Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 960
“Ngôn Dương, vì sao không nói cho em biết con là của Ngôn Minh Hi?”
“Khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của em không ổn, nếu biết bố ruột của đứa bé đã chết rồi, anh sợ em không chịu nổi mà tự sát. Anh không thể nói cho em biết đứa bé kia là của Ngôn Minh Hi được, anh muốn em phải sống, sống thật tốt, cho dù là vì đứa bé, cưỡng ép bản thân mình ở bên cạnh anh, anh cũng rất vui vẻ!
Bọn họ vừa mới kết hôn, Thẩm Thanh vẫn luôn không thích mình, sau khi kết hôn khoảng hai năm cũng không ở chung phòng.
Bà ấy cho rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mềm lòng, nhưng chung quy lại lòng người cũng là thịt, cũng không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình chứ?
Cuối cùng bà ấy vẫn cảm động, bà ấy cũng cho rằng mình chỉ ở gần rồi cảm động mà thôi, nhưng, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cảm động đã thay đổi bản chất. Ngôn Hải.
Vậy anh có biết không, em cũng yêu anh, không cách nào tự kềm chế. “Vậy anh. Vì sao không muốn có một đứa con của mình?”
Bà ấy đau đớn nói.
Mỗi lần, ông ấy đều làm các biện pháp phòng tránh, thậm chí còn làm phẫu thuật triệt sản cho mình.
Nhưng hiện giờ, rõ ràng biết đứa nhỏ này cũng không phải là con ruột của mình, sao ông ấy lại coi như mình sinh ra, giấu giếm đến tận bây giờ?
Mấy năm nay, chẳng lẽ trong lòng ông ấy không đau đớn, chưa từng oán hận bà ấy sao?
Ngôn Dương nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười, tựa như nghĩ về chuyện cũ: “Anh còn nhớ khi em sinh Ngôn Hải ra, rong huyết sau khi sinh, suýt chút nữa thì mất mạng, bắt đầu từ giây phút đó, anh đã quyết định sẽ không để em sinh con nữa. Chỉ cần là đứa từ trong bụng em sinh ra, thì chính là con của Ngôn Dương anh! Anh không muốn em trải nghiệm cảm giác sinh đẻ thêm một lần nào nữa, chỉ cần tưởng tưởng đến việc em sẽ vĩnh viễn rời xã anh, anh cảm thấy có con hay không cũng không còn quan trong mở trong lòng anh, không có ai so sánh được với em. Anh cũng đã từng muốn thành toàn cho em, nếu anh cả thật sự yên ổn, chọn một người mà chết giả, anh tuyệt đối sẽ không chen chân vào giữa hai người Là anh ta đã phụ em, nếu em biết anh ta và người khác đã đính hôn rồi, em còn có con của anh ta, em của hơn hai mươi năm trước, có thể chịu được sao?”
“Thẩm Thanh, đều là anh sai, em muốn giết muốn đánh, muốn anh làm gì cũng được. Nhưng mà em muốn rời xa anh, anh không đồng ý!”
Thẩm Thanh nghe những lời nói như thế, từng chữ như đâm vào tim.
Bà ấy run rầy vuốt ve khuôn mặt Ngôn Dương, lệ rơi đầy mặt. “Sao anh ngốc như vậy! Em không oán anh, cũng không hận anh, em yêu anh. Nhiều năm như vậy rồi, anh đối xử tốt với em, em đều biết hết. Oán giận năm đó vì bị bắt gả cho anh đã tan thành mây khỏi từ lâu rồi. Em đã sớm không còn yêu Ngôn Minh Hi, anh có biết không? Nếu biết đứa bé là diễn kịch, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con. “Ngôn Dương, sao anh ngốc như vậy? Vì sao. vì sao vẫn luôn gạt em, vì sao?”
Thẩm Thanh liều mạng dùng nắm tay đánh ở trên ngực ông ấy, ông ấy không né tránh, mà láng láng ôm lấy bà ấy.
Bà ấy cũng không khống chế được tình cảm của mình, vươn tay ôm chặt lấy. “Anh thật khờ, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng em đang thương hại anh, bố thí anh. Thực sự xin lỗi, bà xã. “
Ngôn Dương là một người mạnh mẽ, cũng khóc không thành tiếng.
Hai vợ chồng ôm chặt nhau ngồi một chỗ.
Ảnh Họa Bì đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh như vậy, cũng lã chã rơi lệ theo.
Đời này anh ta chưa từng bội phục người khác, chỉ kính nể một mình ông Càn.
Đàn ông thẳng thắn cương nghị, luyện thép cứng cũng có thể trở thành ngón tay mềm.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của em không ổn, nếu biết bố ruột của đứa bé đã chết rồi, anh sợ em không chịu nổi mà tự sát. Anh không thể nói cho em biết đứa bé kia là của Ngôn Minh Hi được, anh muốn em phải sống, sống thật tốt, cho dù là vì đứa bé, cưỡng ép bản thân mình ở bên cạnh anh, anh cũng rất vui vẻ!
Bọn họ vừa mới kết hôn, Thẩm Thanh vẫn luôn không thích mình, sau khi kết hôn khoảng hai năm cũng không ở chung phòng.
Bà ấy cho rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mềm lòng, nhưng chung quy lại lòng người cũng là thịt, cũng không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình chứ?
Cuối cùng bà ấy vẫn cảm động, bà ấy cũng cho rằng mình chỉ ở gần rồi cảm động mà thôi, nhưng, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cảm động đã thay đổi bản chất. Ngôn Hải.
Vậy anh có biết không, em cũng yêu anh, không cách nào tự kềm chế. “Vậy anh. Vì sao không muốn có một đứa con của mình?”
Bà ấy đau đớn nói.
Mỗi lần, ông ấy đều làm các biện pháp phòng tránh, thậm chí còn làm phẫu thuật triệt sản cho mình.
Nhưng hiện giờ, rõ ràng biết đứa nhỏ này cũng không phải là con ruột của mình, sao ông ấy lại coi như mình sinh ra, giấu giếm đến tận bây giờ?
Mấy năm nay, chẳng lẽ trong lòng ông ấy không đau đớn, chưa từng oán hận bà ấy sao?
Ngôn Dương nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười, tựa như nghĩ về chuyện cũ: “Anh còn nhớ khi em sinh Ngôn Hải ra, rong huyết sau khi sinh, suýt chút nữa thì mất mạng, bắt đầu từ giây phút đó, anh đã quyết định sẽ không để em sinh con nữa. Chỉ cần là đứa từ trong bụng em sinh ra, thì chính là con của Ngôn Dương anh! Anh không muốn em trải nghiệm cảm giác sinh đẻ thêm một lần nào nữa, chỉ cần tưởng tưởng đến việc em sẽ vĩnh viễn rời xã anh, anh cảm thấy có con hay không cũng không còn quan trong mở trong lòng anh, không có ai so sánh được với em. Anh cũng đã từng muốn thành toàn cho em, nếu anh cả thật sự yên ổn, chọn một người mà chết giả, anh tuyệt đối sẽ không chen chân vào giữa hai người Là anh ta đã phụ em, nếu em biết anh ta và người khác đã đính hôn rồi, em còn có con của anh ta, em của hơn hai mươi năm trước, có thể chịu được sao?”
“Thẩm Thanh, đều là anh sai, em muốn giết muốn đánh, muốn anh làm gì cũng được. Nhưng mà em muốn rời xa anh, anh không đồng ý!”
Thẩm Thanh nghe những lời nói như thế, từng chữ như đâm vào tim.
Bà ấy run rầy vuốt ve khuôn mặt Ngôn Dương, lệ rơi đầy mặt. “Sao anh ngốc như vậy! Em không oán anh, cũng không hận anh, em yêu anh. Nhiều năm như vậy rồi, anh đối xử tốt với em, em đều biết hết. Oán giận năm đó vì bị bắt gả cho anh đã tan thành mây khỏi từ lâu rồi. Em đã sớm không còn yêu Ngôn Minh Hi, anh có biết không? Nếu biết đứa bé là diễn kịch, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con. “Ngôn Dương, sao anh ngốc như vậy? Vì sao. vì sao vẫn luôn gạt em, vì sao?”
Thẩm Thanh liều mạng dùng nắm tay đánh ở trên ngực ông ấy, ông ấy không né tránh, mà láng láng ôm lấy bà ấy.
Bà ấy cũng không khống chế được tình cảm của mình, vươn tay ôm chặt lấy. “Anh thật khờ, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng em đang thương hại anh, bố thí anh. Thực sự xin lỗi, bà xã. “
Ngôn Dương là một người mạnh mẽ, cũng khóc không thành tiếng.
Hai vợ chồng ôm chặt nhau ngồi một chỗ.
Ảnh Họa Bì đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh như vậy, cũng lã chã rơi lệ theo.
Đời này anh ta chưa từng bội phục người khác, chỉ kính nể một mình ông Càn.
Đàn ông thẳng thắn cương nghị, luyện thép cứng cũng có thể trở thành ngón tay mềm.
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đánh giá:
Truyện Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Story
Chương 960
9.7/10 từ 53 lượt.