Vô Tận Đan Điền
Chương 1107: Luyện hóa Tĩnh Thiên Tông Chưởng Giáo ấn (2)
Muốn luyện hóa Chưởng Giáo ấn, đầu tiên phải có thiên phú đặc thù của tổ tiên môn phái này, vừa rồi Vân Phong luyện hóa Tiên Võ Tông Chưởng Giáo ấn, bởi vì hắn có được thiên phú Phòng Ngự sư, luyện hóa Thanh Vân tông Chưởng Giáo ấn bởi vì hắn có thiên phú Thiên Hành sư, nhưng Luyện hóa Tĩnh Thiên Tông Chưởng Giáo ấn, chẳng lẽ hắn còn có thiên phú Vô Tướng sư?
Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không thể!
Tĩnh An cuồng hô.
Người khác không biết Tĩnh Thiên Tông truyền thừa, nàng thân là tông chủ, lại biết nhất thanh nhị sở, kỳ thật Tĩnh Thiên Tông có được Phật môn truyền thừa.
Nói trắng ra, là tổ tiên Vô Tướng sư năm đó, đúng là đệ tử Phật môn, mà thiên phú Vô Tướng sư, cũng là Phật môn chỉ mỗi hắn có thiên phú! Vô luận Nhân tộc hay Yêu tộc, đều khó có khả năng có!
Chẳng lẽ Vân Phong này không phải Yêu nhân, cũng không phải U Minh Hoàng tộc, mà là người trong Phật môn?
Nhưng người trong Phật môn, tại sao lại có thiên phú Tiên Âm sư? Tiên Âm sư chỉ Nhân tộc mới có a!
Tĩnh An có chút mất trật tự rồi.
- Hiện tại Vân Phong ta triệt để luyện hóa được Tĩnh Thiên Tông Chưởng Giáo ấn, trở thành Tĩnh Thiên Tông chưởng giáo, mọi người Tĩnh Thiên Tông nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Tĩnh Thiên Tông cùng Hóa Vân tông kết thành hữu hảo chi bang, chung sống hoà bình!
Không để ý tới Tĩnh An mất trật tự, bàn tay Nhiếp Vân chiêu lên, Chưởng Giáo ấn bay lên đỉnh đầu, cao giọng nói.
Thời gian Nhiếp Vân hình thành đan điền Mộc Sinh sư triệt để luyện hóa Chưởng Giáo ấn, đánh ngã Tĩnh Phàm, Tĩnh An cũng không dài, chỉ có mấy tức, người vốn định thừa dịp lộn xộn đánh chết Vân Phong, còn không có chuẩn bị tốt, liền phát hiện thế cục nghịch chuyển, cả đám đều từ trong mắt nhìn ra kinh hãi nồng đậm.
Một người luyện hóa tam đại Chưởng Giáo ấn... Cũng quá nghịch thiên rồi!
Nhất là Di Hoa cùng Vân Huyên, hai người liếc mắt nhìn nhau, từng người từ trong mắt thấy được sát ý nồng đậm, tựa hồ hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đánh chết hắn, tuyệt không nương tay.
Đối với Vân Huyên mà nói, mặc kệ Vân Phong này có phải Nhiếp Vân hay không, phá hủy chuyện ngày hôm nay, đều đáng chết.
Đối với Di Hoa mà nói, Vân Phong này đã luyện hóa Tam đại Chưởng Giáo ấn, mặc kệ người Tiên Võ Tông, Thanh Vân tông, Tĩnh Thiên Tông có thần phục hắn hay không, đều là tai họa, tuyệt không thể lưu.
Nghĩ đến điểm này, hai người lặng lẽ di động bước chân, khí cơ bao phủ Nhiếp Vân.
Bất quá bọn hắn còn không có động thủ, một tiếng quát bén nhọn đột nhiên vang vọng.
- Ngươi gọi Vân Phong a, hôm nay Hoắc Dĩnh ta đại biểu Linh Lung Tiên Tông cùng ngươi chiến một trận...
Thanh âm chấm dứt, một thân ảnh thon dài ẩn chứa một đạo kiếm quang, như dải lụa bắn qua.
Trong kiếm quang, một trái tim thuần khiết trong suốt không ngừng nhảy lên, Phiêu Miểu nhảy múa, tiên khí lượn lờ.
Linh Lung Tiên Tâm!
Hoắc Dĩnh vậy mà trong khoảng thời gian rời Nhiếp Vân này, triệt để thành tựu Linh Lung Tiên Tâm, khó trách có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tấn cấp đến Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, thì ra là thế!
Linh Lung Tiên Tâm quyết, chia làm Bản Tâm, Tĩnh Tâm, Kiên Tâm, Địa Tâm, Thiên Tâm cùng cấp bậc cao nhất Tiên Tâm.
Lúc trước Hoắc Dĩnh cùng với Nhiếp Vân “song tu”, mượn nhờ Cửu Tâm Liên đột phá Thiên Tâm, đạt tới nửa bước Tiên Tâm, không nghĩ tới thời gian không dài, liền triệt để đột phá, trở thành toàn bộ tông môn, không biết bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ khai phái tông sư ra, cái thứ nhất đạt tới Tiên Tâm cường giả.
- Nha đầu kia, phạm vào thần kinh gì a...
Chứng kiến thật vất vả xử lý xong người Tĩnh Thiên Tông, Hoắc Dĩnh liền xông lại, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoắc Dĩnh không phải Thánh nữ lạnh lùng, cái gì cũng không quan tâm sao? Như thế nào đột nhiên chiến đấu với mình?
Trong nội tâm bất đắc dĩ, bàn tay Nhiếp Vân đẩy về phía trước, một cổ lực lượng sền sệt gào thét vọt tới, ngăn trở công kích của đối phương, đồng thời miệng há ra, Tiên Âm ngưng tụ thành một dây nhỏ, truyền đưa tới.
- Ta là Nhiếp Vân!
Không có biện pháp, lại không thể đả thương nàng, chỉ có thể cho thấy thân phận.
- Nhiếp Vân?
Hoắc Dĩnh chấn động, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên càng thêm trầm thấp.
- Hừ, đăng đồ tử vô sỉ, chẳng lẽ thực cho rằng Hoắc Dĩnh ta dễ bắt nạt sao? Nhận lấy cái chết!
Nương theo hừ nhẹ, uy lực của kiếm quang đại thịnh.
- Nàng này!
Thấy Hoắc Dĩnh nghe được danh tự của mình, ngược lại càng thêm kịch liệt, Nhiếp Vân phiền muộn, lần nữa truyền âm, lần này chỉ dùng thanh âm của mình nói ba câu.
- Lạc Thiên Ma Tôn, U Minh Tam Xoa Kích, chữa thương!
- Ngươi... Thật sự là Nhiếp Vân?
Nghe được ba câu này, Hoắc Dĩnh diệt hết sát tâm, thân thể mềm mại chấn động, ngừng lại.
Sự tình của nàng cùng Nhiếp Vân, thiên hạ biết rõ, mới vừa rồi còn cho rằng thiếu niên trước mắt này cố ý nói ta là Nhiếp Vân đùa giỡn nàng, hiện tại xem ra, có lẽ là sự thật.
Dù sao, mặc dù đối với bên ngoài tuyên bố Nhiếp Vân là nam nhân của mình, nhưng quá trình hai người quen biết, lại chưa bao giờ nói qua, cũng không có người biết rõ, có thể thoáng một phát nói ra những chuyện này, trừ mình ra chính là Nhiếp Vân.
- Không thể giả được!
Nhiếp Vân nói.
- Cái này...
Nghe được thoại ngữ khẳng định như thế, Hoắc Dĩnh ngừng lại.
Cũng khó trách nàng nghi hoặc, mấy tháng trước thời điểm mới quen Nhiếp Vân, thực lực của hắn cực thấp, mà bây giờ, đối mặt cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong cũng có thể thong dong đánh bại, hơn nữa lăng không nhiều ra nhiều thiên phú đặc thù như vậy, đổi lại là ai, cũng không thể tin được.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Hoắc Dĩnh thực cùng Vân Phong này có gian tình?
- Khí thế hung hung chỉ là bộ dáng mà thôi, ngươi xem, còn không có động thủ, liền ngừng lại!
- Cái gì Thánh nữ, cũng chả có gì đặc biệt...
Hoắc Dĩnh thét chói tai bay ra đám người, công kích còn chưa tới trước mặt đối phương liền bỏ dở nửa chừng, để cho tất cả mọi người sững sờ tại nguyên chỗ, lập tức xì xào bàn tán.
Trước kia thất nữ hội tụ, sáng rọi kinh nhân, mỗi người đều thèm thuồng, mà khi biết những nữ nhân này đều ưa thích một nam nhân, trong nội tâm lại bay lên ý ghen ghét.
Ghen ghét là đáng sợ nhất, tuy Hoắc Dĩnh cái gì cũng không làm, nhưng ở trong mắt mọi người, đứng núi này trông núi nọ, có hôn ước với Di Hoa lại dây dưa với Nhiếp Vân. Dây dưa với Nhiếp Vân, lại cấu kết với Vân Phong này...
Như vậy trải qua, hình tượng Thánh nữ ở trong suy nghĩ bọn hắn liền giảm bớt đi nhiều, là dâm phụ chẳng biết xấu hổ, ngươi lại xinh đẹp thì như thế nào?
Vô Tận Đan Điền
Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không thể!
Tĩnh An cuồng hô.
Người khác không biết Tĩnh Thiên Tông truyền thừa, nàng thân là tông chủ, lại biết nhất thanh nhị sở, kỳ thật Tĩnh Thiên Tông có được Phật môn truyền thừa.
Nói trắng ra, là tổ tiên Vô Tướng sư năm đó, đúng là đệ tử Phật môn, mà thiên phú Vô Tướng sư, cũng là Phật môn chỉ mỗi hắn có thiên phú! Vô luận Nhân tộc hay Yêu tộc, đều khó có khả năng có!
Chẳng lẽ Vân Phong này không phải Yêu nhân, cũng không phải U Minh Hoàng tộc, mà là người trong Phật môn?
Nhưng người trong Phật môn, tại sao lại có thiên phú Tiên Âm sư? Tiên Âm sư chỉ Nhân tộc mới có a!
Tĩnh An có chút mất trật tự rồi.
- Hiện tại Vân Phong ta triệt để luyện hóa được Tĩnh Thiên Tông Chưởng Giáo ấn, trở thành Tĩnh Thiên Tông chưởng giáo, mọi người Tĩnh Thiên Tông nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Tĩnh Thiên Tông cùng Hóa Vân tông kết thành hữu hảo chi bang, chung sống hoà bình!
Không để ý tới Tĩnh An mất trật tự, bàn tay Nhiếp Vân chiêu lên, Chưởng Giáo ấn bay lên đỉnh đầu, cao giọng nói.
Thời gian Nhiếp Vân hình thành đan điền Mộc Sinh sư triệt để luyện hóa Chưởng Giáo ấn, đánh ngã Tĩnh Phàm, Tĩnh An cũng không dài, chỉ có mấy tức, người vốn định thừa dịp lộn xộn đánh chết Vân Phong, còn không có chuẩn bị tốt, liền phát hiện thế cục nghịch chuyển, cả đám đều từ trong mắt nhìn ra kinh hãi nồng đậm.
Một người luyện hóa tam đại Chưởng Giáo ấn... Cũng quá nghịch thiên rồi!
Nhất là Di Hoa cùng Vân Huyên, hai người liếc mắt nhìn nhau, từng người từ trong mắt thấy được sát ý nồng đậm, tựa hồ hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đánh chết hắn, tuyệt không nương tay.
Đối với Vân Huyên mà nói, mặc kệ Vân Phong này có phải Nhiếp Vân hay không, phá hủy chuyện ngày hôm nay, đều đáng chết.
Đối với Di Hoa mà nói, Vân Phong này đã luyện hóa Tam đại Chưởng Giáo ấn, mặc kệ người Tiên Võ Tông, Thanh Vân tông, Tĩnh Thiên Tông có thần phục hắn hay không, đều là tai họa, tuyệt không thể lưu.
Nghĩ đến điểm này, hai người lặng lẽ di động bước chân, khí cơ bao phủ Nhiếp Vân.
Bất quá bọn hắn còn không có động thủ, một tiếng quát bén nhọn đột nhiên vang vọng.
- Ngươi gọi Vân Phong a, hôm nay Hoắc Dĩnh ta đại biểu Linh Lung Tiên Tông cùng ngươi chiến một trận...
Thanh âm chấm dứt, một thân ảnh thon dài ẩn chứa một đạo kiếm quang, như dải lụa bắn qua.
Trong kiếm quang, một trái tim thuần khiết trong suốt không ngừng nhảy lên, Phiêu Miểu nhảy múa, tiên khí lượn lờ.
Linh Lung Tiên Tâm!
Hoắc Dĩnh vậy mà trong khoảng thời gian rời Nhiếp Vân này, triệt để thành tựu Linh Lung Tiên Tâm, khó trách có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, tấn cấp đến Nạp Hư Cảnh đỉnh phong, thì ra là thế!
Linh Lung Tiên Tâm quyết, chia làm Bản Tâm, Tĩnh Tâm, Kiên Tâm, Địa Tâm, Thiên Tâm cùng cấp bậc cao nhất Tiên Tâm.
Lúc trước Hoắc Dĩnh cùng với Nhiếp Vân “song tu”, mượn nhờ Cửu Tâm Liên đột phá Thiên Tâm, đạt tới nửa bước Tiên Tâm, không nghĩ tới thời gian không dài, liền triệt để đột phá, trở thành toàn bộ tông môn, không biết bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ khai phái tông sư ra, cái thứ nhất đạt tới Tiên Tâm cường giả.
- Nha đầu kia, phạm vào thần kinh gì a...
Chứng kiến thật vất vả xử lý xong người Tĩnh Thiên Tông, Hoắc Dĩnh liền xông lại, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoắc Dĩnh không phải Thánh nữ lạnh lùng, cái gì cũng không quan tâm sao? Như thế nào đột nhiên chiến đấu với mình?
Trong nội tâm bất đắc dĩ, bàn tay Nhiếp Vân đẩy về phía trước, một cổ lực lượng sền sệt gào thét vọt tới, ngăn trở công kích của đối phương, đồng thời miệng há ra, Tiên Âm ngưng tụ thành một dây nhỏ, truyền đưa tới.
- Ta là Nhiếp Vân!
Không có biện pháp, lại không thể đả thương nàng, chỉ có thể cho thấy thân phận.
- Nhiếp Vân?
Hoắc Dĩnh chấn động, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên càng thêm trầm thấp.
- Hừ, đăng đồ tử vô sỉ, chẳng lẽ thực cho rằng Hoắc Dĩnh ta dễ bắt nạt sao? Nhận lấy cái chết!
Nương theo hừ nhẹ, uy lực của kiếm quang đại thịnh.
- Nàng này!
Thấy Hoắc Dĩnh nghe được danh tự của mình, ngược lại càng thêm kịch liệt, Nhiếp Vân phiền muộn, lần nữa truyền âm, lần này chỉ dùng thanh âm của mình nói ba câu.
- Lạc Thiên Ma Tôn, U Minh Tam Xoa Kích, chữa thương!
- Ngươi... Thật sự là Nhiếp Vân?
Nghe được ba câu này, Hoắc Dĩnh diệt hết sát tâm, thân thể mềm mại chấn động, ngừng lại.
Sự tình của nàng cùng Nhiếp Vân, thiên hạ biết rõ, mới vừa rồi còn cho rằng thiếu niên trước mắt này cố ý nói ta là Nhiếp Vân đùa giỡn nàng, hiện tại xem ra, có lẽ là sự thật.
Dù sao, mặc dù đối với bên ngoài tuyên bố Nhiếp Vân là nam nhân của mình, nhưng quá trình hai người quen biết, lại chưa bao giờ nói qua, cũng không có người biết rõ, có thể thoáng một phát nói ra những chuyện này, trừ mình ra chính là Nhiếp Vân.
- Không thể giả được!
Nhiếp Vân nói.
- Cái này...
Nghe được thoại ngữ khẳng định như thế, Hoắc Dĩnh ngừng lại.
Cũng khó trách nàng nghi hoặc, mấy tháng trước thời điểm mới quen Nhiếp Vân, thực lực của hắn cực thấp, mà bây giờ, đối mặt cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong cũng có thể thong dong đánh bại, hơn nữa lăng không nhiều ra nhiều thiên phú đặc thù như vậy, đổi lại là ai, cũng không thể tin được.
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ Hoắc Dĩnh thực cùng Vân Phong này có gian tình?
- Khí thế hung hung chỉ là bộ dáng mà thôi, ngươi xem, còn không có động thủ, liền ngừng lại!
- Cái gì Thánh nữ, cũng chả có gì đặc biệt...
Hoắc Dĩnh thét chói tai bay ra đám người, công kích còn chưa tới trước mặt đối phương liền bỏ dở nửa chừng, để cho tất cả mọi người sững sờ tại nguyên chỗ, lập tức xì xào bàn tán.
Trước kia thất nữ hội tụ, sáng rọi kinh nhân, mỗi người đều thèm thuồng, mà khi biết những nữ nhân này đều ưa thích một nam nhân, trong nội tâm lại bay lên ý ghen ghét.
Ghen ghét là đáng sợ nhất, tuy Hoắc Dĩnh cái gì cũng không làm, nhưng ở trong mắt mọi người, đứng núi này trông núi nọ, có hôn ước với Di Hoa lại dây dưa với Nhiếp Vân. Dây dưa với Nhiếp Vân, lại cấu kết với Vân Phong này...
Như vậy trải qua, hình tượng Thánh nữ ở trong suy nghĩ bọn hắn liền giảm bớt đi nhiều, là dâm phụ chẳng biết xấu hổ, ngươi lại xinh đẹp thì như thế nào?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1107: Luyện hóa Tĩnh Thiên Tông Chưởng Giáo ấn (2)
7.2/10 từ 35 lượt.