Vô Tận Đan Điền
Chương 1324: Trầm Giai Dung (1)
Đạo lữ trong lòng hắn chỉ có một, chính là Đạm Đài Lăng Nguyệt! Những người khác căn bản không có khả năng, cho dù Lạc Khuynh Thành chung một chỗ từ Lạc Thủy thành đi ra cũng không thể thay thế địa vị của nàng ở trong lòng hắn.
Nghĩ đến Đạm Đài Lăng Nguyệt, sợi dây chuyền nàng đưa tặng tản mát ra khí lưu ấm áp, tựa hồ nói cho hắn biết, chủ nhân của sợi dây chuyền đang nhớ hắn.
Cảm nhận được ấm áp, Nhiếp Vân thò tay nắm nó ở trong lòng bàn tay, óng ánh sáng long lanh, tựa như Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đứng ở trước mắt.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân, con mắt rơi vào sợi dây chuyền.
- Sợi dây chuyền thật xinh đẹp, là vị tiểu thư này tặng cho ngươi sao? Có thể cho ta xem thoáng một phát không?
Chứng kiến sợi dây chuyền, tú mục của tiểu nữ hài đột nhiên sáng ngời.
- Đây là người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ta cho ta, ngươi muốn nhìn, cũng được!
Chẳng biết tại sao Nhiếp Vân đối với tiểu cô nương trước mắt này, không tự chủ được sinh ra hảo cảm, không có phòng bị quá lớn, lấy dây chuyền xuống, đưa cho đối phương.
Đạm Đài Lăng Nguyệt lưu lại dây chuyền, mặt ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có khác nhau quá lớn, cũng không sợ có người chứng kiến cảm thấy là bảo vật, ra tay cướp đoạt.
- Người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ngươi?
Tiểu nữ hài nháy con mắt, tiếp nhận dây chuyền, nhìn thoáng qua, nhịn không được tán thưởng.
- Quả nhiên thật xinh đẹp!
Ngón tay nhẹ nhàng sờ ở phía trên thoáng một phát, lần nữa đưa dây chuyền về.
- Đã trọng yếu như vậy, trả lại cho ngươi, nhìn ngươi hẳn là người không tệ, liền thuận tiện tặng ngươi hai đóa hoa, các ngươi một người một đóa!
Đặt dây chuyền vào tay Nhiếp Vân, tiểu nữ hài nhìn lẵng hoa lật cả buổi, tìm ra hai đóa hoa màu đỏ tươi, đưa tới.
- Đa tạ hoa của ngươi, đây là mười viên Tiên thạch, xem như tiền mua hoa!
Thấy tiểu nữ hài có hảo ý, Nhiếp Vân không muốn chiếm tiện nghi của nàng, cổ tay khẽ đảo lấy ra mười viên Tiên thạch, nhét vào trong tay nàng.
Tuy không biết hai đóa hoa này tên gì, nhưng xem ra hết sức bình thường, mười viên Tiên thạch đã vật siêu giá trị rồi.
- Đa tạ công tử, tiểu thư!
Tiểu nữ hài tiếp nhận Linh thạch, con mắt sáng ngời nói:
- Hai đóa hoa này cũng không tệ lắm, là ta chuyên môn từ chỗ rất xa ngắt lấy, nghe nói có thể đối kháng Tu La Sát khí, các ngươi ngàn vạn lần phải đảm bảo tốt, không nên vứt bỏ nha!
Nói xong tiểu nữ hài lần nữa liếc nhìn Nhiếp Vân, chạy tới xa xa, chỉ chốc lát liền dung nhập dòng người, biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha!
Nghe được nữ hài nghiêm túc nói, Nhiếp Vân cười lắc đầu, tiện tay ném một đóa hoa vào nạp vật đan điền, một đóa khác đưa cho Mẫn Tích Tích.
- Người tiễn đưa ngươi sợi dây chuyền... Là người yêu của ngươi sao?
Tiếp nhận đóa hoa, Mẫn Tích Tích đột nhiên ngẩng đầu hỏi, trong mắt hào quang lập loè.
- Phải, nàng là người ta yêu nhất!
Nhiếp Vân gật đầu nói xong lời này, cảm nhận được dây chuyền xuất hiện một dòng nước ấm lần nữa, tâm cảnh phảng phất như an tĩnh lại.
- Ngươi yêu nhất của người, nàng nhất định rất đẹp!
Nghe được thiếu niên nói có người yêu, trong mắt Mẫn Tích Tích hiện lên vẻ thất vọng, bất quá lập tức nở nụ cười.
- Nàng rất đẹp...
Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân gật đầu.
Dung mạo, khí chất của Đạm Đài Lăng Nguyệt, tựa như Thiên Địa Tạo Hóa điêu khắc ra chí bảo trân quý nhất, không có bất kỳ người nào có thể thay thế.
- Nàng cùng ngươi nhất định cực kỳ xứng đôi!
Chứng kiến trong mắt Nhiếp Vân không tự chủ được toát ra cảm tình, Mẫn Tích Tích nói.
- Ân!
Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, từ trong hồi ức tỉnh lại.
- Tốt rồi, trời cũng hơi trễ, ta xem chúng ta trước tìm một chỗ ăn ít đồ, nghỉ ngơi lại nói!
Một đường đi dạo, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi.
Ở Nhân giới mười năm, trăm năm không ăn gì cũng không có việc, ở Linh giới một ngày không ăn đã cảm thấy trong dạ dày khó chịu, hai người sáng sớm từ Thiết Long Thành đi ra, đến bây giờ một giọt nước cũng không có uống, vừa nhắc tới ăn cơm, đều cảm giác được bụng đói kêu vang.
- Phía trước có quán rượu!
Mẫn Tích Tích chỉ về phía trước, Nhiếp Vân nhìn lại, quả nhiên có một quán rượu xuất hiện ở trước mắt.
- Nhất Tiếu Lâu, danh tự rất hay!
Trên tửu lâu có một tấm hoành phi rất lớn, viết ba chữ to Nhất Tiếu Lâu, chỉ từ danh tự có thể nhìn ra chủ nhân của quán rượu sống tiêu sái sảng khoái.
Tiến vào quán rượu, giao Tường Long Mã cho tiểu nhị, gọi một bàn rượu và thức ăn.
- Nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết...
Mẫn Tích Tích hoảng sợ nói.
- Cái này mà nhiều? Ta xem có chút không đủ...
Trong khi Nhiếp Vân nói chuyện, Tiểu Long ở trong Tinh Cung kêu lên.
Một bàn đồ ăn như vậy, hắn khẳng định ăn không hết, nhưng rơi xuống trong miệng Tiểu Long, mười bàn cũng không đủ.
Vốn còn muốn kêu lão tửu quỷ ra, phát hiện hắn đang tu luyện liền không quấy rầy.
- Nghe nói lần này Đế Dương đấu giá tràng đều là đồ tốt, có hứng thú đi xem hay không?
- Xem có làm được gì, đồ vật ở đấu giá hội mỗi vật đều là giá trên trời, hơn nữa dùng Khiết Linh Đan trả tiền, mua không nổi nhìn cũng chỉ tốn công!
- Không thể nói như vậy, ta nghe nói lần đấu giá này sẽ có bảo vật của Phật môn, là một cái chuông lớn, cho dù mua không nổi, biết một chút cũng tốt!
- Chuông lớn của Phật môn? Bảo vật Phật môn gõ một phát thần thái an tường, Tâm Ma tiêu hết?
Mới vừa lên đủ đồ ăn, Nhiếp Vân chợt nghe cách đó không xa truyền đến đối thoại.
Thanh âm của bọn hắn không lớn, mặc dù cường giả Chân Tiên muốn nghe cũng cực kỳ khó khăn, nhưng đối với Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhĩ sư mà nói, lại vô cùng đơn giản, nghe rành mạch, một chữ không lọt.
- bảo vật Phật môn?
Mắt hắn sáng rực lên.
Hiện tại tâm cảnh của Nhiếp Vân sớm đã đạt tới cảnh giới Bất Động, nếu có chí bảo Phật môn mà nói, nhất định có thể trực tiếp đột phá, đạt tới Kim Cương Lưu Ly Thể tầng thứ bảy Bất Động Kim Thân.
Kim Cương Lưu Ly Thể tấn cấp, Linh Tê Luyện Thể Quyết cũng có thể đột phá.
Đến lúc đó hai công pháp luyện thể đồng thời đạt tới tầng bảy, cho dù Chân Tiên cảnh đỉnh phong tới, cũng có thể một quyền đánh chết!
Nếu như đấu giá hội thực có loại vật này, vô luận làm sao cũng phải qua đi xem.
Nghĩ vậy thò tay bố trí một cấm chế ở bên người, quay đầu nhìn về phía Mẫn Tích Tích.
- Đế Dương đấu giá hội... Ngươi nghe qua chưa?
- Đương nhiên nghe nói qua, đây là đấu giá hội long trọng do Đế Dương đấu giá tràng tổ chức, mỗi năm một lần, ân, ta tính toán thoáng một phát... Giống như năm nay đấu giá hội sắp tới rồi!
Vô Tận Đan Điền
Nghĩ đến Đạm Đài Lăng Nguyệt, sợi dây chuyền nàng đưa tặng tản mát ra khí lưu ấm áp, tựa hồ nói cho hắn biết, chủ nhân của sợi dây chuyền đang nhớ hắn.
Cảm nhận được ấm áp, Nhiếp Vân thò tay nắm nó ở trong lòng bàn tay, óng ánh sáng long lanh, tựa như Đạm Đài Lăng Nguyệt đang đứng ở trước mắt.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân, con mắt rơi vào sợi dây chuyền.
- Sợi dây chuyền thật xinh đẹp, là vị tiểu thư này tặng cho ngươi sao? Có thể cho ta xem thoáng một phát không?
Chứng kiến sợi dây chuyền, tú mục của tiểu nữ hài đột nhiên sáng ngời.
- Đây là người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ta cho ta, ngươi muốn nhìn, cũng được!
Chẳng biết tại sao Nhiếp Vân đối với tiểu cô nương trước mắt này, không tự chủ được sinh ra hảo cảm, không có phòng bị quá lớn, lấy dây chuyền xuống, đưa cho đối phương.
Đạm Đài Lăng Nguyệt lưu lại dây chuyền, mặt ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có khác nhau quá lớn, cũng không sợ có người chứng kiến cảm thấy là bảo vật, ra tay cướp đoạt.
- Người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của ngươi?
Tiểu nữ hài nháy con mắt, tiếp nhận dây chuyền, nhìn thoáng qua, nhịn không được tán thưởng.
- Quả nhiên thật xinh đẹp!
Ngón tay nhẹ nhàng sờ ở phía trên thoáng một phát, lần nữa đưa dây chuyền về.
- Đã trọng yếu như vậy, trả lại cho ngươi, nhìn ngươi hẳn là người không tệ, liền thuận tiện tặng ngươi hai đóa hoa, các ngươi một người một đóa!
Đặt dây chuyền vào tay Nhiếp Vân, tiểu nữ hài nhìn lẵng hoa lật cả buổi, tìm ra hai đóa hoa màu đỏ tươi, đưa tới.
- Đa tạ hoa của ngươi, đây là mười viên Tiên thạch, xem như tiền mua hoa!
Thấy tiểu nữ hài có hảo ý, Nhiếp Vân không muốn chiếm tiện nghi của nàng, cổ tay khẽ đảo lấy ra mười viên Tiên thạch, nhét vào trong tay nàng.
Tuy không biết hai đóa hoa này tên gì, nhưng xem ra hết sức bình thường, mười viên Tiên thạch đã vật siêu giá trị rồi.
- Đa tạ công tử, tiểu thư!
Tiểu nữ hài tiếp nhận Linh thạch, con mắt sáng ngời nói:
- Hai đóa hoa này cũng không tệ lắm, là ta chuyên môn từ chỗ rất xa ngắt lấy, nghe nói có thể đối kháng Tu La Sát khí, các ngươi ngàn vạn lần phải đảm bảo tốt, không nên vứt bỏ nha!
Nói xong tiểu nữ hài lần nữa liếc nhìn Nhiếp Vân, chạy tới xa xa, chỉ chốc lát liền dung nhập dòng người, biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha!
Nghe được nữ hài nghiêm túc nói, Nhiếp Vân cười lắc đầu, tiện tay ném một đóa hoa vào nạp vật đan điền, một đóa khác đưa cho Mẫn Tích Tích.
- Người tiễn đưa ngươi sợi dây chuyền... Là người yêu của ngươi sao?
Tiếp nhận đóa hoa, Mẫn Tích Tích đột nhiên ngẩng đầu hỏi, trong mắt hào quang lập loè.
- Phải, nàng là người ta yêu nhất!
Nhiếp Vân gật đầu nói xong lời này, cảm nhận được dây chuyền xuất hiện một dòng nước ấm lần nữa, tâm cảnh phảng phất như an tĩnh lại.
- Ngươi yêu nhất của người, nàng nhất định rất đẹp!
Nghe được thiếu niên nói có người yêu, trong mắt Mẫn Tích Tích hiện lên vẻ thất vọng, bất quá lập tức nở nụ cười.
- Nàng rất đẹp...
Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân gật đầu.
Dung mạo, khí chất của Đạm Đài Lăng Nguyệt, tựa như Thiên Địa Tạo Hóa điêu khắc ra chí bảo trân quý nhất, không có bất kỳ người nào có thể thay thế.
- Nàng cùng ngươi nhất định cực kỳ xứng đôi!
Chứng kiến trong mắt Nhiếp Vân không tự chủ được toát ra cảm tình, Mẫn Tích Tích nói.
- Ân!
Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng, từ trong hồi ức tỉnh lại.
- Tốt rồi, trời cũng hơi trễ, ta xem chúng ta trước tìm một chỗ ăn ít đồ, nghỉ ngơi lại nói!
Một đường đi dạo, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi.
Ở Nhân giới mười năm, trăm năm không ăn gì cũng không có việc, ở Linh giới một ngày không ăn đã cảm thấy trong dạ dày khó chịu, hai người sáng sớm từ Thiết Long Thành đi ra, đến bây giờ một giọt nước cũng không có uống, vừa nhắc tới ăn cơm, đều cảm giác được bụng đói kêu vang.
- Phía trước có quán rượu!
Mẫn Tích Tích chỉ về phía trước, Nhiếp Vân nhìn lại, quả nhiên có một quán rượu xuất hiện ở trước mắt.
- Nhất Tiếu Lâu, danh tự rất hay!
Trên tửu lâu có một tấm hoành phi rất lớn, viết ba chữ to Nhất Tiếu Lâu, chỉ từ danh tự có thể nhìn ra chủ nhân của quán rượu sống tiêu sái sảng khoái.
Tiến vào quán rượu, giao Tường Long Mã cho tiểu nhị, gọi một bàn rượu và thức ăn.
- Nhiều như vậy, chúng ta ăn không hết...
Mẫn Tích Tích hoảng sợ nói.
- Cái này mà nhiều? Ta xem có chút không đủ...
Trong khi Nhiếp Vân nói chuyện, Tiểu Long ở trong Tinh Cung kêu lên.
Một bàn đồ ăn như vậy, hắn khẳng định ăn không hết, nhưng rơi xuống trong miệng Tiểu Long, mười bàn cũng không đủ.
Vốn còn muốn kêu lão tửu quỷ ra, phát hiện hắn đang tu luyện liền không quấy rầy.
- Nghe nói lần này Đế Dương đấu giá tràng đều là đồ tốt, có hứng thú đi xem hay không?
- Xem có làm được gì, đồ vật ở đấu giá hội mỗi vật đều là giá trên trời, hơn nữa dùng Khiết Linh Đan trả tiền, mua không nổi nhìn cũng chỉ tốn công!
- Không thể nói như vậy, ta nghe nói lần đấu giá này sẽ có bảo vật của Phật môn, là một cái chuông lớn, cho dù mua không nổi, biết một chút cũng tốt!
- Chuông lớn của Phật môn? Bảo vật Phật môn gõ một phát thần thái an tường, Tâm Ma tiêu hết?
Mới vừa lên đủ đồ ăn, Nhiếp Vân chợt nghe cách đó không xa truyền đến đối thoại.
Thanh âm của bọn hắn không lớn, mặc dù cường giả Chân Tiên muốn nghe cũng cực kỳ khó khăn, nhưng đối với Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhĩ sư mà nói, lại vô cùng đơn giản, nghe rành mạch, một chữ không lọt.
- bảo vật Phật môn?
Mắt hắn sáng rực lên.
Hiện tại tâm cảnh của Nhiếp Vân sớm đã đạt tới cảnh giới Bất Động, nếu có chí bảo Phật môn mà nói, nhất định có thể trực tiếp đột phá, đạt tới Kim Cương Lưu Ly Thể tầng thứ bảy Bất Động Kim Thân.
Kim Cương Lưu Ly Thể tấn cấp, Linh Tê Luyện Thể Quyết cũng có thể đột phá.
Đến lúc đó hai công pháp luyện thể đồng thời đạt tới tầng bảy, cho dù Chân Tiên cảnh đỉnh phong tới, cũng có thể một quyền đánh chết!
Nếu như đấu giá hội thực có loại vật này, vô luận làm sao cũng phải qua đi xem.
Nghĩ vậy thò tay bố trí một cấm chế ở bên người, quay đầu nhìn về phía Mẫn Tích Tích.
- Đế Dương đấu giá hội... Ngươi nghe qua chưa?
- Đương nhiên nghe nói qua, đây là đấu giá hội long trọng do Đế Dương đấu giá tràng tổ chức, mỗi năm một lần, ân, ta tính toán thoáng một phát... Giống như năm nay đấu giá hội sắp tới rồi!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1324: Trầm Giai Dung (1)
7.2/10 từ 35 lượt.