gào thét rống lên.
Tuy trong nội tâm vui cười nở hoa, nhưng công tác mặt mũi vẫn phải làm.
- Phiền Lạc, ngươi đây là đang nghi vấn năng lực làm việc của ta? Muốn đại náo Nhân Sự điện? Tốt, chỉ cần ngươi dám, ta có thể tùy thời phụng bồi!
Sắc mặt của Đổng Thanh Thụ trầm xuống.
- Ngươi...
Phiền Lạc cố ý làm ra sắc mặt khó coi.
- Sư phụ ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng, cho dù Đan Dược Điện cũng không có gì!
Cố ý giả ra vẻ sợ trưởng lão nháo sự, Nhiếp Vân an ủi Phiền Lạc.
- Ha ha, lúc này mới đúng a, Diệp Thần sư điệt, tiến vào Đan Dược Điện cũng là vì tốt cho ngươi, cơ hội như vậy không nhiều lắm, phải hảo hảo quý trọng a, ha ha!
Chứng kiến bộ dáng của hai người, Kỷ Cường vừa nói vừa cất tiếng cười to.
Phiền Lạc lại giả vờ giả vịt cãi lộn vài câu, lúc này mới cùng Nhiếp Vân ly khai.
Ra Nhân Sự điện, khóe miệng Nhiếp Vân lập tức dương lên, cùng Phiền Lạc cáo biệt, đi đến Đan Dược Điện.
Đan Dược Điện ở vị trí trung tâm toàn bộ Vân Vũ Tông, Nhiếp Vân một đường đi về phía trước, rất nhanh đi vào.
Vừa tiến vào đại điện này, Nhiếp Vân lập tức phát hiện bất thường, ở đây không có sinh khí như cung điện khác, thoạt nhìn không khí trầm lặng, tựa như ao tù nước đọng.
Tiến vào cửa điện, Nhiếp Vân đi một hồi rõ ràng một bóng người cũng không thấy được, không khỏi kỳ quái.
- Tân tấn đệ tử nội môn Diệp Thần, được phân phối đến Đan Dược Điện, đặc biệt đến báo danh!
Đi vài bước thấy như trước không có người, Nhiếp Vân nhịn không được cao giọng hô.
Két..!
Vừa dứt lời, đột nhiên một cửa phòng mở ra, một bóng người đi tới.
Chứng kiến người này, Nhiếp Vân nhịn không được sững sờ, mà người này chứng kiến hắn cũng thoáng một phát ngây người.
- Ngươi như thế nào bị phân phối đến đây?
Sắc mặt người đến cổ quái hỏi.
- Nguyên lai là Đặng Tiêu sư tỷ, không nghĩ tới ngươi là người của Đan Dược Điện...
Nhiếp Vân cười khổ.
- Ta vốn chính là người của Đan Dược Điện, chỉ là hiện tại biến thành đệ tử chân truyền của Đan Dược Điện...
Đặng Tiêu nở nụ cười, lập tức mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi không phải đệ tử của Phiền Lạc trưởng lão sao? Như thế nào bị phân công đến đây?
- Ta... Ta đắc tội Kỷ Cường trưởng lão, trước kia tham gia nhiệm vụ Loạn Hải Địa Cung, cũng là hắn gây ra!
Nhiếp Vân thuận miệng giải thích.
- Thì ra là thế!
Nghe được giải thích, trên mặt Đặng Tiêu lộ ra một tia chán ghét.
- Kỷ Cường trưởng lão gần đây có thù tất báo, ta sớm có nghe thấy, chỉ là không nghĩ tới đáng giận như vậy!
- Đặng Tiêu sư tỷ, ta nghe nói Đan Dược Điện là địa phương đáng sợ nhất, sao ngươi...
Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
Đan Dược Điện này mỗi người nói tới liền biến sắc, không ai dám ra, sao Đặng Tiêu ở đây lại không có việc gì, sau khi trở thành đệ tử chân truyền, như trước lưu tại?
- Ở đây hoàn toàn chính xác cực kỳ nguy hiểm, tính tình của Sử Tần trưởng lão cũng không tốt, động một chút lại sát nhân, nếu như ta không phải một vị Luyện Đan Sư, ở chỗ này khẳng định cũng sống không nổi!
Đặng Tiêu lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn nói:
- Ngươi yên tâm đi, ngươi đến đây, bằng vào giao tình của chúng ta, ta sẽ chiếu cố ngươi!
Cùng Đặng Tiêu hàn huyên một hồi, Nhiếp Vân xem như hiểu được.
Sử Tần trưởng lão chính là vị Ngũ phẩm Khu Tu sư, tính tình cổ quái kia.
Vô Tận Đan Điền
- Ngươi cũng không tệ, phân phối đến Nhân Sự điện...
Nói xong ngón tay của vị trưởng lão này vẽ ở trên ngọc bài một cái, đệ tử đến đây chờ đợi phân phối, liền bị phân phối đến địa phương bất đồng.
Thời điểm vị trưởng lão này phân phối, Nhiếp Vân thấy rõ ràng đệ tử đến đây chờ đợi lặng lẽ nhét đồ vật cho hắn, hắn tựa hồ căn cứ đồ vật quý trọng, tiến hành phân phối.
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân không khỏi cảm khái, Nhân Sự điện quả nhiên có luật ngầm, chỉ cần địa phương có người, liền không có ly khai những vật này.
Rất nhanh, đến phiên Nhiếp Vân.
Cạch cạch cạch cạch!
Đột nhiên ngoài điện một lão giả cấp tốc đi tới, đúng là Phiền Lạc.
Mới vừa gia nhập, Nhiếp Vân liền thông tri Phiền Lạc, để cho hắn mau tới đây an bài thoáng một phát, để cho mình tiến vào Đan Dược Điện.
- Đổng Thanh Thụ trưởng lão, Diệp Thần này là đệ tử ta coi trọng, hi vọng ngươi...
Vừa tiến vào đại điện, Phiền Lạc ôm quyền cười cười, bất quá lời còn chưa nói hết, đã bị một tiếng hừ lạnh đánh gãy.
- Nhân Sự điện chúng ta là địa phương công chính, hết thảy tôn trọng môn quy, không có khả năng vì Diệp Thần là đệ tử của ngươi liền tuẫn tư vũ tệ (*làm việc thiên tư), phân phối cho hắn chỗ tốt nhất!
Nói chuyện đúng là Kỷ Cường ngồi ở một bên.
Lúc này hai mắt hắn lạnh lùng, lộ ra mỉm cười âm hàn tận xương, để cho người chán ghét.
- Đúng vậy, Nhân Sự điện chúng ta phân phối như thế nào còn không cần ngươi tới chỉ điểm, kính xin im lặng!
Đổng Thanh Thụ trưởng lão tựa hồ đã biết Kỷ Cường cùng Phiền Lạc mâu thuẫn, cũng cười rộ lên.
- Các ngươi...
Phiền Lạc không nghĩ tới hai người mới mở miệng liền phong kín tất cả lời nói, tức đến sắc mặt khó coi, lại không có biện pháp.
- Ngươi gọi Diệp Thần đúng không, đưa ngọc bài cho ta đi!
Ngăn chặn Phiền Lạc nói, Đổng Thanh Thụ thò tay tiếp nhận ngọc bài của Nhiếp Vân, nhìn thoáng qua.
- Ngươi có thể nhanh như vậy liền hoàn thành đệ tử nội môn khảo hạch, nói rõ có thực lực nhất định, Ân, hiện tại rất nhiều cung điện đều thiếu khuyết nhân tài như ngươi, ta sẽ dùng biện pháp công bình nhất phân phối...
Đổng Thanh Thụ nhắm mắt lại thuận miệng nói một câu, ngón tay đột nhiên vẽ ở trên ngọc bài một cái.
- Tốt rồi, liền đi... Đan Dược Điện a!
- Đan Dược Điện?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức cuồng hỉ.
Mục đích của hắn là Đan Dược Điện, muốn Phiền Lạc tới tìm quan hệ mục đích là tiến vào nơi đây, vừa mới nhìn đến Phiền Lạc bị nhục, vốn tưởng rằng không có khả năng bị phân phối qua, không nghĩ tới như vậy cũng có thể thành công...
Trong nội tâm chỉ nghi hoặc thoáng một phát, liền hiểu được.
Đan Dược Điện là cung điện tỉ lệ tử vong cao nhất, cũng là cung điện đáng sợ nhất, sợ là mục đích của bọn hắn rất đơn giản, muốn phân phối địa phương xấu nhất, buồn nôn Phiền Lạc thoáng một phát, lại không nghĩ rằng đây là mình mong muốn.
- Đan Dược Điện là địa phương kém cỏi nhất, Đổng Thanh Thụ, ngươi đây là cố ý!
Minh bạch những cái này, Nhiếp Vân cho cái ám chỉ, Phiền Lạc lập tức gào thét rống lên.
Tuy trong nội tâm vui cười nở hoa, nhưng công tác mặt mũi vẫn phải làm.
- Phiền Lạc, ngươi đây là đang nghi vấn năng lực làm việc của ta? Muốn đại náo Nhân Sự điện? Tốt, chỉ cần ngươi dám, ta có thể tùy thời phụng bồi!
Sắc mặt của Đổng Thanh Thụ trầm xuống.
- Ngươi...
Phiền Lạc cố ý làm ra sắc mặt khó coi.
- Sư phụ ngươi yên tâm đi, ta sẽ cố gắng, cho dù Đan Dược Điện cũng không có gì!
Cố ý giả ra vẻ sợ trưởng lão nháo sự, Nhiếp Vân an ủi Phiền Lạc.
- Ha ha, lúc này mới đúng a, Diệp Thần sư điệt, tiến vào Đan Dược Điện cũng là vì tốt cho ngươi, cơ hội như vậy không nhiều lắm, phải hảo hảo quý trọng a, ha ha!
Chứng kiến bộ dáng của hai người, Kỷ Cường vừa nói vừa cất tiếng cười to.
Phiền Lạc lại giả vờ giả vịt cãi lộn vài câu, lúc này mới cùng Nhiếp Vân ly khai.
Ra Nhân Sự điện, khóe miệng Nhiếp Vân lập tức dương lên, cùng Phiền Lạc cáo biệt, đi đến Đan Dược Điện.
Đan Dược Điện ở vị trí trung tâm toàn bộ Vân Vũ Tông, Nhiếp Vân một đường đi về phía trước, rất nhanh đi vào.
Vừa tiến vào đại điện này, Nhiếp Vân lập tức phát hiện bất thường, ở đây không có sinh khí như cung điện khác, thoạt nhìn không khí trầm lặng, tựa như ao tù nước đọng.
Tiến vào cửa điện, Nhiếp Vân đi một hồi rõ ràng một bóng người cũng không thấy được, không khỏi kỳ quái.
- Tân tấn đệ tử nội môn Diệp Thần, được phân phối đến Đan Dược Điện, đặc biệt đến báo danh!
Đi vài bước thấy như trước không có người, Nhiếp Vân nhịn không được cao giọng hô.
Két..!
Vừa dứt lời, đột nhiên một cửa phòng mở ra, một bóng người đi tới.
Chứng kiến người này, Nhiếp Vân nhịn không được sững sờ, mà người này chứng kiến hắn cũng thoáng một phát ngây người.
- Ngươi như thế nào bị phân phối đến đây?
Sắc mặt người đến cổ quái hỏi.
- Nguyên lai là Đặng Tiêu sư tỷ, không nghĩ tới ngươi là người của Đan Dược Điện...
Nhiếp Vân cười khổ.
- Ta vốn chính là người của Đan Dược Điện, chỉ là hiện tại biến thành đệ tử chân truyền của Đan Dược Điện...
Đặng Tiêu nở nụ cười, lập tức mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi không phải đệ tử của Phiền Lạc trưởng lão sao? Như thế nào bị phân công đến đây?
- Ta... Ta đắc tội Kỷ Cường trưởng lão, trước kia tham gia nhiệm vụ Loạn Hải Địa Cung, cũng là hắn gây ra!
Nhiếp Vân thuận miệng giải thích.
- Thì ra là thế!
Nghe được giải thích, trên mặt Đặng Tiêu lộ ra một tia chán ghét.
- Kỷ Cường trưởng lão gần đây có thù tất báo, ta sớm có nghe thấy, chỉ là không nghĩ tới đáng giận như vậy!
- Đặng Tiêu sư tỷ, ta nghe nói Đan Dược Điện là địa phương đáng sợ nhất, sao ngươi...
Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
Đan Dược Điện này mỗi người nói tới liền biến sắc, không ai dám ra, sao Đặng Tiêu ở đây lại không có việc gì, sau khi trở thành đệ tử chân truyền, như trước lưu tại?
- Ở đây hoàn toàn chính xác cực kỳ nguy hiểm, tính tình của Sử Tần trưởng lão cũng không tốt, động một chút lại sát nhân, nếu như ta không phải một vị Luyện Đan Sư, ở chỗ này khẳng định cũng sống không nổi!
Đặng Tiêu lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn nói:
- Ngươi yên tâm đi, ngươi đến đây, bằng vào giao tình của chúng ta, ta sẽ chiếu cố ngươi!
Cùng Đặng Tiêu hàn huyên một hồi, Nhiếp Vân xem như hiểu được.
Sử Tần trưởng lão chính là vị Ngũ phẩm Khu Tu sư, tính tình cổ quái kia.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1393: Đan Dược Điện (2)
7.2/10 từ 35 lượt.