Vô Tận Đan Điền
Chương 1357: Đánh chết Đoạn Tiếu (1)
Phải biết rằng lúc trước vì học tập chiêu này, tiền bối tông môn trước thi triển chiêu này vây khốn hắn, hắn trọn vẹn hao tốn ba tháng mới đi ra được!
Ba tháng đối lập không đến ba cái hô hấp...
Da mặt Đoạn Tiếu kéo ra, trong mắt sát cơ càng nặng.
Bất kể nói thế nào, yêu nghiệt như vậy phải giết chết, bằng không thì về sau lớn lên, đối với hắn là uy hiếp cự đại.
- Chết cho ta!
Trong mắt thiêu đốt hung quang, Đoạn Tiếu lần nữa đâm ra một kiếm.
Nhiếp Vân vừa phá vỡ Vân Vũ Đại Mật Tông liền chứng kiến một kiếm đi vào cổ họng, dưới tình thế cấp bách Phòng Ngự chi khí xoay chuyển, ngăn ở trước mặt, đồng thời phòng ngự Tiên Khí của Vương Trọng hiển hiện ở ngoài thân.
Tiên Khí phòng ngự từ chỗ Vương Trọng trộm đến đã bị hắn tiện tay luyện hóa mặc vào, vốn nghĩ nhiều một tầng phòng ngự nhiều một phần an toàn, không nghĩ tới lúc này dưới tình thế cấp bách dùng ra.
Bành!
Kiếm khí tung hoành, Phòng Ngự chi khí hình thành mai rùa trực tiếp vỡ vụn.
Răng rắc!
Tiên Khí phòng ngự cũng trực tiếp biến thành phế phẩm.
Phốc!
Kiếm khí còn lại như trước xông vào, để cho kinh mạch toàn thân Nhiếp Vân xụi lơ, lực lượng gián đoạn.
Thiên Tiên cảnh hậu kỳ cùng Tiên Thể cảnh hậu kỳ khác biệt thật sự quá lớn, Nhiếp Vân ra hết thủ đoạn như trước không phải đối thủ.
- Ta nhìn lần này ngươi còn có thủ đoạn gì!
Một chiêu đắc thủ, Đoạn Tiếu cười lạnh, hai chân đạp mạnh cây cột, dồn dập vọt tới Nhiếp Vân.
Lần này uy lực bay thẳng trời cao, Nhiếp Vân vốn bị thương, lại bị đánh trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ông!
Đúng lúc này, đột nhiên một cổ linh khí kịch liệt kích xạ, trên đại điện có vô số tường vân mềm rủ xuống dâng lên, cả gian phòng lập tức bị một cổ hương khí đặc thù che kín.
Loại hương khí này mang theo Tạo Hóa vạn vật thần kỳ, ngửi vào mũi, toàn thân đều tản mát ra mùi thơm nồng đậm, tinh khí thần đạt được bổ sung.
- A...
Cảm nhận được loại tình huống này, hai người lại chẳng quan tâm chiến đấu, đồng thời quay người nhìn lại, bởi vì bọn hắn biết rõ...
- Trước hết giết ngươi, toàn bộ gì đó đều là của ta!
Khiếp sợ chỉ trong nháy mắt, Đoạn Tiếu lập tức kịp phản ứng, cũng không sốt ruột tiến lên cướp đi Thiên Diệp Tiên Liên, mà quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, lần nữa vọt tới.
Đã có giảm xóc trong nháy mắt, Nhiếp Vân đã dùng Mộc Sinh chi khí chữa tốt thương thế, Phượng Hoàng chi dực liên tục bay múa, rất nhanh lập loè.
- Đào tẩu? Xuống cho ta!
Thấy thiếu niên không chính diện chiến đấu với hắn, trốn tránh bốn phía, sắc mặt Đoạn Tiếu âm trầm như mực nước.
Đối phương có cánh có thể phi hành, cho dù trong đại điện không gian rất nhỏ, nhưng một khi quyết tâm trốn tránh, hắn muốn đuổi kịp, cũng cần tốn hao tay chân rất lớn, chẳng phải sẽ lãng phí vật kia?
- Ngươi có thế để cho ta sử dụng thứ này, cho dù chết cũng đáng được kiêu ngạo rồi!
Sắc mặt dữ tợn, bàn tay Đoạn Tiếu lật lên, một ngọc bài không lớn xuất hiện.
- Đây là lúc trước tông chủ ban thưởng cho ta bảo vệ tánh mạng, Băng Phong Thiên Lý, một khi thi triển mặc dù cường giả La Tiên cảnh cũng bị đóng băng, để cho ta có mấy hơi thở đào tẩu, hôm nay dùng để giết ngươi, coi như vận khí của ngươi!
Trong tiếng hừ lạnh, bàn tay Đoạn Tiếu đưa về phía trước, một cổ lực lượng âm hàn tới cực điểm lan tràn, toàn bộ đại điện phảng phất như gió lạnh tiến đến, tiến nhập băng quốc, Nhiếp Vân không kịp đào tẩu, đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, huyết dịch cũng bị triệt để đông lại chung một chỗ.
Băng Phong Thiên Lý, cường giả tu luyện công pháp Băng thuộc tính luyện chế thành phù lục, một khi kích hoạt, cường giả La Tiên cảnh cũng bị vây khốn, chớ nói chi là Nhiếp Vân.
Diễm Hỏa bảo tồn tâm mạch, không ngừng nhảy lên, hỏa diễm như tinh hỏa liệu nguyên, trợ giúp hắn loại trừ hàn ý trong cơ thể.
Dù như thế, muốn triệt để loại trừ, ít nhất cần mấy chục cái hô hấp, mà trong khoảng thời gian này, đầy đủ Đoạn Tiếu đánh chết hắn mấy lần rồi.
- Làm hại ta dùng phù lục bảo vệ tánh mạng cuối cùng, chết đi!
Đoạn Tiếu tựa hồ cũng biết Băng Phong Thiên Lý không thể trực tiếp giết thiếu niên ở trước mắt, giơ lên trường kiếm đột nhiên đâm qua Nhiếp Vân, lần này thật muốn đâm trúng, mặc dù có Mộc Sinh chi khí, chỉ sợ không kịp vận chuyển đã bị tươi sống đâm chết.
- Muốn tổn thương ba ba của ta!
Trường kiếm còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, đột nhiên trước mắt có một đạo kim quang lập loè, một cái đuôi cự đại phối hợp thoại ngữ vội vàng xao động, hung hăng rút qua.
Bành!
Đoạn Tiếu không nghĩ tới trước mắt lại đột nhiên nhiều ra đồ vật, dưới tình huống không hề phòng bị, bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên vách tường cách đó không xa.
- Ngũ Trảo Kim Long? Thậm chí có loại Thần thú này? Còn ở ấu kỳ? Ha ha, nếu trở thành yêu sủng của ta, trên trời dưới đất còn không mặc ta bay lượn!
Tuy bị đánh bay, nhưng Đoạn Tiếu không bị tổn thương quá lớn, ngẩng đầu nhìn lại không trung, lập tức cười có chút điên cuồng.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một Ngũ Trảo Kim Long, loại Thượng Cổ Thần thú này, nếu có thể biến thành yêu sủng của hắn, về sau tung hoành Thiên Địa, không có vấn đề gì.
Tiểu Long một mực ở trong Bắc Đẩu tinh cung, thấy tình cảnh nguy cấp, Nhiếp Vân không còn cố kỵ, thích phóng hắn ra.
Tiểu Long trước khi sinh ra đến bây giờ tổng cộng không đến hai năm, thực lực bản thể chỉ có Chân Tiên cảnh đỉnh phong, cho nên mặc dù thi triển toàn lực, cũng chưa hẳn là đối thủ của Đoạn Tiếu.
Nhưng tình cảnh hiện tại không cố kỵ nhiều như vậy rồi.
- Dám thương tổn ba ba của ta, ngươi chết cho ta!
Tiểu Long vừa xuất hiện liền thấy rõ cục diện trước mắt, đôi Long nhãn trừng tròn xoe, oa oa gọi bậy.
Vèo… chạy tới phía trước, miệng há thật to, cắn tới Đoạn Tiếu.
- Cái gì?
Đoạn Tiếu làm sao cũng không nghĩ tới đường đường Ngũ Trảo Kim Long, Long tộc Vương giả lại có thể dùng loại chiêu số này, dọa đến biến sắc, muốn trốn tránh, nhưng hắn sao có thể lẫn qua tốc độ của Tiểu Long, bị cắn trúng đùi.
Răng rắc!
Long Nha toàn lực cắn xuống, một tiếng giòn vang, một cái đùi của Đoạn Tiếu liền tận gốc đứt rời.
- A... Ngươi là tên điên...
Đau đớn kịch liệt để cho hai mắt Đoạn Tiếu đỏ thẫm, bàn tay giơ lên vỗ lên lưng Tiểu Long.
Vô Tận Đan Điền
Ba tháng đối lập không đến ba cái hô hấp...
Da mặt Đoạn Tiếu kéo ra, trong mắt sát cơ càng nặng.
Bất kể nói thế nào, yêu nghiệt như vậy phải giết chết, bằng không thì về sau lớn lên, đối với hắn là uy hiếp cự đại.
- Chết cho ta!
Trong mắt thiêu đốt hung quang, Đoạn Tiếu lần nữa đâm ra một kiếm.
Nhiếp Vân vừa phá vỡ Vân Vũ Đại Mật Tông liền chứng kiến một kiếm đi vào cổ họng, dưới tình thế cấp bách Phòng Ngự chi khí xoay chuyển, ngăn ở trước mặt, đồng thời phòng ngự Tiên Khí của Vương Trọng hiển hiện ở ngoài thân.
Tiên Khí phòng ngự từ chỗ Vương Trọng trộm đến đã bị hắn tiện tay luyện hóa mặc vào, vốn nghĩ nhiều một tầng phòng ngự nhiều một phần an toàn, không nghĩ tới lúc này dưới tình thế cấp bách dùng ra.
Bành!
Kiếm khí tung hoành, Phòng Ngự chi khí hình thành mai rùa trực tiếp vỡ vụn.
Răng rắc!
Tiên Khí phòng ngự cũng trực tiếp biến thành phế phẩm.
Phốc!
Kiếm khí còn lại như trước xông vào, để cho kinh mạch toàn thân Nhiếp Vân xụi lơ, lực lượng gián đoạn.
Thiên Tiên cảnh hậu kỳ cùng Tiên Thể cảnh hậu kỳ khác biệt thật sự quá lớn, Nhiếp Vân ra hết thủ đoạn như trước không phải đối thủ.
- Ta nhìn lần này ngươi còn có thủ đoạn gì!
Một chiêu đắc thủ, Đoạn Tiếu cười lạnh, hai chân đạp mạnh cây cột, dồn dập vọt tới Nhiếp Vân.
Lần này uy lực bay thẳng trời cao, Nhiếp Vân vốn bị thương, lại bị đánh trúng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ông!
Đúng lúc này, đột nhiên một cổ linh khí kịch liệt kích xạ, trên đại điện có vô số tường vân mềm rủ xuống dâng lên, cả gian phòng lập tức bị một cổ hương khí đặc thù che kín.
Loại hương khí này mang theo Tạo Hóa vạn vật thần kỳ, ngửi vào mũi, toàn thân đều tản mát ra mùi thơm nồng đậm, tinh khí thần đạt được bổ sung.
- A...
Cảm nhận được loại tình huống này, hai người lại chẳng quan tâm chiến đấu, đồng thời quay người nhìn lại, bởi vì bọn hắn biết rõ...
- Trước hết giết ngươi, toàn bộ gì đó đều là của ta!
Khiếp sợ chỉ trong nháy mắt, Đoạn Tiếu lập tức kịp phản ứng, cũng không sốt ruột tiến lên cướp đi Thiên Diệp Tiên Liên, mà quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, lần nữa vọt tới.
Đã có giảm xóc trong nháy mắt, Nhiếp Vân đã dùng Mộc Sinh chi khí chữa tốt thương thế, Phượng Hoàng chi dực liên tục bay múa, rất nhanh lập loè.
- Đào tẩu? Xuống cho ta!
Thấy thiếu niên không chính diện chiến đấu với hắn, trốn tránh bốn phía, sắc mặt Đoạn Tiếu âm trầm như mực nước.
Đối phương có cánh có thể phi hành, cho dù trong đại điện không gian rất nhỏ, nhưng một khi quyết tâm trốn tránh, hắn muốn đuổi kịp, cũng cần tốn hao tay chân rất lớn, chẳng phải sẽ lãng phí vật kia?
- Ngươi có thế để cho ta sử dụng thứ này, cho dù chết cũng đáng được kiêu ngạo rồi!
Sắc mặt dữ tợn, bàn tay Đoạn Tiếu lật lên, một ngọc bài không lớn xuất hiện.
- Đây là lúc trước tông chủ ban thưởng cho ta bảo vệ tánh mạng, Băng Phong Thiên Lý, một khi thi triển mặc dù cường giả La Tiên cảnh cũng bị đóng băng, để cho ta có mấy hơi thở đào tẩu, hôm nay dùng để giết ngươi, coi như vận khí của ngươi!
Trong tiếng hừ lạnh, bàn tay Đoạn Tiếu đưa về phía trước, một cổ lực lượng âm hàn tới cực điểm lan tràn, toàn bộ đại điện phảng phất như gió lạnh tiến đến, tiến nhập băng quốc, Nhiếp Vân không kịp đào tẩu, đã cảm thấy toàn thân cứng ngắc, huyết dịch cũng bị triệt để đông lại chung một chỗ.
Băng Phong Thiên Lý, cường giả tu luyện công pháp Băng thuộc tính luyện chế thành phù lục, một khi kích hoạt, cường giả La Tiên cảnh cũng bị vây khốn, chớ nói chi là Nhiếp Vân.
Diễm Hỏa bảo tồn tâm mạch, không ngừng nhảy lên, hỏa diễm như tinh hỏa liệu nguyên, trợ giúp hắn loại trừ hàn ý trong cơ thể.
Dù như thế, muốn triệt để loại trừ, ít nhất cần mấy chục cái hô hấp, mà trong khoảng thời gian này, đầy đủ Đoạn Tiếu đánh chết hắn mấy lần rồi.
- Làm hại ta dùng phù lục bảo vệ tánh mạng cuối cùng, chết đi!
Đoạn Tiếu tựa hồ cũng biết Băng Phong Thiên Lý không thể trực tiếp giết thiếu niên ở trước mắt, giơ lên trường kiếm đột nhiên đâm qua Nhiếp Vân, lần này thật muốn đâm trúng, mặc dù có Mộc Sinh chi khí, chỉ sợ không kịp vận chuyển đã bị tươi sống đâm chết.
- Muốn tổn thương ba ba của ta!
Trường kiếm còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, đột nhiên trước mắt có một đạo kim quang lập loè, một cái đuôi cự đại phối hợp thoại ngữ vội vàng xao động, hung hăng rút qua.
Bành!
Đoạn Tiếu không nghĩ tới trước mắt lại đột nhiên nhiều ra đồ vật, dưới tình huống không hề phòng bị, bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trên vách tường cách đó không xa.
- Ngũ Trảo Kim Long? Thậm chí có loại Thần thú này? Còn ở ấu kỳ? Ha ha, nếu trở thành yêu sủng của ta, trên trời dưới đất còn không mặc ta bay lượn!
Tuy bị đánh bay, nhưng Đoạn Tiếu không bị tổn thương quá lớn, ngẩng đầu nhìn lại không trung, lập tức cười có chút điên cuồng.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một Ngũ Trảo Kim Long, loại Thượng Cổ Thần thú này, nếu có thể biến thành yêu sủng của hắn, về sau tung hoành Thiên Địa, không có vấn đề gì.
Tiểu Long một mực ở trong Bắc Đẩu tinh cung, thấy tình cảnh nguy cấp, Nhiếp Vân không còn cố kỵ, thích phóng hắn ra.
Tiểu Long trước khi sinh ra đến bây giờ tổng cộng không đến hai năm, thực lực bản thể chỉ có Chân Tiên cảnh đỉnh phong, cho nên mặc dù thi triển toàn lực, cũng chưa hẳn là đối thủ của Đoạn Tiếu.
Nhưng tình cảnh hiện tại không cố kỵ nhiều như vậy rồi.
- Dám thương tổn ba ba của ta, ngươi chết cho ta!
Tiểu Long vừa xuất hiện liền thấy rõ cục diện trước mắt, đôi Long nhãn trừng tròn xoe, oa oa gọi bậy.
Vèo… chạy tới phía trước, miệng há thật to, cắn tới Đoạn Tiếu.
- Cái gì?
Đoạn Tiếu làm sao cũng không nghĩ tới đường đường Ngũ Trảo Kim Long, Long tộc Vương giả lại có thể dùng loại chiêu số này, dọa đến biến sắc, muốn trốn tránh, nhưng hắn sao có thể lẫn qua tốc độ của Tiểu Long, bị cắn trúng đùi.
Răng rắc!
Long Nha toàn lực cắn xuống, một tiếng giòn vang, một cái đùi của Đoạn Tiếu liền tận gốc đứt rời.
- A... Ngươi là tên điên...
Đau đớn kịch liệt để cho hai mắt Đoạn Tiếu đỏ thẫm, bàn tay giơ lên vỗ lên lưng Tiểu Long.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1357: Đánh chết Đoạn Tiếu (1)
7.2/10 từ 35 lượt.