Vợ Quỷ

Chương 28: Kẻ Gác Mộ

Cổ trùng là một cổ thuật bắt nguồn từ Trung Quốc cách đây hàng trăm năm.


Tương truyền vùng Tương Tây năm đó có một học trò nọ, vì quá đau buồn trước cái chết của người con gái mình thương nên đã tự vào vùng núi hiểm độc, bắt về rất nhiều trùng, bỏ vào hũ sành để chúng tự cắn xé lẫn nhau. Những con trùng độc còn lại sẽ là những con hung hãn nhất, được nuôi bằng máu tươi và cỏ độc trong bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong bốn mươi chín ngày đó, ngày nào học trò kia cũng thắp hương trước cái hũ sành. Chính vì thế, những cổ trùng hung hiểm này càng thêm linh tính, cứ tới đêm là phát ra quầng sáng xanh nhạt.


Đêm trăng rằm, vị học trò nọ ôm cổ trùng tới bên mộ của cô gái trẻ xấu số kia. Anh ta dùng xẻng, bắt đầu đào bới ngôi mộ. Quan tài mở ra, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên trong không trung. Thi thể cô gái nọ đã bắt đầu phân hủy, giòi bọ lúc nhúc nhìn vô cùng khiếp đảm. Ấy vậy mà vị học trò như điên dại, ánh mắt đầy si mê, anh ta đổ cổ trùng vào quan tài. Trong đêm tối, cổ trùng phát ra ánh sáng xanh lét rờn rợn, từ từ trườn vào trong thi thể của cô gái.


Khoảng một canh giờ sau, giòi bọ đã bị cổ trùng ăn sạch. Gió lạnh thổi đến, thi thể của cô gái kia bắt đầu cử động. Trước ánh mắt đầy phấn khích của vị học trò, cỗ thi thể cứng ngắc ngồi dậy. Trên gương mặt đã phân hủy quá nửa kia, đôi mắt cô gái giống như trùng độc, phát ra màu xanh u tối. Vị học trò vội vã lắc chiếc chuông đồng trên tay, mỗi lần chuông vang lên, thi thể kia lại chậm rãi bước về phía trước một bước. Dưới ánh trăng, con đường làng như trở thành giao lộ âm dương, dẫn đường cho cái xác trở lại nhân thế.


Người trong làng cũng vì chuyện ấy mà trở nên kinh sợ, nhiều lần khuyên nhủ vị học trò kia không thành, họ đành mời pháp sư cao tay đến. Vị pháp sư liền nói: "Âm khí nơi này đã quá nặng rồi, ắt hẳn những con trùng độc kia càng ngày càng trở nên linh tính và hung hãn. Người tạo cổ trùng là trái với đạo trời, nếu không nhanh chóng tiêu hủy cái xác, thì hậu quả sẽ khôn lường."


Dân làng nghe pháp sư nói thế, trong đêm tối cầm gậy đuốc tới nhà vị học trò. Họ trói anh ta lại rồi dùng đuốc thiêu rụi cái xác. Thi thể kia tuy bất động nhưng lại phát ra tiếng kêu the thé ai oán, đôi mắt xanh lét trừng lên nhìn đám người trước mặt. Sau khi thi thể bị thiêu rụi liền lộ ra xác của cổ trùng dưới mặt đất, vị pháp sư kia liền đem chúng đến trước mặt cậu học trò, nói: "Thứ ngươi đang cố giữ trong nhà không phải cô nương kia nữa, mà chính là tà ma ngoại đạo. Chúng sẽ hút dần sinh khí trên người ngươi, tiêu khiển ngươi khiến ngươi gây ra nhiều tội ác." Dứt lời ông ta đem xác trùng cổ đặt vào một lư hương, dán bùa yểm chôn sâu dưới lòng đất để linh khí của chúng không còn hại người.


Nhưng vị học trò đó sau nhiều ngày ở với cỗ thi thể vốn đã mang oán khí trên người, thần trí càng lúc càng trở nên rối loạn. Anh ta vào sâu trong núi, dùng máu của chính bản thân nuôi hàng loạt cổ trùng. Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, cổ trùng vì máu tanh cùng oán khí càng trở nên hung hãn. Vị học trò kia đem trùng trở lại ngôi làng, thả chúng ở khắp nơi. Hậu quả, cả một ngôi làng, người thì điên điên dại dại, kẻ thì toàn thân thối rữa...


Còn học trò kia, anh ta đem thuật nuôi cổ trùng đi khắp vùng Tương Tây tìm vị pháp sư để báo thù. Nhưng cuối cùng người thì không tìm được, mà phải dùng máu nuôi cổ trùng đến kiệt sức mà chết.


Nói về cổ thuật này thì có rất nhiều dị bản khác nhau, nhưng tất cả đều xoay quanh đại kết cục bi thảm. Chính vì thế, đây được xem là thứ tà thuật cấm, kẻ nào dùng hoặc cất giấu đều bị xử trảm.


Những pháp sư của bộ tộc Mao Khê đã dựa vào cổ thuật đó mà tu luyện một loại tà thuật riêng. Bọn họ nhốt những con mèo đen đang mang bầu lại với nhau, không cho chúng ăn uống mà để chúng tự cắn xé đến chết. Con mạnh nhất sẽ được giữ lại, nuôi bằng máu và thịt tươi. Đến ngày gần sinh nở, những con mèo này sẽ bị mổ bụng sống lấy bào thai, phần đầu bị vặt bỏ và thiêu rụi tránh oán niệm quay lại quậy phá.


Cũng tương tự như vậy đối với những cô gái trẻ đang mang thai, nhưng thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn bội lần. Bộ tộc này bắt giết chết cả gia đình những cô gái này trước mặt họ, đánh gãy chân tay của họ và giam cầm trong một cái giếng sâu không thấy ánh sáng. Hàng ngày sẽ có người đưa máu tươi và thịt mèo đen xuống để ép họ phải ăn. Dần dần những cô gái này càng trở nên hung dữ, hai mắt trợn trừng đầy sát khí và oán hận. Kẻ thì phát điên, người thì gào thét, tìm cách tự tử nhưng đều không thành. Đến ngày sinh nở, họ bị ép uống nuốt một loại cổ trùng cực độc vào trong người rồi mổ sống, lấy đứa bé ra ngoài.


Những đứa bé ấy sau này sẽ trở thành vật hiến tế.


Lại nói đến những cô gái kia sau khi bị mổ sống, họ bị pháp sư đặt những bào thai mèo đen vào trong bụng và khâu lại. Bào thai này chưa chết hẳn, nhưng sẽ hòa hợp với linh khí của cổ trùng cũng như oán niệm của vật chủ là những cô gái trẻ kia, phát triển thành một loại tà thuật cực kỳ hung ác. Bọn chúng chính là thi cổ.


"Thi cổ không hẳn là còn sống, nhưng chúng bị điều khiển bởi cổ trùng." Nhà sư vẫn ngồi khoanh chân dựa vào vách đá, mắt nhắm nghiền. "Bọn chúng không phải mạnh nhất, nhưng hung hiểm gấp trăm lần Lệ Quỷ."


Lão Trư nghe xong vẫn chưa hết bàng hoàng, mãi mới hằn học thốt lên. "Các người cũng ác vừa thôi chứ, còn treo thi thể người ta lủng lẳng ở cái giếng trời này làm gì?"



Ánh mắt nhà sư u tối nhìn vào thông đạo phía sau lưng Trương Mỹ Linh. Ông nói: "Đương nhiên là để canh cửa rồi."


Hóa ra những chữ khắc trên cánh cửa đá ban nãy chính là thuật chú để mở đường tới lăng mộ, cũng như khởi động tà thuật của bộ tộc Mao Khê trong địa đạo này. Hèn nào lúc Lão Trư ngó lên giếng trời vẫn không hề hấn gì, cho đến khi nhà sư bắt đầu chậm rãi chạm vào cánh cửa.


"Nếu vậy thì đây không phải thuật chú mà pháp sư Mao Khê nào cũng có đủ pháp lực để thi triển." Trương Mỹ Linh cầm khẩu súng lên, từ từ chĩa nòng súng về phía nhà sư. "Ông là Miến, đúng chứ?"


Ngọc Út bên cạnh giật mình, nàng hoang mang nhìn Trương Mỹ Linh.


Làn khí âm lạnh lẽo thổi từ thông đạo ập tới, nhà sư thở dài. "Năm đó, trận pháp Truy hồn khởi động, cháu nghĩ một mình ông Ba có thể phá được nó ư?" Ông từ từ vạch cổ tay lên, giọng nói đầy mệt mỏi. "Cũng không hẳn là trận Truy hồn, mà nó còn hung ác nhiều hơn thế."


Dưới ánh đèn pin, vết bỏng kéo dài từ cổ tay cho tới tận bả vai của nhà sư nổi lên, vằn đỏ trông vô cùng khiếp hãi. "Đầu những năm bảy mươi, Mao Khê đã tìm đủ mọi cách để khôi phục lại quyền lực. Họ tập hợp các pháp sư còn lại, nhưng bởi không có Kẻ kế thừa, nên buộc phải dùng trận Truy hồn để tìm lại linh hồn tà ác nhất."


Trương Mỹ Linh rơi vào chấn động. Cô buông khẩu súng, khó khăn lắm mới kéo kéo khóe miệng. "Hai người đã gặp Bà Phát Thọ nhỉ?"


Nhà sư gật đầu, ông ta kéo ống tay áo xuống, gương mặt không rõ loại cảm xúc. "Kẻ kế thừa trăm năm mới có một người. May mắn thay, ta không nằm trong số đó."


"Vậy ông Ba, cũng là người của bộ tộc Mao Khê ư?" Lão Trư trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.


Đến đây, nhà sư chợt bật cười. Ông đứng dậy phủi phủi bộ áo cà sa, đoạn đem tràng hạt trên tay quấn mấy vòng rồi đáp: "Ông Ba ư? Chỉ là một thầy thuốc già thôi."


"Cũng có nghĩa là từ lúc đó, Ngọc Út mới bị đánh thức đúng chứ?"


"Ta nghĩ vậy."


Trương Mỹ Linh dù bán tín bán nghi, nhưng những lời của nhà sư nói không phải là không có lý. Khi đó, Bà Phát Thọ cũng từng nói với cô, bà ta đã gặp ông Ba ở trong một trận pháp khá lâu trước đây. Nếu là một trận pháp Truy hồn, thì chắc chắn cũng không thể một mình phá trận. Và lại, nhìn vết sẹo trên tay nhà sư kia thì trận pháp họ từng vào còn hung hiểm hơn nhiều, có lẽ do những pháp sư cao tay bày trận.


Trương Mỹ Linh nắm lấy tay Ngọc Út, bàn tay nàng lạnh ngắt khẽ run lên. Cô chăm chú nhìn nàng, thấy nàng bối rối lảng tránh ánh mắt của cô. Trong lòng không tránh được muộn phiền, cô thở dài hỏi: "Có phải chị đã nhớ ra chuyện gì rồi hay không?"


"Mình à..." Nàng khẽ cúi đầu, hình như có một chút tủi hờn ở dưới hàng mi cong cong. "Có phải em đã rất mệt mỏi vì chị hay không? Chị không cần em làm bất cứ điều gì cho chị cả, chị chỉ mong chúng ta hãy thật hạnh phúc cùng nhau."



"Út nghĩ em không muốn điều đó hay sao? Nhưng trong lòng em luôn có khúc mắc, làm sao em có thể yên ổn được đây?"


Trương Mỹ Linh đến tận giờ vẫn muốn biết, bản thân mình rốt cuộc là như thế nào trong chuyện này. Hơn nữa, người nàng thương và chờ đợi, vốn dĩ đâu phải là cô...


Nàng ngẩng mặt, con ngươi trong veo đã ngập ánh nước. "Mình luôn nghi ngờ tình cảm của chị sao?"


"Út bảo em phải làm sao đây? Em thương chị nhiều như vậy đấy, nhưng trong lòng em lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nếu Út đã nhớ ra tất cả, thì cũng nên nói với em một câu chứ. Dù sao..." Trương Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô thu tay về, bóp bóp đỉnh đầu. Lặng một lúc mới ảo não lên tiếng, "Dù sao, em cũng đâu phải Na."


Gương mặt nàng thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền chuyển sang đau lòng. Nàng nhẹ day hai huyệt thái dương của Trương Mỹ Linh, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ mình?"


Mà bên cạnh, Lão Trư vẫn đang nhìn Trương Mỹ Linh bằng ánh mắt quái dị. Hắn nhặt khẩu súng lên, đoạn rọi đèn pin về phía trước mà nói, "Mày có thể đợi đến lúc ra khỏi nơi này, rồi cãi nhau với vợ mày sau được không em? Trông mày bây giờ còn kinh dị hơn mấy cái thi cổ ban nãy."


Không ai nói với ai thêm lời nào, lặng lẽ tiến vào thông đạo phía trước. Vẫn là nhà sư dẫn đầu, nhưng lần này ông đi rất chậm, còn bảo bọn họ không chạm vào hai bên vách thông đạo. Rọi đèn pin lên chỉ thấy những hình khắc đôi mắt mèo đỏ rực, không giống những chữ viết bên ngoài hang động kia.


Càng đi càng cảm thấy sau lưng như có người theo dõi, Trương Mỹ Linh mấy lần ngoái lại nhìn, nhưng tuyệt nhiên chỉ có bóng tối dày đặc.


Đột nhiên Lão Trư phía trước giật mình, hốt hoảng lùi về đằng sau, đạp trúng vào chân của Trương Mỹ Linh. Cô ngã ngửa, hậm hực quát. "Ông điên à? Tự dưng làm sao đấy?"


Ngọc Út vội vàng đỡ lấy Trương Mỹ Linh. "Mình ơi, em không sao chứ?" Rồi nàng ngước nhìn con mắt đỏ rực trên vách hang nơi mà cô vừa ngã nhà xuống, hàng lông mày nhíu lại. "Con mắt này không bình thường."


"Rõ ràng ban nãy anh thấy nó cử động đấy!"


Nghe Lão Trư nói vậy, Trương Mỹ Linh cũng ngoái lại nhìn đôi mắt trên vách hang. Từ trong con ngươi của nó bỗng lộ ra một cái chấm đen nhọn hoắt, nhờ cái màu đỏ quái dị kia mà nó như loáng lên trong bóng tối. Cũng vì thế mà nhìn như đôi mắt vô hồn của xác chết, thi thoảng con ngươi đen thẫm khẽ đảo qua đảo lại.


Trương Mỹ Linh bỗng thấy đầu óc mơ hồ. Cô cúi người sát vào cái chấm đen kia, đưa tay định chạm vào nó.


Đột nhiên nhà sư phía trước hô lên: "Cẩn thận, tránh xa nó ra!"


Tiếng quát này khiến ba kẻ đang ngẩn người đằng sau giật mình. Ánh mắt Ngọc Út tối sẫm lại, nàng lẩm bẩm: "Có mê thuật."



Phập.


Một mũi dao sắc nhọn phóng ra từ đôi mắt, găm lên vách hang đối diện. Trương Mỹ Linh trợn mắt, mặt cắt không còn một giọt máu, đến thở còn chẳng dám thở. May thay nhà sư kia đã kịp kéo cô ra khỏi tầm ngắm, nếu không giờ chắc đã nát sọ rồi.


"Chạy mau lên." Ông ta quát rống.


Vừa dứt lời, hàng loạt chấm đen nhọn hoắt đã chồi lên khỏi cái mắt đỏ rực, phóng về phía họ. Tiếng vun vút dội lên trong thông đạo, khiến Trương Mỹ Linh mặt xanh nanh vàng, vội kéo Ngọc Út chạy thục mạng về phía trước.


Lão Trư phản ứng cũng nhanh, thoắt cái đã lôi xẻng công binh, chém lia lịa những mũi dao phóng tới. Hắn vừa chạy vừa đẩy vào lưng Trương Mỹ Linh, thi thoảng cô còn cảm thấy lưỡi dao đen xì sắc bén kia xượt qua tai mình.


Phía trước nhà sư nhanh chóng mở đường. Ông xoay chuỗi tràng hạt trên tay, tạo thành một cái khiên chắn những lưỡi dao đang phóng đến. Không ngờ chuỗi tràng gỗ lại cứng cáp đến vậy. Nghe âm thanh va vào vòng xoáy, cùng những tia lửa tóe lên cũng đủ biết thứ này không hề tầm thường.


Xoạt ---- Ngọc Út bên cạnh hất tung những mũi dao kia. Chúng đập vào vách hang, mạnh đến mức gãy ra làm mấy phần.


Nhưng rõ ràng sức nàng cũng không lại được với hàng loạt những con mắt nhọn hoắt ấy. Trương Mỹ Linh bị đằng sau húc tới, bên cạnh cũng ép sát đến mức toát mồ hôi hột. Cô vừa chạy vừa cởi ba lô, vừa hất những lưỡi dao phóng đến, vừa quật lên những con mắt đỏ rực. "Đ** mẹ mày con chó!" Trương Mỹ Linh trong lúc nguy gấp không bao giờ quên chửi bậy. Cô vung tay ném luôn chiếc ba lô lên con mắt kia. Sức nặng mấy chục cân đập vào, thế mà cũng phá nát cái con ngươi nhọn hoắt trong đôi mắt đỏ rực trên vách hàng. Sắc đỏ cũng từ từ tắt ngấm, trong giây lát con mắt ấy lại chìm vào bóng tối im lìm. Trương Mỹ Linh sững người, nhưng cũng không còn thời gian mà nghi hoặc nữa. Cô hô lên: "Út ơi, phá luôn mấy cái mắt đi."


Chỉ nghe có thế, móng vuốt sắc nhọn của nàng đã chồi ra, giơ tay rạch lên những con mắt bên cạnh. Vết móng tay sâu hoắm chọc thủng cả vào vách đá, rơi lạo xạo xuống mặt thông đạo.


Lão Trư nghe vậy liền làm theo. Hắn lấy xẻng công binh, nhắm đúng cái lỗ dao mà chọc vỡ. Hang đá vôi lại có tác động của con người từ trước, nên dễ dàng bị phạt một đường sâu hoắm. Những con mắt đỏ rực kia cũng dần tắt ngúm.


Nhà sư tối mặt, ông giật chuỗi tràng hạt, những viên gỗ nặng trịch rơi lạch cạch xuống mặt đất. "Chạy hết tốc lực, rõ chưa?" Ông xoay người về phía sau, vung tay ném tràng hạt lên những cái mắt đỏ rực.


Mỗi viên gỗ lao đến, chuẩn xác làm nổ tung con ngươi nhọn hoắt kia.


Thế nhưng dưới chân, mặt đất dần rung chuyển, phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai. Trương Mỹ Linh giật mình nhìn hai bên vách hang, dường như chúng đang co lại mỗi lúc một gần.


"Chạy, mày định để bị ép chết hả em?"


Lão Trư thúc vào lưng Trương Mỹ Linh, không quên lụm lại cái ba lô mà cô mới quăng ban nãy. Cả mấy người họ chạy bán sống bán chết, vậy mà vẫn chưa thấy lối ra khỏi thông đạo.



Đúng là đếch có cái gì dễ dàng hết.


Hai bên vách hang vẫn không ngừng co lại, giờ chỉ đủ rộng cho một người đi. Mấy người họ chạy một hàng dọc, không dám ngoái lại nhìn đằng sau nữa.


"Phía trước có gió lớn, chúng ta sắp ra rồi." Ngọc Út là người dẫn đường, nàng nắm tay Trương Mỹ Linh, kéo cô đi thật nhanh. "Mình ơi, cố lên."


Đúng là cảm nhận được gió rất mạnh phía trước, cả mấy họ càng cắm đầu cắm cổ chạy. Khi vách hang dần co thít lại, Trương Mỹ Linh cuối cùng cũng nhảy ra khỏi thông đạo. Cùng lúc đấy, Lão Trư đằng sau cùng ném ba lô về phía trước, hộc tốc phi ra ngoài.


Nhà sư là người cuối cùng ra khỏi thông đạo. Ông lách người, dùng hết sức chui ra khỏi đó trước khi hai bên vách rầm rầm khép chặt lại.


Mấy người bọn họ ngã lăn ra đất, thở chẳng ra hơi. Trương Mỹ Linh cầm đèn pin rọi lên cái vách đá sừng sững kín bưng trước mặt, tim không khỏi thót lên.


Nếu cái thông đạo mà dài thêm một chút nữa, chắc họ đã bị nghiền nát như tương rồi.


"Đó là lý do ta bảo không nên nhìn hay chạm vào mấy cái mắt đó." Nhà sư ngồi dựa lưng vào một cái cột đá, xem chừng cũng mệt chẳng kém, "Chúng được yểm mê thuật, dễ dàng làm mê muội đầu óc của những kẻ bước vào, chỉ chờ có thế là sẽ xuyên một lưỡi dao vào đầu kẻ đó."


Cũng vì không rõ thông đạo này dài bao xa, nên nhà sư mới không dám bảo mấy người họ phá những con mắt trên vách, sợ xảy ra sự cố thì trở tay không kịp.


"Lúc đầu ta cứ nghĩ bên trong cánh cửa đá là mật thất, nhưng không ngờ lại là một thông đạo khác."


Lúc này Trương Mỹ Linh mới cảm thấy vết thương trên vai ê ẩm. Cô vạch tay áo, thấy mấy vết cào của thi cổ vẫn còn đang rớm máu. Ngọc Út ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ Linh, nàng len lén thăm dò thái độ của cô, sau đó mới dám nhích vào sát bên cạnh. "Bị thi cổ cào như vậy sẽ có tà khí ấy. Để chị giúp mình nha." Dứt lời, nàng chạm vào vết thương trên vai Trương Mỹ Linh, một làn khói đen tanh ngòm thoát ra. Trương Mỹ Linh nhăn mặt, lại thấy nàng thổi phù phù vào cái vết rách ấy. "Mình đau lắm hả? Cố gắng một chút."


"Út sợ em vẫn giận hả?" Cô bật cười, nhìn cái nét mặt nơm nớp của nàng mà chẳng thể nào để bụng nổi.


Nàng nghiêm túc gật đầu. "Dạ, mình đừng cãi nhau nữa nha."


Trương Mỹ Linh ôm nàng vào lòng, thở dài nói: "Em xin lỗi. Út đừng nghĩ ngợi gì cả."


Bọn họ ngồi nghỉ, chia nhau chút lương khô mà nhai rệu cả mồm. Chẳng ai nói với ai thêm lời nào, chỉ muốn mau chóng lại sức vì chẳng biết trong cái địa đạo này còn những gì kinh khủng sắp xảy đến nữa.


Lão Trư giúp Trương Mỹ Linh xử lý qua vết thương. Trong lúc đó thì nhà sư cùng Ngọc Út bắt đầu đi quanh



Vợ Quỷ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vợ Quỷ Truyện Vợ Quỷ Story Chương 28: Kẻ Gác Mộ
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...