Vô Tận Đan Điền

Chương 1301: Khu Tu tháp (1)

Nhưng sự thật ngay ở trước mắt, thiếu niên này đánh chết nó, phảng phất như bóp chết một con kiến.

Phù phù!

Thương Khung Thạch Viên tử vong, thi thể té trên mặt đất, Ngụy Kiều từ trong tay nó rơi trên mặt đất.

Nữ hài ngang ngược kia nằm mộng cũng không nghĩ đến cuối cùng cứu nàng chính là tiểu tử mình một đường trào phúng, thực lực vậy mà mạnh như vậy!

Một quyền đánh chết Thạch Viên có thể đả thương đội trưởng Ngụy Tuấn, loại thực lực này, đối với mình một đường cười nhạo không phản bác chút nào...

Xấu hổ mãnh liệt nhảy vào trong óc, để cho sắc mặt Ngụy Kiều tái nhợt, toàn thân run rẩy, ngay cả y phục cũng quên mặc.

Nếu sớm biết hắn mạnh như thế, cho dù cho mười cái lá gan cũng không dám nói như vậy a...

Mọi người nhìn chằm chằm, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, từ từ trầm tĩnh lại.

Vừa rồi mọi người thấy hắn đánh chết Thạch Viên nhẹ nhõm, trên thực tế với hắn mà nói, cũng không có đơn giản như vậy.

Nếu như không phải lĩnh ngộ kỹ xảo phát lực của Thạch Viên, phối hợp Đại Lực Đan điền tăng gấp 30 lần, cộng thêm đối phương khinh địch, muốn đánh chết nó dễ dàng như vậy, là tuyệt đối không thể!

Bất quá cho dù thành công, cũng làm cho cốt cách nội tạng toàn thân hắn bị tổn thương nhất định, toàn thân không có một tia khí lực.


Đương nhiên, chút vết thương nhỏ này ở trước mặt Mộc Sinh đan điền, cái gì cũng không tính, Mộc Sinh chi khí vận chuyển một vòng, đã tiêu trừ toàn bộ, lần nữa tinh lực dồi dào.

- Xem ra ở Linh giới, linh hồn không có đạt tới cảnh giới nhất định, thì còn không bằng lực lượng thân thể...

Đứng tại nguyên chỗ cảm ngộ được mất, cuối cùng có được kết luận.

Lực trói buộc ở Linh giới thật lớn, linh hồn bị trói buộc trong người, lực công kích đối với người khác có hạn, như vậy thời điểm cảnh giới thấp, lực lượng thân thể liền lộ ra cực kỳ trọng yếu.

Tựa như chiến đấu với Thương Khung Thạch Viên, bằng vào linh hồn bốn ngàn thê độ, có lẽ có thể cùng đối phương chiến một trận, nhưng nếu như muốn đánh chết, là tuyệt không khả năng, mà vận dụng lực lượng thân thể tăng 30 lần sức chiến đấu, chỉ thoáng một phát liền đánh vỡ vụn, ngay cả linh hồn cũng phá diệt.

- Ân, đúng rồi, nhìn xem yêu thú này có tinh hạch hay không!

Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân nở nụ cười, thò tay trảo một cái, tìm được vị trí tinh hạch của Thương Khung Thạch Viên, bàn tay lớn kéo ra ngoài.

Tinh hạch của Thương Khung Thạch Viên chắc chắn giống như thân thể của nó, tựa như một tảng đá cứng rắn, trong đó Tiên Thiên linh khí giống như thực chất, hùng hậu khổng lồ.

Bàn tay khẽ đảo, thu tinh hạch vào đan điền, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn về chung quanh, khi thấy mọi người giật mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười.

Xem ra cử động vừa rồi có chút dọa người.


Không chỉ những người này, ngay cả lão tửu quỷ cũng đứng tại nguyên chỗ, giống như choáng váng.

Hắn tựa hồ không nghĩ tới tông chủ Nhiếp Vân mới vừa tới Linh giới, liền có được sức chiến đấu như thế, có thể một quyền đuổi giết yêu thú Tiên Lực cảnh hậu kỳ.

- Ta nơi này có một ít đan dược khôi phục thương thế, có thể để cho các ngươi khôi phục nhanh hơn!

Mộc Sinh chi khí hội tụ, ngưng thành đan dược, Nhiếp Vân cho mỗi người một viên.

Thiên phú Mộc Sinh sư cấp bậc quá cao, Nhiếp Vân tạm thời còn không muốn để lộ ra, hắn hội tụ thành dược hoàn, cũng có thể phát huy công hiệu giống nhau, để cho người nhìn không ra.

- Đa tạ tiền bối!

Bọn người Ngụy Tuấn, Ngụy Đào thấy Nhiếp Vân một quyền liền đánh chết Thạch Viên, thái độ liền thay đổi, cung kính tiếp nhận đan dược.

Mộc Sinh chi khí vô cùng cường đại, tuy bị Nhiếp Vân cưỡng ép áp chế công hiệu, nhưng một lát sau, mọi người vẫn toàn bộ khôi phục, cả đám lần nữa long tinh hổ mãnh, tinh khí tiết ra ngoài.

- Đại ân của tiền bối, không dám nói tạ, chỉ cầu tiền bối có thể theo chúng ta quay trở lại Ngụy phủ, để cho chúng ta hảo hảo chiêu đãi, tận tình địa chủ hữu nghị!

Khôi phục thương thế, vẻ mặt Ngụy Tuấn cung kính đi tới trước mặt Nhiếp Vân, thành khẩn nói.

Ở Linh giới thực lực vi tôn, biết rõ Nhiếp Vân thực lực viễn siêu bọn hắn, không tiếp tục bộ dáng kiêu căng trước kia.


- Được rồi!

Nhiếp Vân vừa vặn cũng không có địa phương đi, lúc này gật đầu đáp ứng.

Đã có “cao thủ” Nhiếp Vân tọa trấn, tâm tình của mọi người buông lỏng rất nhiều, một đường đi về phía trước Ngụy Kiều cũng không dám tìm hắn phiền toái, ngày thứ ba rốt cục đi ra núi rừng.

Núi rừng trước kia chỉ lớn như vậy, không đến một phần ngàn hô hấp là có thể bay vút qua, nhưng bây giờ phải đi thời gian dài như vậy, ngay cả Nhiếp Vân cũng nhịn không được cảm khái.

Linh giới chính là Linh giới, áp chế thật sự quá lớn, ai cũng không thể chống lại.

Ly khai sơn lâm, mọi người đến một trấn nhỏ lấy ngựa mà bọn họ gởi lại, rất nhanh đi về Thiết Long Thành.

Ngựa ở Linh giới cường đại hơn ngựa ở Nhân giới không ít, mỗi một thớt tinh khí dồi dào, rồng cuốn hổ chồm, đều có thực lực Bí Cảnh đệ cửu trọng, tốc độ bay nhanh, cực kỳ thần tuấn.

Cỡi tuấn mã, mọi người một đường đi về phía trước, không đến nửa ngày liền chứng kiến một thành thị xuất hiện ở trước mặt.

Thành thị này thoạt nhìn có chút cũ kỹ, nhưng cả thành thị được bao phủ ở bên trong, trong đó trận pháp rậm rạp, có chứa công năng ngăn cản Tu La sát khí, để cho Tiên Thiên linh khí ở trong đó tinh thuần hơn ngoại giới không ít.

Khó trách mỗi người đều muốn vào thành, nếu như không có Khu Tu sư mà nói, muốn tu luyện thành công, sống lâu một ít thời gian, vào thành đích thật là lựa chọn tốt nhất.


Sau khi vào thành, chứng kiến người ở trong Thiết Long Thành, Nhiếp Vân cùng lão tửu quỷ nhịn không được cảm khái.

Người bán hàng rong trong nội thành, thực lực kém cỏi nhất cũng đạt đến Huyệt Khiếu cảnh, hơi chút mạnh là Bí Cảnh đệ cửu trọng.

Cường giả loại này ở Phù Thiên đại lục, tuyệt đối là cấp bậc lão tổ, nhưng ở chỗ này, chỉ là người bình thường tới cực điểm, Linh giới, Nhân giới quả nhiên chênh lệch rất lớn.

- Nhiếp Vân tiền bối, đây chính là Ngụy phủ của chúng ta...

Mọi người cưỡi ngựa cao to, vượt qua đường phố dài rộng, Ngụy Tuấn cười chỉ về phía trước, lời còn chưa nói hết, đột nhiên biến sắc.

- Đây là có chuyện gì?

Theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy một phủ đệ cự đại xuất hiện ở trước mặt, tường viên vốn khí thế rộng rãi, lúc này sụp xuống nửa cái, tấm biển Ngụy phủ cũng rớt xuống, đập vào mắt là một mảnh suy bại.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ai dám động thủ với Ngụy phủ chúng ta!

- Mau qua nhìn xem...

Tràng cảnh trước mắt để cho bọn người Ngụy Đào hoảng loạn.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 1301: Khu Tu tháp (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...