Vô Tận Đan Điền

Chương 1050: Nhiếp Vân ra tay (2)

- Thiên Tâm Hàn Độc? Phốc..

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Hồng Y trưởng lão lần nữa phun ra máu tươi, quỳ trên mặt đất không ngừng phát run.

Ngay khi Vân Huyên đả thương hắn cũng đồng thời gieo độc xuống cơ thể của hắn!

Thiên Tâm Hàn Độc là kịch độc cấp bậc giống như Yêu Minh thủy dịch, có thể nói là một trong hai đại kịch độc không ai có thể chữa được trên Phù Thiên đại lục. Một khi trúng, khí hải bị đông kết, không phát huy được thực lực. Cho dù là Phá Không Cảnh đỉnh phong cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, lúc trước Thiên Huyễn trúng chất độc này cho nên mới bị bắt.

Không nghĩ tới loại kịch độc này ở trên người nàng còn có!

- Ha ha, hiện tại mới biết thì đã muộn, các ngươi cũng cùng quỳ xuống cho ta đi!

Đả thương Hồng Y trưởng lão, hai hàng lông mi nhíu chặt củaVân Huyên cũng không có giãn ra, ngược lại càng thêm âm lãnh. Đồng thời bàn tay lật một phen, một cỗ lực lượng mạnh mẽ áp bách phát ra, Tam đại trưởng lão còn chưa có kịp phản ứng thì đã giống như Hồng Y trưởng lão, đồng loạt quỳ xuống mặt đất, mặt mũi mất sạch.

Vốn thực lực bản thân Hoàng Lam Hắc ba đại trưởng lão kém xa Hồng Y trưởng lão, ngay cả Hồng Y cũng bị đánh ngã, đương nhiên bọn hắn càng không phải là đối thủ của nàng.

- Trưởng lão!

Nhìn thấy Tứ đại Vô Thượng trưởng lão bị đánh cho quỳ xuống mặt đất, những trưởng lão, đệ tử ở phía sau đều nắm chặt tay. Lửa giận trong lòng dâng lên, có cảm giác như phổi cũng sắp nổ tung.


Vô Thượng trưởng lão, tồn tại tôn quý nhất trong tông môn không ngờ lại bị đánh cho quỳ trên mặt đất, loại vũ nhục này thật sự quá lớn!

- Thả bọn họ ra!

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, một bóng người mang theo ý tuyệt sát từ trong đám người lao ra, đâm thẳng về phíaVân Huyên.

Tuy rằng kiếm quang sắc bén, nhưng mà lực lượng thật sự quá yếu. Chỉ nhìn công kích đã biết tối đa chỉ có lực lượng Nạp Hư cảnh sơ kỳ.

- Xuống đây đi!

Vân Huyên cũng không thèm nhìn, lật tay một cái, kiếm quang vỡ vụn, bóng người rơi xuống mặt đất.

Diệp Kiếm Tinh!

Hắn nhìn thấy Tứ đại Vô Thượng trưởng lão chịu nhục cũng chịu không nổi nữa mà trực tiếp lao đến.

- Phế vật, sư thúc ngươi cũng không phải ;à đối thủ của ta, chỉ bằng vào ngươi? Hừ!



- Bảo Nhiếp Vân lấy Thiên Quyền kiếm ra thì ta có thể giải độc giúp ngươi, tha cho ngươi khỏi chết. Nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, hơn nữa...

Ngón tay khẽ nâng cằm Hồng Y trưởng lão lên, Vân Huyên cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ vũ mị.

- Trước khi chết ta còn có thể khiến cho ngươi thân bại danh liệt, trở thành đối tượng vạn người phỉ nhổ. Không có biện pháp tiến vào tế tự chi địa của tông môn!

- Ngươi... Giết ta đi!

Trong Kiếm Thần tông, người có thể đi vào tế tự chi địa cơ hồ đều là đại nhân vật vì tông môn mà chết. Được hậu bối truyền thừa và tán dương, nghe thấy Vân Huyên lại muốn làm bại hoại thanh danh của mình, Hồng Y trưởng lão sắc tức giận, toàn thân run rẩy.

- Ha ha, giết ngươi? Ta sẽ không dễ dàng giết ngươi như vậy!

Vân Huyên nở nụ cười khanh khách.

- Vân Huyên, làm người nên để lại một đường. Bây giờ ngươi đừng có đắc ý, chỉ cần tông chủ trở về, vũ nhục mà ngươi đặt lên trên người chúng ta. Nhất định tông chủ sẽ báo lại toàn bộ, làm cho ngươi thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn!

Hoàng Y trưởng lão nhớ tới đủ loại thần kỳ của thiếu niên kia, hắn thét dài một tiếng.



Nghe được thấy Hoàng Y trưởng lão liên tục nói tới cái tên làm cho nàng chịu thiệt. Nụ cười của Vân Huyên thoáng cái cứng lại g, sắc mặt âm trầm tựa như thâm uyên.

- Khiến cho ta không có biện pháp xoay người? Khẩu khí thật lớn, Vân Huyên, ta cũng muốn nhìn xem ngươi bằng vào cái gì mà dám làm vậy?

Vân Huyên vừa mới dứt lời thì đã có mọt đạo thanh âm rõ ràng vang vọng trong tông môn, thanh âm này đột nhiên nổ tung, lập tức có một chưởng ấn cực lớn phá không đánh tới. Đánh thẳng về phía nàng.

Chưởng ấn này dài bảy tám chục trượng, rộng cũng có hai ba mươi trượng. Còn chưa tới trước mặt đã mang theo lực lượng đập nát thiên địa.

- Dừng lại!

Nhìn thấy chưởng ấn, vẻ mặt tràn ngập đắc ý của Vân Huyên trong chốc lát biến mất, lập tức bị vẻ hoảng sợ thay thế. Nàng quát lên một tiếng, hai tay đồng thời giơ lên nghênh đón.

Ầm ầm!

Tuy rằng nàng am hiểu kiếm thuật, thế nhưng chưởng pháp cũng không yếu. Từ tình huống giao thủ với Hồng Y trưởng lão vừa rồi là có thể nhìn ra được. Lúc này hai tay tung bay, không gian bên trên lần nữa trọng điệp vào một chỗ!

- Tam Thiên Trọng điệp kính? Chuyện này không có khả năng!



Vừa rồi chiến đấu với nàng, tối đa chỉ trọng điệp mấy trăm trọng lực lượng, thiếu chút nữa hắn đã không ngăn cản được. Không ngờ tới Vân Huyên lại có thể liên tục trọng điệp ba ngàn trọng!

Ba ngàn trọng lực lượng, cho dù đối phương giống hắn, cũng là bán bộĐan Điền Huyệt Khiếu cảnh thì cũng sẽ không ngăn cản nổi, bị đánh chết.

Đáng sợ!

Làm sao nàng ta có thể luyện thành công kích cường đại như thế chứ? Loại lực lượng này dưới Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh không có đối thủ!

Rầm rầm rầm!

Trong lòng nghĩ vậy, Hồng Y trưởng lão đã nhìn thấy chưởng ấn trên không trung va chạm với Điệp kính của Vân Huyên. Hai cỗ lực lượng tựa như hai ngọn núi lớn va chạm khí lưu cuồng bạo khiến cho không gian chung quanh bị xé rách ra thành từng khe nứt, đen kịt mà dữ tợn.

Răng rắc! Răng rắc!

Chưởng ân cực lớn trên không trung cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, bị Tam Thiên Trọng điệp kính đánh nát. Mà ngược lại uy thế càng ngày càng mãnh liệt, giống như tinh hà trụy lạc, không có cách nào ngăn cản, cứ thế mà đánh xuống phía dưới.

- Phá cho ta!

Đôi mi thanh tú của Vân Huyên nhướng lên, mái tóc đen nhánh phiêu đãng bốn phía, có chút dữ tợn, Hai tay giơ lên, thân thể thẳng tắp, lực lượng trên người điên cuồng tuôn ra ngoài, muốn ngăn cản chưởng ấn đánh xuống.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 1050: Nhiếp Vân ra tay (2)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...