Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt
C58: Chuyện ăn uống của thầy phó
Sau khi bọn học sinh xếp hàng xong xuôi, Nguyên Ngải dẫn cả lớp đến chỗ xuất phát.
Lúc chuẩn bị trở về chỗ của giáo viên, cô mới phát hiện thầy Phó cũng ở đây.
Cô đi tới cạnh anh theo phản xạ.
Dù sao, chủ nhiệm lớp đứng kế thầy thể dục lúc kiểm tra môn này cũng đâu có gì lạ.
Nguyên Ngải đứng đó nhìn thời gian, bên tai có tiếng "bắt đầu" của người bên sở giáo dục.
Tiêu Nhân Nhân là học sinh cất bước cuối cùng, con bé sững sờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, vội vàng giơ chân chạy.
So với các loài chim khác, vẹt cú không biết bay nên chạy cũng không phải quá chậm, nhưng bởi vì thân hình béo núc ních, không chạy nhanh nổi, tốc độ vừa lúc trong giới hạn nhân loại bình thường.
Nhóm người bên sở giáo dục lẫn chủ nhiệm Khổng thấy vậy thì rất kinh ngạc.
Người của sở giáo dục không ngờ cả lớp đều khống chế tốc độ rất khá, chủ nhiệm Khổng lại không ngờ hôm nay vẹt cú đã bắt kịp tiết tấu cùng mọi người.
Chạy xong hai vòng, đám học sinh a2 "mệt" đến mức thở hổn hển, một tay chống đầu gối, một tay quạt quạt, tựa như việc chạy bộ làm bọn nhóc rất kiệt sức.
Nguyên Ngải: "..." Cô biết mà, bọn nhỏ làm gì buông tha cô dễ dàng thế được.
Thời điểm xoay người, Nguyên Ngải cảm nhận được bàn tay mình bị người bên cạnh véo khẽ một cái, sau đó nhanh chóng buông ra.
Cô nhìn người nào đó vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như người vừa ấu trĩ véo tay cô không phải anh.
"Cô Nguyên, lớp cô làm tốt lắm! Tất cả đều đạt chuẩn."
Bên sở giáo dục cũng không ý kiến gì với màn biểu diễn cường điệu của bọn trẻ mà chỉ vẫy tay cho qua.
Nghe chủ nhiệm Khổng nói vậy, Nguyên Ngải cũng yên tâm.
"Vừa nãy chủ nhiệm Thu hỏi tôi..." Chủ nhiệm Khổng nói: "Lát nữa cô có muốn ăn trưa cùng bọn họ không? Đồ ăn của bọn họ khá ngon, cô có thể nếm thử."
Nguyên Ngải không hiểu lắm.
Chủ nhiệm Khổng mới giải thích: "Bên sở giáo dục muốn ăn trưa ở đây nên mang theo đầu bếp tới."
Lần trước bọn họ tới đây hình như không dùng bữa trưa, lần này không biết vì sao nhất định phải ăn nên tự mình mang đầu bếp.
"Tôi không đi đâu." Nguyên Ngải rõ ràng không hợp với chủ nhiệm Thu, ở cùng một chỗ không xảy ra chuyện mới là lạ.
Trên bàn cơm, cô không muốn để mình chịu thiệt.
Chủ nhiệm Thu đứng cách đó không xa, nghe vậy mới đi tới đáp: "Lớp của cô Nguyên rất ưu tú."
"Không phải do tôi." Nguyên Ngải nói: "Ưu tú là do bọn trẻ nghiêm túc nỗ lực."
Trên thực tế, ngoại trừ chủ nhiệm Khổng và thầy Hùng, các giáo viên khác đều không được mời.
Còn về thầy Phó, căn bản là không ai dám làm phiền anh.
11 giờ, kiểm tra xong xuôi, cô Ngũ mới biết tin hôm nay không thể đến căn-tin tầng 2 ăn trưa.
"Thật quá đáng!"
Nguyên Ngải cùng cô Ngũ, thầy Nhiếp đi giữa sân trường, thầy Phó cũng đi theo sau.
Cô Ngũ tức phồng má: "Không phải tôi chưa bao giờ xuống tầng 1 ăn trưa, nhưng bọn họ cư xử có khác gì đang coi thường chúng ta đâu."
Thầy Nhiếp nói nhỏ: "Thôi thôi, một hai bữa cơm ấy mà, không cần so đo với bọn họ."
Nguyên Ngải quay đầu nhìn về phía Phó Trăn, anh cũng đang nhìn cô.
"Thầy Phó cũng giận à? Bọn họ không mời thầy cùng ăn sao?" Cô hỏi.
"Lúc trước bọn họ có mời một lần." Phó Trăn nghĩ một lúc: "Bữa ăn không vui vẻ gì, nên sau này bọn họ không mời nữa."
Lúc ấy anh vừa mới tiếp nhận trường học, không biết vì sao bên sở giáo dục cứ nghĩ anh ăn một mình do bị xa lánh, nhất quyết mời anh ăn cùng.
Bữa ăn đó cực kỳ, cực kỳ không vui.
Nghe vậy, Nguyên Ngải đau lòng tưởng rằng anh bị mấy người bên sở giáo dục khinh thường, đám người bọn họ thích chia người thành năm bảy giai cấp, Phó Trăn là thầy thể dục, phỏng chừng bị bọn họ khi dể không thôi.
Cô Ngũ càng nghĩ càng giận, kéo kéo cánh tay Nguyên Ngải: "Vậy mà thầy Hùng dám đồng ý đi ăn cùng bọn họ, cô Nguyên, ba ngày tới cô đừng cho thầy Hùng mượn xe máy điện nữa, à không, bốn ngày cơ."
Nguyên Ngải nhìn cô Ngũ rồi nhìn bạn trai mình, sau đó hỏi: "Cô Ngũ, trong phòng cô có bếp điện bếp từ gì không?"
"Không có."
"Thế cô với thầy Nhiếp về phòng đợi một lát nhé, tôi đi cùng thầy Phó ra ngoài mua ít đồ về nấu lẩu."
Cô Ngũ cùng thầy Nhiếp trở về, tay chân tung tăng như bay: "Há há há lát nữa chúng ta sẽ được ăn lẩu!"
Thầy Nhiếp khẽ nhíu mày: "Ý của cô Nguyên là... chúng ta cùng ăn với thầy Phó, liệu có được không?"
Lúc này, căn tin tầng 2 của trường học chia thành hai khu, một bên dành cho người sở giáo dục tụ tập, một bên dành riêng cho hiệu trưởng Phó.
Có người mới nhìn khu trống bên kia rồi thắc mắc: "Chị Hồ, sao chủ nhiệm của chúng ta không mời hiệu trưởng Phó vậy?"
Cô Hồ đáp lời: "Bởi vì anh ấy không thích chia sẻ đồ ăn với người khác, anh ấy là lão hổ sống đơn độc."
Người mới ngạc nhiên: "Nhưng không phải chị cũng là hổ hay sao? Chị đâu có như vậy."
Cô Hồ cảm nhận chỗ đau của mình bị chọc trúng, chua xót nói: "Chị đây cũng có muốn chia đồ ăn đâu, nhưng chị chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp."
Người mới lập tức xấu hổ không hỏi nữa.
Cô Hồ cũng không muốn đối phương khó xử nên nói thêm: "Hổ cũng có hổ này hổ kia."
Cô Hồ nhìn về bàn ăn trống trãi, trong lòng càng thêm hâm mộ, ước gì mình cũng được như vậy.
Cô mà là hiệu trưởng Phó, đừng hòng cô sống như anh, cô sẽ nắm bắt mọi cơ hội để trèo lên trên, tốt nhất là tới vị trí Yêu Vương, sau đó tìm một gã hổ không dính người để đón mùa xuân.
Không đúng, nếu cô là hiệu trưởng Phó, cô đã có thể đón xuân cùng cô Nguyên.
Cô Hồ chống cằm, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Trước kia thầy Phó thực ra rất được xem trọng, là động vật được quốc gia bảo hộ cấp 1, còn tốt nghiệp đại học Tây Kinh của nhân loại, nhìn thế nào cũng thấy phù hợp với vị trí Yêu Vương đời tiếp theo.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, anh mua lại một trường học, xây thành trường cấp III cho yêu quái, trải qua tháng ngày dưỡng lão.
Cô Hồ còn nhớ lần đầu tiên theo đoàn người của sở giáo dục đến ngôi trường này, mời anh ăn cơm, anh chỉ hỏi: "Xác định?"
Chủ nhiệm Thu còn tưởng vị này ra vẻ lạnh lùng vậy thôi, cho nên không ngừng gật đầu.
Bữa cơm đó, đám người sở giáo dục bọn họ không ăn được chút nào, còn bị bộ dạng lúc ăn của thầy Phó hổ dọa tới nỗi mấy đêm liền đều gặp ác mộng bị loài hổ cắn đứt cổ họng.
Cô Hồ khi ấy cũng là một nàng hổ, rõ ràng là đồng loại, cô vẫn không thể quên nổi dáng vẻ tức giận của thầy Phó, xung quanh giống như tỏa ra ba bốn tia sát khí, cuốn cô vào cơn ác mộng khủng khiếp.
Cứ thế, từ đó về sau, mỗi năm bên sở giáo dục đều tới nơi này, không cần ở lại ăn thì dứt khoát không ăn, còn bắt buộc phải ăn thì sẽ chia làm hai khu.
Một khu dành riêng cho hiệu trưởng Phó, một khu dành cho bọn họ. Ở các trường học khác, người của sở giáo dục nào phải chịu thiệt thòi như vậy, thông thường đều là cùng nhau ăn.
Kỳ lạ là, năm nay hiệu trưởng Phó không tới căn-tin dùng bữa.
Đoạn kịch nhỏ:
Trường mẫu giáo yêu quái hôm nay giảng bài lòng sẻ chia.
Bảo mẫu nhân loại nói với bé hổ con:
"Sau này lớn lên con sẽ có phối ngẫu, tới lúc đó phải biết chia sẻ đồ ăn cho người ta vui, biết chưa."
Bé hổ con thầm nghĩ, đời nào mình cần phối ngẫu, ở một mình không sung sướng sao? Chờ khi nào trưởng thành, mình sẽ mua một tòa núi lớn, sống một mình tự do tự tại.
Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt