Vô Tận Đan Điền

Chương 1167: Tiêu Dao Du (2)

Qua không biết bao lâu, đột nhiên mở to mắt, bàn tay như ngọc trắng điểm ra, đầu ngón tay múa ra một đường vân đặc thù, đường vân này cùng đường vân trên thi thể đụng một cái, liền hoàn mỹ không tỳ vết giao hòa.

Ông...

Sau khi đường vân dung hợp, lóe ra một đạo hào quang sáng chói, theo cổ thi thể nhảy ra, bắn thẳng về phía nóc nhà, kích động ra quang minh sáng chói, nóc nhà bị loại quang minh này bao phủ, một lát sau, một sợi cỏ tranh búng ra, hội tụ thành vô số chữ viết.

Những chữ này đại phóng hào quang, tựa như treo ở trên Thiên Hà, mang theo khí tức tiêu dao linh động, nhìn ở trong mắt, liền để cho người vui vẻ thoải mái, không tự chủ được hưng phấn lên.

- Những chữ này thật huyền ảo... Chẳng lẽ là chữ của Đạo tộc?

Nhiếp Vân nhíu mày.

Những chữ kia vô cùng huyền ảo, hoàn toàn bất đồng chữ của Nho tộc, Phật môn, Yêu tộc, Ma tộc, xem xét liền đại biểu cho một loại văn hóa đặc biệt.

- Nguy rồi, đây là văn tự xưa nhất của Đạo tộc, ta cũng không biết!

Ngay lúc này, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng thở nhẹ một tiếng, lông mi nhăn lại.

Nếu như nàng nói không sai, thi thể này chỉ sợ là mấy trăm ức năm trước lưu lại, chữ của mấy trăm ức năm trước, kinh nghiệm vô số chủng tộc, văn hóa biến cách, chỉ sợ người cường thịnh trở lại cũng không nhận ra được.

Mặc dù hiện tại có hậu duệ Đạo tộc lưu lại, chỉ sợ chữ cũng có cải biến, cùng trước mắt nhìn thấy hoàn toàn bất đồng, không cách nào phân biệt.


Chữ Giáp Cốt chỉ cách mấy ngàn năm, văn hóa cũng không đứt gãy, lại để cho người khó có thể công nhận, chớ nói chi là loại chẳng những đứt gãy, còn cách xa nhau mấy chục tỷ năm trước này!

Hơn nữa tu luyện công pháp bất đồng, không thể lăng không ước đoán, lúc tu luyện dù một chữ lý giải sai lầm, cũng gây thành hậu quả cực lớn.

Nhất là loại công pháp cao thâm này, dù lý giải sai nửa chữ, cũng sẽ làm cho tẩu hỏa nhập Ma, hậu quả có thể lo.

Rõ ràng chứng kiến tuyệt thế bí tịch, nhưng không cách nào tu luyện, tương đương với đi vào Bảo Sơn mà tay không quay trở lại, cái này là cực kỳ phiền muộn.

- Xem ra chỉ có thể nhớ kỹ hình thái của những chữ này, trở lại tìm người giải mã...

Đạm Đài Lăng Nguyệt biết rõ loại tình huống này, bất đắc dĩ lắc đầu, đang định cưỡng ép ghi nhớ những chữ này, chợt nghe đến một thanh âm sáng sủa ở cách đó không xa vang lên.

- Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn. Côn to lớn, không biết bao nhiêu ngàn dặm. Hóa mà làm điểu, kỳ danh là Bằng. Bằng sải cánh không biết bao nhiêu ngàn dặm. Phẫn nộ mà bay, cánh như rủ xuống thiên vân. Hải vận thì tỷ ở Nam Minh… Thiên Trì....

Thanh âm sáng sủa, mang theo hương vị tiêu sái linh động, từng câu đọc diễn cảm xuống, không có chút nào ngừng.

Toàn bộ gần 2000 chữ, từng chữ nghe vào tai đại phóng sáng rọi, chỉ nghe đọc diễn cảm, liền để cho thần hồn của người không tự chủ được sinh ra thoải mái dễ chịu, tựa như thể hồ quán đỉnh, tùy thời có thể lĩnh ngộ đại đạo, bạch nhật phi thăng.

- Cái này là Tiêu Dao Du? Không hổ là một trong các Vô Thượng công pháp của Đạo tộc, lợi hại!



Làm cho nàng không thể tưởng được chính là vừa rồi đọc thuộc lòng Tiêu Dao Du cũng không phải thi thể của Điệp Sinh đạo nhân, cũng không phải thủ đoạn phong ấn đặc thù, mà là... Nhiếp Vân!

Lúc này Nhiếp Vân cũng đắm chìm trong Đạo tộc thánh điển, lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, vẫn không nhúc nhích.

- Ân? Không đúng, linh hồn của hắn, sao tăng trưởng nhanh như vậy...

Mới đầu Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ cho rằng hắn dưới cơ duyên xảo hợp đọc được Tiêu Dao Du thánh điển, bản thân không có nhận thức, không cách nào lý giải, một lát sau liền biết rõ ý nghĩ của nàng sai rồi.

Bởi vì ở dưới cảm giác của nàng, linh hồn của thiếu niên đang lấy một loại tốc độ làm cho người sợ hãi tới cực điểm nhanh chóng tăng vọt!

Loại tốc độ tiến bộ này, là đốn ngộ đối với đại đạo mới có, tuyệt không chỉ là đọc nông cạn.

Văn tự Đạo tộc cổ xưa như thế, mình cũng không nhận ra, hắn như thế nào nhận thức, hơn nữa lý giải thấu triệt như thế?

Trong nội tâm Đạm Đài Lăng Nguyệt nhịn không được bay lên một ý nghĩ kỳ quái.

..........................................

- Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn. Côn to lớn, không biết bao nhiêu ngàn dặm. Hóa mà làm điểu, kỳ danh là Bằng. Bằng sải cánh không biết bao nhiêu ngàn dặm. Phẫn nộ mà bay, cánh như rủ xuống thiên vân. Hải vận thì tỷ ở Nam Minh… Thiên Trì....



Linh hồn nương theo Côn Bằng ngao du, Nhiếp Vân cảm thấy cả người vô luận ánh mắt hay tầm mắt, đều khoáng đạt, du lịch hư không, không có cực hạn.

Chính thức thấy được rộng lớn, tâm cũng tùy theo bay lượn.

Răng rắc!

Linh hồn Linh cấp Đại viên mãn đạt tới 40 thê độ ở dưới Côn Bằng dẫn dắt, lần nữa bạo tăng.

40!

45!

50!

100!

200!

...



Linh hồn một đường phi thăng, rõ ràng một hơi đột phá, chẳng những phá tan Địa cấp hạn chế, còn trực tiếp đạt tới Thiên cấp đỉnh phong, 999 thê độ!

Linh cấp Đại viên mãn phân chia thê độ, 1-10 là Nhân cấp, 10-100 là Địa cấp, 100-1000 là Thiên cấp! (*10, 100 theo thứ tự là Nhân cấp, Địa cấp, 1000 là tồn tại Đại viên mãn siêu việt Thiên cấp)

Phù Thiên đại lục lịch sử nhiều năm như vậy, chỉ có Võ Đạo sư đạt tới Thiên cấp, không nghĩ tới Nhiếp Vân chẳng những đột phá Thiên cấp, còn trực tiếp đạt tới cảnh giới như thế, chỉ sợ còn cường đại hơn Võ Đạo sư năm đó!

- Chuyện gì xảy ra...

Linh hồn Đại viên mãn đình chỉ tăng trưởng, Nhiếp Vân mở to mắt, khi thấy linh hồn của mình biến dị, nhịn không được lại càng hoảng sợ, ngay cả hắn cũng không biết vì sao ở dưới sự dẫn dắt của Tiêu Dao Du, linh hồn sẽ tăng trường nhanh như vậy.

Ầm ầm!

Linh hồn nhẹ nhàng khẽ động, không gian từng mảnh vỡ vụn, thời gian cũng hỗn loạn.

- Thật lợi hại...

Cảm nhận được loại linh hồn này, Nhiếp Vân hưng phấn xiết chặt nắm đấm, cả người sắp nhảy lên.

Trước kia tuy linh hồn cũng rất mạnh, nhưng so sánh với lúc này, quả thực không thể so sánh nổi.

Có được loại linh hồn này, cùng lão tửu quỷ chiến đấu, mười lão tửu quỷ xông lại, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của mình!

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 1167: Tiêu Dao Du (2)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...