Vô Tận Đan Điền
Chương 114: Phùng Tiêu khiếp sợ (Hạ)
Vừa mới tiến vào tiểu viện, mẫu thân nhìn thấy hắn đã vừa cười cười nói.
Lúc này mẫu thân đã bắt đầu tu luyện Phiêu Miểu Tiên tâm quyết, thực lực cũng thành công từ Chân Khí cảnh sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ.
- Phùng Tiêu? Được. Mẫu thân, người đem đan dược này đưa cho Nhiếp Đồng ăn vào là có thể giải trừ hai chân hóa đá của đệ ấy. Con đi tới nghị sự điện một chút.
Lại để cho Tiểu Hổ tìm nơi củng cố thực lực, Nhiếp Vân tiện tay đưa đan dược cho mẫu thân.
Dù sao đan dược đã luyện chế thành công, chỉ cần phục dụng là có thể xuất hiện hiệu quả hắn mong muốn, cũng không cần hắn phải đứng nhìn từng chút một.
- Có thể giải trừ hai chân hóa đá của nó sao? Chuyện này...
Nghe hiệu quả của đan dược như vậy, mẫu thân Nhiếp Vân sững sờ.
Chuyện phụ thân và hắn thương nghị mẫu thân cũng không biết. Đột nhiên nghe được loại đan dược này, mẫu thân hắn khiếp sợ tới mức nói không nên lời.
- Đúng vậy. Người cầm đi đi, đúng rồi, khi Nhiếp Đồng phục dụng tốt nhất người nên gọi phụ thân tới. Phụ thân là cường giả Khí tông, nếu như chú ý một chút sẽ tương đối an toàn.
Sau khi nhắn nhủ xong, Nhiếp Vân đi tới Nghị sự điện.
Vừa vào cửa quả nhiên đã thấy Phùng Tiêu đang sốt ruột ngồi trong điện, dường như có tâm sự gì đó.
- Nhiếp Vân, ngươi trở lại rồi sao?
Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân đi vào đại điện, Phùng Tiêu vội vàng đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
- Sao vậy?
Thấy vẻ mặt đối phương quái dị, Nhiếp Vân không nhịn được khẽ hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, Phùng Tiêu tương đối bình tĩnh, sao lại thành bộ dáng lo lắng, do dự không thôi như lúc này chứ?
Phùng Tiêu vừa mới nói được một nửa thì phát hiện ra thực lực Nhiếp Vân lần nữa tăng lên hai mắt hắn thiếu chút nữa rớt xuống, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
Đoạn thời gian trước Nhiếp Vân trong mười này từ Chân khí cảnh tăng lên tới Thành Cương cảnh đã làm cho người ta giật mình. Phùng Tiêu vốn cho rằng lần này hắn thực lực bạo tăng, muốn tiến bộ nữa sẽ rất khó, nhưng mà không ngờ mới một ngày hôm gặp thì Nhiếp Vân lại đột phá tới Khí hải tầng thứ bảy, Binh Giáp cảnh.
Tầng thứ bảy Binh Giáp cảnh có thể thi triển vũ khí Hầu tộc thượng phẩm, thực lực so với mấy tầng trước có tăng vọt, loại thực lực này được xưng là quý tộc. Cũng chỉ có loại cấp bậc này mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành tộc trưởng, trấn áp bất luận một thanh âm nào không cùng chính kiến.
Nhanh như vậy đã tấn cấp, như vậy... Còn có phải là người nữa hay không?
Nghĩ tới khi đan điền mình vừa mới mở ra, từ Xuất Thể cảnh sơ kỳ trong vài ngày tấn cấp tới đỉnh phong đã khiến cho hắn dương dương tự đắc, tự nhận là tốc độ tu luyện tuyệt nhanh, so với thanh niên tài tuấn trong thiên hạ cũng không kém. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Nhiếp Vân hắn mới phát hiện ra loại tốc độ tấn cấp như hắn ngay cả xách dép cho Nhiếp Vân cũng không xứng.
Cái gì gọi là nghịch thiên, đây mới là nghịch thiên a.
Cái gì gọi là biến thái, đây mới là biến thái.
Kỳ thực Phùng Tiêu có thể nhìn ra tu vi của mình là do Nhiếp Vân cố ý, quan hệ giữa đối phương và hắn không giống như Dương Ngạn. Hiện tại đối phương chỉ bội phục mình là bởi vì lúc trước mình có ân với hắn. Muốn triệt để làm cho đối phương can tâm tình nguyện thì cũng chỉ có làm cho đối phương biết rõ, chỉ có đi theo mình thì mới có tiền đồ nhất.
- Xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe một chút.
Nhìn biểu lộ của đối phương như vậy, Nhiếp Vân biết rõ mục đích của mình đã đạt tới, hắn thu khí tức trên người lại, cả người lần nữa biến thành bộ dáng không nhìn ra nông sâu.
- Là như thế này....
Ngăn chặn sự khiếp sợ trong lòng, Phùng Tiêu hít sâu một hơi như đang sắp xếp từ ngữ, hắn nói:
- Ta phát hiện ra một nơi kỳ quái ở ngoài thành, dường như là di tích cường giả lưu lại..
- Di tích cường giả lưu lại?
Nhiếp Vân sững sờ, những thứ mà cường giả lưu lại thường được che dấu rất tốt, hoặc là bị bí pháp che dấu, hoặc là kiến tạo tại nơi ít ai lui tới. Tùy ý bị phát hiện, từ lúc nào di tích trở nên không đáng tiến như vậy chứ?
- Đúng vậy.
Phùng Tiêu không cảm nhận được sắc mặt của thiếu niên trước mặt có chút quái dị, hắn nói tiếp:
- Dưới sự uy hiếp của cường giả Khí Tông là Khiếu Thiên thúc thúc, ta rất nhanh đã chỉnh hợp gia tộc, trong lúc ảnh rỗi ta tìm kiếm một nơi sơn minh thủy tú để tu luyện ngoài thành thì đột nhiên phát hiện ra di tích này...
Nghe một hồi, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng hiểu được.
Lúc trước bởi vì Phùng Tiêu không thể mở ra đan điền mà ở trong gia tộc đã bị không ít chế nhạo. Vì tránh né loại đối xử lạnh nhạt này, cũng có thể thuận tiện giải sầu cho nên nhiều khi hắn ta sẽ đi tới những nơi sơn minh thủy tú ngoài thành tu luyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Nhiếp Liễu có thể bợ đỡ được hắn.
Sông núi nước chảy có thể làm cho tâm tình người ta khoáng đạt, giảm bớt sự phiền muộn trong lòng. Mấy năm nay tu vi của Phùng Tiêu không tăng trưởng mấy, nhưng mà lại đi khắp những nơi sơn thủy hữu tình ở chung quanh Lạc Thủy Thành. Ngày hôm qua không có việc gì, hắn vừa vặn tản bộ ra ngoài. Cũng là cơ duyên xảo hợp cho nên khi đuổi theo một đầu thú lại vô tình đi tới một nơi mà hắn chưa từng đi qua.
Đây là một sơn động kín đáo, vừa đi vào đã cảm nhận được một cỗ ý vị cổ xưa. Tìm loạn bên trong một hồi, Phùng Tiêu nhận thấy đây là một di tích cổ, dường như còn chưa có bị phá hỏng qua, hắn lập tức tự giác bản thân thực lực còn yếu cho nên lui lại, lại đi tìm Nhiếp Vân để thương nghị. Nếu như thực sự là di tích, thứ nhất nói cho đối phương biết thì có thể hoàn trả ân tình mở ra đan điền giúp mình. Thứ hai tâm tư của Nhiếp Vân kín đáo, thực lực mạnh mẽ, nếu như đi theo sau đối phương hắn cũng có thể an toàn hơn không ít.
- Đi qua xem.
Nghe thấy Phùng Tiêu nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, nhớ tới một chuyện kiếp trước, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Đối với lời nói của đối phương cũng không còn hoài nghi nữa
Kiếp trước Phùng Tiêu một mực không có mở ra thừa số huyết thống, cho nên thực lực tiến bộ có hạn. Nhưng mà một lần cơ duyên xảo hợp, chảng những mở ra đan điền mà thực lực cũng nhanh chóng tăng mạnh, một lần hành động nắm bắt được vị trí quán quân của thi đấu tài tuấn Lạc Thủy Thành. Cũng giống như phụ thân năm đó, đạt được Lạc Thủy kim thuẫn.
Vô Tận Đan Điền
Lúc này mẫu thân đã bắt đầu tu luyện Phiêu Miểu Tiên tâm quyết, thực lực cũng thành công từ Chân Khí cảnh sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ.
- Phùng Tiêu? Được. Mẫu thân, người đem đan dược này đưa cho Nhiếp Đồng ăn vào là có thể giải trừ hai chân hóa đá của đệ ấy. Con đi tới nghị sự điện một chút.
Lại để cho Tiểu Hổ tìm nơi củng cố thực lực, Nhiếp Vân tiện tay đưa đan dược cho mẫu thân.
Dù sao đan dược đã luyện chế thành công, chỉ cần phục dụng là có thể xuất hiện hiệu quả hắn mong muốn, cũng không cần hắn phải đứng nhìn từng chút một.
- Có thể giải trừ hai chân hóa đá của nó sao? Chuyện này...
Nghe hiệu quả của đan dược như vậy, mẫu thân Nhiếp Vân sững sờ.
Chuyện phụ thân và hắn thương nghị mẫu thân cũng không biết. Đột nhiên nghe được loại đan dược này, mẫu thân hắn khiếp sợ tới mức nói không nên lời.
- Đúng vậy. Người cầm đi đi, đúng rồi, khi Nhiếp Đồng phục dụng tốt nhất người nên gọi phụ thân tới. Phụ thân là cường giả Khí tông, nếu như chú ý một chút sẽ tương đối an toàn.
Sau khi nhắn nhủ xong, Nhiếp Vân đi tới Nghị sự điện.
Vừa vào cửa quả nhiên đã thấy Phùng Tiêu đang sốt ruột ngồi trong điện, dường như có tâm sự gì đó.
- Nhiếp Vân, ngươi trở lại rồi sao?
Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân đi vào đại điện, Phùng Tiêu vội vàng đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn không thôi.
- Sao vậy?
Thấy vẻ mặt đối phương quái dị, Nhiếp Vân không nhịn được khẽ hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, Phùng Tiêu tương đối bình tĩnh, sao lại thành bộ dáng lo lắng, do dự không thôi như lúc này chứ?
Phùng Tiêu vừa mới nói được một nửa thì phát hiện ra thực lực Nhiếp Vân lần nữa tăng lên hai mắt hắn thiếu chút nữa rớt xuống, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
Đoạn thời gian trước Nhiếp Vân trong mười này từ Chân khí cảnh tăng lên tới Thành Cương cảnh đã làm cho người ta giật mình. Phùng Tiêu vốn cho rằng lần này hắn thực lực bạo tăng, muốn tiến bộ nữa sẽ rất khó, nhưng mà không ngờ mới một ngày hôm gặp thì Nhiếp Vân lại đột phá tới Khí hải tầng thứ bảy, Binh Giáp cảnh.
Tầng thứ bảy Binh Giáp cảnh có thể thi triển vũ khí Hầu tộc thượng phẩm, thực lực so với mấy tầng trước có tăng vọt, loại thực lực này được xưng là quý tộc. Cũng chỉ có loại cấp bậc này mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành tộc trưởng, trấn áp bất luận một thanh âm nào không cùng chính kiến.
Nhanh như vậy đã tấn cấp, như vậy... Còn có phải là người nữa hay không?
Nghĩ tới khi đan điền mình vừa mới mở ra, từ Xuất Thể cảnh sơ kỳ trong vài ngày tấn cấp tới đỉnh phong đã khiến cho hắn dương dương tự đắc, tự nhận là tốc độ tu luyện tuyệt nhanh, so với thanh niên tài tuấn trong thiên hạ cũng không kém. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Nhiếp Vân hắn mới phát hiện ra loại tốc độ tấn cấp như hắn ngay cả xách dép cho Nhiếp Vân cũng không xứng.
Cái gì gọi là nghịch thiên, đây mới là nghịch thiên a.
Cái gì gọi là biến thái, đây mới là biến thái.
Kỳ thực Phùng Tiêu có thể nhìn ra tu vi của mình là do Nhiếp Vân cố ý, quan hệ giữa đối phương và hắn không giống như Dương Ngạn. Hiện tại đối phương chỉ bội phục mình là bởi vì lúc trước mình có ân với hắn. Muốn triệt để làm cho đối phương can tâm tình nguyện thì cũng chỉ có làm cho đối phương biết rõ, chỉ có đi theo mình thì mới có tiền đồ nhất.
- Xảy ra chuyện gì? Nói ta nghe một chút.
Nhìn biểu lộ của đối phương như vậy, Nhiếp Vân biết rõ mục đích của mình đã đạt tới, hắn thu khí tức trên người lại, cả người lần nữa biến thành bộ dáng không nhìn ra nông sâu.
- Là như thế này....
Ngăn chặn sự khiếp sợ trong lòng, Phùng Tiêu hít sâu một hơi như đang sắp xếp từ ngữ, hắn nói:
- Ta phát hiện ra một nơi kỳ quái ở ngoài thành, dường như là di tích cường giả lưu lại..
- Di tích cường giả lưu lại?
Nhiếp Vân sững sờ, những thứ mà cường giả lưu lại thường được che dấu rất tốt, hoặc là bị bí pháp che dấu, hoặc là kiến tạo tại nơi ít ai lui tới. Tùy ý bị phát hiện, từ lúc nào di tích trở nên không đáng tiến như vậy chứ?
- Đúng vậy.
Phùng Tiêu không cảm nhận được sắc mặt của thiếu niên trước mặt có chút quái dị, hắn nói tiếp:
- Dưới sự uy hiếp của cường giả Khí Tông là Khiếu Thiên thúc thúc, ta rất nhanh đã chỉnh hợp gia tộc, trong lúc ảnh rỗi ta tìm kiếm một nơi sơn minh thủy tú để tu luyện ngoài thành thì đột nhiên phát hiện ra di tích này...
Nghe một hồi, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng hiểu được.
Lúc trước bởi vì Phùng Tiêu không thể mở ra đan điền mà ở trong gia tộc đã bị không ít chế nhạo. Vì tránh né loại đối xử lạnh nhạt này, cũng có thể thuận tiện giải sầu cho nên nhiều khi hắn ta sẽ đi tới những nơi sơn minh thủy tú ngoài thành tu luyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Nhiếp Liễu có thể bợ đỡ được hắn.
Sông núi nước chảy có thể làm cho tâm tình người ta khoáng đạt, giảm bớt sự phiền muộn trong lòng. Mấy năm nay tu vi của Phùng Tiêu không tăng trưởng mấy, nhưng mà lại đi khắp những nơi sơn thủy hữu tình ở chung quanh Lạc Thủy Thành. Ngày hôm qua không có việc gì, hắn vừa vặn tản bộ ra ngoài. Cũng là cơ duyên xảo hợp cho nên khi đuổi theo một đầu thú lại vô tình đi tới một nơi mà hắn chưa từng đi qua.
Đây là một sơn động kín đáo, vừa đi vào đã cảm nhận được một cỗ ý vị cổ xưa. Tìm loạn bên trong một hồi, Phùng Tiêu nhận thấy đây là một di tích cổ, dường như còn chưa có bị phá hỏng qua, hắn lập tức tự giác bản thân thực lực còn yếu cho nên lui lại, lại đi tìm Nhiếp Vân để thương nghị. Nếu như thực sự là di tích, thứ nhất nói cho đối phương biết thì có thể hoàn trả ân tình mở ra đan điền giúp mình. Thứ hai tâm tư của Nhiếp Vân kín đáo, thực lực mạnh mẽ, nếu như đi theo sau đối phương hắn cũng có thể an toàn hơn không ít.
- Đi qua xem.
Nghe thấy Phùng Tiêu nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, nhớ tới một chuyện kiếp trước, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. Đối với lời nói của đối phương cũng không còn hoài nghi nữa
Kiếp trước Phùng Tiêu một mực không có mở ra thừa số huyết thống, cho nên thực lực tiến bộ có hạn. Nhưng mà một lần cơ duyên xảo hợp, chảng những mở ra đan điền mà thực lực cũng nhanh chóng tăng mạnh, một lần hành động nắm bắt được vị trí quán quân của thi đấu tài tuấn Lạc Thủy Thành. Cũng giống như phụ thân năm đó, đạt được Lạc Thủy kim thuẫn.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 114: Phùng Tiêu khiếp sợ (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.