Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3493



Chương 3493:


Đột ngột rời khỏi biệt thự nhà họ Trần như vậy có rất nhiều chuyện không kịp chuẩn bị, Trần Hiền chỉ có thể mang theo người đi tới những nơi Trần Mộc Châu đã đi tới mấy ngày nay, cũng may lúc ấy vì muốn để Trần Mộc Châu yên tâm, anh ta cũng coi như khá chú tâm đến những nơi này, Trân Tuấn Tú trong thời gian ngắn hẳn sẽ không thể tìm ra được chỗ này đâu, chậm rãi thở ra một hơi dài, nếu đồ đã tới tay rồi thì đây cũng là lúc anh ta nên ra tay…


Trong biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú đang ở trong phòng đọc sách tức giận đến mức dậm chân, ngàn lần vạn lần đề phòng lại không ngờ được vậy mà tới cuối cùng vẫn để con gái ruột của mình bị người khác bắt đi, mặt của ông ta đỏ lên, gân xanh trên trán giật lên từng nhịp, những vết bùn bẩn trên ống quần cũng không để tâm tới, hiển nhiên là đã hoàn toàn bối rối.



“Chủ tịch, khi cậu chủ rời đi còn mang theo 80% vốn lưu động của tập đoàn Phước Sơn, nếu trong vòng hai ngày không lấy lại được vốn, tập đoàn Phước Sơn cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi là phá sản mà thôi!”


Quản gia tóm tắt toàn bộ tình hình, khàn cả giọng nói với Trân Tuấn Tú.


“Tìm đi, cho người đi tìm, giờ này ngày mai nhất định phải tìm bằng được thằng oắt con nghiệp chướng kia về cho tôi!” Không ngờ lá gan của thằng nhóc kia đã lớn tới như vậy rồi, Trần Tuấn Tú cởi áo khoác ra ném xuống đất, tức giận tới mức thuận tay gạt hết toàn bộ đồ vật trên bàn sách xuống đất.


Mất cả người lẫn của, tình cảnh hiện tại của ông ta sợ là ngay cả Sunrise cũng không bì nổi, đôi tay run run của Trân Tuấn Tú lôi điện thoại ra, vãy tay cho quản gia rời khỏi đó, nuốt một ngụm nước miếng mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc gọi một cuộc điện thoại cho Dương Minh Hạo.


Không giống như bình thường chỉ gọi một lần đã nhấc máy, ước chừng Trần Tuấn Tú phải gọi ba lần người ở bên kia mới nhận cuộc gọi, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Nói!”



“Dương Minh Hạo, chuyện của Trần Hiền hẳn ông đã biết từ sớm rồi chứ! Vì sao không nói với tôi?!” Mọi chuyện của nhà họ Trần nào có thể giấu được Dương Minh Hạo một phân một nhánh, huống chỉ động tác của Trần Hiền lần này lớn như vậy, khi gọi điện thoại, Trần Tuấn Tú tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh lại một chút, hơi suy nghĩ lại một lát lập tức phát hiện trong chuyện này có một vài chỉ tiết thật sự không thích hợp lắm, sợ là quá nửa mọi việc đều do Dương Minh Hạo kia bày mưu tính kế cả rồi.


“Nhà họ Trần có ở trong tay ai thì đối với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau, điều tôi cân chính là một người có thể giúp đỡ tôi chứ không phải một cái đuôi theo sau chân tôi, con trai của Trân Tuấn Tú ông so với ông còn quyết đoán và độc ác hơn nhiều, tôi hà cớ gì phải loại bỏ cậu ta chỉ để chọn ông chứ!”


Nhà họ Trần lúc này có thể cùng ngôi cùng ăn chung với nhà họ Tư đều là do một tay ông ta nâng đỡ đi lên, nếu Trân Tuấn Tú có suy nghĩ khác, đương nhiên ông ta phải tìm một kẻ ngoan ngoãn nghe lời khác để thay thế rồi, Dương Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy trào phúng.


“Tôi làm trâu làm ngựa cho ông bao nhiêu năm như vậy, chuyện ông không tiện làm được đều do một mình tôi ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ ông cho rằng nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một chút chứng cứ tôi cũng không có hay sao?” Cười lạnh một tiếng, Trân Tuấn Tú hoàn toàn bình tĩnh lại, vòng qua một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn trên nên đất rồi ngồi lại trên ghế nói tiếp: “Nghe nói ông lập tức có thể được điều đi rồi, nếu ngay lúc này có người tố cáo ông, ông nói xem ông còn có thể đi được nữa hay không đây?”


Thứ duy nhất quý giá đã bị Trần Hiền mang đi, Trần Tuấn Tú hiện tại giống như kẻ đầu trọc sợ bị người khác nắm tóc, căn bản không thể nào xử được Dương Minh Hạo.



“Thật sự là để ông biết quá nhiều chuyện rồi, bằng không người nghe lời tôi đến vậy giống như ông tôi cũng không muốn thay đổi quá dễ dàng đâu… Vừa dứt lời, Dương Minh Hạo lưu loát cúp máy, nhấc tay ném sang một bên, nếu như ông ta đã có dự định thay đổi người khác, tất nhiên sẽ tính toán không ảnh hưởng tới chuyện tốt của bản thân.


“Tút tút tút…” m thanh kết thúc cuộc gọi truyền tới, Trần Tuấn Tú vẫn có chút không thể nào tin nổi, Dương Minh Hạo vậy mà có thể tuyệt tình tới mức đó, hai mắt đỏ bừng ném mạnh điện thoại trong tay ra ngoài, hai tay Trần Tuấn Tú đưa lên ôm lấy đầu: “Ôi…


Cứ chờ đó cho tôi, các người hãy đợi đấy!”


Đảo mắt nhìn mấy quyển sách, bút bi, đồ thủy tinh, pha lê và mấy vật dụng vụn vặt rơi đầy trên đất, ngay cả một nơi để đặt chân cũng không có, sắc mặt của Trần Tuấn Tú tối tăm, ngồi trên ghế kéo tấm rèm dày ở cửa phòng sách ra, trời đã có chút âm u tối đi rồi.


“Chủ tịch, không xong rồi!” Sắc mặt quản gia vô cùng hoảng hốt gõ cửa một chút rồi bước vào, mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng cả lên.




Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Truyện Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Story Chương 3493
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...