Vô Tận Đan Điền
Chương 1055: Ta cũng có! (2)
- Không tin cũng đã chậm, chết đi!
Sóng tinh thần chấn động lan tràn qua, hai chiêu Vô Thượng đại kiếm thuật dùng hợp trên không trung, tạo thành một thanh kiếm khí sắc bén xé rách không trung. Không chút lưu tình bổ vào trên người Vân Huyên.
Phanh!
Vân Huyên bị một kiếm chém thành hai nửa, từ đầu đến chân, không có chút đình trệ nào.
Bất quá, cũng không có máu tươi bắn tung toé ra. Ngược lại bóng người này còn như ảo ảnh chậm rãi tiêu tán.
- Hừ, để ta xem ngươi có bao nhiêu lực lượng để duy trì thứ này!
Dường như đã sớ biết rõ sẽ có tình huống này, trên mặt Nhiếp Vân không có bất kỳ uể oải nào. Bàn tay khẽ, lần nữa đem kiếm khí dung hợp chộp lại, sau đó lại quay người đâm ra.
Thu hồi công kích đánh ra, sau đó lại đánh ra ngoài. Loại năng lực khủng bố này chỉ sợ cũng chỉ có thiên phú Nguyên Khí sư mới có thể làm được. Nếu đổi lại là người bình thường. Chỉ tính riêng lực phản chấn cũng đủ để khiến cho bản thân ăn đủ.
Chỉ là uy lực chiêu này không ngờ so với vừa rồi đã giảm bớt không ít. Bất quá vẫn lợi hại hơn một chiêu Vô Thượng đại kiếm thuật nhiều.
- Ngươi... Làm sao có thể phát hiện ra được ta?
Kiếm khí đâm về một phía Vân Huyên đang lơ lửng không trung, nhìn thấy Nhiếp Vân nhanh như vậy đã kịp phản ứng, nàng kinh ngạc lên tiếng.
- Loại chiêu số này thi triển một lần là được rồi, nếu lại thi triển sẽ không còn tác dụng nữa!
Miệng thấp giọng hô, kiếm khí cũng không ngừng lại, chỉ trong giây lát đã đi tới trước mắt Vân Huyên.
Tuy rằng không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho công kích đánh vào hư không. Người biến thành ảo ảnh. Nhưng mà Nhiếp Vân biết rõ, thứ này cũng cần năng lượng duy trì, chỉ cần liên tục đánh tan mấy lần. Cho dù Vân Huyên có lợi hại hơn thì cũng sẽ bị đánh chết.
- Đáng giận! Phượng Hoàng chi dực, đi!
Biết rõ lời nói của Nhiếp Vân là thật, hắn có thể phát hiện ra mình một lần, thì nhất định có thể phát hiện ra lần thứ hai. Chiêu thức lợi dụng ảo ảnh đánh lén đã không còn hiệu quả. Sắc mặt Vân Huyên trầm xuống, trên lưng đột nhiên sinh ra một đôi cánh cực lớn. Sưu một cái đã xuất hiện cách đó vài trăm trượng, tránh thoát một kích trí mạng.
Hai người liên tiếp giao thủ, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa hô hấp, khiến cho mọi người nhìn vào cảm thấy hoa mắt.
- Nhiếp Vân, hiện tại ta phải thừa nhận ngươi là thiên tài trong thiên tài. Bất quá, muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy đâu. Ta có Phượng Hoàng chi dực, tốc độ cực nhanh, có thể so với Tam Thiên Thanh Vân Đạo của Thanh Vân tông. Ta đã ở thế bất bại, ngay cả người của ta ngươi cũng không đuổi kịp thì sao có thể giết chết chứ?
Muốn giết đối thủ thì đầu tiên phải đuổi theo kịp, ngay cả người cũng không đuổi kịp thì sao có thể giết được chứ?
Hai cánh của Vân Huyên khẽ múa, đứng trên không trung, giống như Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên, không ngờ lại ở thế bất bại.
Phượng Hoàng chi dực có thể so với Tam Thiên Thanh Vân Đạo, nàng không tin thiếu niên trước mắt này có thể đuổi kịp mình.
- Phượng Hoàng chi dực? Không ngờ Vân Huyên này có vật như vậy? Nhất định tôn chủ không giết được nàng rồi.
Hồng Y trưởng lão nhìn Vân Huyên vẻ mặt lạnh lẽo trên không trung, đồng tử co rút lại.
- Phượng Hoàng chi dực? Đó là cái gì vậy?
Hoàng Y trưởng lão sững sờ.
U Minh hoàng tộc, Phượng Hoàng chi dực là thứ thuộc về bí mật, cho dù là cấp bậc như Hoàng Y trưởng lão cũng không rõ ràng cho lắm.
- Ta cũng chỉ may mắn từ một lần kỳ ngộ mới biết được, Phượng Hoàng chi dực là thứ mà chỉ có U Minh hoàng tộc mới có. Hai cánh khẽ vỗ, ngao du chín vạn dặm, tốc độ cực nhanh, đệ nhất thiên hạ. Mà ngay cả Tam Thiên Thanh Vân Đạo cra Thanh Vân tông, nếu như không phải do Thiên Hành sư thi triển, chỉ sợ cũng không thể đuổi kịp được!
Sắc mặt Hồng Y trưởng lão ngưng trọng nói:
- Giao thủ với nàng, ngay cả bóng người của nàng cũng không đuổi kịp, như vậy còn đánh cái gì nữa? Xem ra hôm nay muốn giết chết Vân Huyên này là chuyện không có khả năng a.
- Ngao du chín vạn dặm, đệ nhất thiên hạ?
Đám người Hoàng Y trưởng lão nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Tuy rằng bọn hắn cũng không biết U Minh hoàng tộc là cái gì, nhưng mà bốn chữ đệ nhất thiên hạ này vẫn có thể nghe hiểu được. Đã dám nói như ra vậy, tốc độ cực nhanh, nhất định đã vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, khó có thể truy kích.
Tốc độ nhanh như vậy, tông chủ còn muốn giết nàng. Như vậy có thể thành công nữa sao?
- Thế bất bại? Quả thực tốc độ của Phượng Hoàng chi dực rất nhanh, nhưng mà thật sự ngại quá...
Nói đến đây thân thể Nhiếp Vân chấn động, một đôi cánh thất thải xuất hiện ở sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ, mang theo thanh âm vạn điểu triều bái.
- Thứ đồ chơi này, ta cũng có!
Hai cánh lóe lên Nhiếp Vân đã xuất hiện ở trước mặt Vân Huyên, tay đánh ra một quyền, trên không trung vang vọng phạm âm không ngừng.
- tâm vượn nhún, yên tĩnh tiêu tan, thần tán không tụ, phiền não, bao hàm, chết, thiên tử xâm nhập, nếu có thể xem pháp như huyễn tương người, là người tắc thì có thể phá hư Âm Ma, như gặp chư pháp tất là không tương, là người tắc thì có thể xấu phiền não ma..
Phạm Âm hóa thành một ánh mắt cực lớn, lơ lửng trên không trung, chỉ cần nhìn vào một cái cũng sẽ khiến cho đầu óc choáng váng, thân thể đình trệ khó đi.
Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương quyền, kim cương trừng mắt!
- Cái gì? Ngươi... Sao ngươi cũng có Phượng Hoàng chi dực! Không có khả năng, điều này không có khả năng!
Nhìn thấy trong nháy mắt Nhiếp Vân đã xuất ở trước mặt, rốt cục sắc mặt của Vân Huyên cũng thay đổi.
Nàng cảm thấy khi Nhiếp Vân nhìn thấy tốc độ của mình sẽbất lực, bất đắc dĩ, không có cách nào truy kích. Nàng cũng từng nghĩ Nhiếp Vân sẽ tuyệt vọng chỉ có thể để mặc cho nàng tiêu sái rời đi. Nàng cũng nghĩ tới nhiều loại khả năng, thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới thiếu niên này cũng có Phượng Hoàng chi dực.
Không phải đôi phương chỉ có ma dực đen kịt thôi sao? Sao lại cũng giống như nàng, có được Phượng Hoàng chi dực?
Chẳng lẽ cũng là người của U Minh hoàng tộc?
Không đúng, người của U Minh hoàng tộc chỉ có nữ tử, mới có thể phát huy ra uy lực Phượng Hoàng chi dực hoàn mỹ. Mà nhìn bộ dáng của Nhiếp Vân, Phượng Hoàng chi dực vận chuyển hoàn mỹ, không có chút trở ngại nào. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Vô Tận Đan Điền
Sóng tinh thần chấn động lan tràn qua, hai chiêu Vô Thượng đại kiếm thuật dùng hợp trên không trung, tạo thành một thanh kiếm khí sắc bén xé rách không trung. Không chút lưu tình bổ vào trên người Vân Huyên.
Phanh!
Vân Huyên bị một kiếm chém thành hai nửa, từ đầu đến chân, không có chút đình trệ nào.
Bất quá, cũng không có máu tươi bắn tung toé ra. Ngược lại bóng người này còn như ảo ảnh chậm rãi tiêu tán.
- Hừ, để ta xem ngươi có bao nhiêu lực lượng để duy trì thứ này!
Dường như đã sớ biết rõ sẽ có tình huống này, trên mặt Nhiếp Vân không có bất kỳ uể oải nào. Bàn tay khẽ, lần nữa đem kiếm khí dung hợp chộp lại, sau đó lại quay người đâm ra.
Thu hồi công kích đánh ra, sau đó lại đánh ra ngoài. Loại năng lực khủng bố này chỉ sợ cũng chỉ có thiên phú Nguyên Khí sư mới có thể làm được. Nếu đổi lại là người bình thường. Chỉ tính riêng lực phản chấn cũng đủ để khiến cho bản thân ăn đủ.
Chỉ là uy lực chiêu này không ngờ so với vừa rồi đã giảm bớt không ít. Bất quá vẫn lợi hại hơn một chiêu Vô Thượng đại kiếm thuật nhiều.
- Ngươi... Làm sao có thể phát hiện ra được ta?
Kiếm khí đâm về một phía Vân Huyên đang lơ lửng không trung, nhìn thấy Nhiếp Vân nhanh như vậy đã kịp phản ứng, nàng kinh ngạc lên tiếng.
- Loại chiêu số này thi triển một lần là được rồi, nếu lại thi triển sẽ không còn tác dụng nữa!
Miệng thấp giọng hô, kiếm khí cũng không ngừng lại, chỉ trong giây lát đã đi tới trước mắt Vân Huyên.
Tuy rằng không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho công kích đánh vào hư không. Người biến thành ảo ảnh. Nhưng mà Nhiếp Vân biết rõ, thứ này cũng cần năng lượng duy trì, chỉ cần liên tục đánh tan mấy lần. Cho dù Vân Huyên có lợi hại hơn thì cũng sẽ bị đánh chết.
- Đáng giận! Phượng Hoàng chi dực, đi!
Biết rõ lời nói của Nhiếp Vân là thật, hắn có thể phát hiện ra mình một lần, thì nhất định có thể phát hiện ra lần thứ hai. Chiêu thức lợi dụng ảo ảnh đánh lén đã không còn hiệu quả. Sắc mặt Vân Huyên trầm xuống, trên lưng đột nhiên sinh ra một đôi cánh cực lớn. Sưu một cái đã xuất hiện cách đó vài trăm trượng, tránh thoát một kích trí mạng.
Hai người liên tiếp giao thủ, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa hô hấp, khiến cho mọi người nhìn vào cảm thấy hoa mắt.
- Nhiếp Vân, hiện tại ta phải thừa nhận ngươi là thiên tài trong thiên tài. Bất quá, muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy đâu. Ta có Phượng Hoàng chi dực, tốc độ cực nhanh, có thể so với Tam Thiên Thanh Vân Đạo của Thanh Vân tông. Ta đã ở thế bất bại, ngay cả người của ta ngươi cũng không đuổi kịp thì sao có thể giết chết chứ?
Muốn giết đối thủ thì đầu tiên phải đuổi theo kịp, ngay cả người cũng không đuổi kịp thì sao có thể giết được chứ?
Hai cánh của Vân Huyên khẽ múa, đứng trên không trung, giống như Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên, không ngờ lại ở thế bất bại.
Phượng Hoàng chi dực có thể so với Tam Thiên Thanh Vân Đạo, nàng không tin thiếu niên trước mắt này có thể đuổi kịp mình.
- Phượng Hoàng chi dực? Không ngờ Vân Huyên này có vật như vậy? Nhất định tôn chủ không giết được nàng rồi.
Hồng Y trưởng lão nhìn Vân Huyên vẻ mặt lạnh lẽo trên không trung, đồng tử co rút lại.
- Phượng Hoàng chi dực? Đó là cái gì vậy?
Hoàng Y trưởng lão sững sờ.
U Minh hoàng tộc, Phượng Hoàng chi dực là thứ thuộc về bí mật, cho dù là cấp bậc như Hoàng Y trưởng lão cũng không rõ ràng cho lắm.
- Ta cũng chỉ may mắn từ một lần kỳ ngộ mới biết được, Phượng Hoàng chi dực là thứ mà chỉ có U Minh hoàng tộc mới có. Hai cánh khẽ vỗ, ngao du chín vạn dặm, tốc độ cực nhanh, đệ nhất thiên hạ. Mà ngay cả Tam Thiên Thanh Vân Đạo cra Thanh Vân tông, nếu như không phải do Thiên Hành sư thi triển, chỉ sợ cũng không thể đuổi kịp được!
Sắc mặt Hồng Y trưởng lão ngưng trọng nói:
- Giao thủ với nàng, ngay cả bóng người của nàng cũng không đuổi kịp, như vậy còn đánh cái gì nữa? Xem ra hôm nay muốn giết chết Vân Huyên này là chuyện không có khả năng a.
- Ngao du chín vạn dặm, đệ nhất thiên hạ?
Đám người Hoàng Y trưởng lão nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Tuy rằng bọn hắn cũng không biết U Minh hoàng tộc là cái gì, nhưng mà bốn chữ đệ nhất thiên hạ này vẫn có thể nghe hiểu được. Đã dám nói như ra vậy, tốc độ cực nhanh, nhất định đã vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, khó có thể truy kích.
Tốc độ nhanh như vậy, tông chủ còn muốn giết nàng. Như vậy có thể thành công nữa sao?
- Thế bất bại? Quả thực tốc độ của Phượng Hoàng chi dực rất nhanh, nhưng mà thật sự ngại quá...
Nói đến đây thân thể Nhiếp Vân chấn động, một đôi cánh thất thải xuất hiện ở sau lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ, mang theo thanh âm vạn điểu triều bái.
- Thứ đồ chơi này, ta cũng có!
Hai cánh lóe lên Nhiếp Vân đã xuất hiện ở trước mặt Vân Huyên, tay đánh ra một quyền, trên không trung vang vọng phạm âm không ngừng.
- tâm vượn nhún, yên tĩnh tiêu tan, thần tán không tụ, phiền não, bao hàm, chết, thiên tử xâm nhập, nếu có thể xem pháp như huyễn tương người, là người tắc thì có thể phá hư Âm Ma, như gặp chư pháp tất là không tương, là người tắc thì có thể xấu phiền não ma..
Phạm Âm hóa thành một ánh mắt cực lớn, lơ lửng trên không trung, chỉ cần nhìn vào một cái cũng sẽ khiến cho đầu óc choáng váng, thân thể đình trệ khó đi.
Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương quyền, kim cương trừng mắt!
- Cái gì? Ngươi... Sao ngươi cũng có Phượng Hoàng chi dực! Không có khả năng, điều này không có khả năng!
Nhìn thấy trong nháy mắt Nhiếp Vân đã xuất ở trước mặt, rốt cục sắc mặt của Vân Huyên cũng thay đổi.
Nàng cảm thấy khi Nhiếp Vân nhìn thấy tốc độ của mình sẽbất lực, bất đắc dĩ, không có cách nào truy kích. Nàng cũng từng nghĩ Nhiếp Vân sẽ tuyệt vọng chỉ có thể để mặc cho nàng tiêu sái rời đi. Nàng cũng nghĩ tới nhiều loại khả năng, thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới thiếu niên này cũng có Phượng Hoàng chi dực.
Không phải đôi phương chỉ có ma dực đen kịt thôi sao? Sao lại cũng giống như nàng, có được Phượng Hoàng chi dực?
Chẳng lẽ cũng là người của U Minh hoàng tộc?
Không đúng, người của U Minh hoàng tộc chỉ có nữ tử, mới có thể phát huy ra uy lực Phượng Hoàng chi dực hoàn mỹ. Mà nhìn bộ dáng của Nhiếp Vân, Phượng Hoàng chi dực vận chuyển hoàn mỹ, không có chút trở ngại nào. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1055: Ta cũng có! (2)
7.2/10 từ 35 lượt.