Vô Tận Đan Điền
Chương 1351: Không gian di tích
Tuy trong rừng có Tu La Sát khí nồng đậm, nhưng địa phương không lớn, chỉ cần tốc độ nhanh, có được sức đề kháng nhất định, đến tay hái liền ra, mỗi lần đi vào hái một hai trái nên không quá khó a.
Vương Trọng không rõ vì sao Hàn Chú sư huynh lại ép mấy hầu tử.
- Ngươi biết cái gì, La Sát chi địa này bị cao nhân bố trí phong ấn, ngoại trừ những hầu tử này, chúng ta căn bản không vào được!
Hàn Chú khẽ nói.
- Phong ấn?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hiểu được.
Cái phong ấn này hẳn là Tiêu Nhiên bố trí dùng để bảo hộ Tĩnh Hầu đấy, nhưng không biết vì sao phá hủy, thậm chí cũng có thể là Hàn Chú sư huynh này cùng thanh niên áo trắng làm ra!
Chính bởi vì những phong ấn này phá hư, lão hổ mới có thể chạy đến địa bàn của Tĩnh Hầu, muốn đánh chết đối phương.
- Vì Ngân Chúc Quả vậy mà ra tay với một bầy khỉ...
Nhiếp Vân rốt cục minh bạch Diệp Tần lấy ra Ngân Chúc Quả từ đâu mà đến rồi, có thể là từ trong tay Tĩnh Hầu đoạt đến!
- Ân, đúng rồi... Tĩnh Hầu!
Trong óc lóe lên linh quang, đột nhiên một ý nghĩ xông ra, con mắt của Nhiếp Vân sáng ngời.
Đã có ý nghĩ này, Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Ngụy Trang sư, cả người lập tức phát sinh biến hóa, biến thành bộ dáng Hầu Vương.
Làm xong những việc này, lặng lẽ đi ra ngoài, hét lớn một tiếng.
- Dừng tay!
Ở trong tiếng la, đi nhanh tới.
Từ vừa rồi Hàn Chú sư huynh uy hiếp đến xem, hẳn không biết Tĩnh Hầu không nói được ngôn ngữ Nhân loại, cho nên hắn ngụy trang có thể nói cũng không cố kỵ gì.
Xèo...xèo?
Hắn vừa đi ra, hầu tử quỳ trên mặt đất lập tức sửng sốt, tại sao lại nhiều ra một Vương? Hơn nữa còn là Vương biết nói ngôn ngữ Nhân loại?
- Ân? Lại tới một cái? Bầy vượn này không lớn, thậm chí có hai Hầu Vương, không tệ!
Hàn Chú cũng không nghĩ tới đột nhiên toát ra một Hầu Vương, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức hiện lên âm tàn, cười lạnh đi tới.
- Hầu Vương kia là thê tử của ta, thả thần dân của ta ra, ta đi hái Ngân Chúc Quả cho ngươi!
Nhiếp Vân quát.
Một núi không thể chứa hai cọp, bình thường một chủng tộc là không thể nào có hai Vương, trừ khi một công một mái, hắn nói như vậy chỉ là vì bỏ đi đối phương nghi kị.
Về phần Hầu Vương kia đến cùng là công hay mẫu mình cũng không biết, chớ nói chi là bọn hắn.
- Ah? Rất thức thời đấy, hắc hắc, bỏ qua thần dân của ngươi có thể, bất quá ta sợ ngươi lật lọng, ngươi đi vào hái Ngân Chúc Quả trước, chỉ cần hái hết trái cây, ta tự nhiên sẽ thả chúng!
Hàn Chú sư huynh cười nói.
Nhiếp Vân khẽ nói, khí tức vừa thô vừa to tựa như hai mũi tên.
- Ngươi có thể không tin ta, dù sao những hầu tử này đều ở trên tay của ta, nếu như muốn chúng nó chết mà nói, ta sẽ giết sạch!
Khuôn mặt của Hàn Chú âm lãnh.
- Tốt, ta đi qua hái!
Nhiếp Vân nhìn hoàn cảnh một vòng, hừ bên đi đến đám người.
- Ta muốn nói một câu với thần dân của ta!
Bởi vì Hàn Chú muốn giết hầu tử, liền đứng ở chính giữa bầy khỉ, muốn tới gần hắn, chỉ có thể nghĩ biện pháp này.
- Nói đi, nếu như có thể thuyết phục chúng thu thập Ngân Chúc Quả cho ta, ta không ngại thả các ngươi...
Hàn Chú không nghi ngờ gì, rời khỏi bầy vượn, khẽ nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu, đi tới trước bầy vượn.
- Hàn Chú cẩn thận, mau lui lại!
Vừa tới trước mặt bầy vượn, cách Hàn Chú chỉ hai thước, đột nhiên nghe được một tiếng hô to, biết rõ xuất hiện sơ hở có khả năng bị thanh niên áo trắng kia khám phá, lúc này không hề giữ lại, cười lạnh một tiếng.
Ngụy trang Hầu Vương tới gần Hàn Chú, mục đích đúng là đánh chết đối phương, lúc này hai thước đã không tính khoảng cách, Nhiếp Vân đạp mạnh, một cổ khí lãng xung kích đến, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt Hàn Chú, một quyền đánh ra.
- Đáng giận, ngươi muốn chết!
Hàn Chú không nghĩ tới một hầu tử hèn mọn rõ ràng dám động thủ với mình, hừ một tiếng, song chưởng xoay tròn, trước ngực hình thành một khí lưu hình dáng vòng xoáy.
Cổ khí lưu này lạnh như băng, giống như khối băng, mang theo lực lượng làm cho cốt tủy người đông lạnh.
Tiên lực thuộc tính Hàn Băng!
Hàn Chú này rõ ràng tu luyện công pháp thuộc tính Hàn Băng.
- Lôi Đình Cửu Châu!
Nhiếp Vân căn bản mặc kệ đối phương là thuộc tính gì, thoáng một cái bộc phát, như Diều Hâu vồ thỏ, lực lượng thân thể cộng thêm Đại Lực Đan điền tăng gấp 50 lần, đồng thời đánh ra Lôi Đình Cửu Châu mà lần trước tích góp.
Ầm ầm!
Lực lượng cuồng bạo phối hợp Lôi Điện màu xanh đậm, toàn bộ cánh tay của hắn như Giao Long bay thẳng Cửu Thiên.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Hàn Băng Tiên lực của Hàn Chú trong nháy mắt bị Lôi Đình Cửu Châu chấn vỡ, lực lượng cuồng bạo thẩm thấu cánh tay kích xạ ra, cốt cách vỡ vụn, trong ánh mắt không thể tin được của Hàn Chú, chứng kiến lồng ngực của mình vỡ vụn từng khúc.
PHỐC!
- Hàn Chú... Đáng giận!
Động tác của Nhiếp Vân như điện quang hỏa thạch, một phần ngàn hô hấp cũng chưa tới, tiếng la của thanh niên áo trắng vừa chấm dứt liền chứng kiến Hàn Chú đã đoạn tuyệt hô hấp, linh hồn cũng bị Lôi Đình cuồng bạo đánh hôi phi yên diệt, tức giận đến điên cuồng gào thét, âm thanh như lôi, vỏ kiếm nổ vang, kiếm quang thẳng tắp đến.
- Lão tửu quỷ, Hầu Vương, các ngươi đừng phản kháng!
Chẳng quan tâm tới thanh niên áo trắng, Nhiếp Vân khôi phục dung mạo của mình, lên tiếng quát.
Lão tửu quỷ, Hầu Vương đang kỳ quái tại sao hầu tử đột nhiên toát ra rõ ràng có thể đánh chết Thiên Tiên, liền nhìn rõ ràng dung mạo của Nhiếp Vân, tất cả đều vui vẻ.
Hô!
Bọn hắn không chút phản kháng, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bị người thu vào một không gian khác.
Nạp vật đan điền!
Bởi vì liên lụy tới bọn người Mẫn Tích Tích, Nhiếp Vân không muốn Bắc Đẩu tinh cung bộc lộ ra, liền thu bọn họ vào đây.
Nạp vật đan điền tấn cấp, đã có thể dung nạp Nhân loại, tuy thời gian không quá dài, nhưng đối với thời cơ nghìn cân treo sợi tóc mà nói, đã đầy đủ rồi.
Vừa thu xong đám đông, Nhiếp Vân liền chứng kiến kiếm quang của thanh niên áo trắng đi tới trước mặt.
- Cho ngươi nếm thử Nguyên Khí Đạn a!
Nhiếp Vân sớm có chuẩn bị, vừa rồi giấu ở trong nham thạch đã bắt đầu áp súc, cho dù còn không có áp súc đến mức tận cùng, nhưng hiện tại đã không kịp rồi, bàn tay điểm một cái, một viên cầu vọt ra.
Hiện tại bọn người lão tửu quỷ bị thu vào đan điền, đã không còn cố kỵ, phóng thích Nguyên Khí Đạn cũng không có gì.
Vô Tận Đan Điền
Vương Trọng không rõ vì sao Hàn Chú sư huynh lại ép mấy hầu tử.
- Ngươi biết cái gì, La Sát chi địa này bị cao nhân bố trí phong ấn, ngoại trừ những hầu tử này, chúng ta căn bản không vào được!
Hàn Chú khẽ nói.
- Phong ấn?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hiểu được.
Cái phong ấn này hẳn là Tiêu Nhiên bố trí dùng để bảo hộ Tĩnh Hầu đấy, nhưng không biết vì sao phá hủy, thậm chí cũng có thể là Hàn Chú sư huynh này cùng thanh niên áo trắng làm ra!
Chính bởi vì những phong ấn này phá hư, lão hổ mới có thể chạy đến địa bàn của Tĩnh Hầu, muốn đánh chết đối phương.
- Vì Ngân Chúc Quả vậy mà ra tay với một bầy khỉ...
Nhiếp Vân rốt cục minh bạch Diệp Tần lấy ra Ngân Chúc Quả từ đâu mà đến rồi, có thể là từ trong tay Tĩnh Hầu đoạt đến!
- Ân, đúng rồi... Tĩnh Hầu!
Trong óc lóe lên linh quang, đột nhiên một ý nghĩ xông ra, con mắt của Nhiếp Vân sáng ngời.
Đã có ý nghĩ này, Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Ngụy Trang sư, cả người lập tức phát sinh biến hóa, biến thành bộ dáng Hầu Vương.
Làm xong những việc này, lặng lẽ đi ra ngoài, hét lớn một tiếng.
- Dừng tay!
Ở trong tiếng la, đi nhanh tới.
Từ vừa rồi Hàn Chú sư huynh uy hiếp đến xem, hẳn không biết Tĩnh Hầu không nói được ngôn ngữ Nhân loại, cho nên hắn ngụy trang có thể nói cũng không cố kỵ gì.
Xèo...xèo?
Hắn vừa đi ra, hầu tử quỳ trên mặt đất lập tức sửng sốt, tại sao lại nhiều ra một Vương? Hơn nữa còn là Vương biết nói ngôn ngữ Nhân loại?
- Ân? Lại tới một cái? Bầy vượn này không lớn, thậm chí có hai Hầu Vương, không tệ!
Hàn Chú cũng không nghĩ tới đột nhiên toát ra một Hầu Vương, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức hiện lên âm tàn, cười lạnh đi tới.
- Hầu Vương kia là thê tử của ta, thả thần dân của ta ra, ta đi hái Ngân Chúc Quả cho ngươi!
Nhiếp Vân quát.
Một núi không thể chứa hai cọp, bình thường một chủng tộc là không thể nào có hai Vương, trừ khi một công một mái, hắn nói như vậy chỉ là vì bỏ đi đối phương nghi kị.
Về phần Hầu Vương kia đến cùng là công hay mẫu mình cũng không biết, chớ nói chi là bọn hắn.
- Ah? Rất thức thời đấy, hắc hắc, bỏ qua thần dân của ngươi có thể, bất quá ta sợ ngươi lật lọng, ngươi đi vào hái Ngân Chúc Quả trước, chỉ cần hái hết trái cây, ta tự nhiên sẽ thả chúng!
Hàn Chú sư huynh cười nói.
Nhiếp Vân khẽ nói, khí tức vừa thô vừa to tựa như hai mũi tên.
- Ngươi có thể không tin ta, dù sao những hầu tử này đều ở trên tay của ta, nếu như muốn chúng nó chết mà nói, ta sẽ giết sạch!
Khuôn mặt của Hàn Chú âm lãnh.
- Tốt, ta đi qua hái!
Nhiếp Vân nhìn hoàn cảnh một vòng, hừ bên đi đến đám người.
- Ta muốn nói một câu với thần dân của ta!
Bởi vì Hàn Chú muốn giết hầu tử, liền đứng ở chính giữa bầy khỉ, muốn tới gần hắn, chỉ có thể nghĩ biện pháp này.
- Nói đi, nếu như có thể thuyết phục chúng thu thập Ngân Chúc Quả cho ta, ta không ngại thả các ngươi...
Hàn Chú không nghi ngờ gì, rời khỏi bầy vượn, khẽ nói.
- Tốt!
Nhiếp Vân gật đầu, đi tới trước bầy vượn.
- Hàn Chú cẩn thận, mau lui lại!
Vừa tới trước mặt bầy vượn, cách Hàn Chú chỉ hai thước, đột nhiên nghe được một tiếng hô to, biết rõ xuất hiện sơ hở có khả năng bị thanh niên áo trắng kia khám phá, lúc này không hề giữ lại, cười lạnh một tiếng.
Ngụy trang Hầu Vương tới gần Hàn Chú, mục đích đúng là đánh chết đối phương, lúc này hai thước đã không tính khoảng cách, Nhiếp Vân đạp mạnh, một cổ khí lãng xung kích đến, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt Hàn Chú, một quyền đánh ra.
- Đáng giận, ngươi muốn chết!
Hàn Chú không nghĩ tới một hầu tử hèn mọn rõ ràng dám động thủ với mình, hừ một tiếng, song chưởng xoay tròn, trước ngực hình thành một khí lưu hình dáng vòng xoáy.
Cổ khí lưu này lạnh như băng, giống như khối băng, mang theo lực lượng làm cho cốt tủy người đông lạnh.
Tiên lực thuộc tính Hàn Băng!
Hàn Chú này rõ ràng tu luyện công pháp thuộc tính Hàn Băng.
- Lôi Đình Cửu Châu!
Nhiếp Vân căn bản mặc kệ đối phương là thuộc tính gì, thoáng một cái bộc phát, như Diều Hâu vồ thỏ, lực lượng thân thể cộng thêm Đại Lực Đan điền tăng gấp 50 lần, đồng thời đánh ra Lôi Đình Cửu Châu mà lần trước tích góp.
Ầm ầm!
Lực lượng cuồng bạo phối hợp Lôi Điện màu xanh đậm, toàn bộ cánh tay của hắn như Giao Long bay thẳng Cửu Thiên.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Hàn Băng Tiên lực của Hàn Chú trong nháy mắt bị Lôi Đình Cửu Châu chấn vỡ, lực lượng cuồng bạo thẩm thấu cánh tay kích xạ ra, cốt cách vỡ vụn, trong ánh mắt không thể tin được của Hàn Chú, chứng kiến lồng ngực của mình vỡ vụn từng khúc.
PHỐC!
- Hàn Chú... Đáng giận!
Động tác của Nhiếp Vân như điện quang hỏa thạch, một phần ngàn hô hấp cũng chưa tới, tiếng la của thanh niên áo trắng vừa chấm dứt liền chứng kiến Hàn Chú đã đoạn tuyệt hô hấp, linh hồn cũng bị Lôi Đình cuồng bạo đánh hôi phi yên diệt, tức giận đến điên cuồng gào thét, âm thanh như lôi, vỏ kiếm nổ vang, kiếm quang thẳng tắp đến.
- Lão tửu quỷ, Hầu Vương, các ngươi đừng phản kháng!
Chẳng quan tâm tới thanh niên áo trắng, Nhiếp Vân khôi phục dung mạo của mình, lên tiếng quát.
Lão tửu quỷ, Hầu Vương đang kỳ quái tại sao hầu tử đột nhiên toát ra rõ ràng có thể đánh chết Thiên Tiên, liền nhìn rõ ràng dung mạo của Nhiếp Vân, tất cả đều vui vẻ.
Hô!
Bọn hắn không chút phản kháng, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, bị người thu vào một không gian khác.
Nạp vật đan điền!
Bởi vì liên lụy tới bọn người Mẫn Tích Tích, Nhiếp Vân không muốn Bắc Đẩu tinh cung bộc lộ ra, liền thu bọn họ vào đây.
Nạp vật đan điền tấn cấp, đã có thể dung nạp Nhân loại, tuy thời gian không quá dài, nhưng đối với thời cơ nghìn cân treo sợi tóc mà nói, đã đầy đủ rồi.
Vừa thu xong đám đông, Nhiếp Vân liền chứng kiến kiếm quang của thanh niên áo trắng đi tới trước mặt.
- Cho ngươi nếm thử Nguyên Khí Đạn a!
Nhiếp Vân sớm có chuẩn bị, vừa rồi giấu ở trong nham thạch đã bắt đầu áp súc, cho dù còn không có áp súc đến mức tận cùng, nhưng hiện tại đã không kịp rồi, bàn tay điểm một cái, một viên cầu vọt ra.
Hiện tại bọn người lão tửu quỷ bị thu vào đan điền, đã không còn cố kỵ, phóng thích Nguyên Khí Đạn cũng không có gì.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1351: Không gian di tích
7.2/10 từ 35 lượt.